Rơi Vào Huyễn Trận.


Người đăng: NguyenTranVu93

Sơn động này có lẽ không phải tự nhiên hình thành mà là do bàn tay con người
qua tuế nguyệt lâu dài đục khoét tạo nên, cửa động được nối thẳng xuống dưới
bằng mấy trăm bậc tam cấp đá, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ chật hẹp nhưng đi
sâu vào bên trong mới thấy hết được sự vĩ mô của nó.

Có sương mù quanh quẩn, có suối chảy róc rách, có mây tía la đà, ngọn Trường
Sinh Đăng đã cháy hơn non nửa tỏa ra mùi thơm êm dịu, hàng trăm bức thạch điêu
cao lớn được tuần tự cắm chặt trên đại địa, tạo hình một cái tiểu ma trận rối
rắm.

Một hồ nước nhỏ mặt nước xanh ngắt phẳng lặng như gương, ánh mặt trời chiếu
rọi bị hắt ngược trở lại, phản chiếu lên mặt đất, phản chiếu lên những bức
thạch điêu huyễn hóa ra đủ loại dị tượng đẹp mắt, có nguyệt ngấn, có bán
dương, có quần tinh hội.

Bên cạnh hồ nước mọc cao một cành khô thụ, thân cây tựa hồ bị thiên lôi oanh
kích đến cháy trụi, không lá, không hoa, thế nhưng nếu tinh ý đi quan sát có
thể nhìn thấy vô số mầm non đan xen nhau, mọc lên lúc nhúc như muốn nhuộm xanh
khô mộc, hướng cho người nhìn một loại cảm giác cực kỳ mỹ diệu, như căn cơ tận
sinh cơ khởi, như điêu tàn cổ lão thế nhưng kỳ thực lại ẩn chứa bên trong cả
guồng quay mãnh liệt của sinh mệnh.

Không khí ôn hòa mát mẻ, trái ngược hoàn toàn với khí hậu oi bức ở bên ngoài,
khiến người ta có loại cảm giác thư thái, lưu luyến không muốn rời chân.

Hứa Ứng Thiên không biết đã đi xuống từ lúc nào, vẻ mặt thất thần nhìn ngó
xung quanh, bốn bề khung cảnh tuyệt mỹ khiến hắn phải la lên thảng thốt: " Quá
đẹp! gọi là tiên động cũng không ngoa! ".

Cổ Tiên Linh cảm thán, nhẹ gật đầu như đồng tình, kỳ thực nếu không phát sinh
những sự kiện như ngày hôm nay thì suốt đời hắn chỉ e sẽ không có cơ hội đặt
chân đến địa phương này, kiếp trước trọng sinh, vì lòng mang chấp niệm cho nên
Cổ Tiên Linh mới vô tình mà đi vào vết xe đổ của nguyên kiếp, sống thêm một
kiếp tầm thường, chết thêm một lần tủi nhục, hiện tại mặc dù chỉ mới bước
những bước chân đầu tiên, thế nhưng Cổ Tiên Linh đã hoàn toàn đi ra một con
đường khác, con đường này có vẻ mỹ diệu cũng tràn ngập quang mang hy vọng.

" Ngươi xem, cành khô thụ lại mọc ra quả lạ! " Cổ Tiên Linh liếc mắt nhìn Hứa
Ứng Thiên, nhẹ chỉ tay về phía trước, theo phương hướng đó có thể thấy, tít
trên cao, khô thụ kia vậy mà thành công kết trái, một chùm mọng nước, tất cả
có tầm năm đến sáu mai, màu đỏ ma mị, không những thế còn tỏa ra mùi hương
nhàn nhạt, kỳ lạ ở chỗ những quả kia tạo hình gần giống với hài tử mới sinh.

" Thánh Anh Quả! " Không biết ai là kẻ mở miệng, cũng có thể cả hai người bọn
hắn cùng đồng thanh.

" Thiên địa vật phẩm, thứ quý hiếm như vậy lại xuất hiện ở chốn này " Hứa Ứng
Thiên cả kinh, kích động nói, kỳ thực bản thân Hứa Ứng Thiên cũng như Cổ Tiên
Linh đều chưa từng nhìn thấy qua Thánh Anh Quả lần nào, nhưng trong điển tịch
tông môn có ghi chép : " Mùi hương nhàn nhạt, da đỏ như máu, hình dạng tiểu
anh ".

Là đồ vật do thiên địa thai nghén nên, hiển nhiên không phải thứ tầm thường,
qua tuế nguyệt lâu dài tắm sương dãi nắng, hấp thụ không biết bao nhiêu linh
khí, bao nhiêu tinh hoa trời đất, cũng dễ hiểu tại sao người ta lại đặt cho nó
một chữ Thánh ở đằng trước, tuy vậy, Thánh Anh Quả này không thể trực tiếp
nuốt vào mà phải trải qua chiết xuất cùng dung luyện, tức là một loại thảo
dược quý giá dùng trong luyện đan.

Không để cho Cổ Tiên Linh kịp lên tiếng, Hứa Ứng Thiên đã nhanh chân phi thân
nhảy phốc lên trên, ngắt xuống chùm Thánh Anh Quả, thỏa mãn cầm trên tay nhếch
miệng cười, tất cả có sáu mai, hắn cũng vội vàng vứt luôn vào túi trử vật của
mình, càng không quên thốt lên một câu cảm khái : " Giá mà có nhiều hơn sáu
mai " Cổ Tiên Linh thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Trước mặt, hồ nước trong veo, xanh ngắt, đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu xuống
bên dưới đáy hồ, ở đó không có bất cứ sinh vật nào sinh sống, không rong rêu,
không đất cát, tựa hồ một khối thủy tinh khổng lồ trong suốt vậy.

Cổ Tiên Linh vốc lấy một ngụm, ừng ực nuốt vào, cảm giác đầu tiên là mát lạnh
đến tận xương tủy, qua mấy mươi cái hơi thở dần dần cả người bỗng dưng nóng
ran như phát hỏa, trong đan điền linh khí tự động du tẩu, trong kinh lạc máu
huyết tự động lưu thông, toàn thân vô cùng thư thái, tựa hồ vừa mới được tẩy
kinh phạt tủy vậy.

Đáy lòng mừng thầm, Cổ Tiên Linh lại vốc thêm một ngụm, tiếp theo là ba ngụm
liên tục, lúc này linh khí trong đan điền không chỉ du tẩu thông thường mà
càng lúc càng trở nên cuồng loạn, vốn từ sau khi trọng sinh hắn đã nuốt vào
một viên Uẩn Khí Đan khiến cho tu vị bỗng nhiên nhảy vọt lên một cái tiểu cảnh
giới, thế nhưng chỉ là gia tăng về lượng, còn về chất thì hiện tại linh khí
đang cực kỳ khô kiệt, giờ phút này tựa trăm sông đổ biển, tại đan điền chậm
rải tích tụ, không ngừng mà lớn mạnh.

" Là Linh Dịch " Đáy lòng Cổ Tiên Linh âm thầm suy nghĩ, chốc lát sau mới nhìn
sang Hứa Ứng Thiên, không mặn không nhạt hỏi.

" Nước này tốt, trong túi trử vật của ngươi có thứ gì dùng đựng lấy không? ".

Cổ Tiên Linh nói tốt thì chắc chắn là thứ tốt, Hứa Ứng Thiên nghe vậy thì thần
sắc trở nên vô cùng hào hứng, nhanh chóng lật tung túi trử vật, nhưng rốt cuộc
vẫn không thể tìm ra được thứ phù hợp để đựng lấy Linh Dịch, hắn xụ mặt xuống,
cáu bẩn nói :" Chỉ có mỗi cái lọ này, ta dùng đựng Trung Tiện Đan mất rồi a! "
.

" Trung tiện con bà ngươi, còn không nhanh đổ hết đi " Cổ Tiên Linh lớn giọng
quát, bản thân hắn vô cùng căm ghét cái thứ đan dược cổ quái, xú uế kia.

" Hừ! Đổ thì đổ, ta có đan phương, khi trở về lại điều chế thêm vài bình " Nói
đến đó hắn liền nhanh chóng dốc đầy Linh Dịch vào chiếc lọ trên tay, đáy lòng
cực kỳ thỏa mãn.

Cổ Tiên Linh cũng vốc thêm vài ngụm, uống cho đến khi căng bụng mới tiếc nuối
quay mặt rời đi, thầm nghĩ :" Biết trước ta đã đem theo một cái bình thật lớn
rồi, nhưng không sao, sẽ còn quay lại ! ".

Tiếp tục luồn lách qua mấy trăm bức phù điêu dày đặc trên mặt đất, cứ như bước
vào thiên la địa võng vậy, nhìn trước không thấy trước, nhìn sau chẳng thấy
sau, mất hơn hai canh giờ cũng không thể nào thoát ra được.

" Thứ đồ chơi này là một cái huyễn trận " Hứa Ứng Thiên toát mồ hôi trán,
miệng thở phì phò, kỳ thực hai người bọn hắn đã đi lòng vòng không biết bao
nhiêu lần rồi, nhưng nghĩ cũng đúng, nếu đã là động phủ của một vị cường giả
Hư Thần tất nhiên không thể đơn giản tiến nhập như vậy được.

" Ngươi có cách gì phá trận không? " Cổ Tiên Linh nhìn Hứa Ứng Thiên, đăm
chiêu hỏi.

" Phá huyễn trận ta chưa học tới " Hứa Ứng Thiên bực dọc đáp, bản thân hắn
hiển nhiên có thiên phú, trước kia tất cả những loại trận pháp thông thường,
dù cho tu vị kẻ bài trí có cao siêu tới đâu hắn cũng đều có thể đơn giản nhìn
ra sơ hở, nhưng lần này lại khác, huyễn trận được biến hóa từ thần thông, muốn
phá trận, ngoài tu vị buộc phải cao hơn người bố trận ra thì còn phải thông
triệt, thấu ngộ thiên biến vạn hóa của tự nhiên.

Lại mất thêm hai canh giờ, thình lình trên những bức thạch điêu kia bỗng dưng
có hào quang chớp động, liền sau đó lại tiếp tục huyễn hóa ra đủ loại kỳ ma,
dị thú, có lệ quỷ diện mục dữ tợn quấn quanh bởi u vụ, nhe nanh múa vuốt, có
những tôn ma thú hình thể khổng lồ đang không ngừng điên cuồng gầm rú, tràng
cảnh phát sinh nhanh chóng theo cái cách vô cùng bất ngờ.

Khi hai người bọn hắn đang cực kỳ hoảng loạn thì ở bức thạch điêu gần đó, một
cái bàn tay đen ngòm trơ xương thình lình cách không vươn ra, bàn tay này nhằm
hướng Cổ Tiên Linh hung hăng chộp tới, mặc dù mất đi bình tĩnh trong phút chốc
nhưng chung quy tiền kiếp bản thân hắn cũng từng là Nguyên Anh cường giả, thế
nên chỉ cần mấy cái hơi thở ngắn ngủi, Cổ Tiên Linh liền có thể dễ dàng trấn
định bản tâm.

Tại thời điểm bàn tay kia còn cách thân thể hắn tầm hai trượng, Cổ Tiên Linh
hừ lạnh, hai chân dẫm mạnh xuống mặt đất đẩy thân thể lùi lại phía sau một
đoạn, đồng thời miệng nhẩm pháp quyết, cũng vung tay đánh ra một quyền đối
kháng, tức thì một cái quyền ảnh mang theo quang mang bàng bạc gào thét thành
hình, thanh chóng cùng với bàn tay khô gầy kia một chỗ va chạm.

" Binh! Binh! Binh! " Ba tiếng nổ trầm đục nối tiếp nhau, quyền ảnh thành công
ngăn cản bàn tay khô gầy, thế nhưng lực lượng phản chấn lại nhấc lên phong bạo
quét ngược về bốn phía, Cổ Tiên Linh chỉ cảm thấy vùng ngực thoáng tê dại, sau
đó cơn đau trở nên vô cùng dữ dội, tựa hồ lục phủ ngũ tạng đều bị xốc ngược,
hắn không kiềm chế được mà hung hăng há miệng phun ra một búng máu.

Máu tươi từ miệng lại vừa vặn rơi lên bức thạch điêu trước mặt khiến cho bức
thạch điêu bỗng dưng chấn động kịch liệt, từ bên trên tiếp tục huyễn hóa ra
một thanh đại huyết kiếm, thanh kiếm này màu đỏ u ám, ngập trời huyết khí tanh
nồng, sau khi hấp thụ sạch sẽ máu tươi của Cổ Tiên Linh, huyết quang càng trở
nên mãnh liệt, một luồng ba động lực lượng cường hoành từ đó không ngừng lan
tỏa, mạnh mẽ phát tán ra bốn phương tám hướng.

" Chết rồi! " Hứa Ứng Thiên trước sau không chớp mắt, lúc này tuyệt vọng hét
lên một tiếng thất thanh.

Cổ Tiên Linh nhíu mày, hô hấp thô trọng, não hải oanh minh từng trận, hắn nhận
ra cỗ ba động lực lượng kia chí ít cũng phải tương đương với một kích toàn lực
của Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ.


Cổ Tiên Linh - Chương #6