Người đăng: NguyenTranVu93
" Không có gì là bất ngờ, thậm chí ta còn biết rõ ràng tất cả những thứ lúc
này ngươi đang suy nghĩ ở trong đầu, bây giờ thì theo ta ! " Cổ Tiên Linh cười
nhạt đảo mắt nhìn Hứa Ứng Thiên, sau đó hướng bắc, nhằm vị trí trung tâm Hỏa
Ngục Sâm Lâm một đường đi thẳng.
Hứa Ứng Thiên ngây ngốc nửa ngày, rốt cuộc cũng lẻo đẻo theo sau Cổ Tiên Linh,
bọn hắn là nhóm xuất phát cuối cùng, trước đó đám người Lãnh Phong đều đã lập
thành tổ đội, sớm tiến vào sâu bên trong Hỏa Ngục Sâm Lâm.
Nơi này là thánh địa của yêu thú cùng ma tu, đồng thời là cấm địa ngàn đời tu
chân giới, yêu thú ở đây thực lực vô cùng mạnh mẽ, ngay như Kim Đan cảnh nếu
đơn thương độc mã bước vào cũng chưa chắc có thể toàn thây trở ra, tương
truyền ở sâu bên trong địa phương tên gọi Thi Cốc tồn tại một đầu Song Dực Cự
Long, yêu thú này là Vương của yêu thú, thực lực ngang bằng Hư Thần cảnh của
tu chân giả nhân loại.
Song Dực Cự Long thậm chí còn được xếp trên cả tứ đại thánh thú, rất nhiều bộ
lạc sinh sống xung quanh Hồng Hoang lấy nó làm đối tượng tôn thờ, xem như thần
thú, còn có lời đồn, ngày xưa sở dĩ Hỏa Ngục Sơn tắt ngấm là bởi vì Song Dực
Cự Long há miệng một ngụm nuốt hết dung nham, nhưng tất cả chung quy lại cũng
chỉ là truyền thuyết, ngay như đội quân thi cốt bất tử bất diệt kia cũng chẳng
mấy ai nhìn thấy, hoặc giả có xui xẻo nhìn thấy chắc chắn đều phải ngậm ngùi
bỏ mạng.
Ngoại vi Hỏa Ngục Sâm Lâm số lượng yêu thú không nhiều, thực lực cũng không
cao cho nên hai người bọn hắn cứ thong thả bộ hành.
Đi thêm lộ trình nửa ngày đường, hai người Cổ Tiên Linh đặt chân đến Hồng
Hoang Sơn Mạch, sơn mạch này nằm trong quần thể ngọn núi Hỏa Ngục Sơn ngày
trước, tiếp giáp với Bạch Hổ Quốc về phía tây, trãi dài suốt hơn một vạn dặm
vuông, Hồng Hoang Sơn Mạch cũng chính là điểm tận cùng của Hỏa Ngục Sơn.
Hồng Hoang vô cùng vô tận, bên trong có không ít thiên tài địa bảo, đồng dạng
cũng có vô số yêu thú ngày đêm tàn sát lẫn nhau, tranh giành lãnh địa, nơi này
là thiên đường hay là địa ngục còn không ai biết được.
Mênh mang!
Đây là nhận thức duy nhất của Cổ Tiên Linh, hắn có thể cảm thụ được hình như
cho đến bây giờ cũng chưa từng có người đặt chân đến chốn này, tất cả vẫn còn
nguyên vẹn vẻ hoang sơ vốn có.
" Không có gì sai biệt! Ở đây nguyên kiếp ta tao ngộ nàng, nhưng lần này thì!
" Cổ Tiên Linh trầm mặc.
Hắn không có ý định dừng lại, Hồng Hoang được mệnh danh là tử địa của tu chân
nhân sĩ, yêu thú ở đây cũng không phải yếu ớt như trung tâm Hỏa Ngục Sơn, thậm
chí chỗ sâu Hồng Hoang Sơn Mạch còn tồn tại những đầu cự thú đạo hạnh ngàn
năm, thực lực không dưới Kim Đan Kỳ, vậy nên hai người bọn hắn tiếp tục bộ
hành, đi về hướng tây.
" Không biết đám người Lãnh Phong đã đi tới đâu rồi a! đây là lần đầu tiên ta
rời tông lịch duyệt, thế giới bên ngoài quả thực vô cùng rộng lớn! " Hứa Ứng
Thiên hung hăng vỗ ngực mấy cái, tươi cười nói.
Đột nhiên cảm nhận được phía trước mặt thình lình xuất hiện một luồng ba động
linh lực nhàn nhạt, nơi này hẳn là tồn tại một tầng kết giới phong ấn, kết
giới vừa vặn để ngăn cản phàm nhân tiến nhập vào bên trong sơn mạch, bất quá,
đối với tu sĩ mà nói: Vô tác dụng.
" Đây mới chính là mục đích của lão tử! Ân!!! Thật là làm cho người ta hưng
phấn " Hứa Ứng Thiên nhìn khung cảnh trước mắt thì không che dấu được kích
động.
Đằng xa có một đầu yêu thú hình dạng sư tử đang tích cực săn đuổi con mồi,
trên thân còn có phong lôi tự hành dịch chuyển, nhìn qua hình dáng có vẻ hung
ác, bất quá yêu thú này thực lực không cao.
" Con sư tử kia dường như chỉ đạt đến Ngưng Khí tám tầng mà thôi, trước tiên
ta chơi đùa với nó một chút!" Cổ Tiên Linh nhìn Hứa Ứng Thiên, khóe miệng khẽ
mỉm cười, thân hình đột nhiên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt con sư
tử.
Bộ lông trên người Phong Lôi Sư dựng hết lên, nó nhìn chằm chằm vào sinh vật
đột nhiên xuất hiện trước mặt, trực giác của dã thú nói cho nó biết kẻ này cực
kỳ nguy hiểm, Phong Lôi Sư dựa vào thực lực cùng với phong lôi hai thuộc tính
công kích, tại khu vực biên giới sơn mạch tuyệt đối là vương giả, ngay như một
đầu Thổ Hùng Ngưng Khí viên mãn cũng không dám tự tiện chọc đến nó.
" Ta đã cố ý không theo đường cũ, thế nhưng đi một vòng, rốt cuộc vẫn gặp lại
" Cổ Tiên Linh trầm mặc, nhàn nhạt cất lời.
Hống!" Phong Lôi Sư gầm lên một tiếng, những cây cỏ xung quanh cũng bị khí thế
của nó đè ép đến nhất tề ngã rạp xuống.
Cặp mắt Cổ Tiên Linh khẽ nhíu lại, lần này hắn không muốn dùng đến vũ kỹ, hắn
chỉ muốn dùng hai bàn tay, dùng lực lượng nhục thân đơn thuần để giết chết con
yêu thú này.
Tu vị bên trong đan điền đều bị khóa chặt, toàn bộ thân thể đã hoàn toàn chuẩn
bị sẵn sàng, hai tay Cổ Tiên Linh khẽ nắm lại, lực lượng nhục thân bộc phát
khiến cho phong bạo xung quanh cũng bị cuốn ngược về phía hắn.
"Hô! "
Phong Lôi Sư đột nhiên biến mất vô thanh vô thức.
" Víu "
Cổ Tiên Linh chỉ cảm thấy phía bên hông chấn động, hắn cúi đầu nhìn xuống, tại
vị trí eo lưng y phục của hắn đã bị xé rách, dường như còn có máu tươi chảy
ra.
Thân hình Cổ Tiên Linh lập tức chuyển động, hóa thành một đạo tàn ảnh, Phong
Lôi Sư cũng chuyển động, tương tự biến thành một đạo tàn ảnh.
Chỉ thấy hai đạo tàn ảnh không ngừng truy đuổi nhau, cũng không rõ là ai đuổi
theo ai, một người một thú tốc độ thật sự quá nhanh, khiến cho những cây cỏ
xung quanh đều bị cuốn lên, những cây cỏ này sau khi bay lên lại bị từng đạo
khí kình do tàn ảnh sinh ra cắt đứt thành nhiều mảnh nhỏ.
Đột nhiên một người một thú ngừng lại!
Cổ Tiên Linh nhìn Phong Lôi Sư, chiến ý trong lòng hắn càng dâng cao, đuổi
theo một lúc lâu như vậy cũng không hề chạm được vào sợi lông của nó, tốc độ
này quả thật quá nhanh.
Phong Lôi Sư vốn là yêu thú phong lôi song thuộc tính, có khả năng thao túng
phong lôi xung quanh, khi nó di chuyển, căn bản là không hề chịu đựng lực cản
của gió, cho nên tốc độ mới có thể nhanh đến như vậy.
Nhưng sinh vật trước mặt này tốc độ dường như không hề thua kém gì nó, Phong
Lôi Sư tốt xấu cũng là yêu thú đã khai mở linh trí, nó cũng đã bắt đầu biết
suy nghĩ.
"Tê!!!!"
Trên người Phong Lôi Sư đột nhiên lóe lên những tia chớp chạy ngang dọc, cả
thân thể cơ hồ được bao bọc trong tầng tầng điện quang, điện quang cường liệt
phảng phất như những tia chớp xuyên qua không khí vậy, phát ra những thanh âm
khó nghe khiến cho người ta phải sợ hãi, Phong Lôi Sư há miệng, một đạo điện
quang từ trong miệng nó bắn về phía Cổ Tiên Linh.
Càng vậy Cổ Tiên Linh càng cảm thấy hưng phấn, hắn khẽ mỉm cười, âm thầm vận
pháp quyết, trực tiếp dùng thân thể hấp thu lấy luồng điện quang này, Lôi Ấn
Công, môn công pháp ngày trước Cổ Tiên Linh đã luyện đến sơ thành, chỉ còn
thiếu một chút hỏa hầu lôi thuộc tính là có thể vừa vặn đột phá.
Thực ra công pháp là thứ mà hiện tại bản thân hắn không cần thiết nhất, thế
nhưng thực lực có hạn, những môn công pháp cao cấp tiền kiếp học được ở thời
điểm này đều trở nên vô tác dụng.
Phong Lôi Sư bộ dáng không thể tin được, nhìn nhân loại trước mặt đang hấp thu
lôi điện của nó.
"Hống!"
Phong Lôi Sư tức giận gầm lên một tiếng, khôi phục bản tính của dã thú, nó
mang theo từng đạo điện quang cường liệt, dựa vào tốc độ kinh khủng lao về
phía Cổ Tiên Linh, móng vuốt sắc bén như kim loại không ngừng chặt chém vào hư
vô.
Cổ Tiên Linh khẽ lẩm bẩm: " Thử xem thân thể của ta có chịu được một kích toàn
lực của Ngưng Khí tám tầng hay không!! "
Hắn vẫn bất di, bình tĩnh nhìn Phong Lôi Sư đang lao đến, lấy tĩnh chế động!
"Phanh!"
Thân thể của Cổ Tiên Linh đột nhiên cuồng chấn, Phong Lôi Sư lại tiếp tục công
kích vào thân thể hắn, điện quang xung quanh càng lúc càng dày đặc.
Lúc này ánh mắt Cổ Tiên Linh chợt lóe quang mang, tay phải nắm chặt lại, một
cái quyền đầu đột nhiên phát sáng, tại khoảnh khắc trước khi Phong Lôi Sư công
kích đến thân thể, Cổ Tiên Linh cũng nặng nề vung tay.
" Binh " Một quyền nhục thân của Cổ Tiên Linh hung hăng nện lên thân thể Phong
Lôi Sư.
"Oanh!"
Phong Lôi Sư bị đánh bay ngược về phía sau, nó run rẩy cố gắng đứng lên, một
quyền vừa rồi thật sự quá cương mãnh, thân hình Cổ Tiên Linh đột nhiên biến
mất, trong nháy mắt lại xuất hiện ngay bên cạnh Phong Lôi Sư.
"Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"
Một quyền tiếp theo một quyền, từng quyền nặng nề đánh vào thân thể Phong Lôi
Sư, một quyền cuối cùng Cổ Tiên Linh mỉm cười hạ xuống.
Phong Lôi Sư nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, thân thể nó quả thật cường
hãn, bị công kích đến như vậy cũng không chết, không hổ là yêu thú.
" Tiểu Linh! Đánh hay lắm" Hứa Ứng Thiên đứng đằng xa nhìn lại, hoa tay múa
chân kích động hét lớn.
Phong Lôi Sư giãy dụa cố gắng đứng lên, bốn chân không ngừng đạp đất lui về
phía sau, đối với nhân loại kia, nó bây giờ chỉ có thể sợ hãi, công kích điên
cuồng vừa rồi khiến cho nó phải hãi hùng khiếp vía.
Cổ Tiên Linh sửng sốt nhìn Phong Lôi Sư đột nhiên quay lưng về phía mình, càng
không ngừng phe phẩy cái đuôi.
"Có ý gì, Lần này ta không dùng một kích giết chết nó chắc chắn phải có điều
khác biệt?" Cổ Tiên Linh hiển nhiên cảm thấy rất nghi hoặc.
Phong Lôi Sư phe phẩy đuôi lớn, sau đó xoay người bước đi, đi vài bước lại
quay đầu nhìn Cổ Tiên Linh, thấy Cổ Tiên Linh vẫn không cử động gì, nó lại phe
phẩy đuôi tiếp tục bước, đi vài bước lại quay đầu nhìn.
Cổ Tiên Linh dường như đã bắt đầu hiểu ra: "Chẳng lẽ con yêu thú này muốn ta
đi theo nó?".
Hắn liền thử bước theo sau, Phong Lôi Sư sau khi phát hiện Cổ Tiên Linh đi
theo nó, cũng không quay đầu lại nữa mà bắt đầu gia tăng tốc độ.
"Rốt cuộc con thú này muốn làm gì đây?" Cổ Tiên Linh cảm thấy có chút nghi
hoặc, bắt đầu nổi lên tính tò mò, hơn nữa dựa vào thực lực hai người bọn hắn,
ở biên giới sơn mạch này nếu như cẩn thận cũng không có gì đáng phải lo sợ,
nghĩ vậy Cổ Tiên Linh mới vội vàng đẩy nhanh cước bộ theo sát phía sau, Hứa
Ứng Thiên thấy chuyện lạ cũng lật đật chạy đến.