Ngọt Ngào


Người đăng: nguyenhanphong

Chỉ nghe một tiếng "Chát" vang lên, nhưng cảm giác đau vẫn chưa xuất hiện...

Tiểu Tiểu cảm nhận thấy bản thân đang được ôm chặt lấy, khuôn mặt đẫm nước mắt
của cô được một bàn tay gắt gao kéo cả người chúi về phía lồng ngực trước mặt.

Mùi hương trên cơ thể vô cùng thân quen, cô còn nhớ, mỗi lần ngồi sau xe hơi
của anh, lúc anh đọc tài liệu, cô thường nhổm người dậy khỏi ghế, hai tay vịn
lấy ghế phía trước, hít hít mũi ngửi mùi tóc và mùi áo của Cảnh Phong.

Sở Tiểu Tiểu run rẩy mở đôi mắt, qua hơi nước mờ mờ, cô thấy bố mình thẫn thờ
cầm chiếc chổi lớn, phía trước mặt là bờ vai của một người đàn ông.

"...Cảnh, Cảnh thiếu..."

Cảnh Phong đau đớn nhíu mày, mồ hôi lạnh trên trán anh lăn dài theo thái dương
xuống gò má.

Anh không nói một lời, mặc kệ bản thân đang bị vết thương khiến cho vô cùng
đau đớn, anh vẫn cố gắng cúi người bế thốc Tiểu Tiểu đứng lên.

Bước ra khỏi cửa nhà, Cảnh Phong đứng yên lặng, không quay đầu lại, trong gió
đêm lạnh lẽo, giọng nói của anh

"Sau này, ông đừng mong động được tới cô ấy !"


Gió đêm lùa tới gạt nhanh giọt nước mắt của Sở Tiểu Tiểu. Cô sợ hãi tới nỗi
không nói được một lời, ánh mắt ngập nước mở lớn nhìn Cảnh Phong đang ôm cô
vào trong xe.

Sau đó, anh nghiêng người, giúp Tiểu Tiểu cài dây an toàn.

Khởi động xe, cứ như vậy im lặng đưa cô quay trở lại nhà chính.

"Anh ơi..."

Tiểu Tiểu cúi gằm mặt nhìn mũi chân của mình.

Một chân của cô đi giày, một chân không, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

Cảnh Phong không nói một câu, anh tiếp tục nhìn đường. Tiểu Tiểu luống cuống
nghịch nghịch ngón tay của mình, cô ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi anh:

"Anh ơi..."

"... Anh đừng giận Tiểu Tiểu, đừng giận bố..."

"Em đúng là đồ ngốc ! Nếu như hôm nay người đỡ không phải anh, chắc chắn bây
giờ em đang phải nằm viện rồi !"

Bất ngờ bị quát, Tiểu Tiểu chỉ biết cúi đầu thật thấp.

Xe đi thẳng vào trong gara, anh mở cửa xe, cúi người bế Tiểu Tiểu lên nhà.

"Mau thả em xuống... Thả em ra đi"

Vết thương lại tiếp tục nhói lên, Cảnh Phong hít sâu, giận giữ quát:

"Em có im miệng hay không ! Còn muốn làm loạn đến khi nào ?"

"..."

Bà nội nhíu mày nhìn hai người, sau đó lắc đầu quay vào trong phòng sách.

Anh đưa Sở Tiểu Tiểu về phòng, ném cô lên giường, mắt thấy cô muốn nhổm người
dậy, anh liền dùng ngón tay ấn vào trán Tiểu Tiểu, đè cô xuống giường.

"Em cũng thật ngang bướng..."

"Vừa rồi là bố đánh anh sao, có đau không ?"

"Đau..."

Cảnh Phong nhếch khóe miệng, ánh mắt chợt thoáng qua ánh nhìn thâm tình mà anh
không một chút để ý.

Sở Tiểu Tiểu bị anh đè lên người, cô rút chân lại, làn váy bị tốc lên trên
cao, đôi chân thon thả trắng ngần lộ ra ngoài.

Tiểu Tiểu đúng là rất ngốc, không để ý tới váy bị tốc lên, cô chỉ muốn rút
người ra khỏi anh.

"Đưa em xem nào"

"Ngoan..."

Cảnh Phong lướt bàn tay của mình men theo làn da mịn màng của Tiểu Tiểu lân
lên trên. Cảm giác mát lạnh từ tiếp xúc da thịt khiến cho anh nảy sinh khoái
cảm.

"Bố em đánh có đau không ?"

"Hử.. "

"Vì sao lại đỡ cho Tiểu Tiểu ? Không phải anh muốn đuổi em về hay sao ?"

"Hửm..."

Cảnh Phong chăm chú ngắm nhìn làn da trắng mịn của Tiểu Tiểu, không để tâm cô
đang nói chuyện gì với mình.

Bản tính của con sói trong anh trỗi dậy, Cảnh Phong cúi thấp người, đem môi
của anh hướng tới cánh môi hồng của Tiểu Tiểu.

"Tiểu Tiểu..."

"Anh đau sao. Đau như vậy sao ?"

"Ừ, anh... A!!!"

Cảnh Phong đau đớn cong lưng, cảm nhận cơn buốt chạy dọc sống lưng.

Sở Tiểu Tiểu, con ngốc đáng ghét này...

Vào thời khắc ấy liền đẩy anh một cái ra giường, còn lo lắng nói muốn xem vết
thương của anh.

Đau muốn chết đi được....

Cảnh Phong gần như gầm lên với cô:

"S-Ở T-I- Ể-U T-I-Ể-U !!!! Em đúng là một con ngốc !"


Sở Tiểu Tiểu vén áo của anh lên cao, ánh mắt buồn bã nhìn vết thương lớn tím
bầm trên lưng của anh.

Ngón tay nhẹ nhàng miết quanh vết thương, Cảnh Phong nằm sấp trên gối, chán
nản cầm điều khiển mở tivi.

"Lưng của anh tím hết rồi á..."

Nghe giọng nói buồn buồn giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi, Cảnh Phong liền
nổi hứng muốn trêu chọc cô ngốc này. Sở Tiểu Tiểu quỳ gối bên cạnh, làn váy
mềm mại che phủ cặp đùi trắng mịn của cô.

Cảnh Phong áp mặt xuống gối mềm, hướng mắt nhìn vào khe nhỏ giữa hai chân Tiểu
Tiểu, anh híp mắt hỏi Tiểu Tiểu:

"Tiểu Tiểu, em có muốn anh nhanh chóng khỏi bệnh hay không ?"

Tiểu Tiểu gật gật đầu, sụt sịt hai tiếng nói: "Em muốn, vậy, vậy phải làm thế
nào..."

Khóe môi ai đó cong lên, không nhịn được mà bày ra bộ mặt nham hiểm của mình
ra bên ngoài.

"Vậy bây giờ em cúi xuống, hôn vài lần lên vết thương, như vậy liền khỏi a~"

"Thật không ?"

"Đương nhiên rồi, em mau làm đi, a, lưng anh lại đâu rồi, đau quá đi mất..."

Sở Tiểu Tiểu tái mặt nhìn Cảnh Phong đau đớn kêu than.

Cô cúi người, nhắm hai mắt, đặt môi của mình lên lưng anh.

Cảm giác mềm mại từ môi của Tiểu Tiểu khi chạm lên lưng của Cảnh Phong, lại
khiến anh cảm thấy dường như sự mềm mại ấy xuyên tới trái tim của mình.

"Anh còn đau không ?"

"Kh, không đau..."

Cảnh Phong vô thức trả lời, lại thấy cô vuốt nhẹ vết thương của anh, sau đó mở
nắp hộp thuốc, thoa đều lên lưng của anh.


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #9