Người đăng: KimDiepBang
Chương 6: Hồi kí yêu - Lục Đình Chiêm
Tôi là Lục Đình Chiêm, năm nay tôi vào lớp 12, tôi ít nói và không bao giờ
quan tâm đến người khác. Bạn biết không tôi luôn bất cần đời trong mọi lĩnh
vực trừ học ra. Bao giờ trên tay tôi cũng là quyển sách với những trang giấy
dày cột từng dòng chữ nhỏ. Mọi người thường gọi tôi với cái gọi của những
người không thích thú với những thứ khác dở ra được nghỉ ngơi lại đọc sách,
với cái biệt danh chính hiệu "mọt sách". Đúng vậy họ hàng nhà tôi ai cũng "mọt
sách" cả, và tôi cũng tương tự như thế. Đó là gen di truyền của dòng họ quyền
lực nhất khu vực nơi tôi ở này.
Tôi là đứa con trai độc nhất của cha mẹ, bữa ăn cơm nhà tôi chả ai nói gì, ăn
xong mỗi người một việc chẳng bao giờ quan tâm đến nhau. Cha mẹ tôi là do ông
bà tôi sắp đặt lấy nhau. Tuy lấy nhau không có tình cảm nhưng hai người họ rất
ăn ý.
Mẹ tôi là cháu của Nữ Hoàng Anh quốc, cha tôi là con của đức vua cao quý của
Mỹ. Tôi là con lai Âu -Mỹ. Tôi có mái tóc màu Đen, từ bà tôi. Bà tôi là người
Trung Quốc, có mái tóc màu đen với sự kiên cường và dũng mãnh của người Trung
Quốc. Bạn biết rồi đấy người châu Âu luôn có đôi mắt màu xanh dương và tôi
được hưởng thụ nó từ người mẹ kính yêu của mình.
Tôi muốn ghi lại cho các bạn biết vì sao tôi yêu Em~
Hôm đó là một ngày đẹp trời ~
Nền trời xanh xanh, mặt nước lung linh. Từng đàn chim hót líu lo trên vòm cây
đang xum xuê hoa lá. Tôi đang ngồi dưới gốc anh đào của ngôi trường Trung học
Phổ Thông, mặc trên người bộ quần áo học sinh, chiếc áo sơ mi trắng muốt kết
hợp với chiếc quần dài do trường may cho. Trên tay tôi là một quyển sách "dày
cộp" thực ra thì tôi cũng chưa đến nỗi cận thị nên không phải đeo kính vì cái
biệt hiệu "mọt sách của tôi.
Vẫn phải ôn thi để năm nay thi vào trường đại học danh giá, đúng vậy. Nhà họ
Lục không cho phép đỗ vào trường đại học thấp kém. Phải học tốt để sau này
quản lí cả một doanh nghiệp nhà họ Lục được tiến tiếp đến một tương lai sáng
lạng.
Thời gian cứ trôi qua để lại đến một buổi chiều đầy mệt mỏi về ngôi nhà của
mình, đang đi xuống bậc thang thì tôi nhìn thấy Em. Và rồi cái mớ sách tôi cầm
trên tay đã trở thành định mệnh cho tình duyên gặp gỡ "lần đầu đã yêu". Khi
sách rơi xuống lúc đó tôi cúi xuống nhặt lên thì lúc đó em lại định nhặt hộ và
tay em và tay tôi đã chạm nhau.
- Xin lỗi anh đây là lỗi của tôi- Em vén mái tóc đen nhánh lên tại rồi cười
một nụ cười rất đẹp khiến trái tim anh như muốn bay ra.
-Không có gì đâu _Tôi cười liền thấy em nhanh chóng chạy ra mất.
Hình như từng cảm giác tim đập, đập rộn ràng mà sao động lòng tôi, từ đó tôi
đã biết tôi yêu em rồi