Quốc gia bị lãng quên một lần nữa khôi phục lại vẻ bình yên, thậm chí có chút tính mịch.
Vài trăm vị tu sĩ công lực không cao lục tục tập hợp, đều mang vẻ lo lắng,
thương cảm, điều này khiến tất cả mọi thứ bị bao phủ bởi một tầng mây
đen.
Đứng bên bãi biển, Dương Thần im lặng cúi đầu, ánh mắt không tập trung, tựa hồ như đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Nước biển lạnh cóng đánh vào gót giầy Dương Thần, đã làm ướt một mảng lớn, nhưng Dương Thần không hề phát giác.
Chẳng biết tự lúc nào, sắc Vi lẳng lặng bước tới bên Dương Thần, nhẹ nhàng kéo tay
hắn.
- Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?
Sắc Vi thản nhiên cười nói.
Dương Thần chậm rãi ngẩm đầu, âm thanh có chút mờ ảo:
- Cục cưng sắc Vi, em nói đi, anh làm vậy có đúng không?
Ánh mắt Sắc Vi trùng xuống, thời gian cô và Dương Thần quen nhau dường như
dài hơn người khác, sao nghĩ không ra Dương Thần muốn nói gì, tựa hồ do
dự một lát mới nói:
- Nếu anh thực sự muốn quyết định, từ trước đến giờ chưa hỏi ý kiến của chúng em, lần này tại sao tại hỏi em?
Dương Thần cười gượng:
- Đúng vậy, do dự không phải là tác phong của anh, nhưng quyết định lần
này, không chi ảnh hưởng tới anh, mà còn ảnh hưởng tới các em, tới mọi
người, cho nên... Anh thực sự cảm thấy rất bối rối.
Sắc Vi điềm nhiên cười:
- Như vậy đi, ông xã, chi bằng em hỏi anh mấy vấn đề?
- Em nói đi.
- Ưhm, anh sợ Chư Thần sao? Bao gồm cả Athena.
- Không sợ. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Dương Thần lắc đầu:
- Nói thật cho em biết cũng không sao, anh không có mấy con bài tẩy, làm
sao tung hoành tới tận hôm nay, tuy anh chưa chắc có thể đánh thắng bọn
họ, nhưng cũng rất khó khiến anh thua.
- Vậy nếu anh không đi, cả đời này có hối hận không?
Sắc Vi lại hỏi.
- Hối hận...
Dương Thần nói một cách mơ hồ:
- Anh không biết.
- Nếu vậy, vạn nhất anh hối hận, anh có thể chấp nhận không? Dương Thần nhíu mày nói:
- Dĩ nhiên không ai vui vẻ mà hối hận, nhưng có ai cả đời mà không hối
hận chứ, điều anh hy vọng hơn là, các em có thể bình an.
- Ông xã, anh thực sự cho rằng, chi cần anh không chủ động tham gia vào trận
chiến giữa con người và Chư Thần lần này, là có thể đứng ngoài việc này
sao?
Dương Thần ngẩn người:
- Nghĩa là?
Sắc Vi thở dài:
- Không sai, anh có thể quắc mắt coi khinh hàng nghìn lực sĩ, anh có thể
không bận tâm tới ý đồ thù hận trong mắt bất cứ người nào, nhưng giữa
người với người không giống như vậy.
- Mọi người ở đây, trừ anh ra, cho dù là Lam Lam, đứa con máu mủ một già của anh, cũng là một con người 100%.
- Lần này, thần tộc và con người đối đầu, còn anh là chìa khóa của cái kết cuối cùng của nhân loại.
- Bất luận cuối cùng thần tộc hay loài người giành được thắng lợi, nếu
anh không tham gia, vậy đều có nghĩa rằng, anh chí ít cũng bị một trong
hai bên coi là kẻ thù.
- Nếu thần tộc bị thua trận, anh là một trong số các chủ thần, nhưng không đứng về phía nhân loại, đó là sai.
- Nếu con người bị thất bại, bị nô dịch cũng được, bị tàn sát cũng được,
cũng đều coi anh như tội nhân, vì mọi người sẽ cho rằng, anh vốn có thể
thay đổi cục diện, nhưng lại
làm ngơ để con người thua trận.
Dương Thần há hốc miệng, không nói lên lời, hắn quả thực chưa nghĩ tới điều này.
Tuy Sắc Vi chưa nói xong, nhưng Dương Thần đã hiểu rõ ý cô ấy.
Thân phận đặc biệt của mình, thực ra vốn đã an bài không thể đứng ngoài việc này!
Không sai, bản thân mình bất luận là kẻ thù của thần tộc hay loài người,
nhưng những người thân, người bên cạnh mình, tất cả những người có quan
hệ với mình, lẽ nào thực sự có thể đứng ngoài tất cả chuyện này sao?
Bất luận là nhân loại hay thần tộc, một khi đã giận cá chém thớt, hậu quả đó bản thân mình không thể khống chế được.
Không nói những thứ khác, ví dụ đơn giản nhất, nhà họ Dương của Hoa Hạ, tùy
tiện mất đi một tu sĩ, đã có thể tạo nên một vết thương chí mạng, lẽ nào mình phải bảo vệ tất cả mọi người bằng cách giữ lại trên đảo?
Trông thấy sắc mặt u ám của Dương Thần, sắc Vi lại mỉm cười nắm lấy cánh tay Dương Thần, nói kiên định rằng:
- Yên tâm đi? Bất luận anh lựa chọn thế nào, chí ít chị em chúng em cũng
không hờn không trách, không ai quan tâm quyết định của anh là đúng hay
sai, vì... cục diện như vậy, không phải anh có thể quyết định, không
đúng sao?
- Không?
- Dương Thần bỗng đưa ra một lời phủ định, ngấng cao đầu, hai con mắt sắc lẹm như đôi chim ưng, lộ ra ánh sáng huy hoàng.
- Sắc Vi, lần này em sai rồi, người đàn ông của em... Từ trước đến giờ không thích cục diện mình không thể chi phối.
- Ông xã, anh...
Sắc Vi cảm thấy tâm hồn của mình bị rung động bởi chuyện này, có chút phản
ứng không kịp, tựa hồ như có thứ gì chạm vào nội tâm Dương Thần, một sợi dây thần kinh kích
- Anh không thể để chuyện hoang đường này
tiếp tục như vậy, bất luận là chuyện lớn gì, khiến những người của anh
bị kéo theo và uy hiếp, cũng cần phải ngăn chặn, không ai
có thể ngăn cản được anh.
Dương Thần nói xong, dùng sức ôm sắc Vi vào lòng, đặt lên tai cô một chiếc hôn nồng nàn, nói
- Cảm ơn
Trong nháy mắt, Dương Thần đã biến mất khỏi bờ biển, xuất hiện bên ngoài tòa thành.
Lâm Nhược Khê đang nắm tay Lam Lam, đanh định đi vào trong thành, đột nhiên bị Dương Thần ngăn lại, hai mẹ con và những người đàn bà khác đều có
chút buồn bực.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, cúi người, ôm con gái rồi hôn vào má.
Sau đó, đứng dậy, nói với Lâm Nhược Khê:
- Bà xã, anh...
- Không được đi...
Không đợi Dương Thần nói ra, Lâm Nhược Khê đã quả quyết lớn tiếng yêu cầu dừng
lại.
Người đàn bà có sắc mặt thâm trầm, ít khi lộ ra vẻ tức giận, ánh mặt lạnh lùng thấu xương, giống như Nữ thần mùa đông.
Những người đàn bà khác đang đứng cạnh cũng bị thần sắc cùng tiếng hét của
Lâm Nhược Khê làm cho chết khiếp, đợi đến khi kịp phản ứng xem có ý gì,
đều khiếp sợ quay sang nhìn Dương Thần.
Dương Thần nhìn vợ bằng ánh mắt phức tạp, cười chua chát:
- Anh còn chưa nói...
- Anh không nói em cũng biết anh muốn đi đâu, làm gì, em không cho anh đi tham chiến.
Khẩu khí không có chút ý thương lượng của Lâm Nhược Khê.
Dương Thần nhíu mày, tuy lúc bình thường có thể nhường người phụ nữ của mình
bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện hắn thực sự muốn làm, Thiên vương lão tử
cũng không thể ngăn cản, trực tiếp nói:
- Lâm Nhược Khê, anh đã quyết định rồi, em hãy chăm sóc con thật tốt, anh sẽ cố gắng trở về thật nhanh.
Tấm thân mềm mại của Lâm Nhược Khê run lên bần bật, cũng không biết là tức giận
hay uất ức, bỗng nhiên bước tới phía trước, nắm chặt lấy cổ tay Dương Thần.
- Đừng đi, coi như em cầu xin anh, vì em, và vì con...
Lâm Nhược Khê cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Thần lúc
Lam Lam đứng bên cạnh trông thấy ba mẹ như đang cãi nhau, mún chặt môi hai đôi mắt long lanh ngấn lệ, không dám nói lời nào.
Dương Thần cười như tự giễu mình:
- Khi nãy, có lẽ anh còn có chút do dự, nhưng bây giờ... Anh cảm thấy,
bắt buộc phải đi, có một số việc, sớm muộn gì cũng phải giải quyết...
Cánh tay Lâm Nhược Khê đang bám lấy Dương Thần run run, dần dần buông ra.
Dương Thần thở mạnh, nói:
- Anh đi đây, em ở lại... nhớ chăm sóc con.
Nói xong, Dương Thần gạt tay Lâm Nhược Khê, từ ngoài thành biến mất.
Cánh tay Lâm Nhược Khê rũ xuống một cách cô đơn, cả bóng người bị đè nặng
bởi sự bất lực và uể oải, dường như không phải buông tay Dương Thần, mà
là buông xuôi tất