7 : Đọc Ký Ức .


'' Nói đi, là ai thuê ngươi giết An Gia Huy ? '' Hắn hai tay ôm ngực, một chút
tra hỏi .

'' Oa ! '' Hắc y nhân ôm ngực, không nói lời nào, một tay khác nắm chặt trong
tay dao găm, ánh mắt lóe lên không chừng .

'' Xem ra ngươi không muốn nói ! '' An Gia Huy thở dài, giống như là có chút
tiếc nuối, nói : '' Vậy để ta tự xem một chút trí nhớ của ngươi vậy ! '' .

Nói như vậy, hắn đưa tay ra, tinh thần lực đem Hắc y nhân bao phủ, kéo hắn lại
chỗ của An Gia Huy, một tay khác đặt tại Hắc y nhân trên đầu, tinh thần lực
muốn xâm nhập vào hắn trong óc, tìm đọc lấy hắn ký ức .

Hắc y nhân gặp chuyện này, cũng gắng hết sức giãy giụa lấy, nhưng hắn bị An
Gia Huy dùng tinh thần lực trói buộc, nên không thể làm gì, chỉ có thể trừng
lớn ánh mắt, nhìn về phía An Gia Huy, trong miệng phát ra hơi khàn khàn âm
thanh : '' Dị....Dị...! '' .

Nhìn tên này Hắc y nhân, hắn cố gắng lộ ra ôn hòa nụ cười, nói : '' Yên tâm,
ta rất có kinh nghiệm, sẽ không đau đâu ! '' .

Nói xong, hắn tinh thần lực tràn vào tên Hắc y nhân trong óc, khiến cho tên
này ánh mắt trắng dã, thậm chí hôn mê bất tỉnh .

Nói thật, hắn lần đầu tiên tìm đọc kẻ khác trí nhớ, thực sự có chút không
quen, giống như xem một bộ phim, Hắc y nhân trí nhớ được An Gia Huy một chút
lật qua, một người trí nhớ được chia làm hai loại, kí ức ngắn hạn và ký ức dài
hạn, An Gia Huy tìm đọc Hắc y nhân ký ức, nhìn hắn cuộc đời trải qua, thậm chí
có chút đồng tình đây này .

Mở mắt ra, An Gia Huy ánh mắt có chút lóe lên, nhìn về phía đã hôn mê bất tỉnh
Hắc y nhân, hắn ánh mắt có chút mê hoặc .

Tên Hắc y nhân gọi là Ảnh Thập Tam, là một cái gọi là Ảnh tổ chức sát thủ bài
danh sát thủ, một tháng trước hắn nhận được nhiệm vụ, ám sát An Gia Huy cùng
với An Thế Sơn, An Thế Sơn là An Gia Huy cậu hai tên gọi, một tuần trước đã bị
tên này giải quyết rớt .

Nhưng cái này càng khiến cho An Gia Huy càng thêm nghi hoặc, hôm qua hắn vừa
nhận được bức thư của cậu hai, nói là sẽ đi nước ngoài định cư, để lại một
phần bất động sản lại cho hắn, chẳng lẽ bức thư này là giả, vậy mục đích của
người này là gì .

Mọi chuyện càng lúc càng lộ ra kỳ quái, An Gia Huy không suy nghĩ được gì,
đành phải đem chuyện này bỏ qua một bên, có thời gian đi điều tra một chút,
hắn lại nhìn xem Ảnh Thập Tam một chút, tên này não bộ đã bị hắn tinh thần lực
phá hủy, từ nay biến thành một kẻ ngu ngốc .

Ánh mắt hắn lóe lên một chút, Ảnh Thập Tam ngơ ngác đứng dậy, sau đó từ từ đi
ra khỏi cửa sổ, biến mất tại trong bóng đêm .

'' Oa ! '' Ngáp dài một cái, hôm nay đúng thực là mệt mỏi, hắn đem Ảnh Thập
Tam thanh kia dao găm đá vào vào trong gầm giường, sau đó nằm lăn ra giường
ngủ thiếp đi .

Sáng sớm ngày hôm sau, An Gia Huy ngồi bên bờ hồ, ăn lấy một bát bún riêu cua,
nhìn người ta đem thi thể của Ảnh Thập Tam từ dưới hồ vớt lên, hắn mặt không
đổi sắc uống một hớp trà đá, sau đó tính tiền liền chạy về trường .

Đi đến lớp, lúc này một đám bạn học đem Trần Đạt bao vây lại, ân cần hỏi thăm
.

'' Oa ! Trần Đạt, ngươi bị sao vật ? Có phải bị bạn trai của Lê Uyên đánh ? ''
.

'' Không phải chứ ! Chỉ có sờ Nhẹ một chút thôi, tại sao đem ngươi ra nông nổi
này ! '' .

An Gia Huy ngồi xuống, cảm nhận Trần Đạt ánh mắt oán hận, rất tự nhiên mà nhìn
lại .

Hai người ánh mắt tại không trung xẹt qua, Trần Đạt rất thức thời mà cuối đầu
xuống, nắm chặt nắm đấm, trong mắt oán hận tăng thêm một tầng .

An Gia Huy cũng thu hồi tầm mắt, khóe miệng nổi lên nụ cười, nghiêng đầu nhìn
về phía Lý Kiệt .

Tên này hôm nay bộ dáng thay đổi thật lớn, một đầu bù xù tóc dài cắt ngắn, lộ
ra sáng sủa gương mặt, trong mắt mơ hồ cũng không thấy, thậm chí mang một chút
yếu ớt thần quang .

An Gia Huy nhìn xem hắn, có chút chép miệng : '' Ngươi bộ dáng thay đổi thật
lớn ! '' .

'' Con người ai cũng phải thay đổi thôi ! '' Lý Kiệt nhìn xem hắn, trong mắt
tràn đầy bình thản, một cái không nên ở một thiếu niên trên người xuất hiện
ánh mắt, khiến cho An Gia Huy cảm thấy thú vị, thậm chí có một loại kích động,
muốn sử dụng tinh thần lực tìm đọc vị này bạn học trí nhớ, xem hắn đã trải qua
những gì, mà thay đổi lớn như vậy .

Thở sâu một hơi, đem loại này kích động bỏ qua một bên, An Gia Huy thuận miệng
trả lời : '' Đúng vậy, con người ai cũng phải thay đổi thôi ! '' .

Lý Kiệt thỉnh thoảng nhìn qua Nguyễn Ánh Tuyết một cái, thuận miệng nói với
hắn một cái : '' Đúng rồi, ngày mai trường học sẽ xảy ra một ít sự tình, ngươi
muốn sống thì không nên đi đến trường ? '' .

An Gia Huy nghe như vậy, trong lòng một chút suy tư, ngoài miệng không nhịn
được hỏi : '' Sự tình gì ? Mà tại sao ngươi biết ? '' .

Lý Kiệt trầm mặc một hồi : '' Chuyện này ngươi không cần biết, ta nên tình bạn
học, nhắc nhở ngươi nhiêu đó thôi ! '' .

Thực sự muốn nhìn một chút tên này trí nhớ .

Hắn nhàm chán lấy ra điện thoại, lên mạng xem một chút trang tin tức, Ảnh Thập
Tam chết đuối, đúng là lên đầu trang, An Gia Huy nhìn xem, cảnh sát không tìm
được manh mối gì, nghi vấn xã hội đen thanh trừ lẫn nhau .

Hắn tiếp tục kéo xuống, trong nháy mắt xuất hiện một cái tiêu đề giật gân : ''
Khiếp sợ, xuất hiện sinh vật lạ, nghi vấn sinh vật ngoài hành tinh ! '' .

Hắn nhìn một chút tấm hình, là môt toàn thân mọc ra màu đen vảy hình người
sinh vật, ảnh chụp hơi mơ hồ, hắn cũng không biết là thật hay giả nữa, hắn kéo
xuống, phía dưới là một loạt bình luận, đa phần không tin, một số còn lên
tiếng chửi rủa, An Gia Huy tắt lấy điện thoại, bởi vì hắn nghe thấy Phương lão
ma tiếng bước chân .

Hắn quay mặt lại nhìn, Phương lão ma lúc này chính là dẫn theo một nữ nhân đi
vào trong lớp học, hắn một chút đánh giá nữ nhân này, khoảng 24 25 tuổi, ăn
mặc lấy màu trắng áo sơ mi, đeo lấy mắt kiếng, trông có vẻ tri thức . Trong
tay nàng nắm lấy cặp sách bằng da, có vẻ như đây là giáo viên mới .

'' Xin chào các em, hôm nay lớp ta lại có giáo viên mới... ! '' Phương lão ma
lúc này đứng tại trên bục giảng giới thiệu, An Gia Huy không hứng thú lắm,
cuối đầu xuống, một chút ngủ thiếp đi .


Cơ Thể Ta Có Cái Thâm Uyên - Chương #7