- Chương Luận Công Ban Thưởng


-Chúng tướng sĩ! Đây là cuộc chiến tiêu diệt địch nhân đuổi bọn xâm lược ra khỏi đất nước, chúng ta hãy anh dũng chiến đấu...

Tướng quân Cổ Lạp đang khích lệ tinh thần binh sĩ, Khang Tư đưa lưng về phía
Cổ Lạp không có nghe chút nào, hắn chẳng qua là nhìn đám bộ hạ trước mặt mình.

Xếp hàng phía trước là hơn 100 tên kỵ binh thay khôi giáp bộ binh, tay cầm
trường thương, lưng đeo mã đao, Đại doanh này đều là kỵ binh, cho nên trong
kho vũ khí đều là vũ khí của kỵ binh, chẳng qua bọn bộ binh thật giống như
Khang Tư đối với mã đao trường thương cũng rất hài lòng.

Đứng ở bên cạnh bộ binh chính lả Đạt Y, hắn được Khang Tư giao nhiệm vụ làm
Phân đội trương, phụ trách những tên bộ binh kia.

Mà đứng bên cạnh hàng ngũ một trăm tên khinh kỵ binh ở phía sau là Uy Nạp cũng
được Khang Tư giao nhiệm vụ làm Phân đội trưởng, phụ trách kỵ binh.

Vốn quân hàm bổ nhiệm phải là Thiên tướng mới có quyền lực. Nhưng quân hàm của
Khang Tư vốn lả không tồn tại, hơn nửa quân hàm Phân đội trưởng này cũng không
tồn tại, vả lại trung đội hỗn hợp của hắn cũng không có dưới quyển của ai. Cho
nên Khang Tư tự chủ trương giao quyền cho thuộc hạ cũng không có người nào có
ý kiến. Xem ra Khang Tư mạo muội đề xuất ra hỗn họp trung đội mới này, ngược
lại rất thuận tiện cho quyền bổ nhiệm của Khang Tư.

Nhưng thật ra Khang Tư không có nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ vì tiện lợi cho
việc chỉ huy. Hơn nữa Đạt Y phụ trách bộ binh và Uy Nạp quản lý kỵ binh kia,
cùng có thể phối hợp với nhau tạo thành lực tác dụng rất tốt, bởi vì hai người
này đối với bộ binh và kỵ binh mà nói đều là người của mình. Điều này cũng do
các tướng lãnh kia phân biệt rút ra từ trong các đội kỵ binh của mình một hai
người binh sĩ bình thường cấp cho Khang Tư. Như vậy mới không có tiểu đội
trương nào tới tranh quân vị với Uy Nạp. Bộ binh thì càng không cần lo lắng,
tất cả bọn họ đều là binh sĩ chuyển tới, không có một trưởng quan nào cùng đi
theo.

Cuối cùng Ngả Lệ Ti lên tiếng nói lời chúc phúc cho toàn quân. Ánh mắt của
nàng như hữu ý như vô tình nhìn Khang Tư, có điều chỉ lướt mắt nhìn mà thôi.

- Nguyện Chiến Thần cùng tồn tại với các ngươi!

Lời chúc phúc chỉ là một câu nói ngắn thế thôi. Đây là quy định bất thành văn
của quân đội, bọn họ tin rằng: để cho người có thân phận cao nhất nói lời chúc
phúc, như vậy mình có thể đạt được thắng lợi.

"Ồ..." Một tràng tiếng hoan hô vang lên, tiếng reo hò của đám bộ binh của
Khang Tư kia lớn nhất. Nhưng không phải bọn chúng hoan hô Ngã Lệ Ti xinh đẹp,
mà là hướng về trung đội trưởng Khang Tư của mình hoan hô. Bọn chúng rất tin
tưởng lúc này chính là bản thân mình đi theo Chiến Thần cùng tồn tại với Chiến
Thần.

- Lên đường!

Tướng quân Cổ Lạp ra lệnh một tiếng, lập tức đại quân xuất động. Hai vạn con
ngựa đồng loạt chồm lên lao về phía phía, tình cảnh đó thật làm cho người ta
nhiệt huyết sôi trào. Cả bọn Khang Tư không biết vì sao được bố trí vào trong
một vạn quân tiên phong, hơn nữa còn là trận tuyến đầu.

Để không làm trở ngại cho tốc độ của quân đội phía sau, Khang Tư không thể làm
gì khác hơn là dẫn theo hơn 100 bộ binh mệt nhọc và 100 tên kỵ binh cố hết sức
chạy ở phía trước.

Nhưng chưa đi được bao xa, một tên lính liên lạc, cưỡi ngựa từ phía sau đuổi
theo Khang Tư.

-Trưởng quan, Tướng quân Cổ Lạp ra lệnh Trưởng quan ngài cùng toàn thể nhân viên quỹ bộ trở về doanh.

Tên lính liên lạc chào xong nói.

-Ái chà... Rõ,

Khang Tư thoáng sửng sốt, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng vẫn tuân lệnh.

Khang Tư mang theo bọn lính bị dập tắt hy vọng kiên công lập nghiệp, cúi đầu
ỉu xìu quay trở lại.

Trên đường gặp được Tướng quân Cổ Lạp đang chỉ huy hậu quân, Cổ Lạp gọi hắn
lại:

-Khang Tư, ngươi và hơn 100 tên bộ binh kia quá cực khổ rồi. Trận chiến lần này chú trọng chính là thần tốc, thế nên ngươi mang bọn bộ binh trở về đại doanh nghỉ ngơi đi, về phần kỵ binh thi cùng đi theo ta hành động.

Khang Tư nhìn nét mặt không cam lòng nhưng lại mang đầy vẻ mệt mỏi rã rời của
đám bộ binh, lại nhìn vẻ mặt mừng rỡ của đám kỵ binh khi nghe được lời của Cổ
Lạp, hắn thầm thở dài:

-Thuộc hạ, tuân lệnh.

Hắn không thể để cho binh sĩ mệt mỏi đi chịu chết, cũng không thể ngăn cản ý
nguyện hy vọng lập công của binh sĩ. Chỉ có thể tiếp nhận lệnh.

Khang Tư cũng không biết, Cổ Lạp ra lệnh này nhưng thật ra là ý tứ của các
tướng lãnh. Bọn họ cũng không muốn Khang Tư lập công thăng quan thêm lần nữa.
Cử như vậy, chẳng những thu hồi lại bọn kỵ binh đã cấp cho hắn, hơn nữa còn
nhận được tiếng tốt trong đám đồng liêu là biết chăm sóc cho các binh sĩ.
Trọng yếu nhất chính là chặt đứt cơ hội lập công của Khang Tư. Thật là nhất cử
tam đắc. Còn như những tên bộ binh kia bọn họ không thèm để ý tới.

Cổ Lạp tại sao lại đồng ý chuyện như vậy, thứ nhất, hắn là quý tộc, các tướng
lãnh phần lớn cũng là quý tộc, vì thế dĩ nhiên phải đứng về phía người của
mình. Thứ hai, trên cơ sở Khang Tư có công lớn cứu giá. Nếu như lần nữa lập
được nhiều chiến công, nhất định sẽ ngồi ngang hàng với con cái, thậm chí có
thể ngồi ngang hàng với chính bọn họ. Đây là điều những tên quý tộc này không
thể nào chấp nhận được. Bởi vì Khang Tư chỉ là một thường dân không có chút
huyết thống cao quý nào.

Ở dưới tình huống không thể vứt bỏ không thể không thừa nhận công lao của
Khang Tư, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn để giải quyết để ngăn cản không cho hắn
lập công lần nữa. Ở trong lòng bọn tướng lãnh này đều cho rằng chỉ có huyết
thống mới có thể tin tưởng. Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện An Nặc phản bội.
Sau này không có người có huyết thống quý tộc nào muốn đảm nhiệm chức vị
Thượng tướng quân. Đây là quyết định của bọn họ và trong lòng của bọn Tướng
quân này tự hiểu mà không có công bố ra.

Khang Tư mang theo bọn bộ binh kia trở lại đại doanh chỉ có 5000 quân phòng
thủ. Sau khi giải tán, hắn trở về phòng ngủ một giấc.

Khang Tư bị một trận tiếng huyên náo ầm ĩ làm tỉnh giấc, vừa mở mắt ra nhìn
thấy trời đã sáng. Hắn đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy cả đại doanh
đầy người. Đều là bọn kỵ binh xuất chinh tối hôm qua, bọn chúng đang hoan hô
ầm ĩ, xem ra là thắng trận trở về.

- Chúng ta thắng lợi rồi! Chẳng những tiêu diệt một vạn tên quân hỗn tạp kia,
hơn nữa quân phản loạn cũng lui về biên giới rồi. Bây giờ chúng ta cần phải
tiến hành cuộc chiến thu hồi lãnh thổ rồi!

Uy Nạp thấy Khang Tư đi ra hưng phấn chạy tới nói.

- A, thật là tốt quá.

Lúc này Khang Tư cảm thấy như mình hoàn toàn không có thuộc về chỗ này, ngay
cả những chuyện đại sự này cũng không ai tới báo cho hắn một tiếng.

- Bọn Đạt Y đâu?

Khang Tư thấy trong đại doanh đều là kỵ binh, không khỏi thắc mắc những tên bộ
binh bộ hạ của mình đang ở đâu.

- A, hình như bị phái đi tuần tra rồi.

Chỉ những lời này, Khang Tư biết mình đã trở thành người bị cô lập, ngay cả
điều động bộ hạ trực thuộc mình cũng không báo một tiếng, xem ra chức Trung
đội trưởng của mình cũng chỉ là chức hờ có danh mà không có thực, Khang Tư vừa
muốn nói cái gì, đột nhiên một tiếng kèn hiệu vang lên, Uy Nạp vội vàng nói:

- Xin lỗi, ta có việc đi trước.

Khang Tư biết tiếng kèn kia tập hợp những người có công, chuẩn bị tiến hành
ban thưởng. Nhìn bóng lưng Uy Nạp chạy đi, Khang Tư đột nhiên cảm thấy Uy Nạp
có chút thay đổi, cảm giác như hắn không còn hoan nghênh mình nữa. Là bởi vì
hắn không có xưng hô Trưởng quan như trước! Hơn nữa giọng nói của hắn lộ ra vẻ
lãnh đạm thờ ơ!

Khang Tư cùng không biết rằng: Uy Nạp vừa lập được công lớn trên chiến trường,
chém được thủ cấp của Tướng địch. Chiếu theo công trạng ban thưởng, hắn có thể
từ một binh sĩ nhất cử nhận được quân hàm Đại đội trưởng. Cái quan hàm này so
với Trung đội trưởng Khang Tư còn lớn hơn nhiều. Vì thế Uy Nạp dĩ nhiên không
thể xưng hô với người quân hàm thấp hơn mình là Trưởng quan. Thế giới này
chính là thực tế như vậy.

Khang Tư còn đang ngơ ngẩn, một gã kỵ binh cưỡi ngựa đi tới trước mặt Khang
Tư, cũng không xuống ngựa cứ ở trên ngựa kêu:

- Trưởng quan Khang Tư, bệ hạ không lâu sẽ trở về thủ đô, xin chuẩn bị sẵn
sàng.

Nói xong không đợi Khang Tư trả lời, đã quay đầu giục ngựa chạy đi. Bọn binh
sĩ ở chung quanh nghe được liếc mắt nhìn Khang Tư, rồi tụm năm tụm ba bàn tán
xôn xao.

Khang Tư thở dài nhìn lên bầu trởi quang đãng, hắn cảm nhận được rõ ràng dường
như bọn kỵ binh có phần không hoan nghênh hắn. Có lẽ nguyên nhân là mình có
thể tháp tùng Công chúa Ngã Lệ Ti trở về thủ đô.

- A ha, xem ra mình cũng không được hoan nghênh đây.

Khang Tư có chút hối hận tại sao để cho Công chúa Ngả Lệ Ti gặp mặt Thiên
tướng Khải Ân, sau đó sao mình không kiên quyết rời đi chứ? Là bởi vì mình ham
muốn thưởng lộc sao? Lắc lắc đầu, Khang Tư biết khi đó mình quyết định lưu lại
là vì ánh mắt của Ngả Lệ Ti nhìn mình trong đó toát ra hy vọng mình ở lại.

Khang Tư mặc dù đối với những chuyện này rất lãnh đạm, nhưng một mình chung
đụng với Công chúa lâu như vậy, tình cảm mơ hồ lâu dần cũng sẽ có.

Khang Tư vào nhà cầm lấy mã đao đã đâm mình một đao, xong từ từ đeo lên hông,
thuận tay sờ sờ bao tiền quan quân nhu đưa cho lúc rời đi trong ngực, cười
cười bình thản:

- Ta đã không thiếu nợ Khi Hồng Quốc cái gì nữa rồi. Đi thôi.

Đáng tiếc Khang Tư cũng không có đi được. Hắn vừa ra khỏi cửa đã thấy Công
chúa Ngã Lệ Ti. Công chúa chẳng biết tại sao, sau khi báo tên lính liên lạc
báo tin cho Khang Tư, nhất thời chợt có linh cảm nên tự mình đến gọi Khang Tư.

- Công chúa.

Khang Tư hướng Ngả Lệ Ti chào theo quân lễ.

- A, ngươi nhanh như vậy đã chuẩn bị xong.

Ngả Lệ Ti nhìn thấy trang phục của Khang Tư, lại hiểu lầm nói, tiếp theo không
đợi Khang Tư nói gì, đã ra lệnh:

- Qua bên kia tập hợp, lập tức phải lên đường ngay.

Nói xong liên xoay người giục ngựa rời đi. Làm cho người ta có một loại cảm
giác hết sức lãnh đạm vừa không cho phép phản kháng.

Khang Tư thoáng sửng sốt, mở miệng định nói, nhưng thấy máy tên kỵ binh bên
cạnh vốn đi theo Công chúa tới, nhưng lúc này ở lại đang nhìn vào mình. Từ
biểu lộ ánh mắt của bọn chúng, Khang Tư biết nếu như bây giờ mình nói không
đi, có thể sẽ khiến cho người ta có ý nghĩ rằng mình cố ý làm bộ làm tịch- Hơn
nữa còn có thể sẽ bị phán tội, bởi vì không thể làm trái mệnh lệnh của công
chúa. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là nuốt lời vào bụng ngậm tăm
không nói gì, lẳng lặng đi tới chỗ tập hợp.

Ngả Lệ Ti trước tiến hành nghi thức phong thưởng, tưởng thưởng cho các tướng
sĩ tối hôm qua đã lặp được nhiêu công lớn. Quả nhiên, Uy Nạp trở thành Đại đội
trưởng. Tiếp theo khích lệ các tướng sĩ cố thu hồi lãnh thổ vùng biên giới.

Sau đó mang theo 5000 tên kỵ binh- cùng các Tướng quân quan tướng liên quan,
và Khang Tư yên lặng không nói một lời theo ở phía sau, cùng lên đường trở về
thủ đô.

Quân đội còn lại, cũng không có tiến hành hành động thu hồi lãnh thổ, mà sau
khi nhận được tin tình báo, chỉ để lại 5000 quân phòng thủ, còn lại toàn quân
gần 2 vạn người, dưới sự chỉ huy của các Tướng quân còn lại, ngựa không ngừng
vỗ chạy về thủ đô, kỳ vọng có thể trọ giúp công chúa đạt được vương vị.

Tin tình báo này chính là: Quốc vương của Hắc Kham Quốc qua đời.

- Cái gì!? Phụ vương qua đời.

An Nặc khiếp sợ hỏi lại lần nữa. Bởi vì màn đêm phủ xuống, cho nên đội quân
của hắn ngaỵ khi cách đại doanh biên giới ngoài 100 dặm thì dừng lại đóng
quân.

- Đúng vậy, điện hạ.

Tên Ảnh Tử kia trả lời một cách khẳng định. Hắn mới từ trong nước mang tới đây
cái tin tức kinh người này.

- Chuyện lớn như vậy, thủ đô thậm chí cũng không có thông báo cho ta! An Nặc
hung hăng vỗ một chưởng vào lưng ghế.

- Không, điện hạ, thủ đô cùng phái ra sứ giả thông báo chuyện này cho Từng
Tướng lãnh và Vương tử ở bên ngoài biết.

- Chuyện gì xảy ra? Ta không hề nhận được tin báo.

ẢnhTử thản nhiên nói:

- Sử giả của Thái Tử điện hạ là một con phi ưng, sứ giả của các Tướng quân là
khoái mã, mà sứ giả của điện hạ lại là một đại thần về hưu đang ngồi xe ngựa
tới. Ngài sứ giả hiện giờ có thể vẫn còn ở ngoài xa ngàn dặm.

-... Hừ! Ý kiến hay này nhất định là chủ ý của Tam đệ.

An Nặc lập tức hướng ra ngoài trướng ra lệnh:

- Thay đổi mục tiêu! Lập tức trở về nước!

Bọn thân binh ngoài trướng tuân lệnh lập tức đi chuẩn bị.

- Điện hạ, ngài mang nhiều người trở về thủ đô như vậy, có thể hay không...

Ảnh Tử tế nhị hỏi.

- Hừ! Nếu ta không mang theo nhiều người như vậy, e rằng một khi ta vào thành
lập tức sẽ bị giết chết! Tiếp tục đi thám thính tin tức, đi xuống đi.

- Dạ.

Tên Ảnh Tử biến mất dạng.

Bên ngoài trướng một bóng ảnh lờ mờ nhanh chóng chạy về hướng vùng hoang dã,
vệ binh cũng không phát hiện được. Bóng mờ kia chính là Ảnh Tử từ trướng doanh
Ân Nặc rời đi. Hắn là một viên tình báo phụ trách các công tác bí mật, cũng
không phải là bộ hạ của Ân Nặc, quan hệ giữa hắn và Ân Nặc chỉ là có liên quan
tới cố chủ mà thôi.

Lúc này hắn đang lao vùn vụt trên cánh đồng trống, thở dài thầm than: "Ôi, xem
ra không thể nào có thân tình giữa huynh đệ trong vương tộc ư.” Không lâu sau,
hắn liền biến mất trong màn đêm.

Khang Tư ở trong đội ngũ trở về thủ đô, hoàn toàn không có người nào nói
chuyện với hắn, dường như mọi người đều cô lập hắn. Đó có thể là thái độ của
các Tướng quân đã ảnh hưởng tới bọn lính. Các Tướng quân có biểu hiện này cùng
là lẽ đương nhiên, đột nhiên chạy ra một tên binh sĩ mình chưa từng quen biết,
tới chia sớt công lao của mình, hơn nữa chắc chắn là người phải chiếm phần
tưởng thường lớn. Đối với người như vậy sao có thể gần gũi vui vẻ với hắn chứ?

Công chúa mặc dù cố ý không quan tâm tới Khang Tư, nhưng mỗi ngày đều không tự
chủ đi tuần tra đội ngũ một lần. Nàng làm ra vẻ tự nhiên nhìn Khang Tư, sau
khi nhìn thấy Khang Tư mới trở về đại doanh, nếu như không thấy thì nàng lại
tiếp tục đi tuần tra.

Đối với sự quan tâm của Công chúa vô tình để lộ ra, các tướng lãnh chỉ có thể
dấu sự đố kỵ với Khang Tư ở trong lòng. Kêu không phải Công chúa vô tình lộ ra
biểu hiện chú ý tới Khang Tư, sợ rằng những tên Tướng quân tâm địa nhỏ nhen
kia sớm đã giết chết Khang Tư từ lâu, xong gán cho dã thú trong khe núi ăn
thịt thế là xong.

Mặc dù mọi người đều không để ý nhiều đến hắn, nhưng tên binh sĩ trông nom cơm
nước, mỗi bữa ăn đều chừa phần cho Khang Tư. Vì thế Khang Tư dư biết mình
không được hoan nghênh, nhưng có cơm thì ăn, buồn ngủ thì ngủ. Thường ngày chỉ
rèn luyện thân thể.

Dưới tình huống như thế Khang Tư vẫn đi theo đội ngũ hành quân hơn 20 ngày
sau, rốt cục cũng tới thủ đô của Khi Hồng Quốc.

Dọc theo đường đi chỉ đội ngũ này được dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt, một
là Công chúa đánh thắng trận, hai là vì dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc của Công
chúa kia chăng? Mặc dù tâm lý của dân chúng rất đơn giản, nhưng những người
dân này lại làm cho đội quân trú đống trông chờ ở chung quanh thủ đô thức
tỉnh.

Một người thừa kế vương vị đánh bại quân xâm lược, được dân chúng yêu quý, như
thế nào cũng hơn hẳn Vương hậu chỉ biết sống ở trong thành, có thể nói bà ta
không có tiếng tăm gì trong dân gian, còn có hy vọng lên ngôi sao? Vì thế
những đội quân thuộc phái trung lập cũng tranh nhau tới tuyên thệ thuần phục
Ngã Lệ Ti.

Khi Ngã Lệ Ti tiến vào thủ đô, nàng biết mình đã thắng lợi rồi: Bởi vì các đại
thần và các tướng lãnh vẫn luôn ủng hộ kế mẫu cũng đều tự mình ra khỏi thành
nghênh đón nàng. Điều này cũng cho thấy bọn họ đã thừa nhận ngôi vị của mình.

Vào thành gần mười mấy ngày, Khang Tư ngơ ngẩn sống trong một gian phòng ở chỗ
khác. Trừ ba bữa ăn hàng ngày có người đưa tới, hoàn toàn không có một người
nào tới gặp hắn. Hắn được tên đưa cơm cho biết, mình hiện đang ở một chỗ héo
lánh trong hoàng cung. Không có ra lệnh không được bước ra khỏi cửa phòng nửa
bước. Lúc này hắn cảm thấy hắn và một tên tù không khác gì nhau.

(Đả tự: Theo dõi từ đầu chuyện tới giờ, có lẽ các bạn cũng giống tôi, hơi thất
vọng về nhân vật chính của chúng ta một chút rồi nhỉ!! Và cũng phần nào bất
bình cho hắn!! Có lẽ bạn đã nghĩ tới hai con đường hắn có lẽ sẽ đi, một là
trốn thoát tự gầy dựng giang sơn, hai là vẫn là một thằng lính quèn chờ một kì
tích? Thôi cùng xem tiếp nào, hi hi!!)

Hắn ăn không ngồi rồi, không thể làm gì khác hơn là chịu trận ở bên trong
phòng: luyện công. Nếu không hắn còn có thể làm gì?

- Khang Tư, công chúa điện hạ cho đòi.

Qua mười mấy ngày một tên vệ binh xuất hiện trước mặt Khang Tư. Nghe cách xưng
hô này xem ra công chúa còn chưa lên ngôi Nữ vương.

-Rõ.

Khang Tư hơi sửa sang lại y phục một chút, đi theo tên vệ binh ra cửa. Đây là
lần đầu tiên hắn đi ra ngoài từ khi hắn tới thủ đô, nhưng hắn cũng không có để
ý nhiều tới các kiến trúc tao nhã xinh đẹp ở xung quanh, chẳng qua hắn chỉ cúi
đầu đi theo sau tên vệ binh.

Không lâu sau tới trước một tòa kiến trúc khổng lồ, trước mặt là bậc thang
rộng rãi và cao vút, trên mỗi một bậc hai bên đều đứng bốn tên vệ binh võ
trang từ đầu đến chân. Một cái cửa khổng lồ mở toang nhìn xuống Khang Tư ở
dưới bậc thang. Nhìn khí thế đó, không cần nghĩ củng biết đây chính lả đại
điện nghị sự của hoàng cung ở thủ đô.

- Mời Khang Tư vào!

Một tiêng hô to từ trong điện truyền ra. Tên vệ binh dẫn đường hướng Khang Tư
khoát tay xong liền lui xuống.

Khang Tư không thể làm gì khác hơn là thở dài lặng lẽ cất bước đi lên, vượt
qua bậc thang cao vút, đi tới cửa chính. Một viên quan chờ ở của chính vội
vàng tiến lại thắp giọng nói:

- Đi vào quỳ xuống- báo lên tên của mình.

Cũng nội một chút quy củ của cung đình. Cái này có thể là vì hắn không hiểu lễ
tiết nên đặc biệt sắp xếp viên quan này chỉ dẫn.

- Khang Tư tham kiến công chúa điện hạ. Khang Tư đi vào quỳ một gối hô lên.

-Miễn lễ, đứng lên đi.

Thanh âm của Công chúa từ xa truyền tới, nghe thật mơ hồ, Khang Tư cách Công
chúa hẳn là rất xa.

- Tạ ơn công chúa điện hạ.

Khang Tư từ từ đứng lên, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên. Hắn hoàn toàn làm
theo chỉ dẫn của viên quan lại kia.

Lúc này Khang Tư mới phát hiện đại điện này thậm chí có tới gần ngàn thước
vuông. Một tấm thảm đỏ trải từ cửa đến tận ngai vàng. Còn công chúa mặc y phục
màu trắng cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng bằng vàng. Bộ dáng
cao quý và trang nhã không nói nên lời.

(Đả tự: Ôi!! Chuyện tình yêu giữa một chàng lính quèn và một cô công chúa cao
quý mỹ lệ, sẽ là bi kịch hay là một kết thúc như trong truyện cổ tích? Haizzz,
bạn thích cái nào hơn?)

Một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế lớn phía dưới bên
trái của Công chúa, chẳng qua Khang Tư lập tức biết nàng là ai, do nàng đội
vương miện trên đầu nên hắn biết nàng chính là Vương hậu. Còn nữ nhân ngồi bên
tay phải của Công chúa thì toàn thân mặc trang phục thân quan màu lam nhạt, cả
mặt mày cũng che bằng một cái khăn che mặt đồng dạng màu lam nhạt. Người này
là ai thì Khang Tư không biết.

Các Đại Thần Tướng quân thì đứng dày đặc hai bên tấm thảm. Cha con Cổ Lạp mà
Khang Tư nhận biết đều ở đây, ngay cả vừa mới trở thành Đại đội trưởng Uy Nạp
lưu lại canh giữ ở biên giới cũng xếp hàng trong nhóm này. Những người này
cũng hữu ý vô tình quan sát mình, còn trong mắt Uy Nạp nhìn Khang Tư lại lộ ra
ánh mắt phức tạp.

Vương hậu và các đại thần đều rất hứng thú nhìn Khang Tư, bọn họ biết người
trẻ tuổi trước mắt kia đã lập công lớn cứu thoát Ngã Lệ Ti. Để tưởng thưởng
cho hắn như thế nào, Ngã Lệ Ti đã thảo luận cùng các Tướng quân rất nhiều lần,
vốn phải tưởng thường cho hắn từ lâu, nhưng bởi vì những tên Tướng quân kia
bài xích hắn là một tên binh sĩ không có huyết thống quý tộc vì thế mới kéo
dài đen lúc này mới tiến hành tưởng thưởng.

Vương hậu có chút hả hê liếc mắt nhìn Ngả Lệ Ti cao cao tại thượng thầm nghĩ:
"Thử xem ngươi làm sao bây giờ! Là đắc tội với các Tướng quân này? Hay là
tưởng thưởng cho bề tôi có công? Đừng tưởng rằng cái ngôi vị này dễ ngồi!"

Tuy nhiên Ngả Lệ Ti nhìn thấy ánh mắt của Vương hậu, nàng liền biết Vương hậu
đang suy nghĩ điều gì, nhàn nhạt cười, hướng Khang Tư nói:

- Khang Tư, lúc ngươi đóng quân ở biên giới lập được vô số công lao hắn mã,
hơn nữa, bổn cung cũng được ngươi cứu mới không rơi vào tay của phản đồ. Những
công lao của ngươi hẳn là phải nhận phần thưởng xứng đáng. Bổn cung quyết định
phong ngươi làm kỵ sĩ nhất đẳng, phong ngươi là Tướng quân, thống lĩnh một vạn
quân, đồng thời thưởng năm ngàn kim tệ!

Theo lời nói của Ngả Lệ Ti, mọi người trong đại sảnh lập tức xôn xao bàn tán,
các văn võ đại thần đều giật mình kinh ngạc với việc ban thưởng xưa nay chưa
từng có này. Không nói ban thưởng kim tệ quá nhiều, chỉ riêng phong hiệu Tướng
quân như vậy, cho dù các quan quân anh dũng chiến đấu cả đời cũng không nhất
định có thể đạt được. Đặc biệt là kỵ sĩ nhất đẳng, có tước hiệu này quả thực
chẳng khác nào là Đại tướng quân rồi. Bởi vì các quan quân trừ dùng quân hàm
để phân biệt cao thấp, còn dùng tước hiệu cấp bậc của kỵ sĩ để phân biệt, nói
cách khác, sau khi Khang Tư nhận tước hiệu này, tức là trong các Tướng quân có
quân hàm cùng cấp bậc, địa vị của Khang Tư đúng là cao nhất.

Ai mà kháng chịu gọi một binh sĩ vốn là bộ hạ mình là Trưởng quan chứ? Vì thế
lời của Ngã Lệ Ti vừa dứt, Cổ Lạp đứng ở vị trí đầu bên võ quan, lập tức đứng
ra cung kính nói:

- Điện hạ, Khang Tư có công lớn cứu giá, mọi người ở đây đều biết, thần cũng
rất đồng ý tiến hành tưởng thưởng đối với đại công thần Khang Tư này. Nhưng
mà... Khang Tư lập công ở biên giới, đã phong quan ban thưởng cho hắn rồi.
Thần cho là...

Cổ Lạp mặc dù nói rất hàm súc, nhưng ý tứ của hắn, mọi người đều biết chính là
nói Khang Tư không thể nhận ban thưởng cao như vậy, nhiều nhất thì tưởng
thưởng công lao cứu giá của hắn mà thôi.

Mấy Tướng quân đỏ mặt tía tai vội vàng lên tiếng nói ra ý nghĩ của mình, đều
không ngoài ý bất mãn địa vị của Khang Tư thoáng cái được ban thưởng cao như
vậy. Uy Nạp vì chức vị thấp kém, không có quyền lên tiếng, hắn chỉ đành yên
lặng nhìn Khang Tư đang cúi thấp đầu, chẳng qua trong mắt của hắn lộ rõ thần
sắc đố kỵ. Biểu hiện của hắn lộ liễu đến nỗi đám quan văn cùng cấp không được
quyền lên tiếng ở đối diện với hắn đều nhìn thấy rõ ràng.

Ngả Lệ Ti quay sang cười với Vương hậu đang hả hê trên nỗi đau của người khác,
nàng mĩm cười thật tươi khiến Vương hậu ngây ngẩn cả người, bà không biết Ngả
Lệ Ti có năng lực gì để không chế các Tướng quân đang giận đỏ mặt tía tai này.

Ngả Lệ Ti giơ tay lên, bọn Tướng quân kia lập tức im bặt, cả bọn không cam
lòng lui về chỗ cũ, mọi ánh mắt đều chiếu vào Ngả Lệ Ti.

Ngả Lệ Ti cũng không có nói "bổn cung đã quyết định không được phép dị nghị".
Mà chỉ cười quay sang viên quan lại bên cạnh khoát khoát tay, nói:

- Mời các vị Tướng quân xem đi.

-Dạ.

Viên quan lại đang nâng một cái khay gỗ, trên khay đặt một quyển sổ thật dày,
đi tới hướng Cổ Lạp.

Cổ Lạp nghi ngờ nhìn quyển sổ vừa liếc nhìn Ngả Lệ Ti đang mĩm cười, lúc này
Ngả Lệ Ti cười nói:

- Đây vốn là bản ghi chép chiến công của quân đoàn bộ binh thứ 9 ở biên giới.
Bên trong ghi lại tất cả công lao của binh sĩ đội quân thử 7. Mời Tướng quân
Cổ Lạp cầm lấy xem.

Tiếng nói vừa dứt Cổ Lạp đã cầm lên, hắn mở ra lướt nhanh trang sách, sắc mặt
chợt biến đổi tiếp theo lập tức lật lật xem tiếp, một lúc lâu hắn đặt quyền sổ
lại trên khay, sắc mặt đã tái xanh.

Lúc này viên quan lại bưng cho các Tướng quân khác lật xem, chỉ chốc lát sau,
các Tướng quân xem xong mặt ai nấy đều trở nên không được tự nhiên. Quan văn
và những Phó tướng Thiên tướng mặc dù thật tò mò, nhưng không có lệnh cho bọn
chúng xem, chúng chỉ đành nghi hoặc nhìn quyển sổ kia.

Ngả Lệ Ti đợi các Tướng quân đều xem xong, bèn lên tiếng:

- Các vị Tướng quân đã xem qua, ta tin rằng các ngài đều phát hiện mỗi một tờ
bên trong đề có tên một người, số lượng quân địch hắn giết hẳn các ngải cũng
có thể phỏng đoán được rồi?

Cổ Lạp xanh mặt bước ra cung kính nói:

- Thần ngu muội, Khang Tư ở biên giới thời gian ngắn ngủn ba năm đã giết ba
bốn ngàn tên địch, lập nhiêu công lao quả thật xứng đáng đảm đương nhiệm vụ
này, thần xin thu hồi lời nói vô tri vừa rồi.

Nói xong cúi đầu lui về chỗ cũ.

Lúc này mọi người mới biết được vì sao sắc mặt các Tướng quân khó coi như vậy,
không khỏi đều khiếp sợ nhìn Khang Tư vẫn cúi đầu đứng nơi đó. Không ngờ người
này giết tới ba bốn ngàn tên địch quân? Thật khó có thể tin, rất nhiều Phó
tướng và Thiên tướng ở đây đã nhập ngũ nhiều năm cũng không có giết địch với
số lượng cao như vậy đâu. Nguyên các đại thần định có ý kiến cũng biết điều
ngậm miệng không nói nữa, trong mắt họ đã xuất hiện hình ảnh Khang Tư mang
trên đâu vầng hào quang của Tướng quân kỵ sĩ nhất đẳng.

Vương hậu nhìn thấy nét mặt không cam lòng của các Tướng quân, nàng thầm cười
vui mừng, vì nàng biết Ngả Lệ Ti đã đắc tội với bọn Tướng quân này rồi. Thế
nhưng khi nàng nhìn về phía Ngả Lệ Ti, đúng lúc Công chúa cũng nhìn nàng cười,
có điều nụ cười đó quả thật khiến cho người ta khó mà hiểu thấu.

Vốn nghĩ rằng Ngả Lệ Ti lập tức sẽ tuyên bố bổ nhiệm Khang Tư, nhưng câu Ngã
Lệ Ti nói ra lại khiến mọi người cho rằng đó là lời nói phí công vô ích, Ngả
Lệ Ti nhìn Khang Tư đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì hỏi:

- Khang Tư ngài nguyện ý tiếp nhận chứ?

- Thuộc hạ nghĩ rằng mình không thể đảm đương được nhiệm vụ quan trọng này,
xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Những lời này là Khang Tư vắt hết óc nghĩ ra những từ ngữ tương đối văn nhã,
chẳng qua hắn vẫn còn quen cách tự xưng trong quân đội, không có xưng thần như
những người khác.

Mọi người nghe Khang Tư nói, không khỏi sửng sốt, nhưng nhìn thấy sắc mặt của
các Tướng quân đã trở lại bình thường, mọi người bỗng nhiên chợt hiểu: Đúng
rồi, đắc tội với những tướng quân này sao sống nổi. Chỉ có điều bọn họ không
biết rằng: đây chính là lời nói phát xuất tận đáy lòng của Khang Tư.

Duy nhất chỉ có Ngả Lệ Ti biết những lời này phát ra từ nội tâm của Khang Tư,
nàng cười cười hỏi tiếp:

- Ngài không chịu tiếp nhận à? Vậy ngài có nguyện vọng gì không? Bất cứ điều
gì bổn cung nhất định thỏa mãn nguyện vọng của ngài. Truyện "Cô Độc Chiến Thần
" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Nghe nói như thế, chẳng những các Tướng quân mặt biến sắc, ngay cả đại thần và
Vương hậu sắc mặt cũng biến đổi: những lời này tỏ rõ Khang Tư đưa ra bất kỳ
yêu cầu gì, cũng được đáp ứng, cho dù muốn cắt đất phong Vương cũng được,
Vương hậu và Nữ thần quan che mặt lam y kia từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng
cũng đứng lên, đang định góp ý kiến với Ngã Lệ Ti, Khang Tư đã lên tiếng đưa
ra yêu cầu của hắn.

- Thuộc hạ là người mù chữ, thuộc hạ mong muốn được đi học để biết đọc biết
viết.

(Đả tự: Haizzz, không biết nên khen hay chê hắn nữa!! Nhưng xem hắn cũng có
phần dễ thương)

Câu này mọi người đều cho rằng nếu như mình nói ra là điều vô cùng nhục nhã,
nhưng Khang Tư vẫn bình thản nói ra.

Cả đại sảnh đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, mọi người bao gồm Ngả Lệ Ti
và Nữ thần quan che mặt kia đều sửng sốt lặng nhìn Khang Tư. Cho dù Khang Tư
đưa ra yêu cầu được phong đất phong Vương, họ cũng sẽ không kinh ngạc đến sững
sờ như vậy. Đổi lại một cơ hội có thể được vinh họa phú quý, chỉ để yêu cầu
được đi học? Sau khi có tiền và địa vị còn sợ không mời lão sư đến tận nhà dạy
học được sao? "Quả là ngu ngốc!" Bốn chữ này chính là mọi người đang cảm thán
và tiếc rẻ cho Khang Tư.

Ánh mắt Ngả Lệ Ti lộ vè kỳ quái nhìn Khang Tư đang cúi đầu ở xa xa, thầm thở
dài: "Nam nhân không có dã tâm.” Nhưng thoáng cái nàng lộ vẻ hòa hoãn, nhìn
Khang Tư nói:

- Nguyện vọng của ngài là học tập kiến thức à? Thấy Khang Tư gật đầu, nàng
nói tiếp:

- Được, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngài, Đại thần quan Y Ti Na, chuyện này
sẽ phải làm phiền ngài, được không?

Câu sau Ngả Lệ Ti quay sang Nữ thần quan che mặt lam y nói, Địa vị Thần quan
này có thể rất cao, Ngã Lệ Ti còn phải hạ mình hướng tới nàng dò hỏi.

Nữ nhân gọi là Thần quan Y Ti Na kia, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của nàng,
có điều mọi người đều biết đều nghe nói về nàng. Vừa nghe Công chúa nói nàng
thoáng sửng sốt một chút, mọi người đều có thể thấy được lúc này thân thể của
nàng dường như hơi căng thẳng.

Nàng lập tức khôi phục như cũ, hướng Ngả Lệ Ti hành lễ đáp:

- Rất hân hạnh được cống hiến công sức cho ngài.

Thanh âm của nàng vô cùng êm dịu ngọt ngào, dựa vào giọng nói của mỹ nữ, nàng
nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế. Lúc nàng ngồi xuống, đôi mắt sau tấm sa
mỏng che mặt thoáng liếc về phía Khang Tư.

Không biết vì sao Khang Tư đột nhiên cảm giác bị nhiều tia mắt đầy căm hận
nhìn mình, hắn dùng khóe mắt quan sát, phát hiện là các đại Thần trẻ tuổi đang
phóng mắt nhìn. Bọn người đang căm hận hắn bao gồm Uy Nạp và Khải Ân con trai
của Cổ Lạp.

Khang Tư không biết bản thân hắn mới vừa để cho các Tướng quân buông tha căm
ghét mình vì sao lúc này các đại thần trẻ bắt đầu căm hận hắn. Tất cả nguyên
nhân đều do Ngả Lệ Ti giao cho Y Ti Na đảm đương làm giáo sư của Khang Tư, Đại
thần quan Y Ti Na là Đại thần quan trẻ tuổi nhất của Khi Hồng Quốc. Mặc dù
không có mấy người trông thấy dung mạo của nàng nhưng từ khi có người nhìn
thấy mặt của nàng đã si ngốc mấy ngày liên tiếp, vì thế họ đều cho rằng nàng
nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế, ở Khi Hồng Quốc được cho là một mỹ nữ
không thua sút Ngả Lệ Ti.

Mà những tên thanh niên căm hận Khang Tư kia đều là bọn quý tộc độc thân, hơn
nữa đều từng thấy qua dung mạo của nàng cùng là những kẻ say mê nàng. Thường
ngày bọn chúng cố tìm cơ hội đến gần nàng đều không được toại nguyện, mà lúc
này Khang Tư lại được nàng dạy cho hắn đọc chữ, vậy không phải là cả ngày có
thể gần gũi bên cạnh Y Ti Na sao? Bọn người thầm luyến ái Đại thần quan này dĩ
nhiên phải căm hận Khang Tư rồi.

Lúc này Cổ Lạp bước ra chắp tay cung kính nói:

- Điện hạ, thần cho là, Khang Tư lập nhiều công lớn, không thể cứ ban thưởng
như vậy là xong, mà cần phải phong thưởng quan vị và tước hiệu kỵ sĩ thích hợp
cho Khang Tư.

Chúng Tướng quân vừa nghe xong tức thì sửng sốt, có điều rất nhanh đã kịp phản
ứng, vì Khang Tư đã đem công lao của hắn đổi lấy cơ hội học tập, không thể đổi
lại tước vị cao được nữa. Lúc này nếu tùy tiện tìm một cái quân hàm phong cho
hắn, đúng là một cơ hội bán một mối ân tình cho công chúa. Vì thế chúng Tướng
quân cũng đi ra thinh cầu.

(Đả tự: Một lũ ngu, đã từng có một triết gia nói rằng: Kiến thức là sức mạnh
vô địch!)

Công chúa dường như biết trước sẽ có kết quả như vậy, nàng nhìn Cổ Lạp cười
nói:

- Như vậy theo ý Cổ Lạp Tướng quân, phải phong thưởng cho Khang Tư thế nào
đây? Nàng giao quyền quyết định cho Cổ Lạp, để chứng tỏ với Cổ Lạp nàng rất
tín nhiệm hắn.

Quả nhiên, Cổ Lạp vừa nghe xong, trên mặt xuất hiện sắc mặt vui mừng, hơi trầm
tư một chút xong cung kính đáp:

- Khang Tư vốn là Trung đội trưởng, với công lao của hắn, lần này hẳn là nên
tấn thăng làm Thiên tướng, tước hiệu kỵ sĩ thì nên phong làm kỵ sĩ tam đẳng,
dĩ nhiên Khang Tư có công lao lớn như vậy, ban thưởng hoàng kim nên thưởng một
vạn kim tệ. Đây là ý của vi thần, không biết điện hạ và các vị Tướng quân nghĩ
như thế nào?

Chúng Tướng quân vừa nghe xong vội vàng biểu lộ vẻ đồng tình với đề nghị của
Cổ Lạp, rối rít gật đầu đồng ý, Ngả Lệ Ti vốn cũng muốn phong cho Khang Tư
nhưng quan vị này. Biểu hiện của nàng mới vừa rồi chẳng qua là bán một mối
nhân tình cho bọn họ, còn Khang Tư chẳng qua là công cụ để nàng tiến một bước
nhận lấy lòng Trung thành của các Tướng quân.

(Đả tự: Bực!!!)

- Được, Khang Tư, bổ nhiệm ngươi làm Thiên tướng quân đoàn thứ nhất, dưới
trướng một ngàn quân, sách phong ngươi tước hiệu kỵ sĩ tam đẳng, cũng ban
thưởng một vạn kim tệ.

Ngả Lệ Ti lặp tức ra lệnh, giọng nói của nàng như không cho phép người khác
phản đối, chẳng qua lúc này nàng tin chắc rằng sẽ không có bất cứ kẻ nào phản
đối nữa.

Khang Tư vốn muốn từ chối, vừa định lên tiếng, đột nhiên ngoài cửa đại sảnh
truyền vào tiếng báo cáo của tên lính gác:

- Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc các hạ giá lâm!

Mọi người vừa nghe báo vội vàng đứng bật dậy tại chỗ, Công chúa, Vương hậu,
Đại thần quan cũng đứng lên nhìn ra cửa, Khang Tư thấy thế đành phải nén nhịn
không nói ra. Được một viên quan lại nhắc nhở, hắn đứng xếp bên cạnh Uy Nạp,
hiện tại hắn là võ quan đứng gần cửa nhất trong đại sảnh.


Cô Độc Chiến Thần - Chương #7