Nếu đeo trên tay người thường, ngọc Lam Điền có lẽ chỉ có chút ít công
dụng chăm sóc sức khỏe, nhưng tu sĩ đeo ngọc Lam Điền lại có thể dùng nó để điều tiết linh khí, bồi bổ khí huyết, và làm đẹp dung nhan.
Người thợ chế tác ngọc Lam Điền quả rất khéo tay, Dương Thần cảm nhận được,
đây là một cao thủ chế tác ngọc có tay nghề thuộc hạng thượng thừa, dùng chân nguyên để điêu khắc ra ngọc bội.
Trên mặt miếng ngọc bội, một con hươu đang vểnh chiếc cổ cao cao, sống động như thật, tràn đầy sinh khí.
Dương Thần không hiểu, Lạc Tiểu Tiểu dúi miếng ngọc bội này cho mình để làm gì, đây cũng không phải báu vật gì.
- Đây là miếng ngọc bội bố tặng cho em.
Lạc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói, kèm theo chút nhung nhớ.
- Lúc nhỏ, tên thường gọi của em là Tiểu Lộc, nên bố làm cho em miếng ngọc bội có hình chú hươu, em luôn đeo nó trên người
Dương Thần cảm thấy hơi bất ngờ, gã Lạc Thiên Thu này xem ra đã tự tay làm
miếng ngọc bội tặng con gái, thật không ngờ, gã cũng có chút quan tâm
Lạc Tiểu Tiểu.
Nhưng, cảm giác của bậc làm cha làm mẹ khiến Dương Thần cũng cảm nhận được rằng, đừng nói là ngọc bội, cho dù Bé Mập muốn
vầng trăng trên trời, Dương Thần cũng tìm đủ mọi cách hái xuống nữa là.
- Nếu là vật cha tặng, cô hãy giữ lại đi, cũng không phải báu vật, đưa tôi làm gì.
Lạc Tiểu Tiểu lắc đầu:
- Em muốn đưa nó cho anh, nếu em không có cơ hội ra khỏi đây... thì xin
anh hãy đưa miếng ngọc bội này cho bố em và nói với ông rằng con gái
muốn cầu xin ông một chuyện cuối cùng, đó là đừng đối đầu với Dương Thần nữa.
Dương Thần hơi chột dạ, con ngốc này thường ngày điên điên
khùng khùng, còn tưởng nó không quan tâm tới sự đối đầu của mình và gã
Lạc Thiên Thu, không ngờ... Nó một mực nhẫn nhịn không nhắc đến.
- Ồ, cô cho rằng bố mình là loại người dễ chấp nhận yêu cầu của con gái
hay sao, ông ta là người chịu bỏ cuộc sao? Hơn nữa, cô cần hiểu rõ, nếu
tôi muốn giết bố cô, ông ta không xứng là đối thủ của tôi.
Dương Thần không đến mức mềm lòng như vậy.
- Em biết...
Lạc Tiểu Tiểu khẽ thở dài:
- Nhưng em thực lòng không muốn thấy, bố em và anh, 1 trong 2 người phải
chết... Bố em làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng thực ra ông không phải là
người xấu.
- Chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu...
- Hãy nghe em nói hết đã!
Tiểu Tiểu ngắt lời Dương Thần, hơi nhíu mày, nói dõng dạc rằng:
- Có lẽ tất cả mọi người đều coi bố em là kẻ tàn độc, chi quan tâm tới lợi ích cá nhân, nhưng ông không phải hạng người đó...
- Từ nhỏ, bố luôn che chở em, tuy em không phải con đẻ của dì ghẻ, tuy
anh trai mới là người thừa kế của gia tộc, mọi người trong nhà, đều coi
thường em...
- Nhưng bọn họ không biết, thực ra từ trước đến
giờ, bố chưa từng đưa anh trai đi chơi, bố chi lẳng lặng đưa em đi chơi
khắp mọi nơi, chăm em ăn, làm đồ chơi cho em, còn kể chuyện thế tục cho
em nghe...
- Khi đó, anh trai luôn uống nhiều linh đơn, tu
luyện “La Thiên kinh” của gia tộc, còn em, đến năm mười mấy tuổi mới
thực sự bắt đầu luyện công.
- Người khác đều nghĩ là bởi vì bố không coi trọng em, cho nên không muốn bồi dường em... Nhưng bọn họ
không biết, đó đều là để bảo vệ em nên mới làm như vậy
- Hơn nữa, tuổi thơ của em hạnh phúc hơn anh trai, tuy không có mẹ, nhưng em cảm nhận được, bố thương em hơn anh trai.
- Nếu em luyện công quá sớm và bị phát hiện có tiềm năng gì, người nhà họ Lãnh hoặc những người trong gia tộc đều xem em như cái gai trong mắt,
bởi cơ địa của em tốt hơn anh trai...
- Cho nên, khi chưa đạt
tới cảnh giới Thiên Tiên, bố đã đưa em ra khỏi Huyễn Cảnh, đến Trung Hài nhập học, cũng nhằm mục đích tránh tai mắt của mấy người kia, khiến họ
cảm thấy bố không quan tâm em...
- Tuy bố chưa từng hỏi thăm
cuộc sống của em, nhưng hàng tháng đều sai người đến nạp tiền vào thẻ
tín dụng của em, vì ông biết em thích những nơi ăn chơi, còn tiêu hoang
nữa...
Vừa nói nước mắt của Tiểu Tiểu vừa chảy giàn giụa.
- Bố luôn ra vẻ rất nghiêm khắc... Nhưng nỗi khổ tâm trong lòng ông không thể nói ra, việc anh em, các bậc cha chú và con cháu trong họ muốn hại
ông, trong lòng ông hiểu rõ...
- Vi đời ông nội đã cướp lấy
ngôi trướng họ Lạc từ tay người khác, thực ra, vị trí trướng họ của bố
tôi không được tất cả bậc cha chú trong họ ủng hộ.
- Trong họ, phải đề phòng người nhà, bên ngoài, phải đề phòng họ Tiêu và họ Ninh,
nhiều áp lực như vậy, ông luôn lặng lẽ gánh chịu một mình...
- Có rất nhiều điều, ông không thể nói ra như những người cha bình thường khác, nhiều chuyện, không thể dạy dỗ con gái như người thường, em hiểu
rõ nên không bao giờ trách bố...
Dương Thần đang cầm miếng ngọc bội, bất giác nắm chặt lại.
Mình đã quá coi thường con bé Lạc Tiểu Tiểu này, phải nói rằng, cũng là một
người làm cha, nghe nó nói vậy, Dương Thần không kìm được nỗi xúc động.
Một ông bố máu lạnh, giết người không gớm tay, trong mắt Lam Lam, có lẽ ta cũng là một người cha như vậy...
Tuy con gái còn nhỏ, nhưng đợi đến khi lớn lên, biết bố nó đã tắm máu hàng
nghìn người, khi đó nó sẽ đối xử với bố như thế nào đây.
Đâu đâu cũng có kẻ thù, những người muốn giết ta có lẽ nhiều không kể xiết, ta là một con quỷ độc ác và đáng ghét...
Nhưng, trong mắt con gái, dù đáng ghét đến mấy, nó vẫn yêu quý cha mẹ đẻ.
- Được rồi, đừng nói nữa...
Dương Thần gằn giọng, tuy không nhìn thấy, nhưng khóe mắt hắn chắc chắn đỏ hoe.
Tiểu Tiểu nghẹn ngào, thực ra cũng đã động tới nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, vô cùng nhung nhớ, không thể nói thành lời.
- Tôi đồng ý với cô...
Dương Thần nói giọng thành khấn:
- Nếu có thể ra khỏi đây, tôi sẽ cho bố cô 1 cơ hội, nếu ông ta từ bỏ tất cả, không đối đầu với tôi nữa... Tôi sẽ tha cho ông ta.
Tiểu Tiểu nghe xong, miệng mếu mếu, như thể sắp sửa khóc thật to.
Dương Thần không nói gì, chìa tay khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại của Tiểu Tiểu, dỗ dàng như dỗ trẻ con: truyện copy từ .com
- Sao cô lại khóc, chẳng phải tôi đã nói sẽ cho bố cô 1 cơ hội đấy ư,
không thể để bố cô giết tôi, và không để tôi giết ông ta! Tôi cũng có vợ trẻ con thơ cần chăm sóc chứ !
-Hu hu...
Tiểu Tiểu đột
nhiên khóc và quàng tay ôm chặt Dương Thần, hôn 2 cái thật mạnh lên má,
thở hổn hển, cũng không buồn bận tâm nước bọt hay nước mắt rớt lên mặt
Dương Thần.
- Em biết, em biết... Em quá vui mừng, Dương Thần đúng là anh đã thích em, em cảm nhận được tình yêu của anh...
Dương Thần nhăn nhó, gượng gạo và vội vàng gỡ tay Tiểu Tiểu ra, dở khóc dở cười:
- Trời đất ơi, đó là 2 chuyện khác nhau.
- Em biết chứ! Anh là một người đàn ông nhút nhát... Em thích anh ở điểm
này, tuy rất háo sắc, nhưng tính cách bảo thủ, đàn ông dễ nói câu yêu
mới không thể tin.
Tiểu Tiểu vừa cười vừa khóc, còn dùng tay gạt nước mắt.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô bé, Dương Thần hoài nghi Tiểu Tiểu và người khi
nãy dùng lời nói khiến hắn lung lay quyết tâm có phải là cùng 1 người.
Dương Thần vô cùng xúc động, lắc đầu rồi thở dài:
- Có lẽ tôi thích cô thật rồi, nói nhiều như vậy với một cô bé ngốc, cô học điều đó ở đâu vậy...
Ai ngờ, Lạc Tiểu Tiểu vừa nghe đã cuống quýt lên:
- Đúng rồi! Mau nói đi, anh bắt đầu thích em từ khi nào?
-Tôi...
Dương Thần có chút khó xử, sao cách suy nghĩ của con bé này không giống người bình thường vậy?
Tiểu Tiểu nháy mắt và vội vàng hỏi:
- Vậy anh có biết em bắt đầu thích anh từ khi nào không?
- Không muốn biết...
Dương Thần đảo mắt, hắn đã hiểu đôi chút, khi nói chuyện với Lâm Nhược Khê, để qua mặt bà xã bao giờ hắn cũng đảo mắt.
- Tại sao vậy?
Tiểu Tiểu vội vàng hỏi
Dương Thần mủn cười:
- Thì không muốn biết thôi.
Tiểu Tiểu chu miệng lên, mặt mũi hớn hờ, giống như cái bánh bao trắng nõn nà.
- Được rồi, được rồi... Điều đó thì quan trọng gì chứ? Tôi chi muốn cô
thư giãn một chút, tín tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây là đủ rồi.
Dương Thần vuốt nhẹ má Tiểu Tiểu.
Lạc Tiểu Tiểu đỏ mặt, thẹn thùng cúi mặt cười tủm tỉm.
Nhận thấy biểu cảm thay đổi nhanh như vậy, Dương Thần thốt lên:
- Lạc cô nương, tôi muốn hỏi cô điều này?
-Hả?
Tiểu Tiểu ngước mắt, có chút tò mò.
Dương Thần cười khẩy:
- Từ nhỏ cô đã đáng yêu như vậy ư?
Vừa dứt lời, Dương Thần đã cảm thấy không ổn!
Quả thực, đôi mắt biết nói của Tiểu Tiểu giống như một màn sương mờ ảo, hai cánh tay thon thả ngượng ngùng thúc nhẹ vào ngực Dương Thần.
- Đáng ghét! Sao lại nói điều ấy ở nơi không lãng mạn như thế này cơ chứ...