Người đăng: nguyenhanphong
Sáng hôm sau, Cảnh Phong vừa rời giường, điện thoại liền đổ chuông. Anh nhíu
mày, chân trần tiến ra ngoài ban công.
"Chuyện gì ?"
Từ trong điện thoại, một giọng nói của phụ nữ nũng nịu cất lên:
"Hôm qua phải về sớm như vây, anh cũng chưa có bù đắp cho em nha..."
Khóe môi khẽ nhếch, Cảnh Phong đưa tay vuốt ngược mái tóc lòa xòa trước trán,
anh quay người, tựa lưng vào lan can, đối mặt với giường ngủ lớn của mình.
Trên giường, con thỏ nhỏ vẫn đang say giấc, bên cạnh còn đặt một con gấu bông,
điệu bộ thật giống đứa bé con.
Nghĩ tới đây, môi mỏng không kìm được liền cong lên một đường.
"Phong ?"
"Ừ ?"
"Tối nay, công ty không có việc, vậy anh ghé qua chỗ em đi ?"
Cảnh Phong bước vào nhà, tiến tới tủ đồ lấy ra một chiếc đồng hồ, ngó qua đã
thấy 7 giờ.
"Được, vậy tối nay anh sẽ bù đắp cho em"
Mở cửa tủ, Cảnh Phong lấy ra bộ vest đen, không ngần ngại cởi đồ trong phòng.
Vừa mới cởi bỏ áo ngủ, da thịt liền cảm nhận được một nhiệt độ ấm áp tiếp xúc.
Anh quay người, mắt thấy bàn tay của Sở Tiểu Tiểu vừa lúc đưa ra, trên mặt cô
còn mang theo nét cười thích thú. Cảnh Phong không nhịn được cảm thấy buồn
cười, anh cầm lấy áo sơ mi trắng, hai mắt hơi híp lại.
"Tối hôm qua có phải tôi dễ dãi quá, cho nên bây giờ em mới ham muốn như vậy
?"
Lời nói ám muội, nhưng Tiểu Thỏ ngốc đương nhiên không nhận ra hàm ý trong câu
nói. Ánh mắt của cô di chuyển từ vai của người đàn ông trước mặt hướng đến vòm
ngực rắn chắc của anh. Tiểu Tiểu nghiêng đầu, sau đó cau mày, cúi xuống nhìn
ngực của mình.
Cảnh Phong buồn cười, anh hỏi cô:
"Em nhìn gì ?"
"Chỗ này... Ân, vì sao của Phong Phong lại không có lớn như vậy a ?"
Nga ~
Tiểu Thỏ ngốc này... Cư nhiên hỏi anh một câu khiến tiểu đồ đệ của anh liền
muốn phản ứng.
Cảnh Phong cúi đầu, giả bộ làm vẻ mặt khó hiểu hỏi cô:
"Hử ? Của em lớn hơn tôi ? "
Sở Tiểu Tiểu thành thật gật gật cái đầu nhỏ, bàn tay vô thức tiến tới vuốt
ngực của anh.
"Thật phẳng..."
Cảnh Phong tủm tỉm cười, anh cúi người, "ghé" ánh mắt qua bộ ngực sữa của Tiểu
Tiểu.
"Lớn như vậy ư ? Em đâu có ?"
"Có mà, Tiểu Tiểu rất khác Phong Phong nha"
Tiểu Tiểu đưa tay kéo cổ áo ra bên ngoài để nhìn vào, cảnh xuân bên trong liền
đập vào mắt anh.
...cup D!
"Thật đúng là cup D.."
"Hả ?"
Cảnh Phong ngồi xuống bên cạnh cô, một cánh tay chống đỡ phía sau lưng của
Tiểu Tiểu, ở bên tai cô dụ dỗ:
"Tiểu Tiểu, vậy để tôi xem qua một chút, vì sao của em lại khác như vậy. Được
không ? "
Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt của Cảnh Phong, đột nhiên có cảm giác sợ hãi, cả người
vô thức lùi về phía sau.
"Tiểu Tiểu, qua đây..."
"Kh...không cần a~"
Cảnh Phong đưa tay tiến tới trước bụng của Sở Tiểu Tiểu. Anh luồn tay vào áo
ngủ của cô, mơn trớn làn da của Tiểu Tiểu. Tay của anh vòng qua phía sau lưng
cô, ngón tay khẽ gảy một cái, chỉ nghe một tiếng "tách" nhỏ, áo ngực liền rời
khỏi ngực của Sở Tiểu Tiểu.
Cảnh Phong nhìn Tiểu Tiểu, cảm thấy cả người cô có chút run, trong người anh
càng thêm cao hứng.
Đưa tay men theo rìa áo, trực tiếp tiến vào trong, cả bàn tay áp nhẹ lên bầu
ngực sữa căng tròn.
Vừa đúng với kích cỡ bàn tay của anh, cảm giác mềm mại này, cũng không tệ...
"Phong Phong..."
"Hửm ?"
Sở Tiểu Tiểu run rẩy muốn lui người lại, eo đột nhiên bị giữ lại bởi tay của
anh, trong mắt hiện lên hoảng sợ.
"Được rồi mà, buông tay đi a.."
Cảnh Phong đem cả người tiến về phía trước, một bên chân đè lên Sở Tiểu Tiểu,
bàn tay giữ ở trước ngực của cô hơi dùng lực, trực tiếp đẩy Tiểu Tiểu xuống
giường.
"Đừng mà"
"Tiểu Bạch Thỏ, như vậy đã không chịu nổi rồi ?"
Sở Tiểu Tiểu muốn đem tay của mình áp chế thân thể Cảnh Phong, ngay lập tức
liền bị anh ở bên trong bóp một cái.
"Ân..."
Tiểu Tiểu hít sâu, cô hơi cong người, run rẩy nhìn Cảnh Phong ở trên người
mình. Anh vén áo ngủ cùng áo ngực của cô lên cao, vật mềm mại căng tròn liền
lộ ra ngoài.
"Tiểu bánh bao..."
"Đừng mà...."
Sở Tiểu Tiểu có chút ngại ngùng không rõ. Cô khẩn trương muốn kéo áo của mình
xuống.
"Tiểu Tiểu, ngoan ngoãn một chút"
"Buông ra, BÀ NỘi, BÀ NỘI ƠI!!!"
Chết tiệt !
Lần đầu anh làm trò với một cô gái ngốc, mà cô ta còn dám gọi bà nội của anh
ứng cứu !
"Bà Nội, Bà Nội ơi "
"Tiểu Tiểu, mau im miệng !"
Tiểu Tiểu không nghe, muốn nhổm người dậy gọi lớn, Cảnh Phong liền tức giận
đẩy cô về chỗ cũ, lớn tiếng đe dọa.
"Em mà còn gọi bà nội, tôi nhất định "ăn" chết em!"
Sở Tiểu Tiểu bị con sói Cảnh Phong đe dạo, sợ hãi thút thít khóc thành tiếng.
Bà nội tức giận lên lầu, dùng gậy gõ vào cửa phòng bằng gỗ, giọng nói hơi lớn:
"Phong Phong ! Mở cửa cho bà ! Nghịch tử này,chỉ biết tối ngày bắt nạt con bé
!"
Cảnh Phong bây giờ đúng là thất bại thảm hại! Chuyện tốt chưa tới còn bị bà
nội phá đám.
Anh ngồi dậy, nhàm chán kéo áo của Tiểu Tiểu xuống. Anh vơ lấy áo sơ mi, nhanh
chóng mặc vào.
"Nếu như em nói với bà nội anh khi dễ em, nhất định anh sẽ vứt hết kẹo gấu của
em ra ngoài !"
Tiểu Tiểu sợ hãi gật gật đầu, nhanh chóng lau nước mắt trên gò má. Cảnh Phong
hài lòng nhìn cô, tay trái nhằm trực diện đưa tới vuốt nhẹ ngực của Sở Tiểu
Tiểu, nhếch miệng khen ngợi:
"Tốt, rất biết nghe lời"
CẢnh Phong đem theo tập văn kiện trên bàn, mở cửa phòng, cười vui vẻ với bà
nội:
"Người đẹp, sáng sớm đã lên phòng gọi con dậy rồi ư?"
Bà nội không thèm để ý tới anh, trực tiếp dùng gậy gõ vào một bên chân của
CẢnh Phong khiến anh đau đớn đứng lui ra bên cạnh.
Bà nội tiến vào trong phòng, Tiểu Tiểu đang ôm gấu bông ngồi ở giường. Cô thấy
bà nội liền vui vẻ đứng dậy.
"Tiểu Tiểu, thằng nghịch tử kia lại bắt nạt con ?"
"..."
"Mau trả lời bà, nhất định bà sẽ đánh gãy chân nó !"
Sở Tiểu Tiểu ngập ngừng, nghe tới bà nội sẽ "đánh gãy chân" của Cảnh Phong, cô
vội vàng lắc đầu.
"Không có, không có!"
"Vậy hai đứa đã làm gì ?"
Cảnh Phong cứng người, anh đứng ngoài cửa, nói vào trong phòng.
"Bà nội, đi ăn sáng thôi nào. Cháu đói rồi. Chúng ta xuống nhà thôi, dì Vương
mua rất nhiều bánh bao nha. Tiểu Tiểu cũng thích ăn bánh bao, đúng không ?
Nhanh nhanh xuống nhà thôi! "
Tiểu Tiểu nghe tới đây, xanh mặt lắc đầu hét lên:
"Tiểu Tiểu không ăn bánh bao! Tiểu Tiểu không ăn đâu!"
"..."
Sau đó quay sang nói với bà nội :
"Bà nội, Tiểu Tiểu không muốn ăn bánh bao"
"Sao thế Tiểu Tiểu, con bị ốm sao ?"
Lời còn chưa thốt ra liền bị một bàn tay chặn lại. Sở Tiểu Tiểu chỉ biết ú ớ
trong miệng. Cảnh Phong áp sát phía sau cô, cười cười với bà nội, sau đó kéo
Tiểu Tiểu xuống nhà.