Người đăng: NguyenTranVu93
Sáng hôm sau, khi Cổ Tiên Linh vẫn còn đang nhập tâm tu luyện thì bảy tiếng
trống trầm trầm bỗng nhiên vang lên dồn dập, bảy tiếng trống này mang tính
chất hiệu triệu, sau khi mở mắt Cổ Tiên Linh vội vàng thu công, chỉnh trang y
phục, nhanh chóng tiến về phía đại quảng trường tông môn.
Từ tiểu viện của hắn phải đi vòng qua một cái hàn đàm, trong hàn đàm này có
một thứ đồ vật mà ngày trước Cổ Tiên Linh vô cùng thích thú, đó chính là Hàn
Bối Ngư.
Gọi dân dã hơn : Cá nướng, sở dĩ có cái tên như vậy bởi Hàn Bối Ngư chỉ sống
trong đầm băng hoặc những nơi chí âm chí hàn, hấp thu vô tận hàn khí chậm rãi
chuyển hóa thành sinh cơ, loại cá này không những hương vị tuyệt hảo mà còn có
tác dụng to lớn chỉ dành riêng cho Luyện Khí kỳ tu chân giả, một đầu Hàn Bối
Ngư giá trị liên thành, tương tự một viên Linh Thạch thượng phẩm, tất nhiên
chẳng phải của cho không.
Hàn đàm được xem như một trong ba thánh địa của tông môn, mặc dù chẳng thấy ai
đi canh chừng hay coi sóc thế nhưng không gian bốn phía xung quanh lại bị
phong ấn bởi một cái đại trận pháp phòng hộ, trận pháp này tu sĩ tu vị dưới
Kim Đan cảnh vô pháp mở ra.
Cổ Tiên Linh ngày trước nuốt vào không biết bao nhiêu Hàn Bối Ngư, chẳng phải
vậy mà chưa đến năm mươi tuổi hắn đã có thể Trúc Cơ thành công, đứng vào hàng
ngũ trưởng lão tông môn, tất cả cũng phải nhờ đến công lao của Hứa Ứng Thiên
kia, kẻ mang trong mình thiên phú trận pháp tuyệt luân.
Đứng trước hàn đàm, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, Cổ Tiên Linh cong môi
cười nhạt, từ hàn đàm đi về hướng đông thêm hai dặm đường, lúc này từ đằng xa
đã có thể nhìn thấy một cái đại môn cao lớn khuất trong sương mù, phía sau đại
môn chúng đệ tử tụ tập gần như đông đủ, lúc nhúc một mảnh.
Tiên Thiên Tông từ lúc lập tông cho đến ngày hôm nay đã có lịch sử gần năm
trăm năm tồn tại, trong dòng chảy của tuế nguyệt, Tiên Thiên Tông nhiều lúc
huy hoàng cũng lắm khi tàn lụi, thế nhưng truyền thừa không đoạn, được liệt
vào một trong mười đại môn phái đứng đầu Thiên Hằng Quốc, toàn tông hết thảy
có ba ngàn đệ tử, được phân chia thành : Sơ, trung, cao, ba phẩm cấp.
Sơ cấp đệ tử đại biểu cho đám đệ tử nhập môn, tu vị dưới Ngưng Khí bảy tầng,
trung cấp đệ tử tu vị từ Ngưng Khí bảy tầng đến Ngưng Khí chín tầng, còn đám
đệ tử cao cấp thông thường đều có tu vi Ngưng Khí viên mãn.
" Cổ Tiên Linh! Khỏi hẳn rồi a? Trúng một chưởng của Lãnh Phong huynh tuyệt
đối không dễ chịu, dù sao thì hạng hai cũng quá tốt rồi, vậy mà tên Hứa Ứng
Thiên keo kiệt kia chỉ đặt cược cho ngươi ba mươi lượng bạc, miệng còn bô bô
nói rằng ngươi chí ít cũng hạng mười ".
Cổ Tiên Linh âm trầm đảo mắt một vòng, hắn có thể dễ dàng nhận ra chủ nhân của
thanh âm chát chúa vừa rồi, người này tên gọi Lạc Lăng, trước giờ Cổ Tiên Linh
vẫn thường không mấy hảo cảm đối với đám người Thanh Phong hội do thanh niên
Lãnh Phong làm đầu lĩnh.
Cổ Tiên Linh vẻ mặt không đổi, cũng không thèm nói nửa lời, vội chọn cho mình
một cái vị trí ít người lui tới, ít ồn ào nhất, nhanh chóng ngồi xuống xếp
bằng đả tọa chẳng thèm quan tâm đến những thứ xung quanh.
Tầm nửa canh giờ sau lại thêm bảy hồi trống trận vang lên giòn giã, lúc này
phía trước hư vô, trên đỉnh đầu đám người Cổ Tiên Linh thình lình xuất hiện
một chiếc kiệu lớn được sơn son thiếp vàng nhìn vô cùng lộng lẫy, chiếc kiệu
phiêu phù tại bầu trời tỏa ra hoàng quang chói mắt, từ bên trong một thanh âm
ồm ồm mạch lạc, mang theo đầy đủ sự sâm nghiêm cùng một luồng uy áp kinh khủng
dồn dập vọng ra.
" Những đệ tử trung cấp đạt từ hạng mười trở lên trong kỳ đại hội tỷ võ lần
trước, hôm nay sẽ được truyền tống đến Hỏa Ngục Sâm Lâm để tham gia một kỳ
lịch duyệt kéo dài nửa năm, sau kỳ lịch duyệt này kẻ nào may mắn nhận được cơ
duyên, gia tăng tu vị đến Ngưng Khí viên mãn sẽ được tông môn chọn làm trọng
điểm tài bồi.
Hỏa Ngục Sâm Lâm thập tông cát cứ, mặc dù chứa đựng trong mình không ít tạo
hóa, thế nhưng trước nay đều là cấm địa tu chân giới, nguy hiểm đầy rẩy, ngoài
yêu thú ra thì Hỏa Ngục Sâm Lâm còn là nơi tụ tập của đám ma tu, tu sĩ ngoại
quốc cũng thường xuyên lai vãng.
Tốt nhất mười người các ngươi nên lập thành tổ đội và trong quá trình lịch
duyệt phải đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, ba ngàn viên nội đan yêu thú, kẻ nào
hoàn thành nhiệm vụ trước đều có thể hồi tông ".
" Bái kiến tông chủ, tông chủ vạn thọ vô cương " Sau khi thanh âm kia rơi
xuống là một hồi hô ứng, cả đại quảng trường vốn im ắng bỗng dưng trở nên cực
kỳ náo nhiệt, một vị trưởng lão ung dung bước ra phía trước, trên tay cầm một
cái ngọc giản, y gằn giọng đọc lớn, gọi tên từng người.
" Hạng nhất Lãnh Phong, hạng hai Cổ Tiên Linh, hạng ba Thiết Tiểu Minh, Hạng
bốn Dư Ngọc, hạng năm Lạc Lăng, hạng sáu Lý Đan Thanh, hạng bảy Hứa Ứng Thiên,
hạng tám Vương Trác, hạng chính Lôi Tam, hạng mười Vương Thần.. Mười người các
ngươi nhanh chóng tiến về phía trung tâm quảng trường, ở đó ta sẽ mở ra truyền
tống trận đưa các ngươi đến Hỏa Ngục Sâm Lâm ".
Cổ Tiên Linh mở mắt đã thấy mình đứng dưới một gốc Tuyết Tùng cổ thụ, thân cây
cao lớn, tán lá xòe rộng che phủ một vùng, xung quanh, đám đồng môn ai nấy đều
mặt mày dáo dác nhìn ngó khắp nơi, bởi lẽ mọi diễn biến tính đến thời điểm
hiện tại đều tương tự như những gì từng phát sinh ở tiền kiếp cho nên Cổ Tiên
Linh cũng không hề có chút nào bỡ ngỡ, ngược lại trong lòng còn nặng nề cảm
khái.
Tuyết Liên Đao là một tay hắn nhặt được từ bên dưới Tử Vong Câu, rồi cũng
chính thanh đao đó mấy chục năm sau tuyệt tình cắm thẳng vào trái tim, kết
liểu sinh mạng hắn.
" Ta tuyệt đối sẽ không đi tiếp con đường đó, nếu ông trời run rủi có phải đi
con đường đó ta cũng dứt khoát không tìm đến vật kia thêm một lần nào nữa " Cổ
Tiên Linh lẩm bẩm.
Chấp niệm tình ái đã trở thành bóng ma cực lớn trong lòng Cổ Tiên Linh và cả
đoạn đường trước mắt cũng vì vậy mà trở nên vô cùng mờ mịt, hắn có thể nhìn
thấu tương lai, nhưng lại sợ hiện thực chỉ là một giấc mơ tàn khốc mà người
khác đã cố ý sắp đặt, hắn sợ dù cho bản thân có được làm lại tất cả thêm một
lần thì chung quy mọi thứ vẫn sẽ không có gì thay đổi.
Nỗi sợ là vết dao sắc ngọt cứa sâu vào đạo tâm của hắn, mặc cho kiếp nào, nếu
không thể triệt tiêu đi nỗi sợ hãi vô hình kia thì thành tựu ở kiếp này tuyệt
đối sẽ không thể nào vượt qua được quá khứ.
Cổ Tiên Linh vô cùng khổ sở với đống suy tư đang lộn xộn trong đầu, rốt cuộc
hắn thở dài ra một hơi cố gắng đi bình ổn tâm tình, lúc sau mới lạnh lùng
hướng mắt nhìn vềphía Lãnh Phong, ở đó hắn cũng bắt gặp một cái nhìn tương tự
từ đối phương.
Thật tâm thì trước sau Cổ Tiên Linh chưa từng xem Lãnh Phong là kẻ thù, hơn
nữa còn dành cho đối phương một sự tôn trọng nhất định, mặc cho quá khứ cả hai
cùng là tình địch, cùng hết lòng yêu thương một nữ nhân, cùng là đôi tuấn mã
song hành trên con đường tu chân đầy khốc liệt.
Cổ Tiên Linh lấy Lãnh Phong làm thước ngắm, trái lại Lãnh Phong cũng xem Cổ
Tiên Linh như một ngọn núi mà bản thân buộc phải dốc sức vượt qua, chung quy
thì thành tựu mà hai người bọn hắn đạt được đều mang đậm dấu ấn của nhau, tu
chân giới vô cùng tàn khốc, nếu không thể may mắn có được một bằng hữu thâm
giao, thì việc gián tiếp có một tri kỷ như vậy cũng không phải là việc gì quá
xấu xa.
" Đám người kia đang lập đội, huynh đệ ngươi đã có tính toán gì chưa? " Đúng
lúc này từ phía sau lưng, Hứa Ứng Thiên thình lình vỗ vỗ vào vai Cổ Tiên Linh
mấy cái, nhẹ giọng nói, trong thanh âm dễ dàng nghe ra được một chút khó xử.
" Ta dự định sẽ đi một mình, nếu ngươi muốn có thể đi cùng, thế nhưng trên
đường nếu gặp phải biến cố gì thì cũng nên tự mình tìm cách xử lý cho ổn thỏa,
đừng mong ta ra tay tương trợ như những lần trước " Thần sắc băng lãnh, Cổ
Tiên Linh nhàn nhạt cất lời.
" Ngươi vẫn còn để tâm đến chuyện hai viên Uẩn Khí Đan ? Dù gì cũng là bằng
hữu mấy chục năm a! Vậy mà ngày ngươi bị trọng thương ta một tay săn sóc, chu
đáo còn hơn cả vị hôn thê, hai viên đan dược kia giá trị bao nhiêu? Có thể so
với tình cảm huynh đệ a! Ta thực vô cùng thất vọng " Hứa Ứng Thiên bất mãn
nói.
" Bằng hữu? Đáng ra ta phải hỏi ngươi mới đúng, là bằng hữu nhưng ngươi lại đi
lừa ta hai viên Uẩn Khí, không những vậy, mấy hôm trước là tên khốn kiếp ngươi
cho ta uống thứ quái quỷ gì? Để trên lôi đài ta đầu choáng mắt hoa còn liên
tục phóng rắm? Thứ như ngươi cũng dám ở trước mặt ta nhắc đến hai từ bằng hữu
! ".
Cổ Tiên Linh vẻ mặt giận dữ gằn giọng quát, thế nhưng trong lòng lại cười thầm
:" Ngươi tưởng dễ nuốt hai viên Uẩn Khí Đan của ta sao ".
Hứa Ứng Thiên nghe Cổ Tiên Linh nói đến đó thì da mặt đen lại, hắn không ngờ
thủ đoạn của mình lại bị người khác đơn giản nhìn thấu như vậy.
" Tên tiểu bất tử này làm sao biết ta cho Trung Tiện Đan vào đồ ăn của hắn?
Phải chăng trước đó hắn đã nhìn thấy? Nhưng nếu đã nhìn thấy thì làm sao hắn
còn há miệng nuốt vào? Thật sự khó nghĩ a! Dù sao cũng phải tìm cách nịnh bợ
hắn, đám người kia không ưa gì ta nếu hắn cũng bỏ đi thì một mình lão tử tuyệt
đối sẽ không được vui vẻ ".
" Ngươi đang nghĩ : Làm sao ta biết việc ngươi cho Trung Tiện Đan vào đồ ăn
của ta chứ gì? " Nhãn thần sáng quắc, lời nói vừa rơi xuống, Cổ Tiên Linh bỗng
nhiên vỗ tay cười lớn.
" Ngươi! Ngươi! Ngươi biết cả Trung Tiện Đan của ta! ".