- Chương Giải Cứu Công Chúa (p1+2)


Bọn binh sĩ đi theo Cấm vệ quân lục soát trong doanh, trông thấy hỏa tiễn trên
không thoáng ngẩn ngơ một chút. Sau khi nhìn thấy hỏa tiễn, lại thấy những Cấm
vệ quân kia đều cùng nhau lấy mảnh khăn trắng từ trong ngực buộc lên cánh tay,
chúng thoáng sửng sốt, chẳng qua chúng không được sửng sốt quá lâu.

Cấm vệ quân vừa buộc khăn trắng lên tay xong liền vung đao chém vào những binh
sĩ khác bên cạnh. Bất kể những binh sĩ này cầu xin tha thứ như thế nào họ đều
chém chết hết. Một vạn tên Cấm vệ quân lập tức đem cả quân doanh lật đổ rất
nhanh. Đại đa số binh sĩ trong quân là bộ binh, sao có thể là đối thủ của Cấm
vệ quân mà toàn bộ đều là kỵ binh đã được huấn luyện chứ? Hơn nữa cấp trên của
bọn họ cũng không có ở đây, không có hiệu lệnh thống nhất khiến đám binh sĩ
càng hỗn loạn hơn, quân số tuy đông nhưng chỉ có thể đi theo tiểu đội trưởng
hoặc đại đội trưởng, tổ chức rời rạc không có tác dụng phản kháng chút nào.

Chỉ có một số rất ít người phản kháng lại, phần lớn đều bỏ chạy về phía sau.
Bởi vì lúc bọn họ gặp phải sự tập kích của Cấm vệ quân, thì đồng thời bên
ngoài quân doanh cũng xuất hiện quân địch công kích. Lúc này phải gọi là gặp
đại nạn ngay trước mắt nên không có người nào kịp thắc mắc vì sao Cấm vệ quân
lại phản bội. Ta lại không phải là Tướng quân chỉ huy của các ngươi thì tội gì
phải đi tìm chết. Chiến tranh nếu không thắng thì phải giữ vững được cái mạng
nhỏ của mình. Vì thế những người này vừa trông thấy địch nhân thì cách lựa
chọn chỉ có một: chạy trốn.

Người bỏ chạy nên cái gì cũng không lấy, có rất nhiều người cũng tránh thoát
một kiếp. Nhưng trừ những người phản kháng kia thì rất nhiều binh sĩ nảy ra
tật xấu trong khi đang chạy trốn. Bọn chúng đến chỗ quan quân nhu, tranh giành
quân lương, quân dụng, vật liệu cùng những thứ có giá trị khác. Đợi đến lúc
mũi thương đâm tới, chúng muốn chạy thì mới phát hiện toàn bộ quân doanh đã bị
quân địch bao vây lại rồi. Đối mặt với địch nhân được trang bị đầy đủ vũ khí
sáng bóng khiến những binh sĩ xui xẻo này chỉ đành quỳ xuống đầu hàng mà thôi.

Quan quân nhu đã sớm chạy lên đỉnh núi cách xa quân doanh. Hắn ngồi trên xe
ngựa quay đầu nhìn về phía quân doanh, tiếng gào thét sát phạt ầm ĩ truyền
tới, hắn thở dài một hơi:

- Bảo trọng, Khang Tư.

Sau đó hắn quay đầu lại, kéo dây cương, xe ngựa rời khỏi đỉnh núi lao vút vào
trong màn đêm.

Sau khi vị quan quân nhu này nghe lời của Khang Tư liền đem quân lương và vật
tư vào trong kho dọn sạch. Những thứ vật tư này đều do hắn trông coi nên không
người nào chú ý tới hắn. Hắn làm như vậy là vì không muốn những thứ này lọt
vào trong tay quân địch, không bằng để mình lấy đi. Không nên trách hắn làm
gì, bởi dưới tình huống này bất cứ kẻ nào cũng sẽ làm như vậy.

Quan quân nhu chỉ cần đưa ra quân hàm chứng nhận của mình, nói là đi mua đồ,
là ngay lập tức có thể ra khỏi quân doanh rồi. May mà lính canh ở cổng doanh
trại phía này không phải là Cấm vệ quân cho nên hắn rời đi rất thuận lợi. Hắn
biết những vật trên xe của mình có giá trị bao nhiêu, nhưng hoàn toàn không
nghĩ tới chuyện mình phát tài mà chỉ là hắn không muốn cho kẻ địch chiếm tiện
nghi. Tên quan quân nhu cũng không biết rằng nhiều năm sau hắn sẽ dùng cái này
làm vốn, kiếm được gia tài ức vạn, và cũng dùng thân phận phú ông gặp lại
Khang Tư một lần nữa.

Lúc Khang Tư nghe tiếng la hét sát phạt nhau, hắn biết kẻ địch rốt cuộc đã
tới. Hắn cũng bắt đầu hành động đi cứu người. Muốn tìm chỗ công chúa đang ở
thực sự rất dễ dàng, bởi vì hắn rình nghe được bọn lính trò chuyện với nhau:
Nói có người canh gác ngoài cửa, có người nói còn có ánh đèn, ở một chỗ tối
tăm trong doanh trại như thế này đâu có khó tìm người chứ?

Khang Tư rất nhanh đã tìm được, hắn trốn ở trong một góc tối cách xa phía
trước căn buồng. Ở ngoài cửa chỉ có bốn tên binh sĩ mặc khôi giáp canh giữ,
bọn chúng không cầm trường thương mà đeo mã đao trên lưng. Người có thể mặc
khôi giáp lại đeo mã đao chỉ có Cấm vệ quân. Điều này chứng tỏ bọn chúng cho
rằng không người nào có thể tới đây, cũng chứng tỏ rằng chúng rất tự tin vào
thực lực của mình đây. Tay chúng không những không đặt trên chuôi đao mà cồn
không cảnh giới, hơn nữa chúng còn vô tư nói chuyện với nhau.

Khang Tư kiểm tra lại vết thương của mình một chút, ừ, lực lượng vẫn còn đủ để
giết chết bốn tên này. Nhưng cái khó chính là làm sao một lần giết chết cả bốn
tên, tuyệt đối không thể để cho tên nào kịp la lên. Bên ngoài mặc dù ồn ào hỗn
loạn nhưng ai mà biết người bên ngoài có nghe được hay không? Nếu như chúng
nghe được rồi lại có mười mấy tên chạy vào, thế thì mình cũng tiêu đời.

Khang Tư vẫn núp trong góc tối nghĩ biện pháp, đột nhiên hắn có cảm giác giống
như mình đã trở lại thời gian săn thú trước kia. Vì giết một con heo rừng hắn
đã phải ngụy trang ở trong rừng rậm để chờ cơ hội. Nghĩ đến đây khóe miệng
Khang Tư khẽ giật, chợt nảy ra sáng kiến: “Đúng rồi! Ngụy trang thành đồng bọn
của chúng, nhưng biết đi đâu tìm khôi giáp của chúng chứ? Chẳng lẽ lại phải
chạy ra ngoài?”

Đang nghĩ, một tên binh sĩ lên tiếng gọi ba tên kia, cầm lấy một ngọn đuốc rồi
một thân một mình rời đi.

Khang Tư vui mừng, thật là may mắn, bất kể hắn đi làm cái gì thì cơ hội này
cũng không thể bỏ qua được. Khang Tư bám theo hắn một cách dè dặt, người đó đi
tới một góc u tối, mò mẫm đi tới một gian phòng, bên trong phòng loáng thoáng
tỏa ra mùi hôi của phân và nước tiểu, Người đó lẩm bẩm một câu, vẫn chưa đẩy
cửa đi vào, đem cây đuốc cắm trên mặt đất, đứng ở góc tường rồi cởi quân
ftiểu.

Một lúc lâu sau, binh sĩ thủ vệ vì nhiệm vụ cảnh giới mà không thể đi xa, cũng
chỉ có thể giải quyết ở đây. Tên binh sĩ này rất ghét nhà cầu dơ bẩn nên không
chịu đi vào, vì thế thi thể của hắn cũng không bị vứt bỏ trong nhà càu. Sau
khi Khang Tư giết chết tên binh sĩ đó không một tiếng động thì lập tức thay
đổi khôi giáp và mũ sắt, cũng lượm thanh đao mang lên người. Hắn để thi thể
tại chỗ trên mặt đất không giấu đi, một phần vì tạm thời không có ai đi tới
nơi này, thứ hai là không còn chỗ trống. Khang Tư nghĩ hắn nên cứu công chúa
thoát khỏi chỗ này sớm một chút, nếu như chờ đến khi cuộc chiến ngoài đó kết
thúc thì có chạy lên trời cũng không thoát.

Trước phòng vốn chỉ có hai cây đuốc, lại bị tên binh sĩ kia lấy đi nhà cầu một
cây, ba gã binh sĩ liền tập trung ở chung quanh cây đuốc đợi tên binh sĩ kia
trở lại. Người là thứ động vật kỳ quái, trời sinh hướng về phía ánh sáng sao?
Mặt khác cũng không tự chủ được mà theo đuổi và khát vọng về ánh sáng.

Từ trong bóng tối mơ hồ bọn họ trông thấy tên binh sĩ kia nhưng hắn lại không
cầm cây đuốc. Lúc này có tên bất mãn hỏi:

- Ủa, cây đuốc đâu? Tại sao ngươi không mang nó về?

Tên binh sĩ kia đi tới càng lúc càng gần, mặc dù không nhìn rõ dung mạo, nhưng
thân hình lại có thể thấy rõ, chỉ thấy tên binh sĩ kia một mặt cúi xuống cột
dây giày, lẩm bẩm chửi thề rồi đi tới.

Kiểu động tác của hắn như vậy rất dễ làm cho người ta ngộ nhận, ba tên binh sĩ
cũng cười:

- Ngươi tại sao không cẩn thận như vậy chứ?

- Ha ha ha!

- Ha ha ha, oái, đừng dựa sát vào chúng ta như vậy, cũng không nên ô nhiễm
không khí nha. Ha ha ha...

Cuối cùng tiếng cười của một tên binh sĩ đột nhiên ngưng bặt. Hai tên khác
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong miệng tên binh sĩ kia cắm một thanh mã đao
sáng loáng, thấy chuôi đao kia lộ ra, xem ra tên binh sĩ này hết hy vọng sống
sót.

Trong lúc hai tên binh sĩ trông thấy cảnh chấn động này còn chưa kịp phản ứng
thì Khang Tư đã dùng bội đao của tên binh sĩ đó, chém bay đầu của tên lính
đứng gần mình nhất. Máu tươi vừa mới phun ra, lại một đao khác đâm vào cổ họng
của tên binh sĩ cuối cùng, tay của tên binh sĩ đó vưa mới chạm tới chuôi đao
liền vô lực rũ xuống.

Khang Tư cũng cảm thấy vô cùng thuận lợi, mình hoàn toàn không bị thương, hơn
nữa chỉ mất vài giây đồng hồ đã giải quyết xong ba tên, đồng thời hoàn toàn
không để cho kẻ địch phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào, cho dù bên trong
phòng có kẻ địch thì nhất định chúng cũng không phát giác được. Có kết quả tốt
đẹp như thế là nhờ tốc độ của Khang Tư quá nhanh mà lại chuyên chém vào cổ,
hai là Khang Tư sử dụng mưu kế tốt. Lúc này Khang Tư nhìn lại thi thể trên mặt
đất, lần đầu tiên cảm thấy sự quan trọng của việc hiểu biết mưu kế. Nếu như
hắn liều mạng chiến đấu với bọn chúng thì mặc dù có thể giết chết chúng nhưng
hắn cũng phải bị thương, hơn nữa có thể gây kinh động tới người khác.

Khang Tư ngây người một lát, lấy cây đuốc xuống, mở cửa tiến vào. Quan sát
chung quanh một vòng, đây là một gian phòng chứa những vật linh tinh, có một
thiếu nữ mặc áo trắng bị trói chặt đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt bị bịt kín
bằng một tấm khăn không nhìn thấy mặt mũi. Chẳng qua cho dù Khang Tư có thấy
mặt của nàng cũng không biết nàng có phải Công chúa hay không, bởi lúc nghênh
đón hắn không chú ý tới hình dáng của Công chúa.

Cô gái kia cảm giác được ánh lửa, nghiêng người ngẩng đầu nhìn Khang Tư một
hồi, a, là một mỹ nhân tuyệt thế, người đã thấy qua nàng nhất định biết nàng
chính là Công chúa của Khi Hồng Quốc, Ngả Lệ Ti được xưng là thiên hạ tuyệt
sắc. Ánh mắt nàng đỏ bừng dường như bởi vì khóc rất nhiều. Dĩ nhiên, phụ thân
của mình bị hại chết, còn mình bị đối xử như vậy, đối mặt với số phận còn chưa
biết ra sao, không khóc mới là lạ.

Khuôn mặt nàng rất xinh đẹp, có thể nói là tuyệt tác của trời cao, nhưng xinh
đẹp nhất lại là đôi mắt kia, đôi mắt kia thật giống như đang nói chuyện, Khang
Tư có thể đọc được trong đó sự tức giận, cừu hận, kinh hoảng, sợ hãi nhưng lại
dường như có chút quật cường. Hắn thở dài thấp giọng hỏi:

- Nàng là Công chúa phải không?

Trong lúc hỏi hắn liền vung đao chặt xuống dây thừng trói quanh người nàng.

Ngả Lệ Ti nhìn thấy gã Cấm vệ quân mặc khôi giáp này, tay cầm đuốc, tay cầm mã
đao, toàn thân đầy máu tươi. Cái nhìn đầu tiên là tức giận và cừu hận, chính
là bọn vệ đội bảo vệ Vương tộc đã làm cho nàng ra nông nỗi này. Cái nhìn thứ
hai là sợ hãi và kinh ngạc, nhưng với thân phận cùng sự giận dữ của mình lại
khiến nàng nhìn hắn một cách quật cường. Sau khi nàng nghe được câu hỏi kỳ
quái, còn chưa kịp phản ứng thì sợ dây đã bị chặt đứt rồi, thử giãy dụa một
lát thì phát hiện mình được tự do đồng thời trên người không hề bị một vết
thương nào. Nàng hết sức kinh ngạc và vô cùng bội phục, không ngờ đao pháp của
người này lại chuẩn xác như vậy.

Ngả Lệ Ti đứng lên, lặng lẽ nhìn Khang Tư, lúc này Khang Tư đưa ánh lửa tới
gần mới thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ có điều là Khang Tư không hề lộ ra vẻ
mặt mà Ngả Lệ Ti thường thấy mỗi khi những người khác nhìn nàng.

- Bất kể cô có phải là công chúa hay không, ở đây chờ ta một lát.

Khang Tư nói xong liền xoay người rời đi, đồng thời cũng mang theo cây đuốc.
Ngả Lệ Ti ngây ngẩn cả người, trông thấy dung mạo của mình mà không động tâm,
đây là lần đầu tiên nàng gặp người như vậy. Chẳng qua nàng cho rằng Khang Tư
không phải là người của Cấm vệ quân, thậm chí không phải là người của quân
doanh này, nếu không hắn không thể nào không nhận ra mình là Công chúa.

Không lâu sau, Khang Tư trở về, đem một bộ khôi giáp và y phục đưa đến trước
mặt Ngả Lệ Ti, chỉ nói:

- Mặc vào.

Liền định xoay người rời đi, lần này hắn cắm cây đuốc lại trong phòng.

- Chờ một chút, ngươi là ai? Tên ngươi gọi là gì?

Lần đầu tiên Ngả Lệ Ti bị người ta ra lệnh như vậy, mặc dù trong lòng có chút
khó chịu, nhưng nàng cho rằng Khang Tư tưởng mình là cung nữ thông thường, nên
nàng cũng quyết định giấu diếm, như vậy tương đối an toàn hơn. Nhưng trước mắt
phải biết thân phận hiện tại của người này.

- Nguyên là đội trưởng tiểu đội 20 binh bộ thứ chín dưới trướng Thiên tướng,
Khang Tư.

Hắn không xoay người lại, lạnh nhạt đáp.

Mặc dù Ngả Lệ Ti không hiểu rõ lắm về biên chế của quân đội nhưng nàng biết
nơi này là quân đội. Vốn nàng rất lấy làm lạ, Khang Tư là binh sĩ của nơi này
nhưng vì sao hắn không nhận ra mình? Thế nhưng nàng vốn muốn nói ra thân phận
của mình lại trở thành:

- Khang Tư, tại sao ngươi lại thêm một chữ “nguyên” ở phía trước vậy?

Có lẽ nàng không muốn Khang Tư một mực cung kính với mình chăng, dù sao loại
người nịnh bợ ở bên cạnh nàng đã có rất nhiều rồi, thỉnh thoảng cảm thụ cảm
giác đối xử ngang hàng cũng tốt đấy chứ.

Tin rằng một khi bản thân mình ở vị trí cao, chỉ cần là người có lòng tốt thì
đều sẽ có chút khá vọng thỉnh thoảng được đối xử ngang hàng, dĩ nhiên không
thể vĩnh viễn như vậy, mà giống như người chán ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng
ăn một chút cháo rau sẽ cảm thấy thức ăn rất ngon, nhưng món cháo rau này cũng
sẽ không ăn được nhiều.

Khang Tư quay đầu lại hơi lộ ra chút lạnh nhạt cùng cười khổ:

- Bởi vì chỉ còn lại có một mình ta, được rồi, mặc vào nhanh lên một chút đi,
chúng ta phải chạy thoát trước khi chiến tranh kết thúc mới được.

Nói xong hắn liền đóng cửa đi ra ngoài.

Ngả Lệ Ti sửng sốt, nghe giọng nói thì hình như quân đội bên mình hoàn toàn bị
thua rồi. Nghĩ đến cái chết của phụ vương cùng với sự phản bội của Ân Nặc,
trong lòng nàng lại nặng trĩu. Chẳng qua Ngả Lệ Ti cũng không phải chỉ là một
nàng công chúa có dung mạo xinh đẹp mà nàng còn rất quật cường. Nàng lập tức
cởi áo ngoài màu trắng, lộ ra dáng người thật tuyệt vời, bất chấp Khang Tư ở
ngoài có nhìn lén hay không, cũng bất chấp bộ áo này lột từ trên người người
chết xuống, nàng vội vàng mặc vào bộ y phục và khôi giáp dính đầy máu tươi và
có mùi vị khác thường đó.

Theo lời nói của thủ vệ ngoài cửa, dựa vào năng lực hiểu biết của mình, nàng
biết rằng cuộc chiến ở biên giới này đã bắt đầu được mưu tính từ ba năm trước.
Vì sự an toàn của Khi Hồng Quốc hay cũng chính là vì mối thù giết cha của
mình, nàng nhất định phải thoát khỏi nơi này trở lại thủ đô để tổ chức lại
quân đội chống lại địch nhân mới được. Nhưng liệu gã Khang Tư kia có thể tín
nhiệm được không? Nghĩ tới đây động tác của nàng chợt chậm lại, nhưng lúc nàng
mặc xong y phục, nàng cũng đã quyết định tin vào Khang Tư. Dù sao cũng không
thể giở trò âm mưu với người đã giải cứu mình, bởi vì lưu mình lại sử dụng làm
con tin so với âm mưu thả mình thì hiệu quả lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Một lúc lâu sau, Ngả Lệ Ti đẩy cửa đi ra, nàng không mặc khôi giáp bởi vì nó
quá lớn, nếu mặc vào thì không thể đi đường chứ đừng nói là chạy trốn. Chẳng
qua cho dù nàng chỉ mặc y phục cũng giống như một đứa bé mặc y phục của người
lớn trông rất buồn cười.

Nàng cho rằng Khang Tư sẽ cười nhạo mình nhưng Khang Tư chỉ nhìn thoáng qua
nàng rồi liền vào trong nhà lấy ra nón sắt và cây đuốc, không để cho nàng kịp
nói câu nào đã đội nón sắt lên đầu nàng. Đồng thời hỏi:

- Cô biết chuồng ngựa ở đâu không?

Ngả Lệ Ti vừa nghe, không khỏi hỏi lại:

- Chúng ta cưỡi ngựa chạy trốn ư? Ngươi biết cưỡi không?

Thấy Khang Tư gật đầu, nàng không khỏi rất ngạc nhiên lại hỏi tiếp:

- Ngươi đã từng cưỡi ngựa bao lâu rồi?

Bởi vì bộ binh thì ngay cả ngựa cũng chưa từng chạm tới, làm sao hắn có thể
biết cưỡi ngựa?

- Một canh giờ.

Khang Tư không quan tâm tới vẻ kinh ngạc của Ngả Lệ Ti mà kéo nàng bỏ chạy,
bởi hắn nghe thấy tiếng ngựa hí cách đó không xa, cũng mặc kệ kéo tay Công
chúa như vậy có thể phạm vào tử tội hay không. Từ lâu hắn đã biết Ngả Lệ Ti là
Công chúa rồi, cả phòng chỉ nhốt một mình nàng, nàng lại xinh đẹp và cao quý
như vậy, không phải Công chúa thì là ai? Bất kể nàng có phải là công chúa hay
không, trong mắt Khang Tư Công chúa với nô lệ cũng không khác gì nhau, cho nên
hắn kéo tay Công chúa rất tự nhiên.

Công chúa vốn muốn né tránh nhưng thoát ra một lần rồi lại bị nắm lại. Nàng
càng chắc chắn rằng Khang Tư không biết thân phận của mình. Đi tới chuồng
ngựa, có mấy con ngựa cột ở nơi đó, ngay cả con ngựa của Quốc vương và Công
chúa cũng ở đây. Khang Tư không nhiều lời liền lôi một con ngựa bình thường
ra, còn công chúa thì tự nhiên là đi kéo con ngựa yêu thích của mình ra.

Công chúa trông thấy con ngựa yêu giống như thấy người thân, ôm chặt lấy nó
không buông. Ở trông doanh trại này ngoài phụ vương ra cũng chỉ còn nàng và
con ngựa trắng này thôi. Khang Tư nhíu mày, miệng nhếch lên, rồi lại thở dài
một hơi không nói gì. Bởi vì cảnh thân thiết của Công chúa và con ngựa trắng
khiến hắn đành chấp nhận không nói gì nữa.

Ngả Lệ Ti thấy Khang Tư nhảy lên lưng ngựa rất nhẹ nhàng lanh lợi, nhẹ nhàng
kéo dây cương để không chế nó lại, nàng không khỏi thầm nghĩ: “Không ngờ thân
thủ gã bộ binh này tốt như vậy, chỉ mới cưỡi ngựa hơn một canh giờ sao? Có thể
không?”

Ngả Lệ Ti không biết rằng một canh giờ kia của Khang Tư có thể so với mấy năm
của kẻ khác, bởi dưới hoàn cảnh đó đúng là đầu óc con ngươi được phát huy tốt
nhất.

- Đi thôi.

Khang Tư lập tức kéo dây cương thúc ngựa chồm lên phía trước, vó ngựa gõ mạnh
xuống cổng doanh trại, cánh cổng vỡ vụn bay tứ tán, tiếp đó Khang Tư dẫn theo
Công chúa vẻ mặt còn đang khẩn trương, cưỡi ngựa phóng ra ngoài.

Lúc này chiến tranh đã sắp kết thúc, Cấm vệ quân cùng với quân địch đã sớm rời
xa Vương doanh mà tản ra khắp nơi đuổi giết các binh sĩ còn sót lại. Cho nên
lúc hai người lao ra, bốn phía không còn người nào sống sót, tử thi nằm ngổn
ngang đầy đất.

Bọn họ cũng thuận lợi xông tới cổng quân doanh mà quan quân nhu rời đi cách đó
không lâu. Thẳng một đường đi tới cũng không có người nào ngăn cản, đây là tác
dụng của bộ khôi giáp Cấm vệ quân mà Khang Tư mặc trên người, địch nhân trông
thấy họ đều nghĩ là người bên mình cho nên không để ý tới, chỉ lo tận lực giết
địch tăng thêm công lao của mình.

Nhưng lúc đi qua doanh trại nọ, một gã quân sĩ trong đội Cấm vệ quân đang thu
dọn chiến trường trông thấy bạch mã của Công chúa cưỡi không khỏi kêu lên một
tiếng, nghĩ ra điều gì đó hắn vội vàng hô:

- Đây không phải là con ngựa Công chúa cưỡi sao?

Những tên quanh đó vừa nghe vừa vội vàng hỏi:

- Đúng không?

Hắn gật gật đầu khẳng định rồi nói tiếp:

- Không sai, ta nhớ kỹ trong toàn quân cũng chỉ có hai con ngựa trắng, một là
của Quốc vương, một là của Công chúa.

Vừa nghe hắn khẳng định như vậy, lập tức có mấy gã Cấm vệ quân cưỡi ngựa đuổi
theo.

Những tên Cấm vệ quân khác hơi sửng sốt một chút, bởi vì mấy tên đuổi theo là
người của Phó tướng. Tên đội trưởng còn lại chính là người của Ân Nặc, hắn bất
mãn lẩm bẩm chửi thề mấy câu vì hắn vẫn còn chưa hạ lệnh. Chẳng qua hắn kiêng
nể Phó tướng sau lưng của chúng nên cũng phái một tên binh sĩ đi báo cáo, sau
đó cũng dẫn theo những tên khác đuổi theo.

Nhìn thấy cổng chính, công chúa không ngờ chạy trốn lại dễ dàng như vậy, nhưng
tiếc thay nàng cao hứng quá sớm. Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng
người kêu to:

- Người cưỡi ngựa trắng phía trước lập tức dừng lại!

Lúc này Công chúa mới hiểu ra con ngựa trắng đã làm lộ mình, giờ có hối hận
cũng đã muộn, không còn cách nào khác là ráng sức chạy theo Khang Tư xông về
phía trước.

Hai tên Cấm vệ quân cùng hơn ba mươi tên binh sĩ đội trường thương canh giữ ở
cổng vội vàng xông tới. Nếu như để bọn họ vây quanh thì thật đúng là hết hy
vọng chạy trốn.

Khang Tư không đợi ngựa dừng lại mà lập tức nhảy xuống ngựa, xông về phía gã
binh sĩ đội trường thương đang đánh tới. Con ngựa không được trang bị khôi
giáp nên không tránh khỏi bị tên binh sĩ đội trường thương đâm trúng. Lúc bọn
chúng còn chưa kịp phản ứng thì Khang Tư đã vung mã đao trên tay phải đâm vào
cổ một gã binh sĩ đội trường thương gần mình nhất, tiếp đó tay trái đoạt lấy
trường thương trong tay tên binh sĩ đó. Kế đến hắn lập tức xoay người 180 độ,
vừa di động thân thể, tay phải hắn rút đao ra khỏi cổ quân địch, đâm vào bụng
một tên binh sĩ đứng ở bên cạnh.

Tay phải tiếp tục buông chuôi đao ra, cướp lấy trường thương trong tay binh sĩ
đó. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, kể cả công chúa. Thời gian mà Khang Tư
xuống ngựa giết người đoạt thương, công chúa cảm giác như con ngựa của mình
mới chạy được hai, ba bước thì người này đã làm xong chớp mắt. Công chúa vừa
nghĩ tới việc tại sao Khang Tư đoạt trường thương trong đầu thì hành động tiếp
theo của hắn đã thay cho câu trả lời.

Khang Tư vừa đoạt được trường thương, ngay lập tức cùng một lúc phóng trường
thương ở cả hai tay ra, đáng tiếc là không thương tổn được bất cứ kẻ nào, bởi
vì mục tiêu của hắn không phải là quân địch trước mặt mà là đèn lòng chiếu
sáng được treo cao hai bên cổng của quân doanh.

Sau khi Khang Tư ném trường thương ra làm tắt đèn lồng liền lập tức xoay người
lên ngựa, mới phát hiện cưỡi lộn ngựa, đúng là hắn cưỡi lên con ngựa của công
chúa. Bởi vì công chúa nhỏ, gầy, hai người vừa khớp ngồi dồn chung một chỗ
trên yên ngựa. Lúc Khang Tư vừa định xuống ngựa thì công chúa đã thúc ngựa
chạy như điên. Khang Tư không còn cách nào khác đành phải giữ chặt phía sau
yên ngựa, đề phòng bản thân bị rớt xuống.

Ánh sáng chợt biến mất khiến cả khu vực này cũng trở nên tối đen không thấy
được gì, hơn nữa những tên bộ binh kia bởi vì hai cây thương phóng bay vụt
trên đầu cho nên chúng đều nghĩ nó phóng về phía mình khiến cả bọn không tự
chủ được mà đều sụp xuống tránh né.

Công chúa thấy một màn đèn tắt này sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Mặc dù bị
Khang Tư cưỡi lên con ngựa của nàng, dựa sát vào thân thể của nàng khiến nàng
bị dọa cho hoảng sợ nhưng lúc này nàng cũng không để ý đến những chuyện ấy mà
vội vàng thúc ngựa tháo chạy về phía cánh cổng còn lưu lại ấn tượng trong mắt.
Vó ngựa đạp lên thân thể của đám binh sĩ trên mặt đất phóng ra ngoài đại
doanh. Địch nhân cũng không phát hiện bọn họ rời đi.

Mấy tên Cấm vệ quân đuổi theo phía sau do vội vàng nên cũng không mang theo
mồi lửa, những người trước mặt cũng đều rơi vào cảnh hỗn loạn như nhau, giống
như bầy ruồi không đầu va chạm loạn với nhau. Mà những binh sĩ mang trường
thương kia nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của huynh đệ bên cạnh nên đều cho
rằng địch nhân giết đến gần, bóng tối mang đến sự sợ hãi, bất kể là ai bọn
chúng đều đâm về phía trước; những Cấm vệ quân kia cũng vung đao chém lung
tung như vậy. Đợi sau khi bọn Cấm vệ quân ở phía sau mang theo mồi lửa chạy
tới thì hiện trường chỉ còn lại một gã kỵ binh và năm tên binh sĩ của đội
trường thương.

Sau khi lao ra đại doanh công chúa không phân biệt được hướng đi nên chạy rất
xa, lúc nàng cảm thấy an toàn thì mới phát giác Khang Tư dựa sát vào mình.
Nàng vội vàng dừng ngựa lại vừa thẹn vừa giận nhảy xuống. Khang Tư cũng xuống
nhưng có khác là cả người ngã xuống. Công chúa bị dọa cho hoảng sợ, đối với
chuyện Khang Tư vừa thất lễ nàng cũng tạm thời gác lại mà vội vàng tiến gần
lại hỏi:

- Ngươi làm sao đấy?

Khang Tư uể oải nói:

- Giúp ta... cởi khôi giáp này xuống... Trước rút... cây đao... bên hông ta
kia.

Mắt của Công chúa dần dần thích ứng với bóng đêm, mặc dù trông rất mơ hồ,
nhưng nàng vẫn có thể thấy một thanh mã đao cắm vào bên hông của Khang Tư.
Thanh mã đao này xuyên qua khôi giáp đâm sâu vào cơ thể hắn tới mấy tấc.

Đó là lúc hắn phá vòng vây bị một gã Cấm vệ quân chém loạn lên đâm trúng. Thật
ra lúc đao đâm tới Khang Tư đã phát hiện được, nhưng vì hắn không có vũ khí để
ngăn cản, lại thêm mặc dù có thể lách mình thoát nhưng nếu tránh thì đao đó sẽ
đâm trúng Công chúa nên không còn cách nào khác Khang Tư chỉ đành lựa chọn
cách nào có thể giảm thương tổn tới mức thấp nhất.

Công chúa thấy cảnh tượng như vậy thoáng chút run rẩy, không rút ra được. Có
khả năng nó bị khôi giáp giữ lại, cũng có khả năng nó bị đầu khớp xương giữ
lại. Khang Tư cảm giác thịt ở bên hông như bị kéo ra một chút rồi lại bị đâm
vào một chút. Loại cảm giác ra ra vào vào này khiến hắn thiếu chút nữa đau đến
choáng váng.

- Thật xin lỗi...

Lần đầu tiên Công chúa xin lỗi người khác, nàng cũng hồi hộp nhìn Khang Tư,
bởi cũng vì nàng mà hắn đau đớn như thế. Nếu nàng không cưỡi con ngựa trắng
thì bọn họ có thể rời khỏi cổng quân doanh mà không bị thương chút nào. Nàng
cũng biết nhát đao này nếu như không phải Khang Tư đỡ cho nàng thì người bị
thương chính là nàng.

Khang Tư nén đau nói:

- Không có..gì...

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh đen như mực. Không ngờ hắn ngắm
nhìn thật lâu, không biết vì lý do gì, đột nhiên cảm giác đau đớn toàn thân
không còn nữa. Hắn cũng không thấy kỳ quái gì bởi từ trước đến nay mỗi khi hắn
nhìn vào bầu trời vô cùng vô tận, như mộng như ảo kia thì luôn có thể vứt bỏ
hết mọi cảm giác, không còn vui sướng hay thống khổ gì nữa.

Điều này có lẽ bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ, phàm là mỗi khi bị thương hay gặp
phải thất bại thì hắn đều ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời mà dần quên đi nỗi đau
đớn và buồn khổ trong lòng. Hắn cũng không biết rằng, trong lúc vô tình tự gây
mê mình như vậy, hắn đã khiến mọi cảm xúc trong lòng hòa với bầu trời thành
một thể, từ đó có thể tiếp nhận đủ mọi loại biến hóa và có sức chịu đựng vô
cùng vô tận.

Một lúc lâu sau hắn khôi phục lại tinh thần, quay về phía công chúa thản nhiên
nói:

- Có thể rút được rồi.

Ngả Lệ Ti trông thấy Khang Tư vốn toàn thân đang run rẩy, sau khi nhìn bầu
trời một hồi, hắn đã trấn định lại, đặc biệt là giọng điệu thật giống như kêu
mình đi nhổ củ cải trên mặt đất. Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng nàng không còn
hơi sức nghĩ tới những chuyện này, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này
mới được, bởi Ân Nặc sẽ phát hiện ra mình rất nhanh, hơn nữa trời cũng sắp
sáng rồi, đến lúc đó truy binh sẽ rất dễ phát hiện ra mình.

Vì thế nàng khẽ cắn môi, cầm lấy chuôi đao, dùng toàn lực kéo mạnh ra. Lần này
rút ra được, nhưng không như tưởng tượng của nàng, Khang Tư không hề run rẩy
hay kêu rên một tiếng nào, cứ như là hắn chưa hề bị thương vậy. Hắn nhanh
chóng cởi khôi giáp xuống rồi cởi luôn y phục ra. Lúc bấy giờ hắn mới mò lấy
gói thuốc và bao tiền quan quân nhu đưa cho hắn, trong lòng không khỏi dâng
lên một chút ấm áp.

- Hy vọng hắn bình an vô sự.

Khang Tư thầm chúc phúc cho quan quân nhu, rồi đồng thời mở gói thuốc ra, đem
cao cầm máu Sanh Cơ Dược dán vào vết thương ở bên hông. Thuốc quan quân nhu
cho hắn thuộc loại thượng đẳng dành cho Tướng quân sử dụng, so với dược phấn
trước kia hắn dùng tốt hơn rất nhiều. Lúc này hắn có thể cảm thấy một cảm giác
mát lạnh trên miệng vết thương.

Khang Tư lại phát hiện các viết thương khác vừa mới khép miệng trên người mình
đều đã nứt toác ra, hắn không do dự gỡ bỏ hết những thuốc phấn kia và thay
bằng thuốc dán mới. hắn cũng không nghĩ tới việc để dành thuốc lại lúc khác
còn sử dụng, bởi nếu như chết đi rồi thì còn gì quan trọng nữa chứ? Thứ thuốc
kia có lưu lại cũng có tác dụng gì đâu?

Khang Tư rất nhanh dùng hết thuốc dán, mặc lại y phục và khôi giáp, lại đem
túi tiền cất vào trong ngực. Hắn không quan tâm tới tiền tài mà chỉ muốn giữ
lại phần tình nghĩa kia.

Công chúa Ngả Lệ Ti ngơ ngác nhìn Khang Tư tự chữa trị vết thương. Lúc nãy khi
chiến đấu bóng trăng đã trốn đi, giờ lại lặng lẽ hiện ra. Ánh trăng chiếu vào
vô số vết thương lớn nhỏ như hoa biển, rải đầy trên thân hình cường tráng của
hắn. Đây là huân chương mà ba năm qua Khang Tư đã nhận được. Công chúa cảm
giác mình giống như đang xem một bức tranh thê lương không nói nên lời, đồng
thời lại mang theo một cảm giác hoàn hảo khác thường.

Đáng tiếc cảm giác đó không kéo dài lâu, bởi Công chúa lại nhìn thấy tay phải
của Khang Tư, trên cánh tay phải sưng to như bắp chân của hắn, có chỗ mũi tên
xuyên qua cánh tay rách nát tới lồi cả máu thịt. Nhìn vết thương lớn như vậy
phải có tới hơn mấy giờ trước rồi, người bình thường mà bị vết thương như vậy
thì cánh tay của họ nhất định không thể nào động đậy được, còn hắn thậm chí đã
dùng cánh tay đó để giết chết bốn gã Cấm vệ quân, hai gã binh sĩ đội trường
thương, cũng cánh tay đó đã phóng ra một ngọn trường thương hết sức chuẩn xác
và cực kỳ mạnh mẽ.

Công chúa đột nhiên nổi hứng sau khi trở về sẽ xem xét hồ sơ của Khang Tư.
Quân đội của Khi Hồng Quốc sau mỗi lần đánh trận ở bên ngoài thì nhất định
phải đem danh sách người giết địch và số lượng địch quân bị giết về thủ đô,
sau đó trình cho Quốc vương xem rồi thu xếp cất lại. Điều này là để tiện cho
khen thưởng và phân tích tình hình binh lực còn lại của địch và ta để thiết
lập kế hoạch cho thích hợp. Mặc dù qua rất nhiều năm trở thành vật trang trí,
mọi công lao đều do Tướng quân trực tiếp báo cáo cho Quốc vương để đổi lấy
phần thưởng. Chẳng qua quan viên cấp dưới vẫn phải hết sức chấp hành chức
trách của mình, chỉ là trực tiếp lưu trữ thôi. Không biết đã bao năm Quốc
vương không hề nhìn xem bản ghi chép chi chít những người đã chết trận.

- Khang Tư, ngươi tham gia quân đội bao nhiêu năm rồi? Ngươi vẫn còn ở đội
quân bộ binh thứ chín chứ?

Công chúa chuẩn bị hỏi rõ tình huống rồi sau này cho người điều tra.

Khang Tư không nói gì, nhưng gật đầu, đứng dậy nhặt thanh mã đao rút ra từ
trên người hắn đang nằm trên mặt đất. Có lẽ hắn cũng không hận một thanh vũ
khí có thể bảo vệ mình. Ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời:

- Đi thôi, địch nhân có thể định tiến công vào sâu trong lãnh thổ.

Công chúa sững sờ, nàng cho rằng địch nhân đánh chiếm xong quân doanh ở biên
giới chắc chắn phải nghỉ ngơi và hồi phục mới đúng, không thể nào lập tức tiến
công lãnh thổ. Nàng đem ý nghĩ của mình nói cho Khang Tư. Hắn lắc đầu:

- Công kích quân doanh vốn là Cấm vệ quân của mình, chủ lực của địch nhân
cũng không bị tổn thất gì, bọn chúng nhất định sẽ thừa thắng tiến công.

Khang Tư thấy có chút kỳ quái, tại sao những người này đều cho rằng sau khi
đánh thắng một hồi thì nhất định phải nghỉ ngơi và hồi phục chứ? Chẳng qua hắn
không nói ra, cũng không bận tâm công chúa có đồng ý hay không, trước phóng
lên lưng ngựa. Công chúa bất đắc dĩ lộ ra vẻ vui mừng được ở phía sau Khang
Tư, ít nhất nàng cũng không cần dựa vào trong ngực Khang Tư.

Khang Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xong thúc ngựa nhằm về một hướng chạy
tới. Công chúa nhìn thấy một màn này khôn khỏi tán thưởng kiến thức uyên bác
của Khang Tư, cả thiên văn cũng biết. Đáng tiếc nàng lầm to rồi, Khang Tư căn
bản không hiểu một chút thiên văn nào hết. Chưa nói đến thiên văn, hắn ngay cả
chữ cũng không biết, mười phần là mù chữ. Những thứ này hắn gọi là dựa vào
những chấm sáng nhỏ để phân biệt phương hướng, hắn đã tự mình nghĩ ra lúc còn
sinh tồn ngoài nơi hoang dã.


Cô Độc Chiến Thần - Chương #4