Người đăng: Hoang Truong
Đương nhiên 1 trận chiến ở cấp độ này thì đối với Thiên Động cùng với Vân Hương là rất đáng để xem, đồng thời để ghi chép lại những ưu khuyết đã nhìn ra để tận dụng nữa.
Kiếm Tuyệt Trần cùng với Ngao Tề thì đang ngồi trò chuyện , kì lạ là Vân Hải không nằm hóng mát nữa mà cũng quan sát, trận đấu. Nhưng nếu nói là hắn quan sát trận đấu thì không bằng nói hắn quan sát Y Loan Nhi.
Thiên Động thấy nãy giờ Vân Hải nhìn chằm chằm vào Y Loan Nhi không rời, bèn trêu hắn:
- Sao vậy? Sao mà nhìn cô bé kia nãy giờ thế? Cảm nắng rồi hả?
Vân Hải nghe Thiên Động nói thì cau mày hỏi ngược:
- Cảm nắng cái gì cơ? Ta hoàn toàn khỏe mạnh mà. Ngươi mới bị cảm.
Thiên Động còn đang tính bồi thêm câu nữa nghe thấy vậy bèn nghẹn họng, không nói được thêm gì, lầm bầm:
- Cái tên này……
~~~~~~~~~~~~~~~
Trận đấu trên san lúc này vẫn đang trong giai đoạn giằng co, 2 người mỗi đội đều đã bị hạ. Con thú từ trong cánh cổng chui ra kia đang bị trói gô nằm trên mặt đất – 1 loại Khoa Huyễn Khí nào đó. Mỗi đội đều còn lại 3 người.
Vân Hải thu lại cái mắt kính kì lạ mà hắn nãy giờ vẫn đeo, Thiên Động lúc này mới hỏi, lần này là nghiêm túc:
- Vừa nãy ngươi nhìn cái gì thế? Y Loan Nhi vừa rồi có cái gì à?
Hắn hỏi thế phần vì tò mò, đồng thời hắn ở chung với tên Vân Hải này cũng nửa năm rồi. Hắn biết tuy rằng tên này lười biếng, chả làm gì nên hồn nhưng rất hiếm khi làm chuyện thừa thãi. Đặc biệt là khi hắn ngắm tới hơn 10 phút lận.
Vân Hải vuốt cằm, nói:
- Y Loan Nhi có Thần hồn là Tử Vong chi môn, ít nhất là cô ta gọi thế vì đây là 1 Thần hồn chưa bao giờ xuất hiện, hoặc là không được cho vào ghi chép. Thần hồn này có đặc tính tương tự với Sinh Linh Thần Môn từng xuất hiện cách đây rất lâu, tiêu hao Vận Khí để sử dụng. Nếu vậy thì cũng không có quá nhiều vấn đề, chỉ là Vân Khí của cô ta vô cùng… nghịch thiên.
Ngao Tề nghiêng đầu, thắc mắc:
- Làm sao ngươi có thể nhìn thấu vận khí của cô ta? Cái Kính mà ngươi vừa sử dụng là thứ gì thế?
Vân Hải lôi lại cái kính ra. Thiên Động nhìn kĩ thì lại thấy đây không giống 1 cái kính, mà giống 1 hình vuông, ở giữa là 1 con mắt bằng thủy tinh hơn.
Vân Hải cầm cái kính trong tay, nói :
- Đây là Vận Khí Kính, có thể nhìn được vận khí của 1 con người, ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Thứ này là đồ rất cổ , ta tìm được nó trong 1 cửa hàng đồ cổ, có thể là người ta đã bỏ sót nó.
Thiên Động lập tức nổi máu trẻ con, dù hắn cũng chỉ là 1 đứa trẻ:
- Vậy vận khí của ta ra sao vậy?
Vân Hải đeo cái kính vào nhìn hắn 1 lúc rồi bỏ ra, nói tiếp chuyện đang dở:
- Tóm lại là, Vân khí của cô ta rất kinh người, có thể đó chính là lý do mà cô ta có thể triệu gọi nhiều vượt qua Nhận THần cảnh yêu thú tới như vậy. Đương nhiên nói là nghịch thiên thì cũng không quá đúng, chỉ là gấp 10 lần người thường thôi.
Kiếm Tuyệt Trần bó tay, ngẫm nghĩ đăm chiêu:
- Có cách nào để giảm vận khí của cô ta đi không?
Vân Hải lại thoa thoa cằm:
- Hẳn là có, nhưng mà trong điều kiện như này, không thể dùng Khoa Huyễn khí vượt qua Nhận Thần cảnh thì khó sử dụng được. Ta cũng có mang 1 số Khoa Huyễn Khí vượt qua Nhận Thần cảnh , chỉ tiếc là không xài được.
Thiên Động đợi 2 người nói xong, chen vào:
- Vậy rốt cuộc ngươi thấy cái gì chứ ? Sao lại im lặng thế.
Vân Hải nhắm mắt, lại hóng gió tiếp. Lúc này trận chiến phía trên đài đã ngã ngũ, đội của Y Loan Nhi chiến thắng . Đột nhiên Vân Hải nói, vẫn đang nhắm mắt:
- Mấy ngày tới đi ra đường nhớ cẩn thận, mà tốt nhất là đừng ra đường. Khoan, ra đường nhiều vào không lại làm ảnh hưởng đến ta…..
- ????????
Đầu Thiên Động đày hắc tuyến, rốt cuộc hắn đã thấy cái gì chứ?????
-------------------
Vòng đấu đầu tiên kéo dài trong tận hơn 1 ngày, chính xác ra là 1 ngày rưỡi cho nên học viên cho toàn bộ học viên được nghỉ trong 2 ngày trước khi tiến vào vòng đấu 32 đội.
Thiên Động đang kêu khổ , không phải vì lý do cuộc thi, mà là vì từ lúc tên khốn Vân Hải bảo hắn phải cẩn thận khi ra đường thì hắn cứ liên tục gặp tai nan : Ngã cầu thang, trượt chân, đụng xe, … Đương nhiên với cảnh giới Nhận Thần cảnh nhất trọng của hắn thì mấy thứ đó không thể làm được gì hắn. Nhưng vấn đề là mặt mũi a, chưa kể còn vô cùng khó chịu nữa.
Đó còn là chuyện nhỏ, ngay tối hôm mà Vân Hải nhắc hắn, 1 chuyện khiến hắn đau đầu đã xảy ra:
- Ngươi đang bị vận rủi đeo bám đó.
Thiên Động chán nản, bằng 1 cái cách thần kì nào đó Tinh thần Hải của hắn đã trở thành cái ổ cho Linh trí của Bất Tử Ma Phượng, giờ đây đã thức tỉnh từ giấc ngủ say dài đến vài tháng. Nguyên vốn hắn muốn đem cái con Bất Tử Ma Phượng này ghép đại vào 1 con khôi lỗi nào đó, hoặc 1 con chim nào đó thôi cũng được. Nhưng mà Tiểu Phượng- hắn gọi như thế- không chịu mà muốn phải tạo ra 1 thân thể thật hoàn hảo cơ.
Lại nói, mãi tới bây giờ hắn mới phát hiện phải đạt tới Hóa Anh cảnh mới có thể Linh hồn ngoại xuất, từ đó gán linh hồn sang cho vật thể khác, hay gọi là đoạt xá. Bất quá hắn là người theo chủ nghĩa Hòa Bình, phản đối đoạt xá.
- Ừ ta biết rồi, mấy hôm trước ta được cảnh báo rồi đó.
Thiên Động chán ngán nói, hắn thừa biết vụ này mà. Thế nhưng cái con chim dở hơi này tựa hồ chỉ có mỗi việc này để nói.
- Thế ngươi nói với ta để làm gì , à mà tiện thể ngươi quay lại điểu hình đi.
Thiên Động hiện ra trong Tinh Thần Hải của hắn, nói với Tiểu Phượng. Thế nhưng hắn ngay lập tức che mặt đi do Tiểu Phượng lúc này đang ở Nhân hình, 1 bộ dáng đứa bé giới tính nữ, ước chừng khoảng hao hao bằng tuổi hắn, mà lại còn hoàn toàn khỏa thân nữa chứ.
- Sao nào, đừng nói ngươi có hứng thú với ta đấy nhé.
Tiểu Phượng khinh bỉ bĩu môi, thế nhưng ngay lập tức trên 2 tay tràn ra 1 lớp lông vũ trông như 1 đôi cánh chim, đồng thời có 1 bộ áo xuất hiện, trông như 1 bộ yukata vậy, vàng lấp lánh như hoàng kim, trên đầu còn đội 1 cái vương miện nhỏ.
- Hài lòng rồi chứ.
Thiên Động nhìn vào, thấy hơi có chút gì đó trong ngực, trong hình dáng này trông Tiểu Phượng rất xinh đẹp a.
- Được rồi. Thế ngươi cứ liên tục bảo với ta chuyện này để làm gì vậy? Cái chuyện mà ta đang bị vận rủi quấn quanh ấy.
- Ta thích thì ta bảo thôi.
Tiểu Phượng thả mình, lăn lông lốc trên mặt đất, ôm con gấu bông to chà bá không biết lôi từ đâu ra, nói. Thiên Động nghe thấy thế trợn mắt lên chuẩn bị quay trở lại Ngoại giới, đột nhiên Tiểu Phượng nói thêm 1 câu nữa.
- Ta thấy rằng cần cảnh báo ngươi, trong 10 ngày tới ngươi cần phải cực kì cẩn thận. Nói năng đi đứng đều phải coi chừng đó. Hơn nữa khi mà ta ra lệnh thì ngay lập tức trao ta quyền điều khiển cơ thể ngươi.Đồng thời bám dính tên Vân Hải vào.
Thiên Động nghe thế thì nhíu mày, hỏi:
- Tại sao ta phải làm thế chứ?
Tiểu Phượng lắc đầu:
- Biết đối với ngươi chỉ có hại không có lợi. Cứ biết thế đi đã. Giờ thì cút dùm.
Nói rồi thuận tay đẩy Thiên Động ra khỏi Tinh thần Hải, phong bế nó lại, khiên Thiên Động lầm bầm không ngớt khách chiếm cư sào.
Ở trong Tinh thần hải, Tiểu Phượng giơ 1 quả cầu, trong quả cầu chứa đầy sương mù, ẩn ẩn hình ảnh 1 sinh vật trông như con dơi, lại như rồng, vô cùng mờ nhạt.
Tiểu Phượng lầm bầm:
- Là Long là Trùng, xem có qua được kiếp này không. Chả biết ở cái học viện này có cái gì gây hại được cho học viên đây? Là lão sư? Nội viện học viên? Tùy tiện 1 người đã đủ xử lý tên ngố này rồi.....