Chuyện Trước Khi Xuyên


Người đăng: khongcoem28898

Trong một ngã hẻm ở thành phố, tận sâu trong đó là một cô gái có mái tóc màu
hạt dẻ đang bước chậm rãi trên đường, khuôn mặt cô trong xinh đẹp thuần khiết
nếu như bỏ qua đôi mắt vô hồn đượm chất buồn cùng buổi chiều tối xế tà nơi
thành phố.
Phố xá đông nghi ngúc, người qua lại tấp nập, bận rộn cho công việc của họ còn
cô thì lủi thủi một mình len qua các đám đông và chui vào trong một thư viện.
Cô gái này tên là Bùi Tâm, một cô nhi bị vứt bỏ từ bé. Lý do mà bố mẹ cô vứt
bỏ cô cũng quá máu chó đó là vì cô quá thông minh, thông minh đến một mức độ
đáng sợ làm người ta coi cô như một con quái vật, cô bị mọi người ruồng bỏ, bị
bố mẹ căm ghét mà vứt đi. Ngay từ khi mới sinh ra cô không khóc không cười mà
còn biết nói chuyện từ rất sớm, cô am hiểu hết mọi thứ mà cô nhìn qua và chạm
qua cứ như hết thảy đối với cô là một chuyện quá đơn giản, mọi thứ nằm trong
bàn tay. Nói trắng ra thì là do cô bị ghen tị, ganh ghét. Khi cô 2 tuổi thì bố
mẹ cô ly hôn bỏ mặc cô một mình không ai thèm nuôi cô, họ hàng lại ruồng bỏ
không ai muốn nhận cô về nhà vậy nên cô lưu lạc đến cô nhi viện.
Tại chốn cô nhi viện Bùi Tâm sống và học tập như cái xác vô hồn, cô thiếu thốn
tình thương. Vì để trốn tránh sai lầm lúc nhỏ cô hiểu chuyện hơn và ít thể
hiện ra sự thông mình vượt trội của mình, tuy nhiên may mắn vẫn ruồng bỏ cô,
sự tồn tại của Tâm trong viện cứ như là con số không, là vô hình và không ai
để ý đến việc cô có ở đây hay không. Sau nhiều lần bị ruồng bỏ thì Bùi Tâm
cũng ruồng bỏ mọi thứ xung quanh, cô lợi dụng khả năng trí tuệ của mình để
gắng sức học tập mọi tri thức cho ước mơ có một tương lai mà mọi người biết
tới, không còn bị ghét bỏ mà còn được mọi người nhớ và tôn trọng.
Nhưng sai lầm nối tiếp sai lầm, vì cúi đầu vào trong việc học tập cô dần dần
quên mất mọi người xung quanh, lúc cô 18 tuổi tốt nghiệp THPT thì cô dường như
trở thành cái xác không hồn, thời gian trôi qua làm cô quên đi tất cả, cô
không còn quan tâm đến ai, dường như cô cũng quên luôn cái mục đích sống của
mình, quên luôn mình là ai.
Hiện tại cô 25 tuổi, mọi thứ cô có là một căn nhà trọ trong thành phố, cô bỏ
học đại học mà dành tiếp 7 năm cuộc đời của mình dành cho thư viện, cô làm
thêm ở nơi đây, nơi có những quyển sách thứ mà sẽ chân thành làm bạn với cô,
thứ không bao giờ ghét bỏ cô. Bùi Tâm cứ thế dành mọi thời gian cho sách vở cứ
như là trò chuyện vui chơi với người bạn thân nhất của cô vậy.
Trở lại lúc nãy, lúc Bùi Tâm đi vào thư viện thì trời đã xế tà, đầu óc cô
trống rỗng lắm lúc cô nghĩ “ Mình sống vì cái gì ? “
- Cuộc sống thật nhàm chán và tẻ nhạt! Haizzz
Cô thở dài nói ra và tiến bước vào phòng, đến gần giá sách nơi mà vừa mới nhập
lô sách mới, cô đã đọc hết mọi cuốn sách trong thư viện nhưng vẫn thật nhàm
chán, mọi thứ lặp đi lặp lại. Nói thật Tâm hận bố mẹ của cô, nhưng cô cũng
thực hận chính mình, hận ông trời sao lại cho cô cái thứ trí tuệ chết tiệt
này, cô thà làm một con ngốc nhưng có tình thương gia đình, có bạn bè người
thân thì cô cũng chịu.
Lúc về nhà qua một con ngõ hẽm tối, nghĩ về 25 năm cuộc đời mình cô khóc, cô
lê thê lết cái xác băng qua đường để về nhà, đột nhiên một chiếc xe tải ầm ầm
chạy thẳng tới trước mặt cô, cô hoảng hồn dù cô có là thiên tài đi chăng nữa
cũng không biết phải làm sao. Ở trong chiếc xe tải là tên tài xế đang ngủ
quên, đôi bàn tay thô kệch hướng về phía trước ôm đầu ngủ, khuôn mặt đỏ lườm
xung quanh nồng đậm hơi cồn.
- AAAAAAAAAAA
Oành, một tiếng va chạm mạnh, cô gái lăn lông lốc nằm ra giữa đường dưới thân
chảy ra đầy máu, khuôn mặt trở nên biến dị, chiếc xe tải sau khi va phải cô
cũng tiếp tục tông vào cây cột điện rồi kéo qua bức tường gần đó. Tội thay cho
Bùi Tâm, cô gái đã phải chịu số phận khốn khổ mà lại còn có một cái chết thảm,
tuy nhiên trên đôi mặt biến dị của tâm, đôi môi cô nhẹ nhàng thành một đường
cong, trước khi chết, cô cười, có lẽ cô mừng cho chính mình được giải thoát
khỏi sô phận nghiệt ngã của mình.


Cô Gái Quang Minh - Chương #1