5 : Ẩu Đả .


An Gia Huy ngẩng đầu lên, nhìn Trần Đạt bụm mặt, lúc này còn chưa tỉnh hồn
lại, trong lòng tư nhiều sinh ra cảm giác tội lỗi .

'' Oa ! Trần Đạt ngươi làm gì ? '' Lê Uyên lúc này ôm ngực, vừa rồi Trần Đạt
lực đạo không nhẹ, khiến cho nàng đau đến phát khóc, nhưng càng nhiều hơn là
sự phẫn nộ .

'' Ta...ta không phải cố ý ! '' Trần Đạt trả lời, có chút lắp bắp .

Lúc này cả lớp chính là vỡ òa lên, lớp trưởng tập ngực hoa khôi của lớp, cái
này là có chuyện gì sảy ra .

An Gia Huy cảm thấy tội lỗi, cảm thấy bản thân có trách nhiệm vì lớp trưởng
giải thích .

Hắn đứng lên, chân thành nói : '' Ta cảm thấy lớp trưởng có lẽ không cố ý ! ''
.

Trần Đạt vui vẻ, không ngờ lúc này lại có người giải vây cho mình, lúc này
nhìn An Gia Huy, trong mắt mang theo cảm kích . Nhưng An Gia Huy câu nói tiếp
theo, làm cho hắn sắc mặt âm trầm lại .

'' Có lẽ đêm qua bạn ý lột nhiều quá, nên trong lòng sinh ảo giác ! '' .

'' Oa ha ha...! '' Cả lớp lúc này phá lên cười, khiến cho Trần Đạt sắc mặt
càng thêm âm trầm .

Lúc này, Phương lão ma chạy tới, trấn an mọi người, sau đó thất vọng nhìn Trần
Đạt một cái : '' Sau giờ học, em lên văn phòng gặp tôi ! '' .

An Gia Huy lúc này như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống, trong lòng cười
trên sự đau khổ của người khác, Trần Đạt tên này xem như nhảy xuống sông Nin
cũng rữa không sạch, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn .

Hắn cuối đầu xuống, nhưng lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua Lý Kiệt, tên
này lúc này chính là đang nhìn hắn, một mặt kích động, không dám tin tưởng,
cùng với nóng bỏng, làm An Gia Huy hoa cúc đột nhiên xiết chặt, tưởng tên này
lại thức tỉnh cái gì đặc thù ham muốn .

Đề phòng nhìn tên này, An Gia Huy nói : '' Lý Kiệt, ngươi làm sao vậy ? '' .

Nghe hắn hỏi thăm, tên này lúc này mới tỉnh hồn lại, chợt lắc đầu : '' Không
có gì ! Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy ? '' .

'' Hôm nay là ngày 2 tháng 8 năm 2020... '' An Gia Huy trả lời hắn, trong lòng
có chút không hiểu ra sao, tên này đột nhiên mắc cái gì thần kinh .

Nhìn lại, Lý Kiệt lúc này đã không nghe hắn nói gì, mà môt mặt động dục nhìn
qua Nguyễn Ánh Tuyết, hắn hai mắt ửng hồng, hô hấp dồn dập, trong lòng An Gia
Huy kỳ quái, cũng giới thiệu với hắn : '' Ngươi một mực ngủ, sẽ không biết
nàng đi, nàng là Nguyễn... ! '' .

'' Nàng gọi là Nguyễn Ánh Tuyết, ta biết nàng ! '' Lý Kiệt ngắt lời hắn, một
bên thuận miệng trả lời, ánh mắt vẫn không từ Nguyễn Ánh Tuyết trên người rời
khỏi .

Đúng là tên háo sắc, An Gia Huy khinh bỉ nhìn Lý Kiệt một chút, nhưng thần sắc
đột nhiên biến đỗi, khóe miệng nổi lên môt nụ cười dâm đảng : '' Thế nào, xinh
đẹp đi, ngươi nhìn nàng cái kia cặp chân dài, quả thực đủ chơi cả một đời ! ''
.

Lý Kiệt đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt có chút nghiêm túc, dùng một loại kỳ
lạ ngữ khí nói chuyện với hắn : '' Ta khuyên ngươi, không nên đánh nàng chủ ý,
các ngươi không phải người của một thế giới ! '' .

An Gia Huy nghe nói như vậy, âm thầm bĩu môi, cuối đầu xuống, bắt đầu nghiên
cứu tinh thần lực sử dụng . Hắn chú ý tới Lý Kiệt biểu hiện khác thường, nhưng
cũng không rất để ý, đối với hắn mà nói, tăng cường tự thân vẫn là quan trọng
nhất, còn Lý Kiệt tên này, hơi chú ý một chút là được .

Năm tiết học nhanh chóng trôi qua, An Gia Huy nghiên cứu tinh thần lực vận
dụng, một phát hiện làm cho hắn có chút hưng phấn, hắn có thể đọc suy nghĩ của
người khác .

Cũng không phải chính là thức đọc suy nghĩ, mà chỉ là nhận biết một vô ý thức
hành động, giống như tâm thức là vô số ý nghĩ lóe lên, sinh và diệt liên tục,
tạo thành dòng suy nghĩ .

An Gia Huy tinh thần lực cường đại gấp đôi người bình thường, khiến khiến cho
hắn có thể thông qua tâm linh phòng ngự, nhìn thấy dòng suy nghĩ của người
khác .

Điều này khiến chó hắn có thể nhìn thấy ý đồ của người khác . Kỹ năng này nhìn
như vô dụng, nhưng nếu vận dụng thích đáng, hiệu quả lại rất tốt .

Ví dụ như dùng trong đánh nhau, việc có thể nhìn thấy ý đồ của kẻ khác khiến
cho hắn có thể bắt được tiên cơ, ra đòn hoặc phản công, nếu như thân thể tố
chất không chênh lệch nhiều, hắn quả thực chính là vô địch .

Thu dọn cặp sách, nhìn xem Trần Đạt từ bên ngoài trở về, sắc mặt âm trầm có
thể nhỏ ra nước, xem ra bị Phương lão ma mắng cho một trận, có thể bị hạ hạnh
kiểm .

Vui cười khi kẻ khác gặp họa, không phải hành vi của kẻ quân tử, nhưng An Gia
Huy cũng không phải quân tử, mà là hàng thật giá thật kẻ tiểu nhân .

Hắn đi đến Trần Đạt bên người, trêu đùa cái này bạn học một câu : '' Thế nào
lớp trưởng, Lê Uyên bạn học xúc cảm không tệ đi ? '' .

'' Ngươi... ! '' Trần Đạt biến sắc mặt, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, không
nói nên lời, quay đầu lại lúc này An Gia Huy đã đi ra khỏi cổng biến mất khỏi
hắn tầm mắt .

An Gia Huy chỉ trêu chọc hắn một chút, nhưng không muốn thực sự cùng Trần Đạt
nháo lên, tuy nhiên có chút cảm thấy bản thân quá đáng, nhưng không sao, hắn
thoải mái là được .

Cũng không chạy về nhà, An Gia Huy chạy thẳng đến lò mổ, thu thập điểm linh
hồn, đem linh hồn cường hóa đến cực hạn.

Ủn ! Ủn ! Ủn ! .

Tiếng động cơ vang lên không dứt, An Gia Huy quay đầu nhìn lại, hai chiếc mô
tô chính là đang lấy cực nhanh tốc độ chạy về phía hắn, cuốn theo nhàn nhạt
bụi mù, chặn ở An Gia Huy trước người .

Trần Đạt cùng với hai thanh niên xăm trổ chính là từ trên xe chạy xuống, trong
tay là một cây gậy gỗ đen An Gia Huy bao vây lại .

'' Này, chỉ trêu chọc ngươi một chút thôi, không đến mức như vậy chứ ? '' An
Gia Huy lui về sau mấy bước, sắc mặt có chút hoảng sợ nói .

Trần Đạt cũng không để ý hắn lời nói, sắc mặt có chút giận dữ : '' Tao nói cho
mày biết, tao là cung bọ cạp nhé, một khi đụng tới lòng tự ái của tao, thì mày
xác định đi nhé ! '' .

Hắn từ trên cao nhìn xuống An Gia Huy, gằn từng chữ nói : '' Ta cho ngươi một
cơ hội, quỳ xuống nói xin lỗi, hoặc là... '' .

Nói đến đây, hắn âm thanh dừng lại, cầm trong tay gậy gỗ, làm một cái uy hiếp
động tác.

An Gia Huy sắc mặt âm trầm lại, trầm giọng nói : '' Ta cho ngươi biết ! Ta
nhưng sẽ biết võ, Karate đai đen 11 đoạn, ngươi tốt nhất không nên trêu chọc !
'' .

'' Ha ha... ! '' Trần Đạt vung trong tay gậy gỗ, nói : '' Xem ra ngươi không
định xin lỗi, xông lên, đánh hắn cho ta ! '' .

An Gia Huy rõ ràng hảo tâm nhắc nhở, nhưng ba tên này lại không để ý, như vậy
thì đừng trách hắn không hạ thủ lưu tình .

Nhìn ba người xông lên, hắn khóe miệng nổi lên một nụ cười tà, như là biết
trước ba người công kích giống như vậy, nhẹ nhàng né sang một bên, tránh đi ba
người công kích, sau đó một cước đá ngang, một cước này tốc độ cũng không
nhanh, lực lượng cũng không mạnh, nhưng khiến cho Trần Đạt có một cảm giác
không thể né tránh .

'' A....! '' Một tiếng hét thảm vang lên, Trần Đạt bị hắn một cước đá ngay
đùi, đau nhức khiến cho hắn hét thảm một cái, một chân quỳ rạp trên mặt đất,
sau đó hắn một chân đá vào một tên khác trên bụng, khiến cho hắn co người lại
như con tôm .

Bịch ! .

Đánh vào một tên khác trên mặt, khiến cho hắn lăn tại trên mặt đất, An Gia Huy
phủi tay, chỉnh lại cổ áo, sau đó như không có chuyện gì xoay người bước đi .


Cơ Thể Ta Có Cái Thâm Uyên - Chương #5