Sơn Động Lộ Thiên.


Người đăng: NguyenTranVu93

Đi theo chân Phong Lôi Sư, vượt qua hết một cánh rừng, mãi cho đến khi trước
mặt Cổ Tiên Linh là một ngọn núi đá nằm chắn ngang đường bọn hắn mới dừng lại,
ngọn núi này không mấy cao lớn, trơ trọi, cô độc ở đó, trên núi chỉ tồn tại
duy nhất loài cây bụi cùng những loài thân thảo hiếm hoi sinh trưởng.

" Thạch sơn này không có gì đặc biệt "Cổ Tiên Linh cùng Hứa Ứng Thiên nghiêm
túc nhìn ngó bốn phía xung quanh, đúng lúc Phong Lôi Sư gầm lên một tiếng,
tiếp tục phe phẩy đuôi nhỏ.

Đi vòng qua thạch sơn, trước mặt là một con đường mòn dốc đứng dẫn lên phía
trên, leo được tầm ngàn trượng thì bắt gặp một cái hang động lộ thiên, hang
động này bị dây leo giăng kín, kín mít đến không một kẽ hở, nếu người kém tinh
tường chắc chắn sẽ khó bề phát hiện, kỳ lạ là xung quanh miệng hang tụ tập vô
số yêu thú, từ những loài nhỏ bé, vô hại như Thiết Thử, Xuyên Sơn Giáp, Thiềm
Thừ, đến những loài có hình thể khủng bố như Viêm Báo, Ngô Công, Kiếm Xí Hổ.

Đặc biệt là một đầu Thổ Hùng thân cao mười trượng, lông màu vàng đất, diện mục
vô cùng hung tợn, nhìn ba động lực lượng trên cơ thể đoán chừng thực lực nó
chí ít cũng rơi vào khoảng Ngưng Khí viên mãn.

Thế nhưng đám yêu thú kia tựa hồ không thèm chú ý, hoặc giả không phát giác ra
được sự hiện diện của hai người Cổ Tiên Linh, bọn chúng đều bất động nằm bệt
trên mặt đất, đôi mắt lim dim, nhìn thần thái có vẻ vô cùng hưởng thụ.

" Quái lạ! " Cổ Tiên Linh đăm chiêu suy nghĩ, đám yêu thú này chí ít số lượng
cũng có đến năm ngàn nhưng hiển nhiên không hề xảy ra tràng cảnh tranh giành,
cắn xé, tuyệt đối im ắng không một tiếng động, chỉ có từng nhịp thở phì phò
cộng minh lại cùng nhau nghe như tiếng phong bạo quét qua lùm cây.

" Nơi này hẳn phải có thứ gì đó thật đặc biệt mới thu hút đám yêu thú tập
trung đông đến như vậy! " Hứa Ứng Thiên nhìn bốn phía xung quanh, không nén
được kinh sợ mà nuốt xuống một hơi khí lạnh.

Cổ Tiên Linh cảm giác được nơi miệng hang lộ thiên kia thi thoảng lại tản mát
ra từng trận ba động linh lực nhàn nhạt, tuy chỉ là nhàn nhạt nhưng mỗi tia,
mỗi sợi trong đó cũng đủ khiến cho hắn kinh hồn táng đảm.

" Có trận pháp phong ấn, kẻ xuống tay phong ấn tu vị chí ít : Nguyên Anh cảnh
" Cổ Tiên Linh nhìn Hứa Ứng Thiên, trầm giọng.

" Trận pháp dù cao minh mấy, lão tử vẫn có cách phá bỏ, thế nhưng ta lại sợ
cái thứ tồn tại bên trong, ta nghĩ tuyệt đối không phải hạng phàm vật, " Hứa
Ứng Thiên khẽ rùng mình, nhỏ giọng, ngưng một chút hắn lại nói.

" Có khi nào là một vị cao nhân ẩn thế, một tôn yêu vương cường đại, hoặc
thiên địa thai nghén ra một thứ đồ vật bất phàm ? ".

" Dù cho thứ gì tồn tại bên trong chúng ta cũng nhất định phải vào, cơ duyên
luôn đồng hành cùng hung hiểm, biết đâu lại là một cái bảo tàng ẩn địa thì
sao? " Thanh âm chắc nịch, Cổ Tiên Linh quắc mắt nhìn Hứa Ứng Thiên.

Hứa Ứng Thiên trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhẹ gật đầu đáp ứng, thân hình mập
mạp cẩn thận từng bước tiến về phía trước, hô hấp thô trọng, trên trán mồ hôi
lạnh túa ra thành dòng, miệng liên tục lẩm bẩm : " Vị tiền bối này, thú vương
ca ca này, ta nhất thời làm kinh động còn mong được bỏ quá cho a! ".

" Tên nhát chết! " Cổ Tiên Linh nhẹ giọng, cười.

Hứa Ứng Thiên nghe đến đó thì thình lình quay mặt lại, nhe răng :" Xem lão tử
phá trận ".

Lời nói vừa rơi xuống, hai tay hắn liên tục bắt ra những thủ quyết kỳ dị, hàng
trăm cái thủ quyết thế nhưng theo Cổ Tiên Linh quan sát cùng ghi nhớ thì tuyệt
nhiên không hề xuất hiện bất kỳ sự trùng lặp nào, khi thủ quyết cuối cùng ra
đến cũng là lúc linh lực trong cơ thể Hứa Ứng Thiên phun trào, theo mười đầu
ngón tay thoát ly khỏi thể nội hóa thành mười tinh điểm hình dạng như ngôi sao
năm cánh, mười tinh điểm này lơ lửng trước mặt Hứa Ứng Thiên, cuối cùng theo
một loại quỹ tích bất định nào đó cực tốc xoay tròn.

Trong quá trình xoay tròn, mười ngôi sao chậm rải cùng nhau liên kết lại, hóa
thành một cái đồ án rực rỡ ngập trời hoàng quang, đồ án này có thể nhìn thấy
rõ ràng là một chữ " Phá" màu vàng kim.

Hứa Ứng Thiên thở dốc, miệng nhẩm pháp quyết, song thủ được điều động liên
tục, một cái phất tay khiến cho đồ án bỗng nhiên lao nhanh về phía trước, khi
chuẩn bị đến gần vị trí miệng hang thì không gian tại đó thình lình bị bóp
méo, liên tục phát sinh sóng gợn, sát na sau trùng điệp quang võng chồng chất
lên nhau tựa hồ một tấm lưới tử kim thật dày, tấm lưới này hung hăng nuốt lấy
đồ án phá trận của Hứa Ứng Thiên.

" Ầm!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa kéo theo đó là lực lượng phản chấn
khủng bố mạnh mẽ quét về bốn phía, thân thể Hứa Ứng Thiên bị nhấc bỗng lên,
ném ngược trở lại phía sau một đoạn, hắn cười thảm, miệng ho ra mấy búng máu:
" Quá mạnh! ta từng phá qua phong ấn của một vị Nguyên Anh cảnh, khi đó lực
lượng phản phệ cũng không đến mức kinh khủng như thế này! ".

" Viễn siêu Nguyên Anh! Hư Thần đại năng! " Cổ Tiên Linh thảng thốt, kiếp
trước hắn đã từng là Nguyên Anh, hắn thừa hiểu sự khủng bố của cường giả Hư
Thần.

Hư Thần, cái khái niệm này vô hạn tiếp cận đến Thần Linh trong truyền thuyết,
Hư Thần cảnh thông thiên triệt địa không gì là không làm được, từ Nguyên Anh
muốn tiến giai đến Hư Thần độ khó như trời biển, chỉ có một phương pháp duy
nhất, đó là lấy cảm ngộ thiên đạo để phá vỡ cực hạn của bản thân, gọi : Bước
quá độ phi thăng.

Tiền kiếp, ở thời kỳ của hắn không phải không tồn tại cường giả Hư Thần, nhưng
bọn họ mỗi người đều là thánh long thấy đầu không thấy đuôi, hiếm hoi tựa
phượng mao lân giác, là thế lực đỉnh tiêm trong tu chân nhân giới.

Hư Thần cảnh sở hữu niên vạn thọ nguyên, cơ hồ được xưng tụng là tồn cùng
thiên địa, Cổ Tiên Linh từng có may mắn được gặp qua một vị Hư Thần, người đó
vốn là giáo chủ của Đạo Nguyên Giáo, giáo phái lớn nhất giới tu chân lúc bấy
giờ.

Việc phía sau Hư Thần có tồn tại thêm cảnh giới nào nữa hay không hắn kỳ thực
không được rõ ràng.

" Ở chốn sâm lâm tử địa vậy mà từng in dấu chân của một vị vấn đỉnh cổ tu " Cổ
Tiên Linh cảm khái, trong lòng hắn dám chắc đến bảy phần, ngọn thạch sơn này
nguyên lai chính là động phủ của vị cường giả kia.

" Nhìn cảnh vật, nhìn địa chất có lẽ niên đại đã quá lâu, cũng không biết đã
trôi qua bao nhiêu niên kỷ, không biết người còn hay mất "

Đúng lúc này từ bên dưới sơn động một luồng thần thức bỗng nhiên bộc phát, gào
thét xông lên, thần thức cực kỳ mãnh liệt hóa thành ngập trời phong bạo, tiếp
theo một tiếng gầm đinh tai nhức óc, tiếng gầm nghe trầm đục, già nua lại chất
chứa tang thương nồng đậm, cơ hồ đã bị chôn chặt, kìm nén thật lâu nay mới có
cơ hội để phát tiết.

Thần thức kia không chủ ý công kích, Cổ Tiên Linh cùng Hứa Ứng Thiên mặt xám
như tro, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh thầm kêu may mắn, thần thức của Hư
Thần cảnh dù chỉ một phần vạn uy lực thôi cũng dư sức oanh nổ nhục thân hai
người bọn hắn.

" Phá thì đã phá, nhưng.. Nhưng có nên đi xuống hay không? " Phát sinh vừa rồi
khiến cho Hứa Ứng Thiên kinh hồn táng đảm, chân tay bủn rủn, thân hình thịt mỡ
không ngừng đung đưa theo nhịp hô hấp.

" Cái khó khăn nhất là phá trận, chúng ta đã phá xong, còn không nhanh đi
xuống " Tuy nói vậy thế nhưng Cổ Tiên Linh vẫn có loại cảm giác cực kỳ bất an.

Dứt lời, hắn nhanh chóng tiến lại gần miệng hang, gỡ đi đám dây leo đã cháy
trụi, cẩn thận nghiêng đầu ghé mặt nhìn vào bên trong.

Tối đen như mực, không quan sát được nông sâu, chật hẹp, chỉ thấy một luồng
sáng le lói hình như phát ra từ một chiếc cổ đăng

" Trường Sinh Đăng! " Cổ Tiên Linh kích động hét lớn, bản thân hắn thừa hiểu
sự quý giá của Trường Sinh Đăng, nó ngoài là một loại pháp khí không tầm
thường ra thì quan trọng nhất phải kể đến thứ chất đốt để có thể duy trì sự
cháy qua hàng ngàn năm, đúng như tên gọi " Trường Sinh ".

Dầu Trường Sinh được làm từ mỡ rồng, mà bắt buộc phải là loài Cụ Long có sừng
sống qua hàng vạn năm, đương nhiên giá trị không thể lấy tài bảo thông thường
ra để cùng so sánh.

" Trường Sinh Đăng là thứ gì ? " Hứa Ứng Thiên nghi hoặc hỏi.

" Thứ này một giọt cũng có thể đổi lấy vạn Linh Thạch " Cổ Tiên Linh hắng
giọng, hào hứng đáp.

" Hy vọng là còn một vại a! Thật không bỏ công ta vì phá trận mà thọ thương
mất máu " Hứa Ứng Thiên nghe vậy thì nhãn thần sáng quắc, chép miệng nói.

" Còn một vại cho ngươi, tự mình vào bên trong mà lấy" Cổ Tiên Linh nhăn mặt,
lạnh giọng.

" Thôi, ngươi thực lực hơn ta, dù sao ngươi vào cũng tốt, một vại kia ta và
ngươi mỗi người nửa vại " Hứa Ứng Thiên cúi mặt rụt cổ, bước lùi mấy bước.

Cổ Tiên Linh nghe vậy thì cười nhạt, cẩn thận gỡ hết đám dây leo đang chằng
chịt, ánh dương quang theo đó nhất tề chiếu xuống, lúc này đã có thể nhìn sâu
vào bên trong, nhìn rõ toàn bộ khung cảnh của sơn động.

Khung cảnh đập thẳng vào mắt khiến hắn trân trối, đứng im như trời trồng,
nghẹn họng không thể thốt ra một lời nào.

" Là thứ gì! thứ gì khiến bộ dáng ngươi như gặp phải ma vậy " Vẻ mặt trầm
xuống, Hứa Ứng Thiên từ đằng xa lớn giọng gọi.

" Phát tài ! " Cổ Tiên Linh không thèm quay đầu, nhanh chóng phi thân đi vào
sơn động.


Cổ Tiên Linh - Chương #5