Minh Âm Cực Lạc Chi Thành.


Người đăng: NguyenTranVu93

Lại trôi qua thêm hai canh giờ, trong bốn trăm chín mươi chín bức thạch điêu
kia có đến hơn bốn trăm bức là giả tạo, mặc cho liên tục bị huyễn cảnh càn
quấy, hai người bọn hắn rốt cuộc thành công vượt qua huyễn trận, thế nhưng ở
chín mươi chín bức thạch điêu còn lại, Cổ Tiên Linh cũng phải vô cùng chật
vật.

Hai người bọn hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, nơi đây chính xác là một cái
địa động độ lớn khó bề hình dung được, phạm vi ngàn trượng trước mặt không
gian bị bẻ gãy, uốn lượn, có thể nhìn thấy trùng điệp đạo sóng gợn đang mãnh
liệt lan tràn về bốn phương tám hướng, ngập trời thiên địa linh khí hóa thành
sương mù quanh quẩn ngăn cản đi tầm mắt, cơ hồ mật độ phải gấp đến hàng chục
lần thế giới bên ngoài.

Với bản năng của mình, Cổ Tiên Linh dễ dàng cảm nhận, tại điểm tận cùng của
địa động này chắc chắc phải tồn tại một thứ đồ vật gì đó vô cùng nghịch thiên.

" Tụ Linh Trận cao cấp! " Hứa Ứng Thiên kích động nói.

" Lúc mới đặt chân bước vào ta đã cảm giác có điều không đúng, mấy ngàn đầu
yêu thú tụ tập bên ngoài có lẽ bị linh khí quá nồng đậm ở nơi này hấp dẫn " Cổ
Tiên Linh âm trầm nhận định, như vậy cũng tốt, bởi mục đích hai người bọn hắn
đến đây là để săn lùng yêu thú, thu thập nội đan, xem như một lần may mắn,
nhất cử lưỡng tiện.

" Thực không ngờ lại là một cái địa động rộng lớn như vậy, chắc chắn chủ nhân
của nó đã bỏ ra không ít tâm huyết cùng công sức " Hứa Ứng Thiên gật gù đáp
lời.

Trên đường bọn hắn đi qua thi thoảng lại bắt gặp được một vài căn nhà vô chủ
lụp xụp, một vài kiến trúc đổ nát, càng bước sâu vào bên trong mùi vị rêu mốc
càng trở nên nồng đậm, cảm giác bí bách, ngột ngạt đến cực điểm.

" Địa phương bỏ đi này! Ta thấy vẫn nên cẩn thận " Hứa Ứng Thiên chậm rãi theo
sau, nghiêm túc nói.

" Không phải chỉ là một cái địa động đơn thuần, trái lại nó đủ lớn để cho cả
một bộ lạc đông đúc quần cư, ta chưa từng nghe qua xung quanh Hồng Hoang tồn
tại bộ lạc sinh sống bên dưới mặt đất, chắc chắn niên đại đã rất xưa
cũ...Nhưng thứ gì có thể khiến cho địa phương này trở nên tang thương, tiêu
điều đến vậy? Một trận thảm chiến, hay một trận đại dịch? "

Càng bước sâu vào bên trong, bởi cách xa nguồn sáng nên khung cảnh càng tối
tăm, thế nhưng ngọn Trường Minh Đăng to lớn treo tít trên cao không ngừng phát
sáng vẫn đủ để chiếu rọi cho từng bước chân của hai người bọn hắn.

Không gian tịch mịch, ninh tường, không có lấy một chút tiếng động nào dù là
nhỏ nhất, chẳng biết qua bao lâu, Cổ Tiên Linh cùng Hứa Ứng Thiên vẫn đang lần
mò bước đi, lúc này ma trận thạch điêu, cây khô mộc cổ thụ đã lùi lại phía
sau, thay vào đó là vô số ụ đất thật lớn được bày ra la liệt khắp nơi như
những ngọn núi nhỏ bị một đám mối khổng lồ cố tình ùn lên từ mặt đất vậy.

Phía trước tầm mắt đứng im lìm một đầu quan đạo đã cũ nát, thê lương, ở đó có
thể nghe ra nồng nặc mùi rêu mốc cùng hương vị thăng trầm của tuế nguyệt.

Quan đạo này vốn rất lớn, có lẽ trước đây người ta đã phải bỏ ra không ít công
sức để xây dựng lên nó, hai bên tường thành hiển lộ những vệt nứt toác thật
dài, sâu hoắm cứ như thể bị kiếm lớn chặt chém lên vậy, mái ngói phủ phong rêu
rơi vỡ đầy trên mặt đất, một khung cảnh đổ nát, tang thương.

Hai người bọn hắn tựa hồ kẻ mê man đang chậm rãi bước đi dưới ánh tà dương,
bầu trời xích hồng ảm đạm càng tôn thêm sự chết chóc cùng khơi gợi cảm giác
bất an thật sâu trong lòng người.

Phía sau cổng quan đạo đứng lù lù một tấm bia đá được cắm thẳng trên mặt đất,
cũng đã phủ kín màu rêu mốc.

Bước đến thật gần, Cổ Tiên Linh căng mắt, nhẩm đọc: " Viễn cổ phật lịch bát
vạn niên, thập quốc chí tôn đạo thống, Minh Âm Cực Lạc Chi Thành " Những chữ
này mặc dù không lớn thế nhưng lại được đục khắc thật sâu cho nên vẫn có thể
dễ dàng nhìn ra được, ở phía dưới vẫn còn một dòng chữ nhỏ hơn bị người ta cố
tình bôi đen, vạch phá.

" Tôn giả từ bi, không đành nhìn thế gian loạn nhiễu, lấy nơi này ở ẩn quy sơn
".

" Minh Âm Cực Lạc Chi Thành! Ta chưa từng nghe qua " Hứa Ứng Thiên ngơ ngác
nhìn ngó khắp nơi, lúc sau cong môi, nhàn nhạt cất lời.

Cổ Tiên Linh nhẹ gật đầu như đồng tình, địa phương này, tất cả những thứ ở đây
đối với bản thân hắn mà nói, vô cùng xa lạ, đi một vòng tựa hồ được quay trở
về khung cảnh không nguyên vẹn của thời kỳ viễn cổ.

" Phật Đạo, đạo thống chí tôn, hàng vạn năm trước quả thực đã từng tồn tại, là
ta đọc qua trong một cuốn bí tịch! " Cổ Tiên Linh âm trầm lên tiếng, cũng
không thèm quan tâm đến cảm xúc của Hứa Ứng Thiên, hắn vừa đi vừa sang sảng
nói.

" Thời kỳ mạt pháp, Phật giáo xuống dốc thảm hại, bị các thế lực thù địch tại
tu chân giới tẩy chay, đàn áp dã man, được xem như là giai đoạn đen tối nhất
trong lịch sử tu chân nhân loại, về sau một vài đạo thống nhỏ có liên quan đến
phật giáo vì sợ liên lụy mới tìm cách lẩn trốn, địa phương này rất có khả năng
cũng là một bộ lạc sùng đạo, ẩn tu ".

" Thật như vậy! " Hứa Ứng Thiên tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, ngưng một chút hắn
lại nhíu mày, tò mò hỏi.

" Tôn giả có lẽ là danh xưng của vị đại năng kia, thế nhưng ai lại đủ thực lực
diệt đi một bộ lạc do Hư Thần tọa trấn, chẳng phải nói Hư Thần đã là đỉnh
phong trong thế giới này rồi sao? ".

" Ta không biết! Thế nhưng tiên lộ vô cùng, chắc chắn vẫn còn cảnh giới cao
hơn Hư Thần " Cổ Tiên Linh không mặn không nhạt đáp..

Dĩ đạo chứng đạo! Khái niệm này vô cùng mờ mịt.

Tiếp tục đi về phía trước, khung cảnh càng thêm đổ nát, dọc theo đường mòn dẫn
sâu vào bên trong lòng đất, lúc này hai người bọn hắn quả thực không còn xác
định được rõ ràng phương hướng, có lẽ đã ly khai một quãng rất xa so với phạm
vi của ngọn thạch sơn.

" Tiểu Linh! Ngươi xem thứ gì kia? " Hứa Ứng Thiên bỗng nhiên chỉ tay về phía
trước, lớn giọng gọi.

Nương theo phương hướng đó, ngưng thần nhìn kỹ, dưới bóng đêm hôn ám nổi trội
lên một bức tượng khổng lồ, chiều cao chí ít cũng phải đến hơn trăm trượng.

" Phật Đà! " Cổ Tiên Linh cả kinh.

Nhìn từ xa, bức tượng này được gia công hoàn toàn từ vẫn thạch rắn chắc, tạc
một vị trung niên tướng người mập mạp, thân mang đạo phục, tay phải cầm tràng
hạt, tay trái bắt quyết nhất chỉ hướng thiên, môi mỉm chi cười, nhìn vô cùng
phúc hậu.

Thần sắc ung dung, hai chân xếp bằng ngồi trên một đóa hoa sen to lớn, tuy
nhiên ở nhiều vị trí có thể nhìn thấy một vài vệt chặt chém loang lỗ của binh
khí cùng với chi chít dấu vết do chưởng ấn, thủ ấn in hằn, ngay cả đóa hoa sen
bên dưới cũng bị xô đổ, kéo theo bức tượng ngã lệch hẳn sang một phía.

Tiếp tục đi về phía trước, lúc này đài viện chầm chậm hiện ra, lầu cao gác
mái, đền chùa miếu mạo chìm đắm bên dưới u quang, vô số kiến trúc mặc dù bị
tàn phá một cách nghiêm trọng, tuy nhiên từ đó vẫn có thể nhìn ra được sự huy
hoàng của quá khứ đã từng, trên cao, bầu trời mờ nhạt ánh sáng, dọc theo đại
lộ nhìn về trước mắt cảm giác mênh mang đến lạ.

Toàn bộ kiến trúc đều bị bụi bặm phủ dày, tuyệt nhiên không hề có lấy một bóng
người nào, không sinh mệnh lực lượng, không thanh âm tiếng động, thương khung
bên ngoài chỉ độc một màn đen dày đặc quánh, không trăng sao, không ánh sáng.

Tuế nguyệt sau vạn năm lắng đọng vô tình tạo nên cho thế giới này một loại khí
chất rất riêng biệt, khí chất này lại càng không thể diễn tả hết bằng lời, như
hư như thực, nhìn như đổ nát điêu tàn nhưng cơ hồ chứa đựng bên trong cả một
guồng quay to lớn, một sinh mệnh khổng lồ đang chực chờ bộc phát.

Phía trước, trên cánh cổng rất lớn dựng thẳng đại lộ, có thể thấy một tấm biển
sơn son thiếp vàng ghi bốn chữ " Minh Âm Cực Lạc " Đã rất mục nát, xập xệ, sắp
rụng xuống đến nơi.

Vừa bước chân vào, tức thời có một luồng khí thế cường đại như bão táp đập
thẳng vào mặt, Cổ Tiên Linh bất giác rùng mình vội vã lùi lại phía sau mấy
chục bước chân, Hứa Ứng Thiên vẻ mặt biến sắc, thất thanh hét lên một tiếng,
cũng nhanh chân lùi lại.

Trong khí thế kia chứa đựng oán khí nồng đậm, như tích tụ qua vô tận tháng năm
hoàn mỹ tạo nên, Cổ Tiên Linh có thể nghe ra được rõ ràng thanh âm cô hồn
cuồng khiếu, lệ quỷ khóc gào.

Trước mắt hắn lúc này một trận âm phong thình lình xuất hiện, như chiếc chổi
lớn quét ngang mặt đất, quét bay hết thảy bụi bặm cùng rác rưởi, cuồn cuộn
thổi tới, âm phong mang theo mùi vị tanh hôi đến lợm giọng.

Cổ Tiên Linh không thể tránh né đành đứng yên như trời trồng, mặc cho gió độc
cứ thế đập vào mặt, bên tai hắn chợt vang lên tiếng cười dài tà dị " Hắc Hắc!!
".

Lại một cánh tay đen thùi lùi trơ xương mang theo u vụ chộp thẳng về phía hắn,
tựa như cành khô mộc cứng ngắc không mấy linh hoạt nhưng lực lượng chứa đựng
bên trong tuyệt đối không phải tầm thường.

Cổ Tiên Linh đứng ngay trước mặt Hứa Ứng Thiên, dị biến phát sinh quá mức đột
ngột, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, tay phải bắt quyết, thôi động linh khí
trong đan điền đến cực hạn, lập tức đánh ra một quyền.

Hám Thiên Quyền mang theo quang mang màu vàng kim mờ nhạt, đốt sáng không
trung một khắc, gào thét mà ra cùng với cánh tay u vụ kia đồng thời va chạm.

" Ầm " Cổ Tiên Linh bay ngược, ngã nhào lại phía sau, kéo theo Hứa Ứng Thiên
cũng chỏng vó nằm trên mặt đất, khuôn miệng đắng chát, hắn chỉ cảm thấy hình
như bên trong thân thể có một nguồn nhiệt lưu cực nóng đang cắn xé, khiến cho
cả người phát hỏa mà run rẩy.


Cổ Tiên Linh - Chương #8