Vô Đề


Người đăng: Hoang Truong

- Kém, kém, quá kém. – Triệu lão sư lắc lắc đầu bước lên sàn thi đấu trong ánh mắt trố tròn ra của đám học sinh bên dưới.

- Thưa lão sư, ta nghĩ biểu hiện của ta không hẳn là quá kém a. – Kiếm Tuyệt Trần đang đứng trên sàn đấu không phục giơ tay phát biểu.

- Không phục? Không phục hả? Tốt. Ta hỏi ngươi, nhóm của ngươi , ai là đội trưởng? Ngươi! Ngươi làm được gì hả? Lao vào như 1 tên điên, để mặc đám đứng đằng sau không biết phải làm gì hả? – Triệu lão sư trừng mắt liếc nhìn Kiếm Tuyệt Trần.

- Thân là 1 đội trưởng, ngươi phải trợ giúp đồng đội, lên kế hoạch tác chiến sao cho từng người có thể phát huy tác dụng lớn nhất, ngươi làm được chưa? – Triệu lão sư quát lên hỏi, Kiếm Tuyệt Trần chỉ biết cúi mặt.

- Còn cả ngươi nữa – Triệu lão sư chỉ tay về phía Vân Hải và mấy tên đội trưởng khác trong lớp – Tất cả các ngươi đã ai lên kế hoạch tác chiến kĩ càng chưa?

- Thưa Triệu lão sư, nhưng chúng ta chỉ có 5 phút để lên kế hoạch , làm sao có thể…..

- 5 phút, ngươi nói 5 phút là không đủ? Ngươi có biết trên chiến trường chỉ cần có 1 phút để lên kế hoạch đã là quá đủ thời gian rồi không?

- Lại nói , kể cả các ngươi nói không đủ thời gian, chơi chiến thuật “Đi đến đâu hay đến đó “ đi chăng nữa, thì có ai để ý đến mấy đứa kia đang lắp pháo không hả? – Triệu lão sư chỉ tay về phía 3 tên lắp pháo lúc trước.

- Còn chưa hết, ……



Triệu lão sư lại kể ra thêm 1 loạt các khuyết điểm , các lỗ hổng khác trong trận chiến đó, của từng nhóm 1 và từng cá nhân một. Bất quá có tầm ba mươi mấy người bà không có liệt kê.



- Triệu lão sư, thế còn chúng ta thì sao? – 1 tên trong ba mươi mấy người bị bỏ sót hỏi.

- Các ngươi? Các ngươi có làm được cái gì không mà khuyết với chả điểm ? – Triệu lão sư hỏi lại mấy tên đó, quả đúng, ba mươi mấy người này là những ngươi chưa làm được gì thì đã bị loại khỏi chiến trường, và theo lời Triệu lão sư thì “ Ngươi không làm gì, nên ngươi không có sai sót.”



- Vậy đó, buổi học hôm nay kết thúc, các ngươi về nhà tự kiểm kê lại những gì các ngươi đã học được qua buổi học hôm nay, tuần sau chúng ta sẽ lại chơi 1 trận thực chiến nữa, nhưng luật sẽ khác. Tạm biệt. Ồ và nhóm thắng cuộc lên đây ta trao phần thưởng.



Rốt cuộc thì hóa ra phần thưởng là 1 phần vé ăn tự chọn tại 1 cái nhà hàng mới mở cách đây 3 hôm, cách trường không quá xa, cúng không quá đắt, 35 kim tệ 1 vé.

- Là cái nhà hàng đó hả, ta nghe nói đồ ăn ở đó dở tệ a – Lang Ngạo phát biểu sau khi đi ra khỏi phòng Triệu lão sư – Toàn rau là rau, thịt cũng nhồi rau, trứng cũng có rau.

- Ngươi có vẻ ghét rau nhỉ - Ngao Tề hỏi , thường thì sói là động vật ăn tạp, Lang Nhân càng là ăn tạp a.

- Thịt là chân lý , rau là kẻ thù của chân lý . –Lang Ngạo ngẩng mặt lên trời, coi thường.

Mấy người còn lại cười ha hả.

Tóm lại là Ngao Tề, Lang Ngạo không có hứng thú đi ăn, thế là chỉ còn mình 3 tên còn lại đi ăn.

- Ngon thật ngon a – Trần Diệp cảm thán.

- Dở tệ - Thiên Động và Vân Hải kia đều thở dài gần như cùng 1 lúc.

- Cái nhà hàng này cần thuê đầu bếp tốt hơn . – Vân Hải nhận xét.

- Chất lượng đồ ăn cũng có vấn đề , có rất nhiều món được trình bày không thích hợp để quá lâu nếu không chất lượng sẽ sụt giảm kinh người. – Thiên Động cũng phán, hắn trước có 1 đoạn thời gian chơi nhà lão Mã, cái lão tự xưng là Trù Thần đó, dù hắn vẫn chưa tin lão già kia là Trù thần nhưng không thể phủ nhận Trù nghệ của lão thật tốt. – So với đồ ăn bên căng tin, ta thích ăn ở căng tin hơn.Mà nói thật là ta thích tự nấu hơn, nhưng phải đợi xin giấy phép sử dụng đã.

Trong kí túc xá có khu nấu nướng, nhưng muốn sử dụng phải được sự cho phép.Mà thời gian xin xỏ này nọ cũng phải từ 5 ngày đến nửa tháng.

~~~~~~~~~~~~

Bẵng đi 2 hôm sau, vào buổi sáng, Thiên Động tỉnh dậy từ quá tình tu luyện, mỉm cười khiến cho Vân Hải đang đọc sách nấu ăn gần đó phải tò mò :

- Chuyện gì thế?

- Đã thành. – Thiên Động đáp.

- Thành cái gì? – Vân Hải mờ mịt hỏi.

- Tử Ấn ký a. – Thiên Động đáp, hắn tu luyện “ Ấn ký Đồng Tâm kết” đã hơn 1 tuần, Mẫu ấn ký đã xong từ lâu, đây là cái Tử Ấn ký đầu tiên hắn tọa thành.

- Thú vị a, mau cho ta xem nào. – Vân Hải có hứng thú nói, hắn mới chỉ đọc miêu tả về “Ấn ký đồng tâm kết” trong điển tịch thôi nên tò mò là chuyện thường.

Thiên Động tách Tử ấn ký ra, trông nó như 1 đốm sáng nhỏ, màu xanh dương, có 1 sợi dây mảnh như sợi chỉ nối liền giữa nó và tay Thiên Động.

Bất quá khi Vân Hải chạm tay vào thì nó lại biến mất, tựa như dung nhập vào trong Vân Hải.

Lúc này Vân Hải hắn cảm thấy 1 luồng lực lượng lạnh lẽo lướt qua, đột nhiên trong Thần thức hải của hắn có thêm 1 đốm sáng nhỏ vô cùng ở ngoài rìa.

“ Yên nào” – Vân Hải thầm nghĩ, đè áp chấn động và ham muốn loại bỏ dị vật của Thần hồn của hắn, đồng thời tập trung đồng hóa Tử ấn ký.

Tử ấn ký chấn động nhè nhẹ, nhưng 1 hư ảnh con rồng nhỏ gầm gừ khiến cho nó im lặng lại, yên lặng để Vân Hải dung hợp.

- Xong xuôi, ngươi thử kích hoạt Mẫu Ấn ký đi. – Vân Hải mở mắt ra, hắn đã luyện hóa xong Tử Ấn ký.

Thiên Động kích hoạt Mẫu Ấn ký, nhìn về phía Vân Hải.

- Ừm, tác dụng rất tốt, bất quá đợi ta 1 lúc, trông ta tệ quá.

- …….

Chỉnh trang lại xong, Vân Hải nói với Thiên Động :

- Rồi, giờ ngươi thử dùng Thần hồn của ngươi đi.

Thiên Động bèn vận dụng Thần hồn Sharingan, có vẻ hiện tại thì chỉ có mỗi Sharingan có thể kết hợp với “ Ấn ký đồng tâm kết”.

- 1 kĩ năng vô cùng cường đại, theo như ta nhận xét thì với 2 hiệu ứng nhìn thấu Linh lực và Sao chép thì Thần hồn của ngươi có thể tăng lên tối thiểu 50% lực chiến tổng quát.

- Sao tăng lên nhiều thế? – Thiên Động thắc mắc, 50% hắn cứ thấy điêu điêu thế nào ấy.

- Không nhầm đâu, biết được Thần kĩ đang trong giai đoạn sử dụng, có thể tránh né nó, vận dụng nó, thâm chí có thể nhìn thấy trước đòn đánh của đối phương, đồng thời có thể nhìn thấu điểm yếu trong Thần kĩ của đối phương, ngươi có thể tăng gần gấp rưỡi chiến lực của mình, đương nhiên trong trường hợp ngươi đủ thông minh để lợi dụng nó. – Vân Hải thán phục, chốt – 1 Thần hồn phụ trợ thật tốt a, hơn nữa nếu ngươi muốn ngươi hoàn toàn có thể trao cho toàn bộ đồng đội hiệu ứng của nó a,

Đây là lần đầu Thiên Động thấy cái Sharingan có ích, lúc trước xài nó hắn tuy rằng có thể nhìn thấu đòn đánh, phản ứng cũng đủ nhanh, bất quá như cũ bị cho ăn no hành.

- Yên tâm, ta đã nói là không có sai đâu. – Vân Hải vỗ vỗ vai Thiên Động, mỉm cười. – Thế nào , để ta mời ngươi 1 bữa nhá, vui lên đi , ta tự làm đồ ăn cho ngươi đó.

Vân Hải đi vào phòng bếp, kể cũng lạ, Thiên Động hỏi xin thì phải đợi mãi mới có giấy phép, còn tên này thì trưa hỏi xin, tối đã có ngay được.

- Chắc là do có thế gia tốt a. – Thiên Động cảm thán , đột nhiên hắn nghe được âm thanh như có cái gì đó nổ ở phòng bếp.

Ầm …. Ầm …. OANH.

- Cháy, cháy, dập lửa …. – Thiên Động nghe loáng thoáng có tiếng kêu báo cháy ở phòng bếp, cái phòng đấy cũng chẳng ở đâu xa, cách đây 2 tầng lầu, hắn có linh cảm không lành, chợt nghĩ tới vừa nãy Vân Hải đang đọc sách nấu ăn, sẽ không phải là …..

Tầm nửa tiếng sau, dự cảm không lành của hắn càng lúc càng tăng, đúng lúc hắn đang thử ra ngoài xem có gì xảy ra thì cái của phòng mở ra, Vân Hải bước vào, trên tay hắn là 1 cái đĩa mà nhìn qua người ta sẽ tưởng đó là địa ngục tràn lên mặt đất.

Vụn của “ 1 cái gì đó trông giống bánh mì đã cháy thành tro” phủi đầy mặt của cái đĩa, trong đĩa đang sôi ùng ục 1 thứ chất lỏng mà nhìn qua đã chẳng ai muốn uống, hay là ăn đây vì thứ này trông như cháo vậy.

Thậm chí hắn có thể thấy mấy con giun đất đang chui ra chui vào … từ từ đã, không phải giun đất, đó là mì à? Mì gì mà màu nâu thế?

- Đây là thứ gì vậy? Thiên Động méo mồm hỏi.



- Mì xào spaghetti. – Vân Hải đáp bằng ánh mắt hồn nhiên đến lạ.


Cổ Tạo Đại Lục Kí Sự - Chương #28