Người đăng: Hoang Truong
Thiên Động đang đơ người ra khi nghe thấy phượng hoàng cất tiếng người, hắn chưa từng nghe qua trường hợp này. Thông thường trong các trường hợp thu phục Thú hồn sẽ lao đến và tấn công chứ chưa từng có chuyện 2 bên ăn no rửng mỡ đi tán gẫu như vậy cả. Bất quá à nha, hắn đơ người ra là 1 chuyện, con phượng có để hắn đơ người ra không là chuyện hoàn toàn khác.
Phượng Hoàng kêu lên 1 tiếng hót dài, dang rộng 2 cánh ra, 2 con mắt tràn ra khí thể màu xám tro, ở tư thế sẵn sang chiến đấu.
Thần thức của Thiên Động cũng thay đổi quang cảnh. Trước đây là quang cảnh 1 vùng không gian thất thải màu sắc thì giờ đây biến thành cảnh 1 vùng đất rộng lớn, hoang tàn , đầy tro bụi, xương cốt và tàn tích của những kiến trúc cổ xưa.
Phượng hoàng nhắm mắt, mang vẻ hưởng thụ quang cảnh này. Tuy Bất Tử Ma Phượng chỉ là 1 phiên bản cấp thấp hơn của Bất Tử Diệt Thế Phượng, bản thể của Nữ Oa, thế nhưng dù sao nó cũng mang theo 1 tia khí tức của Bất Tử diệt thế Phượng, bản thân nó chính là thích những chốn hoang vu tràn đầy khí tức chết chóc , hủy diệt như thế này.
Thiên Động tỉnh lại sau khi đơ người ra 1 lúc, chứng kiến cảnh này lại càng kinh hoảng hơn. Hắn đã đọc rất nhiều tư liệu về Thu phục thú hồn , đừng nói là thay đổi cảnh quang, đến cả nói còn không nói được.
Đương nhiên điều này chứng minh cho 1 cái vấn đề : Thú hồn của hắn ở 1 cái đẳng cấp hoàn toàn khác.
- Dù sao cũng phải chiến 1 trận a.
Thiên Động tự nhủ , đoạn sử dụng 1 chiêu mà hắn học được khi đọc 1 bài báo có tên gọi “Làm thế nào thu phục Thú Hồn của bạn”.
- Thiên Địa Tù Lung – Hắn niệm pháp quyết, gọi là pháp quyết cho nó có vẻ oai phong chứ thực ra chỉ cần tưởng tượng ở trong đầu. Do đây là Thần thức không gian của hắn nên hắn hoàn toàn có thể tự do khống chế. Còn vụ cảnh quan như thế này thì cũng chỉ là thay đổi quang cảnh thôi, không có giá trị, giống như khoác thêm 1 lớp áo khoác vậy.
Lập tức 1 cái ngục giam hiện ra, trông giống cái bát úp, cùng hiện ra là vô số xích sắt quấn canh 2 cánh cùng 2 chân phượng hoàng.
- Chịu khuất phục đi. – Thiên Động hét lên, trong bài bào viết đây là để khuất phục Thú hồn vô cùng hiệu quả a.
Chỉ là, loại ngăn trở này đối với Phượng Hoàng mà nói chính là 1 cái trò hề. Nó chỉ việc đơn giản vẫy 2 cánh thế là vô số xích sắt đứt gẫy, vẫy đôi cánh lần thứ 2 thế là đã xuất hiện ở bên ngoài lồng giam.
Phượng Hoàng nhìn Thiên Động bằng ánh mắt thương hại, lại cất tiếng nói, 1 cái cánh còn làm bộ vuốt cằm.
- Muốn ta khuất phục ngươi, vậy sao ngươi không khuất phục ta đi … khặc khăc khặc .
Nói rồi ngay lập tức nó cụm ngay 1 mồm đầy lửa , khạc ra từng tia lửa đen tạo thành 1 quả cầu lửa không lồ, 2 cánh khống chế quả cầu lửa đó cho đến khi nó to như người Thiên Động, rồi bắn quả cầu đó xuống vị trí hắn đang đứng.
Phượng Hoàng ngắm nhìn quả cầu lửa đó nổ tung trong mê say, bộ mào bằng long vũ bay phấp phới. Nó quay đầu lại, ngắm nhìn Thiên Động vừa mới xuất hiện phía sau nó cách đó không lâu, hỏi:
- Đẹp chứ?
- ……………..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Nghệ thuật duy nhất, đẹp đẽ nhất trên thế giới này chính là nghệ thuật của những vụ nổ, ngươi không nghĩ thế sao.? Cái khoảnh khắc lóe sáng đó, khoảnh khắc mọi thứ bị hủy diệt…. Thật là đẹp làm sao……..
Con phượng hoàng kia , không hiểu vì lý do gì mà nói nhiều quá thể, vừa liên tục cảm thán về “cái đẹp” và “nghệ thuật”, vừa liên tục trút xuống hàng tá thiên thạch, bom lửa, cầu lửa, tất cả những gì phát nổ mà Thiên Động có thể kể tên.
Đương nhiên Thiên Động có cố thử gây sát thương cho nó : ném cầu lửa, dộng bom vô mặt nó bất quá chả có gì làm được cả. Thậm chí đóng băng cũng không được luôn.
- Tại sao chúng ta không thử chung sống hòa bình, ngươi biết đấy , giống như …..
Thiên Động đang tính thuyết phục Phượng Hoàng thì bị nó ngắt lời :
- Hòa bình ? Nực cười làm sao khi ngươi tính thần phục ta mà vẫn còn nói chuyện về hòa bình . Vây cùng nói chuyện về hòa bình khi mà ta thiêu đốt linh hồn ngươi trong hắc hỏa của ta nhé. Hay là khi ta đang thôn phệ Linh hồn ngươi, hay khi ta quét sạch Thần thức của ngươi…
Thiên Động nghe Phương Hoàng muốn hủy diệt Linh hồn mình thì tức giận :
- Thật là độc ác. Ngươi không nên quá phận .
Phượng Hoàng nghe hắn nói vậy bèn cười lạnh , ánh mắt tràn ngập vẻ khinh miệt:
- Đúng là nhân tộc, muốn thần phục ta, xóa đi linh trí ta , lúc bị nói ngược lại thì lại bàn luận về thiện ác. Nhàm chán !
Tuy rằng chỉ là 1 bản sao của bản thể Nữ Oa, thế nhưng sự kiêu ngạo từ sâu thẳm trong linh hồn nó vẫn không thay đổi được, hơn nữa nó cũng ngứa tai kiểu nói của tên Nhân tộc này .
Nói rồi nó bắn 1 quả cầu lửa to gấp trăm lần các quả khác đi, bất quá lần này bị Thiên Động dựng 1 bức tường chắn ngay trước mặt, thế là quả cầu nổ ngay phía trên đầu Phượng Hoàng.
“ Ầm … .Ầm …. Oanh. “
Phượng Hoàng bị bắn văng ra, văng xa gần trăm mét thì dừng lại, đứng lên giũ giũ đầu, liếc nhìn về phía Thiên Động, bĩu môi:
- Cuối cùng cũng tìm được cách đối phó đòn đấy rồi đó nhỉ? Bất quá cú đó còn lâu mới hề hấn gì với ta..
Thiên Động lúc này vẫn còn nghĩ ngợi về câu nói của Phượng Hoàng nên hắn lựa chọn im lặng. Phượng Hoàng không thấy hắn nói năng gì thì lên tiếng.
- Trúng tim đen rồi phải không? Giờ thì chịu hình thần câu diệt đi chứ nhỉ ?
Có vẻ như đã rút kinh nghiệm từ quả bom lần trước, lần này nó tuy rằng cũng tạo ra 1 quả cầu lửa nhưng kích thước thu nhỏ vô số lần, từ to xấp xỉ người Thiên Động xuống còn cỡ nắm tay
Phượng Hoàng cất cánh, bay lên chin tầng trời, quả cầu chỉ nhỏ bằng nắm tay kia lập tức bắn ra vô số tia sáng mảnh bằng sợi chỉ, chạm xuống mặt đất là nổ tung.
Bất quá Thiên Động tuy kinh hoảng nhưng nhờ vào Thần hồn của mình nên hắn có thể né được hầu hết các tia sáng, chỉ trừ 1 tia bắn xuống mặt đất cạnh chỗ hắn đứng nên hắn bị vj nổ bắn văng đi. Bất quá do đây là bên trong Thần thức hắn chứ ở bên ngoài hẳn phải chết cả chục lần rồi cũng nên.
Thiên Động ngắm nhìn Phượng Hoàng chiến đấu cũng đủ lâu, trong tâm từ hơi có chút hoảng loạn lúc đầu đã bình tĩnh lại, tự biên soạn ra 1 kế hoạch để có thể đánh bại con Phượng này rồi, tuy nó khác biệt với các Thú hồn khác nhưng xét cho cùng cũng là Thần hồn của hắn, hơn nữa đây lại là Thần thức của hắn, hắn có toàn quyền điều khiển a.
Chỉ là, câu nói lúc trước của nó khiến Thiên Động hơi băn khoăn, tựa hồ nếu thật sự hủy diệt linh trí nó thì có chút … tội lỗi.
- Khoan khoan khoan
Thiên Động đột nhiên đứng lại, giơ 2 tay lên trời, tỏ ý đầu hàng. Bất quá Phượng Hoàng vẫn không hạ cánh xuống , cười cười hỏi :
- Ha ha ha, như thế nào, chịu thua rồi hả? Chịu để cho ta thiêu đốt đến khi Linh lực cơ thể ngươi khô cạn, hay để ta thôn phệ Linh hồn a? Nào, lựa chọn đi .
Thiên Động ngước nhìn trời, hỏi Phượng Hoàng:
- Tại sao ngươi nhất thiết phải hủy diệt Linh hồn ta, như thế thì ngươi cũng sẽ hình thần câu diệt cùng linh hồn ta, vậy tại sao không dung nhập Thần hồn với ta, ta có thể giữ lại Linh trí cho ngươi ?
Tuy rằng hắn không biết làm thế nào để có thể giữ lại Linh trí cho Phượng Hoàng, thế nhưng ẩn ẩn, tựa hồ như từ nơi sâu xa hắn có thê cảm nhận được hắn làm được.
- Ngươi nghĩ cái quỷ gì ta đi tin ngươi? Hơn nữa, Nhân tộc có 1 câu nói : “ Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành” mà, không nhớ hả ?
Thiên Động chỉ nhìn vào Phượng Hoàng, nói:
- Ta có thể thề trên tu vi .
Đây là 1 lời thề rất độc , 1 khi đã thề trên tu vi tức là nếu vi phạm, ngay lập tức tu vi thụt xuống còn không, hơn nữa trọn đời không thể tu luyện trở lại.
- Tu vi ngươi đáng là cái thá gì ? Nếu ngươi thề trên Thần thụ chi uy thì ta còn cân nhắc.
Thiên Động nghe thấy có khả năng, vui mừng hỏi lại:
- Thề ra sao?
- Rất đơn giản, nói “ Ta thề trên Thần thụ chi uy, ta sẽ … vân vân … “ thế là xong
Phượng Hoàng gơi ý để cho Thiên Động làm theo.
Thiên Động :
- Ta thề trên thần thụ chi uy…..
Phượng Hoàng nhìn Thiên Động đang thề từ trên cao, nói 1 mình :
- 1 đứa trẻ thật tốt a, chỉ tiếc là quá ngây thơ tin người. Linh hồn Phượng Hoàng dù là phân thân của kẻ khác cũng không phải ngươi có thể nhúng chàm.
Nói rồi nó giang cánh, há miệng ra, 1 vòng tròn khổng lồ hiện lên sau lưng Phượng Hoàng, đồ án trên vòng tròn khắc thành 1 thứ văn tự kì hoa chưa ai thấy. Từ những đồ án đó hiện lên hàng vạn ngọn lửa nhỏ, hóa thành 1 mặt trời nhỏ, tỏa ra 1 thứ thần uy vô thượng.
- Thứ này mang theo sức mạnh từ bản thể, hẳn là 1 đòn diệt được …. Đi? Cái gì vậy?
Phượng Hoàng ngước mắt lên nhìn , ở phía trên xa cao hơn là 1 … con mắt khổng lồ. Riêng cái lòng đen đã to bằng cả Phượng Hoàng rồi. Con mắt lẳng lặng nhìn Phượng Hoàng trong khi đó thời gian xung quanh như ngừng trôi, Thiên Động đang thề dở, đồ án đang hoàn thành dở… tất cả đều ngừng lại, phảng phất tựa như trong thiên địa chỉ còn lại con mắt và phượng hoàng vậy.
- Bản thể, ngươi tới làm gì? Ta đang chuẩn bị diệt tên này.
Phượng Hoàng khó chịu nói ra, tuy nói hắn là phân thân nhưng 1 phần ức vạn sức mạnh còn không bằng bản thể nữa.
Con mắt không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Phượng Hoàng, 2 người nhìn nhau như vậy, cuối cùng Phượng Hoàng phải chịu thua.
- Rồi rồi, ta chịu để tên đó dung hợp là được chứ gì? Nhưng chỉ nếu ta còn giữ Linh trí thôi, không phải kiểu tạo ra Linh hồn mới đâu đấy. Dù sao hắn cũng thề rồi.
Con mắt kia đóng lại và biến mất, tựa hồ như 1 cái đồng ý. Toàn bộ mọi thứ trở lại bình thường.
- …….Giữ lại Linh trí cho Phượng Hoàng “ ê xong rồi nè.
Phượng Hoàng nhìn về phía Thiên Động với vẻ chán ghét, thở dài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
1 nữ tử ước chừng 10 tuổi, mặc 1 bộ giáp nhuyễn mỏng, 1 tay quấn vòng bạc , 1 tay quấn xích vàng, chân đeo vòng titan, đặt 1 thanh trường thương bên cạnh đang ngồi trên 1 cành cây mà đường kính của cái cành đó 1 ngàn cô ta ôm cũng không xuể.
Nữ hài đang cầm 1 quả cầu , cười ngạc nhiên :
- Không nghĩ tới tên nhóc này lại có thể chơi trò này, ta nghĩ hắn phải tìm cách đánh bại “ ta “ cơ.Ta quả thật phải nhìn nó bằng con mắt khác a.