Người đăng: NguyenTranVu93
Phía sau lưng bức tượng phật đà là một khoảnh đất rộng, mặt đất không biết bị
thứ gì cày xới lên thành vô số luống sâu, khô cằn, chi chít vệt nứt nẻ dày đặc
như vết chân chim, ở đó trang nghiêm đứng một ngọn cổ tháp, ngọn tháp này tạo
hình kim tự, bốn mặt tam giác, chân to đỉnh nhỏ, chiều cao hết thảy ước chừng
ba mươi trượng.
Ngay bên cạnh cổ tháp, chìm đắm trong màn đêm một cái tế đài được làm hoàn
toàn bằng đá đen nguyên khối, quay mặt về tây, cao hơn đại địa ba bậc tam cấp,
bên trên cắm chặt một cái đỉnh đồng họa tiết cổ xưa, mặt trước điêu khắc đồ án
Vạn Long Củng Nguyệt, mặt sau hình thái Song Long Triều Dương, nhìn qua đẹp
mắt, sống động như thực.
Đỉnh lư này có lẽ đã rất lâu không được người ta dâng lên hương khói, mạng
nhện giăng đầy, nền đá tế đài cũng bị bụi bặm phủ kín, đứng ở nơi đây phóng
tầm mắt ra bốn phía không gian mơ hồ còn cảm thụ được cả dòng chảy vô hình của
tuế nguyệt.
Cổ Tiên Linh có thể nhìn thấy khung cảnh viễn cổ tái hiện lại trong tâm thức,
trên đài tế, một vị đạo nhân thân mang đạo bào màu vàng đất, tuổi đời tương
đối, đạo nhân tay cầm ba nhánh trường hương, động tác cực kỳ dứt khoát, một
tay cắm thẳng vào đỉnh đồng, vẻ mặt chất chứa tang thương, ánh mắt nồng đượm
bất lực, y lặng lẽ nhìn bầu trời tối đen, đặc quánh, cảm khái thốt lên điều gì
đó.
Ở bốn phía, quỳ sát mặt đất hàng vạn tín đồ, có nam nữ, có lớn nhỏ, có lão
thân, ấu tử, ai nấy vẻ mặt đều mang nặng não nề, đồng thời hướng bức tượng
phật đà, mệt nhọc bái ra một bái, khung cảnh vô cùng im ắng, Cổ Tiên Linh chỉ
có thể nhìn thấy được mà không thể nào nghe ra được, dù chỉ là một chút âm
thanh của vạn âm trong thiên địa.
Tựa hồ là một đoạn ký ức bi thương, vô tình bị thời không dấu nhẹm, để cho hậu
thế sau này có người đặt chân bước đến, đều thấy được rõ ràng, địa phương này
ở trong quá khứ đã từng tồn tại, đã từng đông đúc, đã từng huy hoàng ra sao.
" Rốt cuộc là thứ tai họa gì? " Cổ Tiên Linh âm thầm cả kinh, một bộ tộc có
đến hàng vạn con dân, lại được Hư Thần tọa trấn, nếu đặt ở thời đại bây giờ
tuyệt đối là vương giả, tuyệt đối là chí tôn, thế nhưng vì sao họ phải chấp
nhận sống một cuộc đời không ai biết, đến khi biến mất cũng chẳng mấy người
hay và thứ kinh khủng gì lại đủ sức để diệt đi toàn bộ Minh Âm Cực Lạc Chi
Thành?.
Tự cắt đứt mạch suy nghĩ của chính mình, Cổ Tiên Linh kéo tay Hứa Ứng Thiên,
âm trầm nói :" Ta nhận thấy, thứ kia nằm ở bên trong " Tay chỉ về hướng ngọn
cổ tháp, mặc dù đáy lòng có kích động, có tò mò nhưng chung quy Cổ Tiên Linh
vẫn có loại cảm giác vô cùng bất an.
Bên trong ngọn cổ tháp trống rỗng một mảnh, không hề có nội thất hay bất cứ
vật gì trang trí, tại chính gian, vô số bộ khô cốt được bày ra la liệt, trắng
xóa cả mặt đất, một vài bộ đã không còn nguyên vẹn hình thù, không mất đi thủ
cấp thì tứ chi đứt gãy, tựa hồ chỉ cần thổi lấy một hơi là mọi thứ đều quay về
nguyên điểm, bốn bề mạng nhện kín mít, bụi bặm sộc vào mũi khiến cho hai người
bọn hắn phải hắt hơi liên tục.
Quả thực xương trắng ở đây rất nhiều, trong một ngôi tháp nhỏ nhưng lại chất
chồng đến mấy ngàn bộ có hơn, mùi rêu mốc cùng mùi thi khí đậm đặc đến gay
mũi, Hứa Ứng Thiên run rẩy bước về phía trước, một chân làm trụ, một chân quờ
quạng gạt sang hai bên, mò mẫm lùa đi bạch cốt, cố gắng mở đường, Cổ Tiên Linh
cũng hành động tương tự.
Đúng lúc này, Hứa Ứng Thiên bỗng nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, như gà mẹ
bị người ta nắm lấy chân vậy, khiến cho Cổ Tiên Linh đi bên cạnh cũng thoáng
giật mình : " Có chuyện gì? " Cổ Tiên Linh trầm giọng hỏi.
" Ngươi xem! Tiểu Linh, ngươi xem.. Có người còn sống a! " Hứa Ứng Thiên hai
chân chụm một, vẻ mặt thất thần, theo phương hướng của cánh tay hắn nhìn về
phía trước.
Ở đó rõ ràng có một nhân ảnh đang ngồi trên bệ đá cao tầm nửa trượng, mặt gục
xuống ngực, tóc trắng buông xỏa, cả người bất động, thiên địa linh khí vô cùng
vô tận bên ngoài tựa hồ do chính người này dẫn động, phát sinh.
Ở đó lan tràn một luồng uy áp kinh thiên động địa mà chỉ cần một đạo hay một
sợi bất kỳ cũng đủ khiến cho Cổ Tiên Linh xiêu hồn bạt vía, khí tức kia uy
mãnh đến cùng cực, điều mà suốt cuộc đời sau hai kiếp sống hắn chẳng mấy khi
có cơ hội gặp qua.
Thế nhưng uy áp kia chỉ phát sinh trong một phạm vi rất nhỏ, tựa hồ đã bị
triệt để phong ấn lại, nếu không, hoàn toàn có thể khiến cho cả tòa cổ tháp
này no bạo mà nổ tung.
" Hư Thần cường giả " Cổ Tiên Linh thảng thốt, lời nói vừa rơi xuống vẻ mặt
Hứa Ứng Thiên cũng cấp tốc phát sinh biến hóa.
" Hình như chỉ là một cỗ thi thể !" Mất mấy mươi cái hơi thở chăm chú quan
sát, rốt cuộc Hứa Ứng Thiên cũng thở dài ra một hơi, trầm giọng nói.
" Đây có lẽ là đại cơ duyên của chúng ta, nơi Hư Thần cường giả hạ lạc chắc
chắn có nhiều thứ tốt! " Cổ Tiên Linh cố nén đi hoang mang trong lòng, kích
động lên tiếng.
Hai người bọn hắn tiến lại gần hơn, ở phạm vi cách thi thể vị Hư Thần kia tầm
năm trượng, bởi uy áp quá mức mãnh liệt, nằm ngoài khả năng chống chịu cho nên
Cổ Tiên Linh mới đành ngậm ngùi dừng lại.
Cái bệ đá trước mặt tự thân phát tán ra ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo, nương
theo đó có thể nhìn thấy, trên đỉnh đầu cỗ thi thể, thiên địa linh khí bị dẫn
động, như một con sông thật dài vắt ngang hư vô, cứ mỗi nhịp hô hấp, Cổ Tiên
Linh có thể cảm nhận được tu vị của bản thân đang tăng tiến từng giây, từng
phút : " Nếu có thể ở đây tu luyện vài năm thì tốt " Cổ Tiên Linh thầm nghĩ.
" Người này chắc chắn đã tọa hóa từ rất lâu rồi, cứ nhìn những bộ xương ở xung
quanh thì biết, nhưng thi thể hắn lại được bảo quản một cách vô cùng hoàn mỹ,
để ý làn da, thần sắc hắn mà xem, nếu không phải sinh cơ đã tắt thì cũng chẳng
khác gì một vị tu sĩ đang tĩnh thần bế quan cả " Hứa Ứng Thiên chăm chú quan
sát, rồi đi đến kết luận.
" Đúng vậy! Đạo phục này là cà sa của Phật Môn, người quy y thường cạo trọc
đầu nhưng Tôn Giả lại khác, bọn họ tóc dài tết sam, mi tâm có ấn ký kim liên "
Cổ Tiên Linh gật đầu đồng tình, chầm chậm nói.
Trên bệ đá phía trước mặt thi thể, đặt ngay ngắn một cuốn sách bìa đen giấy
vàng, cùng với một chiếc hộp mộc hương cỡ hai cái nắm tay người lớn, Hứa Ứng
Thiên thấy vậy liền nhếch môi cười nhạt, một tay hung hăng chộp tới, nhưng nửa
đường lại bị Cổ Tiên Linh ngăn lại.
" Ngươi! Là ta thấy trước a! " Hứa Ứng Thiên bất bình nói.
" Ai thấy trước không quan trọng, nhưng vật này tuyệt đối không phải thứ vô
chủ, trước khi lấy đi cũng nên hỏi qua ý kiến của chủ nhân nó! " Cổ Tiên Linh
nhẹ giọng, ung dung giải thích.
" Chủ nhân ? Ngươi bảo ta đi hỏi ý kiến một người đã chết ?" Hứa Ứng Thiên vừa
nói vừa cười sằng sặc.
" Trên đời có thể không tin tưởng ngoại nhân, thậm chí không tin tưởng vào bản
thân mình, nhưng buộc phải tin thần minh tồn tại " Dứt lời, Cổ Tiên Linh liền
phủ phục quỳ sát mặt đất, cung kính vái ra ba vái, đây là cử chỉ biểu thị sự
tôn trọng tối thiểu dành cho cường giả, càng hơn nữa là một bậc nhất đại đạo
sư đã khuất, sinh thời Cổ Tiên Linh vẫn vô cùng sùng bái cường giả.
Hứa Ứng Thiên thấy vậy cũng tặc lưỡi làm theo, vái xong ba vái mới tò mò nhìn
Cổ Tiên Linh, hỏi: " Thế nào, hắn nói thế nào? ".
" Hắn nói, cuốn sách cùng chiếc hộp gỗ, mỗi người được nhận một thứ.. Ta cho
ngươi chọn trước " Cổ Tiên Linh nheo mắt cười, sau đó đứng dậy, phủi đi bụi
bặm cùng tơ nhện bám trên y phục.
" Chiếc hộp kia không biết bên trong đựng thứ gì, cũng hoàn toàn có khả năng
chỉ là hộp rỗng, thế nhưng cuốn sách lại chính mắt ta nhìn thấy, tuyệt đối là
một môn công pháp thâm diệu hoặc một bộ tiên kỹ thần thông.. Hắc Hắc !!!Thứ do
Hư Thần để lại sao có thể là phàm vật được? " Hứa Ứng Thiên đăm chiêu suy
nghĩ, sau đó vội vàng chộp lấy cuốn sách, lại nhanh chóng vứt luôn vào túi trử
vật của mình, như thể sợ đối phương sẽ thay đổi ý kiến vậy.
" Tốt! Vậy ngươi lấy sách, ta lấy hộp gỗ " Thần sắc Cổ Tiên Linh không thể
nhìn ra vui buồn, nhàn nhạt nói.
Hứa Ứng Thiên ngồi bệt trên mặt đất, Cổ Tiên Linh đứng ngay bên cạnh cũng chăm
chú quan sát.
" Phổ Độ Đại Bi Kinh! " Hứa Ứng Thiên vẻ mặt nghiêm túc, đọc to dòng chữ được
thêu bằng kim tuyến trên bìa sách, hắn nhẹ nhàng lật trang đầu tiên, cũng
không quên hắng giọng.
"Người hữu duyên! Muốn luyện thánh kinh này trước hết phải cạo đầu tỏ tâm! "
Đọc đến đây, mặt hắn bỗng dưng xìu xuống, như bánh đa nhúng nước, Cổ Tiên Linh
đứng bên cạnh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên " Cạo đầu luyện công? " Trong đời
hắn chưa từng nghe qua lần nào.
" Ngươi thực muốn cạo đầu? " Cổ Tiên Linh nửa cười nhìn Hứa Ứng Thiên, cong
môi hỏi.
" Ta, ta nhất định phải luyện thành Phổ Độ Kinh này, Tiểu Thiên, ngươi giúp ta
cạo đầu! " Hứa Ứng Thiên vội vàng lấy từ bên trong túi trử vật của mình ra một
thanh dao nhỏ cán vàng, cũng vội vàng dúi luôn vào tay Cổ Tiên Linh.
" Được a! Trông ngươi bây giờ không khác gì tu hành giả rồi, đã có thể lật
trang thứ hai " Cổ Tiên Linh sau khi cạo sạch tóc cho Hứa Ứng Thiên thì nghiêm
túc vỗ vai bằng hữu mấy cái, như để cổ động, tiếp lửa tinh thần.
Hứa Ứng Thiên hơi gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi, bàn tay run rẩy lật tiếp
trang sách thứ hai, miệng không quên đọc lớn.
" Ngươi đã cạo đầu? Rất tốt, thế nhưng không cần cạo đầu cũng có thể tu luyện
thánh kinh này ! ".