Chương 1632: Sớm Đã Định Trước


Dương Thần chưa từng nghĩ rằng, cuộc sống của mình giống như một giấc mơ như vậy, cho dù ở trong hoàn cảnh tàn khốc đến thế nào, hắn cũng chưa
bao giờ từ bỏ khát vọng sống.

Nhưng lúc này, trong mắt của Dương
Thần, tỏa ra tử khí nhàn nhạt, cả tinh thần và thể xác đều đã mệt mỏi,
cảm thấy giống như một sự sụp đồ, thất bại lớn.

Hư ào, giả tạo, dối trá, cuộc sống của mình khi nhìn thấy hình dáng của cô gái đó liền mất đi phương hướng và ý nghĩa.

Dương Thần buông Athena ra, lảo đảo lùi lại hai bước, ngơ ngác đứng nhìn, không nói gì.

Cách đó không xa, Aphrodite đang khóc nhưng vẫn hướng về phía Artemis hỏi:

- Hades... Hình như đã sớm biết chuyện này?

Artemis gật đầu:

- Đúng thế, nghe bọn họ nói chuyện, Athena hình như cũng đã biết Hades đã sớm biết được những điều này, uổng công chúng ta vẫn cố gắng lừa gạt
Hades.

- Hera, Hermes, có phải các ngươi đã nói cho hắn biết không?

Poseidon mắt sáng như ánh đuốc nhìn về phía hai vị chủ thần.

Hermes cười ha ha, giơ hai tay ra :

- Đúng vậy, chính là ta, đã từ rất lâu rồi, nhưng lúc đó ta cũng không biết được là hắn có tin lời của ta hay không.

- Tại sao ngươi phải làm như vậy!?

Aphrodite oán giận hỏi.

Hermes cười tà nói:

- Chuyện này còn cần phải hỏi nữa sao, cho dù Hades đã biết nhưng hắn vẫn làm theo sự sắp xếp của Athena đấy thôi, bởi vì hắn căn bản không muốn
tin ta, hắn lại càng không muốn tin rằng vợ hắn lại một mực đùa giỡn
hắn.

- Đổi lại, nếu như hắn đã biết hết mọi chuyện, sau đó buông tha Athena, thì kế hoạch của Athena đã thất bại rồi.

- Các ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao, khiến cho hắn thấp
thòm, vẫn ôm hi vọng, đến cuối cùng thì hi vọng này cũng tan vờ thành
bọt biển...

- Hermes, chuyện này ngươi thực sự hơi quá đáng rồi đấy...

Apollo cau mày nói.

- Ha ha ? Ta quá đáng ?

Hermes cười nhạo nói:

- Ta chi làm cho màn kịch này tăng thêm phần kịch tính thôi, làm cho nội
tâm của diễn viên hoạt động tốt hơn một chút, còn các ngươi thì toàn giả nhân giả nghĩa, nếu các ngươi quả thật suy nghĩ cho Hades, thì tại sao
lại phải giấu diếm những chuyện này? So với các ngươi, thì ta không hề
quá đáng chút nào.

Hermes vừa nói ra những lời này, các chư thần chi im lặng không nói gì.

Quả thật, đây chính là một kế hoạch đã định trước từ lâu, trừ phi Dương
Thần chưa hề có cảm tinh thật với Lâm Nhược Khê, nói cách khác, hắn đã
mặc kệ quan hệ giữa Lâm

Nhược Khê và Athena là như thế nào, để tiến tới bước đường ngày hôm nay.

Mỗi một bước của Athena, đều hướng đến mục đích của ngày hôm nay.

Làm cho một người có khả năng thay đồi đại kế phục hưng Thần Tộc, mất đi khả năng đối đầu với Thần Tộc.

Đương nhiên, nếu người khác biết chuyện này, nhất định sẽ nghĩ việc làm của
Athena là không cần thiết, thậm chí chỉ cần với thực lực của chủ thần
khác, muốn giết Dương Thần cũng là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng, Chư Thần lại không cho là như vậy.

Athena làm tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân. Bởi vì cô ta biết rõ rất

nhiều thứ so người khác.

Đại Dự Ngôn Thuật của cô ta, khẳng định vẫn còn có một chút tin tức, mới
khiến cho cô ta viết nên kịch bản này, khiến Dương Thần đi tới bước
đường này.

Chư Thần luôn luôn tin tưởng Athena, mà chí ít đến ngày hôm nay Athena cũng không phụ sự kỳ vọng của bọn họ.

Dương Thần đã mất hết ý chí chiến đấu, thời điểm Thần Tộc phục hưng đã sắp tới.

Dương Thần chăm chú nhìn Athena hồi lâu, tinh thần ngơ ngác, giống như mất hồn, không nói được câu nào.

- Trước khi rời khỏi đây, ta muốn hỏi ngươi một việc.

Dương Thần tái nhợt mệt mỏi nói.

Athene dường như đã sớm đoán được Dương Thần sẽ hỏi điều gì, nhẹ nhàng duỗi
tay ra, một chiếc vương miện màu sắc u ám, giống như được làm bằng thủy
tinh, tỏa ra một chút tử khí, hiện lên trong lòng bàn tay.

- Ngươi muốn hỏi, vì sao ta có thể dấu kín mình, không để lộ kẽ hở nào sao... Đây là đáp án.

- Hades đời trước đã đáp ứng yêu cầu của ta, phục tùng kế hoạch của ta,
đưa “Mũ tàng hình” của y cho ta, sau đó theo yêu cầu của ta, cho ngươi
đạt được thần cách của y...

- Thần khí này, có thể ẩn nấp mọi thứ, trừ khi ta tự nguyện, không thì không ai có thể phát hiện được sự tồn
tại của ta, kể cả ngươi cũng không thể nhìn thấy hình dáng của ta.

Athena nói.

Chư thần nhìn thấy “Mũ tàng hình”, có chút thổn thức, để Thần Tộc được phục hưng, sự hi sinh của Hades tiền nhiệm là cực kì lớn.

Đương nhiên, bản thân Hades cũng không bài xích kế hoạch này, đối với sinh
mệnh y cũng có phần chán ghét, tất cả những đều này, Athena đều đã tiên
đoán được.

Dương Thần cay đắng nhếch miệng :

- Thảo nào, trước đây bất kể là ngươi cướp đi thần cách trong ly
Thánh, thần cách trong Tử thần chi kiếm... Ta đều không thể phát hiện ra cạm bẫy, thực sự là một món thần khí rất lợi hại... Ha hhaha...

Cứ như vậy cười khổ, không để ý ánh mắt mọi người quanh mình, Dương Thần chậm

rãi, quay lưng rời đi.

Hình dáng hắn, có vẻ vô cùng cô đơn, giống như bị gió tuyết thối tan.

Athena nhìn thấy hết thảy, chân mày nhíu một cái, cũng cũng không nói gì.

Ngược lại Aphrodite chờ có chút không kìm chế được, tiến lên khuyên nhủ:

-Athena, Hades giờ thế này, ngươi không lo lắng sao?

Athena nhắm lại đôi mắt đẹp, nói:

- Hắn chi cần ở một mình yên lặng một chút, hắn sẽ không đối kháng với chúng ta

nữa.

- Không phải vấn đề này! Ta là nói ngươi không quan tâm đến hắn sao?

Aphrodite đau lòng nói.

- Quan tâm đến hắn?

Athena mở hai tròng mắt, trong ánh mắt đã lại lần nữa khôi phục băng hàn:

- Ta hai vạn năm qua làm tất cả, cũng là vì Thần Tộc phục hưng, vì ngày
hôm nay, đây chính là ta, mặc kệ hắn có tiếp nhận hay không, đây là
tương lai không thể thay đổi

-Ngươi...

Aphrodite còn muốn nói điều gì, nhưng là bị tức tới nghẹn lời, trực tiếp vung tay:

- Không thèm nói với ngươi những lời vô ích nữa!

Athena dường như cũng không muốn nói thêm cái gì, ánh mắt nhìn phía Đại Địa
Chi Thụ chỗ thần cách đang lớn lên, hơi thất thần, ai cũng không biết,
cô đang suy nghĩ cái gì.

Mà các tu sĩ Hoa Hạ nhìn thấy hết tất cả, thấy Dương Thần rời đi, cũng vội vã rời khỏi hiện trường.

Nhìn thấy những sự thật này, đã khiến cho bọn họ chấn kinh không gì sánh
được, cũng không dám ở lâu, tránh không đâm đầu chịu chết.

Nhưng các
tu sĩ Huyễn Cảnh cũng vô cùng đau đớn, không nghĩ tới đạo cao một thước
ma cao một trượng, Dương Thần là một tia hi vọng của loài người, nhưng
đã sớm đã bị Athena nắm ở lòng bàn tay.

Giết thê tử của chính mình, mẹ của con mình, sợ rằng trên đời này ai cũng không thể làm được.

Số phận loài người, coi như lại lần nữa bị rơi vào ngõ cụt.

Ở trong một không gian thần bí mà cảnh sắc tuyệt đẹp, lúc này cũng có một đám người nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra.

Mông Tiêu Dao bên ngoài sân, đang nhìn một mặt kính trôi trên không trung
lay động như nước, nó như là một máy chiếu cực lớn, tất cả hình ảnh bầu
trời Bắc Cực cùng giọng nói, đều nhìn rõ ràng.

Ở cạnh bàn đá đang ngồi là Jane, lúc thấy Athena đích thực đúng là Lâm Nhược Khê, bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên.

Lúc này nhìn thấy bóng dáng Dương Thần buồn bã rời đi, đã khóc không thành tiếng, che mặt rơi lệ.

Jane hiểu rất rõ ràng đối với Dương Thần mà nói, tầm quan trọng của Lâm Nhược Khê trong trái tìm lớn như thế nào.

Trên thế giới này, bị người yêu nhất gây thương tích, mới đúng là điều đau khố nhất.

Jane đồng cảm với Dương Thần, lòng như đao cắt, ánh mắt nhìn Athena, cũng đã bắt đầu hiện lên hận ý.

Một bên đã sớm biết nội tình thầy trò ba người Mông Tiêu Dao, Lý Tuyết Mai, Dương Nguyên Túc, vả lại từ trước đến nay gặp biến không kinh sợ, Ngọc
Tuyết Ngưng vẫn là có vẻ có chút bình tình.

- Cái tên tiểu tò ngu xuẩn, thật đúng là gỗ mục khó khắc!

Mông Tiêu Dao có chút tiếc rẻ than thở.

Ngọc Tuyết Ngưng hài hước liếc mắt nhìn y:

- Ngươi cho là ai cũng như ngươi, có thể đối với người mình yêu thương
không chút khách khí? Ai cũng như ngươi, chém thiện niệm, chém ác niệm,
chém tư niệm sao?

Mông Tiêu Dao đối với lới chế nhạo này cũng không quá để ý, khẽ mỉm cười :

- Ta cũng sớm có đoán được, vượt qua tinh huống như vậy, không phải
chuyện dễ dàng. Trước đây ta ở bên trong Thông thiên tháp nhìn thấy thư
các tiên nhân Thượng cổ để lại, mới có thể ngộ ra được... Mà thôi, ta tự mình đi một chuyến vậy, chi mong hắn chớ để mất đạo hạnh...

- Sư phụ...

Dương Nguyên Túc lúc này chắp tay cung kính dò hỏi:

- Lần này Hỏa Thần kia đã làm hư hao trận nhãn của Thần Ma đại trận,
không bao lâu nữa, sợ rằng Zeus cùng lượng lớn yêu ma Thái cổ, sẽ quay
lại nhân gian.

- Nếu Dương Thần chậm chạp không muốn động thủ với
chủ thần, vậy chúng ta có nên ổn định thế cục trước, không để cho yêu ma Thái cổ làm hại sinh linh?

Mông Tiêu Dao sắc mặt không thay đồi nói

- Nếu Dương Thần lần này không tỉnh ngộ, chi có thể nói, nhân loại khó
thoát kiếp nạn này, quả thật là ý trời. Sớm một chút, trễ một chút, chết nhiều chết ít hay là chết hết, cũng không khác biệt.

- Thế nhưng, nếu các ngươi muốn nhúng tay, tự đi là được, yêu ma Thái cổ cũng không
phải là yêu thú, mãnh thú, có thêm chút thực lực u Minh Quỷ Sát không
mạnh, đối phó người phàm còn có thể, đối với tu sĩ, đại thể không đáng
nhắc tới.

Dương Nguyên Túc cùng Lý Tuyết Mai hiển nhiên cũng là
hơi sợ, tuy rằng bọn họ biết ân sư từ trước đến nay không quá quan tâm
mạng người, nhưng không nghĩ tới, không

quan tâm đến mức này!

Đương nhiên, cũng không phải là nói Mông Tiêu Dao có ý gì, chỉ là ở trong thế giới của y, không có thiện ác, cũng không có chính tà, chúng sinh đều
có ý nghĩa tồn tại, nhiều lắm đối với nhân loại cũng có một sự ràng
buộc, đối với tiên nhân thượng cổ chi có một sự sùng kính mà thôi.

Ngọc Tuyết Ngưng cười ha ha nói

- Mông Tiêu Dao, ngươi đã dọa đám đồ đệ của ngươi rồi kìa, ha ha... Bọn
họ đi theo ngươi hơn hai ngàn năm, chung quy đối với ngươi không hiểu
hết được, lão già ngươi nói những chuyện đối với bọn họ là trái với luân thường như này, bọn họ sẽ không chịu nổi đâu.

Mông Tiêu Dao khẽ cười một tiếng, cũng không muốn giải thích thêm, thân ảnh nhoáng lên, biến mất trong này.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương #1632