18 : Khảo Hạch (5):


Người đăng: Hoang Truong

Về cơ bản thì hắn cũng chả coi cái Lục dục này ra đâu, Lục dục thì đã có 2 dục hắn coi khinh rồi, cơ mà hắn cũng thấy hoi lo lo về 2 cái cuối cùng, hắn vẫn chưa rõ lắm chính xác thì khảo hạch sẽ như thế nào, còn mấy cái kia hắn cũng lờ mờ đoán ra rồi :

Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.

Thinh dục: ham muốn nghe thấy âm thanh êm tai.

Hương dục: ham muốn ngửi thấy mùi thơm dễ chịu.

Còn vị dục hẳn là ứng với Vị trong Hương Vị, vậy chắc sẽ là ăn đồ ăn, mà tốt nhất vẫn là không nên ăn.

“Còn Xúc với Pháp là cái gì ta?”- Thiên Động tự hỏi.

Rất nhanh , sau Hương là Vị, đúng như hắn nghĩ, vẫn là món ăn, chỉ là hắn đột nhiên có 1 cỗ cảm giác vô cùng đói bụng truyền về, lại thêm trong miệng ẩn ẩn cảm giác của món thịt gà hay lơn nướng nữa. Thế nhưng hắn vẫn không suy rờn, lòng nghĩ về những món ăn lão đầu bếp họ Mã kia làm, tuy không đủ khắc chế nhưng vẫn khiến hắn chịu đựng qua được.

Xúc dục, đứng hàng thứ 5 trong lục dục, tức ham muốn sung sướng xác thịt.

Mấy bàn ăn được dọn đi, khiến Thiên Động cảm thấy may mắn, hắn đã không thể chịu nổi a.

Thế nhưng hắn phải tròn mắt đỏ mặt trước những cảnh tiếp theo.

Những cô gái mà hắn hoàn toàn bỏ qua ở phần chữ Sắc, giờ đây đang từ từ … lột bỏ xiêm y trên người. Điều khiến hắn thấy khó chịu là tuy rằng tất cả đều lột bỏ xiêm y, thế nhưng cái vấn đề là… 1 số thì vẫn còn vài mảnh quần áo, 1 số thì có mây mù, 1 số thì là tự dưng lòi đâu ra vài cái tia sáng thần thánh phi logic, tất cả đều che đi những bộ vị mấu chốt nhất.

Hắn ngay lập tức cảm thấy 1 cỗ khô nóng người mà hắn không hiểu, thế nhưng ngay lúc đó cái giọng nói ngay lập tức vang lên bên tai bằng cái chất giọng khò khè khiến hắn giật nảy mình:

- Từ bỏ đi, từ bỏ, đi và bước thôi và hưởng thụ sự sung sướng…..

Thiên Động không tính đáp lại, hắn còn chẳng biết “ sung sướng” là cái gì, dù sao cũng chỉ là 1 thằng nhóc 10 tuổi.Hắn đập vào đầu vài phát rồi niệm “ Tĩnh tâm , tĩnh tâm….”

Không có hiệu quả.

Thế là hắn thay đổi sách lược, hắn nghĩ đến việc hết thảy đều là hư cảnh , thế nhưng vẫn không thể duy trì lâu được.

Hắn bèn xài đến 1 biện pháp hắn có nghe Vương Uy nhắc qua.Hắn rút ra 1 cây chủy thủ và rạch 1 đường lên chân mình.

Đây là chiêu Vương Uy lão sư kêu mấy người bọn hắn nếu có đi thi phần khảo hạch trí tuệ thì xài. Tất cả mọi cảm xúc nếu bị kích thích bởi sự đau đớn đủ mạnh đều sẽ bị suy giảm rất nhiều. Đương nhiên đây phần nhiều là do cảm xúc tạo ra trong Khảo hạch phần lớn là sự giả tạo của huyễn tượng , nếu là cảm xúc chân thật thì khó hơn nhiều.

Cơ mà học viện cũng biết cái trò này, nhưng cơ bản là nới lỏng 1 sợi dây vì đau đớn thông thường kiểu ăn đập thì khó dậy nổi tác dụng gì, chỉ có đau đớn kiểu xé da xé thịt như thế này mới phá hủy được tác dụng huyễn tượng tạo ra.

Nghe nói, ngươi có thể dùng trò này đạt mãn phân, trong lịch sử đã từng có người làm được, hắn mang nguyên bộ dụng cụ tra tấn vào phòng khảo thí, dễ dàng qua được toàn bộ , sau điều tra ra mới biết hắn thuộc loại khổ dâm ( loại hình bị tra tấn sẽ thấy sung sướng) cực nặng, làm trò cười 1 phen.

Đau đớn xuất hiện và qua đi nhanh chóng, nhưng cơn đau kích thích thần trí hắn, ít ra hiện giờ hắn đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, đủ để đợi được qua 1 phút.

Tất cả huyển cảnh biến mất, quang cảnh quay trở lại là màn sương ban đầu, 1 cô gái vô cùng xinh đẹp, đủ để đả bại tất cả những cô gái khác đang tiến về phía hắn, trọng yếu nhất là, cô ta thoát y, hơn nữa … hoàn toàn lộ ra, không có mấy thứ như mây mù che phủ hay ánh sáng thần thánh xuất hiện.

Cô ta ngồi trên 1 đám mây, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích:

- Ngươi có muốn sung sướng không. Lại đây đi.

- Muố…. Uy uy không, ta sẽ không lại đâu.Ngươi chỉ là 1 cái huyễn cảnh – Thiên Động ngay lập tức giữ vững bản tâm.

- Lại đây đi.

- …… - hắn ngồi hẳn xuống , nhắm mắt, đương nhiên chiêu này không có quá nhiều tác dụng do ảo cảnh tác động trực tiếp lên linh hồn, thế là hắn lại rút thanh chủy thủ ra, lại rạch thêm 1 vết khác, cơn đau nổi lên và ngay lập tức đè ép phần nào dục vọng, đủ để hắn vượt qua vòng này.

Tuy chỉ là ảo cảnh thế nhưng thật nguy hiểm, hắn đã bị thiệt hại mất mấy miếng da trên đùi, thêm ít máu mũi nữa.

“ Thật tình, học viện thật là, sao lại cho màn thi…. Như vậy chứ” Thiên Động thầm nghĩ.

Thật ra thì Cổ Tạo Đại lục trương thành sơm 10-11 tuổi đã là dậy thì, nhiều nơi còn có 12-13 tuổi lây nhau sinh con nữa, bất quá tu vi cao thì tỉ lệ sinh trưởng hậu đại cũng nhỏ, dân số vẫn được duy trì cân bằng.

Đã qua 1 phút, Thiên Động vẫn không có bước qua vòng tròn, tức là hắn đã qua phần thi Lục dục, cũng tức là đủ điều kiện qua phần khảo hạch này.

Đồng thời, 1 con số xuất hiện , hẳn là để chỉ phân điểm , từ 0 biến thành 1.

Hiện tại kể cả nếu có bỏ quyền thì hắn cũng thành công tiến vào Thần hồn học viện, nhưng Vương lão sư đã hạ lệnh phải dùng hết sức để qua được mọi vòng thi.

Bỏ, hay không bỏ?

Hắn quyết định, Không bỏ.

Chuẩn bị đến phần thi Thất Tình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phần thi chữ Hỷ.

Cảnh vật biến mất, thay vào đó là 1 quang cảnh hoàn toàn khác, hắn cũng không còn ở trong phòng khảo hạch nữa

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong 1 bữa tiệc lớn, bà con hàng xóm láng giềng bố mẹ bè bạn đang tung hô chúc tụng việc đỗ vào Thần hồn học viện.

Lúc này hắn đang đeo 1 cái băng có ấn kí của Thần hồn học viện , đang cầm trong tay 1 ly nước hoa quả, đang chuẩn bị đi đến nâng ly chúc tụng với Vương Uy lão sư cách đó không xa.

1 cỗ cuồng hỷ dâng lên trong hắn, không chỉ vì hắn muốn được vô Thần hồn học viện , mà cỗ cuồng hỷ này đến từ nơi sâu xa hơn, như …. được huyễn cảnh kích động ra.

Vương Uy lão sư đang giơ trong tay 1 cái ly đựng thứ có vẻ như rượu vang, tựa vào 1 cái bàn , tỏ vẻ như thể muốn hắn tới, hắn cũng có 1 cỗ cảm giác như có như không mình nên tiến tới, hắn tiến tới 1 bước, đột nhiên hắn dừng lại, cảm thấy khó hiểu, đáng ra hắn không nên ở đây.

Giọng nói thầm thì lại khuyên hắn đi tới trước, đồng thời cỗ vui sướng trong nội tâm cũng kích động hắn đi tới trước,thế nhưng hắn đè ép tất cả xuống, tự nghĩ:

- Ta vẫn chưa thi xong a, sao lại ở đây. – Thiên Động thầm nghĩ.

- Nếu đây chỉ là 1 cái khảo hạch , vậy tức là toàn bộ là huyễn cảnh, cỗ cảm xúc này, cả Vương lão sư cũng là huyễn cảnh, đứng ở đây trong 1 phút tựa hồ không quá khó – Hắn nghĩ thế, bèn mặc kệ sự đời quyết định đứng như trời trồng ở vị trí ban đầu.

Vương Uy lão sư vẫn giơ ly, thi thoảng còn khích hắn vài câu đi lên, mãi cho đến khi qua 1 phút thì toàn bộ huyễn cảnh biến mất.

Toàn bộ đều biến mất, con số 1 đã biến thành con số 2 từ lúc nào.

2 phân điểm.


Cổ Tạo Đại Lục Kí Sự - Chương #20