Người đăng: NguyenTranVu93
" Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao ? " Cổ Tiên Linh bỉu môi cười, nhìn Hứa
Ứng Thiên lạnh giọng hỏi.
" Ta đến mang cho ngươi tặng phẩm của hạng hai lôi đài tỷ thí " Hứa Ứng Thiên
thật thà đáp, đồng thời nhanh chóng lấy từ bên trong túi trử vật ra một cái
hộp gỗ nhỏ, đưa đến trước mặt Cổ Tiên Linh.
" Bên trong là thứ gì? " Cổ Tiên Linh vẻ mặt tò mò.
" Uẩn Khí Đan a! Là hôm qua Thiết trưởng lão cho gọi ta đến nhận dùm ngươi,
nghe đồn đan dược này công hiệu cực tốt, có thể giúp cho đệ tử trung cấp như
chúng ta thoải mái tiến giai lên một cái tiểu cảnh giới, nhưng tiếc là chỉ có
mỗi hai viên duy nhất, hạng nhất một viên, hạng hai một viên " Hứa Ứng Thiên
vẻ mặt ra bộ tiếc rẻ, trầm ngâm nói.
" Thật chỉ hai viên ?" Cổ Tiên Linh nửa cười, cợt nhả cất lời, bởi trong ký ức
ở tiền kiếp hắn vẫn còn nhớ như in, kỳ đại hội tỷ võ giữa đám đệ tử trung cấp
lần đó đáng ra hắn phải đạt hạng nhất mới đúng, tất cả nguyên do đều bắt nguồn
từ tên bỉ ổi Hứa Ứng Thiên này.
Hứa Ứng Thiên mắc một căn bệnh quái lạ, phải nói là thiên hạ cực kỳ hiếm thấy,
bản thân hắn thường không kiểm soát được việc trung tiện của mình, chuyện tế
nhị như vậy nếu như không để cho nhiều người biết, hoặc giả tránh tiếp xúc với
ngoại nhân, tránh tụ tập nơi đông người thì cũng không có gì to tát, đằng này
Hứa Ứng Thiên lại xem căn bệnh kia của mình là một cái khả năng trời phú, hắn
cực thích chốn đông đúc, luôn mồm khoe khoang, cũng rất thường xuyên thi triển
tài nghệ, nhưng trớ trêu, mùi rắm của hắn lại vô cùng thối.
Có lần, một vị trưởng lão rời tông mấy mươi năm trở về tông môn đăng đàn giảng
đạo, bởi danh vọng của y cực lớn cho nên thu hút được rất nhiều đệ tử tìm đến
học hỏi, quan khán, lần đó có cả Cổ Tiên Linh và Hứa Ứng Thiên.
Giữa khoảnh sân rộng khói hương nghi ngút, khi chúng đệ tử đang cúc cung lễ
bái, bốn phía một mảnh im bặt, không khí cực kỳ trang nghiêm chẳng một tiếng
động, khi vị đạo sư kia còn chưa kịp mở lời thì Hứa Ứng Thiên lại thình lình
lên tiếng, một tiếng " ÍT" trầm đục mang theo mùi khắm đến lợm giọng, cơ hồ đã
quá quen thuộc cho nên ai ai cũng dễ dàng nhận ra chủ nhân của pha phóng rắm
kinh điển đó, giữa mấy trăm người không lẫn đi đâu được, mùi vị quá đặc thù.
Vị trưởng lão kia đăng đàn thất bại, đương nhiên Hứa Ứng Thiên cũng bị phạt
không hề nhẹ, một lần đánh rắm diện bích ba năm, cũng tại ba năm diện bích tên
quái đản Hứa Ứng Thiên không những không tìm cách triệt tiêu đi căn bệnh quái
ác, ngược lại hắn còn sáng tạo ra một loại đan phương tên gọi Trung Tiện Đan,
đan dược này kết hợp từ mấy chục loại thảo mộc do hắn hái được khi diện bích
trên cô sơn.
Và nạn nhân đầu tiên không ai khác chính là Cổ Tiên Linh, ở trận đấu cuối cùng
với Lãnh Phong, Cổ Tiên Linh chỉ cảm giác bỗng dưng bụng đau dữ dội, đầu
choáng mắt hoa, tất nhiên là liên tục phóng rắm, bản thân hắn trước sau vẫn
không hiểu nguyên do, mãi cho đến mấy năm sau khi Hứa Ứng Thiên bị người ta
truy sát, khi đang hấp hối, hắn ân hận mà buột miệng nói ra.
Đáng lý lần đó Hứa Ứng Thiên đã có thể trốn thoát, thế nhưng khi đang ẩn thân
ở một vị trí thần không biết quỷ không hay hắn lại không kiềm chế được bản
thân mà hung hăng phóng rắm, thanh âm như thể thiên lôi cuồng chấn, sinh thời
hắn tự hào về thiên phú của mình ra sao thì khi chết lại bấy nhiêu tức tưởi.
Bi hài như vậy nhưng đối với Cổ Tiên Linh mà nói, thực sự lại là một đoạn kỷ
niệm không thể nào quên, suốt cuộc đời hắn vẫn luôn để tâm về cái ôm thiếu sót
mà cho đến tận hôm nay, qua hai lần trọng sinh mới có thể đơn giản đi thực
hiện và mãi cho đến nhiều năm về sau người ta thi thoảng vẫn còn nhắc đến cái
danh tự Hứa Ứng Thiên, cũng như cái chết lãng nhếch có một không hai trong tu
chân giới.
" Vậy mà ta nghe đồn Lãnh Phong năm viên Uẩn Khí, ta hạng hai được những ba
viên " Trầm ngâm hồi lâu Cổ Tiên Linh cười cười, nhìn Hứa Ứng Thiên nhàn nhạt
cất lời.
" Ai nói? Kẻ nào nói hạng hai được những ba viên, sự thật là một viên ! Thôi,
ngươi nhanh nhanh cầm lấy, ta còn rất nhiều việc phải làm a, cáo từ ! " Hứa
Ứng Thiên vội vàng dúi hộp gỗ vào tay Cổ Tiên Linh, miệng tía lia một tràng
đồng thời nhanh chân đạp cửa bước ra khỏi tiểu viện.
Cổ Tiên Linh lặng người nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng Thiên, trong lòng bỗng
nhiên dâng lên đủ loại tư vị khó nói, có vui vẻ, có cảm khái, phần nhiều là
xót xa, rốt cuộc chỉ còn lại một mình hắn trong căn phòng.
Cổ Tiên Linh mất thêm hơn nửa ngày trời để hoài niệm về hai kiếp sống, điều
tưởng chừng như đơn giản mà mãi cho đến tận bây giờ hắn mới có cơ hội đi thực
hiện, mười năm, trăm năm hay ngàn năm rốt cuộc cũng chỉ là một con số, thế
gian này còn rất nhiều người tương tự như hắn, trôi qua một kiếp sống, đến sức
cùng lực kiệt tự hỏi bản thân đã làm được những gì, chỉ một lần hoài niệm
nghiêm túc hay hướng về bằng hữu một cái ôm thật tâm.
Chung quy lại thì Cổ Tiên Linh vẫn là người may mắn.
Sau hai ngày, thương thế của bản thân cũng dần bình phục, hai ngày này Hứa Ứng
Thiên không ghé lại thêm lần nào.
Một đêm, Cổ Tiên Linh trầm mặc ngồi bên dưới gốc anh đào cổ thụ hướng mắt nhìn
lên trời cao, nơi hư vô có ngôi lưu tinh lóe sáng, bay qua bầu trời trong sát
na rồi vội tắt.
Đêm an tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng quét ngang mặt đất cùng thanh âm côn
trùng kêu rả rích, hạo nguyệt nửa vời như mệt mỏi buông xuống thứ ánh sáng âm
u lạnh lẽo, lại lọt qua tán anh đào mà vô tình in hằn trên mặt đất những hình
thù kỳ quái.
Hắn vẫn thủy chung nhìn hướng bầu trời bao la, thần sắc không đổi : " Ta đứng
nơi này nhìn ra thấy bầu trời rộng lớn, vậy những người đứng tại bầu trời nhìn
hư vô sẽ có cảm giác ra sao? Phải chăng thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một
tầng thương khung đại địa, hay bên trên còn có một thế giới vô hình khác, ta
hai lần trọng sinh là do thiên đạo trêu đùa hay có kẻ đứng phía sau dốc tâm
dàn dựng ? ".
Trong đầu hắn, trăm ngàn câu hỏi cứ chen chúc nhau mà lặng lẽ trôi theo dòng
cảm xúc, có nhiều việc giờ phút này Cổ Tiên Linh không thể tự mình đi trả lời
mình, thậm chí cả thế gian này cũng không mấy ai có thể trả lời được, thiên
đạo vô cùng, vận hành theo một quỹ tích kỳ diệu, việc hắn trọng sinh đến hai
lần phải nói là tuyên cổ vô nhất, hoặc một kẻ may mắn trong ngàn vạn người bất
hạnh.
Cổ Tiên Linh chợt bỉu môi cười, hắn ngồi bệt trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển
Thái Nhất Tiên Kinh, sát na đó, hư vô bên ngoài tựa hồ bị một bàn tay to lớn
chọc thẳng vào rồi không ngừng mà khuấy đảo, khiến cho thiên địa linh khí cũng
trở nên cuồng bạo vô cùng.
Linh khí như những đám mây đen đậm đặc nhanh chóng kéo đến ngự trị tại trên
đỉnh đầu Cổ Tiên Linh, sau đó bằng một quỹ tích bất định theo hô hấp tiến nhập
bên trong đan điền.
Một hơi thở...Mười hơi thở...Bảy ngàn cái hơi thở qua đi, theo thời gian, hô
hấp của hắn càng ngày càng trở nên thô trọng, nơi vị trí đan điền vô thanh vô
thức truyền đến một cỗ đau nhức khó tả, thân thể cũng vì vậy mà run lên bần
bật, chợt lúc này.... "Bình!! " Một tiếng oanh minh nổ vang quanh quẩn trong
thiên địa, như thể vừa có vật gì đó giòn tan sụp đổ xuống.
" Ngưng Khí tầng chín! " Cổ Tiên Linh mệt nhọc lau đi mồ hôi trên trán, thậm
chí toàn thân y phục cũng đã bị mồ hôi nhúng ướt, quả thực Uẩn Khí Đan công
dụng không sai, có thể dễ dàng trợ giúp hắn đơn giản tiến giai lên Ngưng Khí
chín tầng.
Cổ Tiên Linh vội vàng thu công, cước bộ khẽ động, một chân dẫm mạnh xuống mặt
đất khiến cả người cong gập lại, đẩy thân thể như mũi tên rời dây lao vút lên
bầu trời lăng lập tại đó trong mấy cái hơi thở thời gian.
Nhất tâm nhị dụng, hai cánh tay đồng thời bắt ra hai loại thủ ấn riêng biệt,
một chưởng, một chỉ nhằm hướng gốc cây anh đào đánh tới.
" Binh..Ầm !! " Cây anh đào phải thừa nhận một kích kia thì lung lay dữ dội
như muốn bật cả gốc, củi mục, lá khô cùng hoa anh đào thi nhau rơi xuống.
Mảnh sân nhỏ chợt dấy lên bụi đất cùng phong bạo, không dừng ở đó cánh tay
phải của Cổ Tiên Linh lại thình lình đánh tiếp thêm một quyền nữa, linh lực
bàng bạc trong cơ thể theo kinh lạc gào thét xông thẳng ra bên ngoài, lại
huyễn hóa nên một cái đại thủ ấn màu đen sậm, thủ ấn này rất lớn, trong bóng
đêm còn phát ra thiết quang sắc lạnh.
" Nhất Thủ Già Thương Khung! ".
Cổ Tiên Linh vỗ mạnh tay về phía trước hư vô, thủ ấn kia đang lăng lập trên
bầu trời cũng theo đó đồng thời vỗ mạnh xuống một cái " Binh..Binh..Binh "
Không khí bị áp súc đến mức nổ vang liên hồi, thậm chí còn phân tách ra hẳn
thành hai dòng khí lưu đối lập lại thoang thoảng mùi vị cháy khét.
Kiếp trước, thậm chí kiếp trước nữa mặc dù thành tựu không được cao, sau hai
trăm năm khổ tu Cổ Tiên Linh chỉ vừa vặn đặt chân vào tầng thứ Nguyên Anh
cảnh, tuy không phải tầng thứ đỉnh tiêm trong tu chân giới, thế nhưng cũng
thuộc vào dạng cường giả hiếm có khó tìm.
Kiếp này lần nữa trọng sinh so với cổ kim tất nhiên phải có nhiều thay đổi,
một thân Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Trận Pháp Sư, sở hữu kinh nghiệm tu chân,
kinh nghiệm lịch duyệt phong phú của mấy kiếp người, cũng xem như một bước
chạy đà cực lớn, tuy hiện tại thực lực không cao, thế nhưng tất cả biến cố
trước mắt hắn đều nhìn thấu, cả lộ trình nhân sinh đều đi vào tầm mắt, hiển
nhiên con đường về sau sẽ phải cực kỳ bằng phẳng.