Người đăng: NguyenTranVu93
"Đến cuối cùng nàng vẫn một đao đâm chết ta ? Vậy mà ta cứ tưởng sau luân hồi
này mọi chuyện sẽ khác đi, có thể ta vĩnh viễn không thay đổi được vận mệnh
của mình, nhưng vẫn mong kiếp thứ hai nhân sinh sẽ khác, ta tin trong nàng có
lòng trắc ẩn và bằng vào phần tình cảm này ít nhất khi thấy máu ta rơi xuống
nàng cũng phải đổ lệ, nhíu mày, nhưng không ! Là ta chấp nhất, là ta ngu dốt,
đáng ra ta phải nghe lời sư tôn dạy : Trên đời, biển sâu có thể dò, núi cao có
thể xét, duy chỉ có lòng dạ nữ nhân là không thể nào đoán định.
Vẫn một thanh Tuyết Liên Đao, vẫn một nữ nhân ta hết lòng ái mộ mà Cổ Tiên
Linh phải trả giá đến hai lần, ta sống lại ở tiền kiếp, nhất định không chịu
thay đổi sinh lộ chỉ vì ta còn muốn được gặp nàng ".
Than ôi! Nghiệt duyên !!.
Đang nằm thều thào trên mặt đất một thanh niên trẻ tuổi, ngực thanh niên bị
cắm chặt bởi một thanh đao, thanh đao xuyên thấu phần ngực trái, máu tươi từ
đó không ngừng chảy xuống nhiểm đỏ cả y phục, thần sắc hắn hơi có chút mờ mịt,
nhịp thở gấp gáp, ánh mắt cũng dần rơi vào mông lung, duy chỉ có khuôn má đỏ
hồng làm nổi trội lên khuôn mặt thanh tú, thanh niên cười thảm một tiếng trước
khi ngã vật xuống hôn mê bất tỉnh.
Nửa canh giờ, trong tòa lầu các ẩn hiện bóng dáng một nữ nhân mặc cung bào,
nàng lạnh lùng nhìn thi thể thanh niên đã sớm nguội lạnh, nữ nhân cong môi
cười khẩy, hai bàn tay nhẹ vuốt ve lên khuôn mặt tử thi, sau khi nàng rời đi
để lại bên trong tửu lâu thoang thoảng một cỗ mùi hương nhàn nhạt.
Đúng lúc này thiên không bỗng nhiên nổi mây đen vần vũ, rồi đùng đoàng mấy
tiếng nổ lớn vang lên liên hồi, cả bầu trời ngập tràn lôi quang tử sắc, thiểm
điện gào thét, chả mấy chốc mà khí tức trở nên cực kỳ thô trọng, nặng nề, bên
trong tiểu trấn toàn bộ bá tánh đều nhận thức được có một sự biến hóa kinh
khủng đang chuẩn bị phát sinh.
Dị tượng kết thúc sau một tiếng long ngâm trầm thấp, vạn vật im bặt, đấu
chuyển tinh di, thời không nghịch loạn.
" Ta! Ta không chết! Đây là đâu? ".
Trên võ đài, xung quanh mấy trăm người đang hào hứng quan khán, có thanh âm hò
hét kích động, có tiếng nghị luận dày đặc quanh quẩn, lúc này một thanh niên
mình bận thanh sam, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt cực kỳ thanh tú tuyệt
đối là hạng mỹ nam hiếm thấy trong thiên hạ, thần sắc thanh niên có vẻ mệt
mỏi, hắn chỉ kịp la lên thảng thốt trước khi một cái quyền ảnh đánh thẳng đến
trước ngực.
" Uỳnh, Uỳnh!! ".
Cả người thanh niên bay ngược về phía sau, thân thể hung hăng va sập dãy hàng
rào bảo hộ, rồi liên tiếp phun ra đến mấy ngụm máu tươi, cảm nhận được đau đớn
cùng cực từ thương thế trên người kéo đến, thanh niên bỗng nhiên nhếch môi,
sau đó cười thảm thành tiếng " Rốt cuộc ta lần thứ hai trọng sinh ! Hắc hắc !
Ông trời, ngươi cũng khéo trêu ngươi ! ".
Ban mai, không khí vô cùng trong lành, ánh kiêu dương cũng vừa vặn lên cao,
tầng không xanh ngắt chẳng một gợn mây, trong cái trong lành đến kỳ dị kia nếu
người tinh tường có thể dễ dàng cảm nhận được một cỗ khí tức thập phần mới lạ,
là khí tức của sự tân sinh.
Thiên Hằng quốc, bên ngoài biên cảnh tầm vạn dặm, nơi đây hoàn toàn không có
dân cư sinh sống, trước kia vốn là miệng của một ngọn núi lửa lớn, sau này hỏa
ngục hóa bình nguyên, tuy không khí khá ôn hòa thế nhưng thi thoảng vẫn phát
sinh những đợt địa chấn dữ dội.
Dưới đáy vực Tử Vong Câu ngàn trượng, mặt đất đỏ ngàu nứt toác, nham thạch
nóng bỏng chảy thành dòng, nhiệt độ cao đến kinh khủng, ở đó trên phiến đá
trắng hình hoa sen tám cánh đang cắm thẳng một thanh đao nhỏ, thanh đao này
không biết được làm từ loại vật liệu gì, chỉ thấy hào quang cuồng quấn, trận
trận ba động lực lượng theo đó tản mát ra bốn phía, thanh đao tạo hình vô cùng
đẹp mắt, tương truyền nó tên gọi Tuyết Liên Đao.
Trong một tòa phủ viện xa hoa, ngói đỏ tường cao chạm rồng trỗ phượng, nhìn vô
cùng vương giả, chứng tỏ là gia viên của một thế gia hạng nhất, tại khuê phòng
cửa đóng rèm che đang ngồi trước gương một thiếu nữ, nàng tuổi tầm mười lăm,
mười sáu, mày sắc mắt tròn, dung mạo như hoa, khí chất ngút trời, bất quá,
nhãn thần giờ phút này có vẻ mông lung, nhìn nàng cứ như thể người mất hồn
vậy.
Từ mi tâm nàng một giọt máu tươi thình lình chảy xuống, giọt máu này lại hóa
thành vô số tinh điểm nhạt nhòa rồi biến mất, thiếu nữ lẩm bẩm trong vô thức :
" Cổ Tiên Linh ! ".
Tại một tòa thạch thành to lớn đắm chìm bên dưới sương tía, nơi này tuyệt đối
vắng vẻ, khung cảnh cực kỳ mông mị cũng không kém phần cổ lão tang thương, chỉ
cần đưa mắt nhìn là có thể dễ dàng cảm nhận được nhàn nhạt mùi vị rêu mốc của
tuế nguyệt, tựa hồ tinh nguyên do tháng năm lắng đọng lại.
Bỗng nhiên một tiếng cười dài trầm thấp vang lên chặt đứt đi sự tịch mịch,
tiếng cười kia nghe khi gần khi xa, dường như ở ngay trước mặt mà tựa hồ cách
biệt đến mấy tầng thương khung đại địa.
" Ta là Cổ Tiên Linh, ta trọng nhiên! Ông trời, là ngươi cố tình cho nhân sinh
của ta thêm cơ hội hay ngươi muốn cùng ta trêu đùa? Tiền kiếp đã từng, chỉ là
bản thân ta quá chấp nhất, quá tin vào tình ái đến rốt cuộc phải chết trong
tức tưởi, nếu như ngươi thực sự cho ta cơ hội thì Cổ Tiên Linh ở kiếp này sẽ
khác, vĩnh viễn khác, một đời một thế tuyệt đối không cho phép bất kỳ nữ nhân
nào khiến ta thương tổn.
Tuyết Liên Đao mãi nằm lại đáy vực Tử Vong Câu, cũng như Tống Thanh Thanh kể
từ ngày hôm nay sẽ biến mất khỏi cuộc đời Cổ Tiên Linh này ! ".
Trên chiếc giường đá, thanh niên thanh sam thình lình mở mắt, cảm giác ban đầu
là toàn thân mỏi nhừ, tứ chi vô lực, tựa hồ kẻ say hoặc giả lão bệnh vừa mới
thức tỉnh sau một trận ốm thập tử nhất sinh vậy, thanh niên dáo dác đảo mắt
xung quanh một vòng, khi bắt gặp khung cảnh vô cùng quen thuộc mà bản thân đã
từng gặp qua ở tiền kiếp, hắn bỉu môi cười nhạt.
Hắn tên gọi Cổ Tiên Linh.
" Tiên Thiên Tông, nếu như ta đoán không nhầm thì ta bị trọng thương trên lôi
đài tỷ võ, lần đó ta đạt hạng hai " Vừa dứt lời thanh niên liền nhìn về hướng
cửa, ánh mắt sáng quắc như đang ngóng đợi một điều gì đó.
Đúng lúc này cửa lớn mở ra, bước vào bên trong một thanh niên tướng người mập
mạp, mặt vuông mũi hếch, đầu tóc lưa thưa, đôi mắt ti hí liên tục ngó nghiêng,
đảo tả đảo hữu, nhìn mặt đoán tính thì có vẻ thanh niên này phải vô cùng gian
manh bỉ ổi.
" Tiểu Linh! Tỉnh rồi! Nhìn xem, mấy hôm nay là một tay ta chăm sóc cho ngươi
đó, tận tình còn hơn cả vị hôn thê, vết thương là do ta đắp thuốc, áo quần
trên người ngươi cũng là do ta thay, tiểu tử ngươi phải cám ơn trời phật vì có
được một hảo bằng hữu như ta a! " Thanh niên vui vẻ nhìn Cổ Tiên Linh, miệng
bô bô một tràng.
" Đa tạ! " Cổ Tiên Linh cười hiền, nhẹ chắp tay vái ra một vái, trong ký ức
của hắn thì thanh niên trước mặt tên gọi Hứa Ứng Thiên, cái tên chồng chất
hung danh khiến cho toàn bộ Tiên Thiên Tông từ chúng đệ tử đến đám cao tầng
lão bối đều phải mười phần khiếp sợ, Tiên Thiên Tông xưa nay vẫn luôn lưu
truyền một câu cửa miệng " Lưu manh Hứa Ứng Thiên " cùng vô số giai thoại
không mấy tốt đẹp về thanh niên này.
" Tiểu Thiên! Ngươi vẫn khỏe ? " Cổ Tiên Linh trước sau trầm ngâm, lúc này ánh
mắt mang theo nặng nề hoài niệm, nhàn nhạt hỏi.
Hứa Ứng Thiên kia mặc dù tính tình kỳ dị, nửa quân tử nửa lưu manh thế nhưng
lại là một trong số rất ít những bằng hữu thâm giao cả đời của hắn, cả hai
cùng sinh hoạt, tu tập tại Tiên Thiên Tông ngót ba mươi năm, cùng nhau trải
qua vô vàn biến cố nhân sinh, có vui có buồn, có nói cười cũng không thiếu
những lần lệ rơi, máu đổ.
" Tiểu Linh, đầu ngươi có vấn đề gì a! Ngươi hôn mê ba ngày, suốt những ngày
qua đều nằm nguyên tại đây! Tại sao khi không lại mở miệng thất thất bát bát?
Cứ như thể ta và ngươi đã ly biệt mấy chục năm trời rồi " Hứa Ứng Thiên vẻ mặt
mang theo khó tin, đăm chiêu nhìn Cổ Tiên Linh, nửa cười hỏi.
" Đúng là ba ngày, nhưng ba ngày đối với ta lại dằng dặc tựa một kiếp người,
bằng hữu tốt, lại đây để ta ôm ngươi một cái!" Dứt lời Cổ Tiên Linh liền xuống
giường, khó khăn lê chân bước về phía trước, hai cánh tay dang rộng, ôm lấy
thân hình mập mạp của Hứa Ứng Thiên.
Kiếp trước cũng ngày này ba năm sau Hứa Ứng Thiên bị người ta truy sát, rốt
cuộc bỏ mạng, trước đó Cổ Tiên Linh chưa một lần ôm vai hảo bằng hữu, hành
động này không phải tự nhiên mà bộc phát, là hắn thực tâm muốn như vậy, tại
trong nhân sinh kiếp trước đã từng vô ý trôi qua, cái ôm tưởng chừng như đơn
giản này từ sau khi Hứa Ứng Thiên bỏ mạng Cổ Tiên Linh xem như đó là một thiếu
sót của cuộc đời, là hành động cần thiết để đền bù, để cứu vãn cho một mối
thâm tình kéo dài suốt hơn ba mươi niên kỷ.
Cổ Tiên Linh những tưởng sẽ không bao giờ còn được gặp lại Hứa Ứng Thiên nữa,
cho dù bản thân hắn đã hai lần trọng sinh, lần trước là bởi vì sai lệch thời
không, khi đó thì mọi chuyện đã rồi nên có muốn cũng vô pháp, nhưng lần này
lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ ông trời chủ ý tạo cho hắn thêm một cơ hội để
có thể đi hoàn tất nhân sinh, khiến cho sinh lộ của Cổ Tiên Linh được thêm
phần mỹ mãn.
Cũng có thể tất cả những thứ đang hiện diện trước mắt lúc này chỉ là một đoạn
ngắn trong một giấc mơ dài không thể thấy điểm tận cùng.
Có khi quá khứ là mơ, có khi hiện tại là mơ, nhưng chung quy dù cho quá khứ
hay hiện tại có là mơ đi chăng nữa thì tương lai chắc chắn sẽ phải nằm ngoài
cơn mơ đó, nằm ở một phạm trù hoàn toàn khác biệt và con đường thuận lợi, con
đường gần nhất để đi đến vị lai chính Cổ Tiên Linh hắn cũng đang cảm thấy vô
cùng mờ mịt.