Toàn quân đều đứng dưới ánh nắng chói chang một canh giờ, đội ngũ của Quốc
vương vẫn còn chưa đến. Khang Tư mặc khôi giáp đứng trước đội ngũ. Vốn hắn
cũng không muốn mặc nó nhưng tất cả các đội trưởng khác đều mặc khôi giáp nên
nếu mình hắn không mặc thì chẳng phải là làm ra vẻ quá sao. Lúc này y phục
trên người của mọi người đều ướt đẫm, còn những Trưởng quan mặc khôi giáp lại
càng khổ không thể tả. Hiện giờ bọn họ đang chán ghét bộ khôi giáp trên người
vô cùng.
Cho dù Khang Tư có thích hay không thì hắn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không
nhúc nhích. Đám binh sĩ của tiểu đội 20 vốn cũng giống như những người khác
nhích tới nhích lui, nhưng thấy bộ dạng của Tiểu đội trưởng thì tự nhiên cũng
làm theo không nhúc nhích. Lại qua một lúc lâu sau, trong lúc binh sĩ của toàn
quân đều bắt đầu choáng váng đầu óc thì tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, mặt
đất rung động đã thức tỉnh mọi người. Tinh thần của mọi người lập tức đều phấn
chấn lên, đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Khi tiếng vó ngựa ngày càng lớn dần, đội quân được xưng là Thiết kỵ trọng
trang mạnh nhất của Khi Hồng Quóc, cũng chính là Cấm vệ quân của Vương Thất đã
xuất hiện trước mặt. Chỉ thấy các kỵ sĩ toàn thân mặc khôi giáp tay cầm trường
thương cưỡi trên lưng ngựa cũng khoác mã giáp toàn thân. Tất cả bọn họ đều
nhìn về phía trước một cách kiêu hãnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới đám
bộ binh kia. Ánh mắt của tất cả binh sĩ ở đây đều toát ra vẻ hâm mộ. Trọng
trang thiết kỵ so với Trọng trang bộ binh được coi là khát vọng của đám bộ
binh này còn cao hơn mấy bậc. Có thể nói họ là binh sĩ cao nhất, dĩ nhiên chỉ
có thể nhìn mà không thể đạt tới.
Khang Tư không lộ ra ánh mắt hâm mộ mà hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, cũng
không thực sự nhìn đám Trọng trang thiết kỵ đi ngang qua trước mắt hắn. Lúc
này trong đầu hắn đang nghĩ về đoạn tin tức tối hôm qua nghe được: Nghe nói
lần này Quốc vương đi tới tiền tuyến là nghe theo đề nghị của một Tướng quân
Cấm vệ. Vị tướng quân kia gọi là Mã Tư Ân Nặc, là một vị tướng quân còn rất
trẻ, là một trong đám người theo đuổi công chúa. Bởi vì Quốc vương chỉ có duy
nhất một cô con gái, ên trở thành vị hôn phu của công chúa thì tương lai sẽ là
Quốc vương của Khi Hồng Quốc. Hơn nữa, nghe đồn rằng công chúa xinh đẹp tựa
như thiên tiên đến nay vẫn chưa có đối tượng, đương nhiên một cô gái như vậy
chính là mục tiêu của mọi người.
Khang Tư nghĩ tới bộ dạng chảy nước miếng của những người nói chuyện này với
mình không khỏi cảm thấy buồn cười. Người đó tưởng như mình lọt vào mắt xanh
của công chúa, thật đúng là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Dĩ nhiên Khang
Tư sẽ không nói ra lời này bởi vì bất luận kẻ nào nói chuyện với hắn thì hắn
cũng không nói xen vào mà chỉ yên lặng lắng nghe, cũng không truyền ra ngoài,
cho nên vô tình hắn có thể biết được rất nhiều tin tức mà người khác không
biết.
Đột nhiên Khang Tư cảm giác được có một luồng ánh mắt nhìn chăm chú vào mình,
lập tức ngừng suy nghĩ, theo ánh mắt đó nhìn lại. Chỉ thấy trong đám Trọng
trang thiết kỵ có một kỵ sĩ toàn thân cũng mặc khôi giáp nhưng khoác phía sau
là áo choàng màu đỏ đang nhìn hắn. Khang Tư lập tức biết được hắn chính là
Tướng quân Mã Tư Ân Nặc, bởi vì chỉ có Tướng quân mới có thể khoác áo choàng
màu đỏ.
Khang Tư hoàn toàn không nhìn thẳng để quan sát đối phương mà chỉ khẽ liếc mắt
để đánh giá hắn. Đó là một người đàn ông rất cường tráng, khôi ngô tuấn tú lại
rất có khí thế, cho dù hắn không có khoác thêm áo ngoài thì liếc mắt một cái
cũng có thể nhìn ra hắn là người bất phàm. Trong lòng Khang Tư không khỏi than
thở một tiếng: Không hổ là Tướng quân!
Khang Tư hoàn toàn không biết Ân Nặc cũng ngầm tán tưởng giống như hắn. Vốn Ân
Nặc trông thấy đội hình của đám bộ binh có chút dao động, trong lòng đầy vẻ
khinh thường, nhưng lúc nhìn qua đội ngũ của Khang Tư toàn bộ đều đứng rất
thẳng, mặc dù trong mắt binh sĩ cũng có vẻ hâm mộ nhưng không hòa cùng ánh mắt
của những binh sĩ khác là nhìn theo sự di động của thiết kỵ mà chỉ nhìn theo
kỵ binh đi qua trước mắt thôi. Ân Nặc biết rõ muốn thấy tố chất của một vị
Trưởng quan thì phải nhìn vào cách biểu hiện của binh sĩ, theo binh sĩ của đội
này mà xem, gã đội trưởng kia nhất định là một nhân tài. Đợi đến khi nhìn thấy
Khang Tư, từ trong mắt của hắn hoàn toàn không thấy được bất cứ tình cảm gì,
trong lòng không khỏi thở dài:
- Sinh ra đã là người lính.
Năm ngàn quân tiên phong thiết kỵ thật lâu mới đi qua hết, lúc này đã nghe
được tiếng hoan hô vang đến từ xa:
- Ngô Vương vạn tuế!
Chỉ sau một lát, một con ngựa khoác mã giáp làm từ hoàng kim, phía trên dầu
con bạch mã còn được khảm đầy bảo thạch, trên lưng nó là một vị trung niên ước
chừng hơn 40 tuổi, toàn thân mặc khôi giáp hoàn kim và khoác áo choàng màu
vàng, đi giữa vòng hộ tống của một đám thiết kị qua trước mặt Khang Tư.
Không cần nghĩ cũng biết đây chính là Quốc vương của Khi Hồng Quốc, Khang Tư
cùng với binh sĩ chung quanh quỳ xuống, cùng đồng thanh hô lớn:
- Ngô Vương vạn tuế!
Vị Quốc vương kia cũng không quan tâm đến việc những binh sĩ này có quỳ xuống
hay không mà ngẩng cao đầu kiêu hãnh đầy khí thế thúc chân giục ngựa thong thả
tiến về phía trước. Nếu như phải đáp lại từng này người vậy không phải mệt mỏi
lắm sao. Hơn nữa, Quốc vương sao có thể đáp lễ lại những binh sĩ này cơ chứ?
Quốc vương là người cao nhất. Đây là quy củ mà Vương thất đã lưu truyền xuống
từ thời xa xưa.
Đợi sau khi Quốc vương đi qua, bọn người Khang Tư lập tức đứng dậy, Khang Tư
vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy một đôi mắt xinh đẹp động lòng người. Đó cũng
là một người cưỡi bạch mã, được thiết kỵ vây quanh, nhưng lại là một mỹ nữ
toàn thân mặc khôi giáp trắng như tuyết. Khang Tư lập tức cúi đầu, tay phải
đặt sát vào ngực trái, đây là quân lễ, mấy ngày trước quan thư ký đã chi hắn
nên làm lễ như thế nào đối với công chúa. Mỹ nữ trước mặt này chính là cô công
chúa xinh đẹp như thiên tiên trong truyền thuyết của Khi Hồng Quốc, rất nhiều
người dùng khóe mắt liếc trộm cô công chúa cao quý này nhưng Khang Tư thì
không, hắn vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước. Đối với hắn mà nói công
chúa xinh đẹp là một người của thế giới khác, nên hắn cũng không ghi nhớ dung
mạo của công chúa.
Sau công chúa còn có một đám đông đại thần và quý tộc đều vô cùng kiêu ngạo
không còn coi ai ra gì, và đi sau cùng là 5000 tên thiết kỵ, cứ như vậy mà
tiến hành lễ nghi nghênh đón Quốc vương, qua mấy giờ sau, nghi lễ rốt cục cũng
hoàn thành. Tiếp đó sau lệnh giải tán mọi người được trở về doanh trại. Tất cả
mọi người đều thả lỏng đôi chân cứng đờ, từng tốp từng tốp trò chuyện về việc
mới vừa rồi trải qua rồi đều đi trở về nơi đóng quân của mình. Dĩ nhiên phần
lớn đều nói về cô công chúa xinh đẹp như thế nào a, những đề tài về nàng mê
người như thế nào, trên đường trở lại doanh trại Khang Tư đã nghe thấy mấy
trăm người nói về đề tài này.
Bởi vì doanh trại của Quốc vương và công chúa dựng ở gần doanh trại của Khang
Tư cho nên toàn bộ người trong doanh trại đều đang thảo luận về công chúa. Ở
phòng họp của Trưởng quan 20 gã tiểu đội trưởng cũng đàm luận về việc này. Gã
tiểu đội trưởng của tiểu đội 15 kia tìm Khang Tư nói những lời này:
- Oa, Khang Tư, ngươi nhìn thấy không? Công chúa thật là xinh đẹp mê người
như trong truyền thuyết, có lẽ từ trước tới giờ ta chưa từng thấy qua công
chúa nào đẹp mê người như vậy...
Hắn chưa nói xong thì đã bị một gã đội trưởng khác cắt ngang:
- Ngươi đã thấy qua nhiều công chúa rồi sao?
Trông thấy dáng vẻ lúng túng của gã đội trưởng tiểu đội 15, mọi người đều òa
lên cười.
Lúc Khang Tư đang lộ vẻ tươi cười lạnh nhạt thì cửa phòng họp chợt mở ra, một
người đi vào. 10 tên tiểu đội trưởng từ tiểu đội 11 đến 20 lập tức đứng lên
làm quân lễ. Hắn chính là Đại đội trưởng chỉ huy 10 tiểu đội này. Hắn lạnh
lùng nhìn những đội trưởng khác không hành lễ, đáng lẽ bọn họ trông thấy
Trưởng quan cao cấp như hắn thì toàn bộ phải hành lễ. Nhưng lâu dần liền trở
thành thói quen của mọi người là chỉ hành lễ với Trưởng quan trực tiếp của
mình hoặc là lớn hơn hai cấp. Bởi người lơn hơn mình một cấp không có quyền bổ
nhiệm hay truất quyền của mình, mà người không phải Trưởng quan của mình cũng
không có quyền ra lệnh cho mình làm chuyện gì.
Ánh mắt của gã Đại đội trưởng kia đảo qua trên người Khang Tư rồi ngừng lại,
khóe miệng của hắn lộ ra một tia cười gian:
- Khang Tư đội trưởng tiểu đội 20, lập tức dẫn người đi biên giới tuần tra
phòng bị!
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Những đội trưởng khác quanh Khang Tư đều bất bình thay cho hắn, bởi vì Đại đội
trưởng lấy việc công báo thù riêng, lúc này cũng sắp tới bữa cơm tối, vậy mà
phải đi tuần tra. Bởi vì tuần tra phải ba canh giờ mới có thể đổi ca, mà phòng
cơm trong quân đội thì không cho ăn sớm hay là chừa cơm cho người khác. Buổi
trưa vì nghênh đón Quốc vương nên cũng không được dùng cơm. Hiện giờ toàn quân
đều chờ dọn cơm mà đói lả người. Lúc này nếu đi tuần tra nhất định phải đến
sáng mai mới có cơm ăn. Hơn nữa biên giới phải tuần tra cái gì chứ?
Lần trước quân địch vừa mới công kích xong, còn lần này đến phiên chúng ta
công kích rồi, căn bản không có quân dịch tới, thật sự là uổng công vô ích.
Nhưng Khang Tư chỉ cười bình thản đẩy cửa đi ra ngoài.
Ba năm qua bọn họ dường như đã quen với chuyện thay phiên lần lượt công kích
và phòng thủ, đáng tiếc chiến tranh thì không có luân phiên công kích và phòng
thủ.
Người của tiểu đội 20 nghe được phải tuần tra cũng không một câu oán hận nào
mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau Khang Tư ra khỏi quân doanh. Lúc đi qua trận
doanh của Quốc vương, vừa vặn gặp Trọng trang thiết kỵ đang cảnh giới chung
quanh, một tên đội trưởng trong đám chặn bọn họ lại hỏi:
- Đi đâu?
Khang Tư thản nhiên đáp:
- Tuần tra biên giới.
Chung quanh cả trận doanh đều có tường bao bọc, hơn nữa chỉ có ba cửa ra. Một
cửa ra gần đó vừa khéo bố trí trong phạm vi doanh trại của Quốc vương. Còn như
tại sao lại bố trí gần biên giới như vậy, có khả năng cũng giống như suy nghĩ
của những tiểu đội trưởng khác: lần này lại đến phiên mình công kích, còn quân
địch phòng thủ rồi.
- Doanh hiệu, chức vụ, tên họ.
- Khảm Lực Thiên tướng Huy Hạ, Đội trưởng tiểu đội 20, Khang Tư.
Giọng điệu Khang Tư vẫn nhàn nhạt.
Tên kỵ binh kia quan sát Khang Tư một hồi, đang muốn cho qua thì đột nhiên bị
một âm thanh ngăn lại:
- Chờ một chút.
Mọi người nhìn thấy vị Tướng quân Ân Nặc kia đi tới. Tất cả mọi người ở đây
đều hành lễ.
Với vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm Ân Nặc hỏi tên đội trưởng kỵ binh kia:
- Chuyện gì?
- Tiểu đội 20 dưới trướng Khảm Lực Thiên tướng muốn đi qua nơi này để tuần
tra biên giới.
Ân Nặc vừa nghe xong lời này lập tức ra lệnh:
- Nơi này là trận doanh của Quốc vương, không thể tùy tiện cho chúng đi qua!
Ngươi nói chúng kiếm chỗ khác đi đi!
Nói xong liền xoay người rời đi.
Gã đội trưởng kia lập tức cùng những kỵ binh chung quanh ngăn cản bọn người
Khang Tư:
- Nghe rõ không? Nơi này là trận doanh của Quốc vương, các ngươi không thể
tùy tiện đi qua! Các ngươi đi qua từ nơi khác đi!
Từ nơi này đi tới biên giới chỉ cần 20 phút, mà từ nơi khác đi qua thì phải
mất một giờ. Nhưng Khang Tư cũng không kháng nghị, lập tức mang theo đội viên
xoay người rời đi.
Đội trưởng, ta biết có một đường tắt, chỉ cần khoảng 20 phút thì có thể đến
biến giới.
Một gã lão binh tiến tới bên cạnh Khang Tư nói:
- Được, ngươi dẫn đường.
Giọng nói của Khang Tư vẫn nhàn nhạt, chẳng qua mấy tháng nay các đội viên
cũng đã quen với loại giọng điệu này của hắn.
Bọn họ đã vượt qua lỗ hổng của bức tường đã bị tổn hại, ra khỏi quân doanh đi
tới biên giới. Khang Tư quay đầu nhìn lại lỗ hổng kia, thở dài, ba năm trước
lần đầu tiên quân địch xâm lược đã phá hư nó, không ngờ tới sau ba năm vẫn
chưa sửa chữa lại. Trừ lần đầu tiên đánh tới đây thì ba năm qua quân địch đều
cùng bên ta giao chiến ở biên giới, hơn nữa cũng đánh một chốc rồi sau đó liền
lui binh. Ba năm đều giống như nhau, làm cho mọi người cũng quen với việc luân
phiên công phòng mà cũng chỉ giới hạn chiến tranh ở ngoài biên giới. Nếu như
quân địch đột nhiên tới tập kích... Khang Tư nghĩ tới đây không khỏi rùng mình
một cái, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì toàn quân cũng không
phòng bị, hơn nữa Quốc vương cũng ở nơi này nên một khi quân địch tập kích
nhất định toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Khang Tư ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đã hiện ra, thở hổn hển:
- Đi.
Cứ như vậy tiểu đội 20 đã đi tới một ngọn núi sát biên giới, dừng lại tạm thời
nghỉ ngơi. Trừ Khang Tư còn đứng để quan sát xung quanh, còn những người khác
đều ngồi dưới đất, một ngày không ăn gì, lại phải đứng dưới ánh nắng chói
chang mấy giờ liền, hơn nữa vừa rồi họ còn đi mười mấy dặm đường, không ngã
xuống coi như cũng nhờ công sức rèn luyện thường ngày của bọn họ.
- Mẹ kiếp, nghĩ tới cái tên Đại đội trưởng kia là ta muốn nổi giận. Hai năm
qua ta cũng chưa từng nghe hắn phái người tới biên giới tuần tra! Hơn nữa đúng
vào lúc ăn cơm mới phái chúng ta đi, cũng không chờ sau khi chúng ta cơm nước
xong mới ra lệnh!
- Không nói tên Đại đội trưởng kia, câu nói của tên Tướng quân gì đó cũng đặc
biệt hại người mà!
- Đúng vậy! Cái gì nơi này là trận doanh của Quốc vương, các ngươi không thể
tùy tiện đi qua! Nói bọn họ đi qua từ nơi khác! Mẹ kiếp! Gióng như chúng ta là
quân địch vậy. Chúng ta cũng là binh sĩ của Quốc vương mà!
- Còn có tên nhắc lại những lời của tên đội trưởng kia, mẹ kiếp! Thật là vênh
váo như người được bạc, nghĩ tới liền muốn mắng mẹ nó rồi!
Xung quanh không có người ngoài, hơn nữa đội trưởng cũng sẽ không đi tố giác,
vì thế binh sĩ của tiểu đội 20 ngươi một lời ta một câu kể lể dè bỉu những tên
Trưởng quan trong quân kia. Cả bọn họ cũng đều đã quên đi cái bụng đói và mệ
mỏi mà bàn luận với tinh thần thật nghiêm túc.
Khang Tư không tham gia cùng bọn họ, hắn đứng lẻ loi một mình trên đỉnh núi,
trông về vùng biên giới của địch quân bị bóng tối che phủ ở nơi xa. Khang Tư
chỉ biết tên của nước đối địch là Hắc Nham Quốc. Những tin tức khác hắn cũng
không biết, hắn tin rằng toàn quân cũng không có mấy người biết tình hình của
Hắc Nham Quốc. Ánh mắt Khang Tư dời về phía bầu trời, nhìn những đốm lửa nhỏ
đi, trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ, hắn vội xoay người
lại quát lên:
- Yên lặng!
Lần đầu tiên bọn lính nghe thấy Khang Tư nói lớn tiếng như thế, vội vàng im
lặng. Nhất thời xung quanh là một mảng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió cùng
với tiếng dế kêu. Bọn họ không hiểu vì sao Khang Tư muốn bọn họ yên lặng,
nhưng thấy bộ dạng cẩn thận lắng nghe của Khang Tư cũng không khỏi vểnh tai
lên xem có thể nghe được cái gì không.
Một lúc lâu, trong làn gió truyền tới tiếng vó ngựa nhè nhẹ như ẩn như hiện,
đó là từ phía biên giới nước đối địch truyền đến. Tức thì tóc gáy mọi người
dựng đứng lên, cùng một lúc phun ra hai chũ:
- Quân địch!
Bọn họ nhìn nhau, ở dưới ánh trăng hơi mờ nhạt, tất cả đều phát hiện mặt của
đối phương biến thành xanh rờn, mình cũng có thể như vậy sao, vậy đội trưởng
thì sao?
Bọn họ đồng thời nhìn về phía Khang Tư, vừa nhìn thì tâm tình kinh hoàng đột
nhiên biến mất nửa phần.
Bởi vì nết mặt Khang Tư vẫn còn trấn tĩnh, hắn cũng khôi phục lại giọng nói
nhàn nhạt:
- Lập tức trở về báo cáo, quân địch đã tập kích.
Vừa nói xong hắn liền rút kiếm ra chạy xuống núi, bọn lính vốn chạy về hướng
trận doanh nhưng vừa thấy Khang Tư lại chạy về phía tiếng vó ngựa truyền đến,
cả bọn sững sờ. 25 lão binh kia nhìn nhau một chút rồi cùng cười, cũng rút vũ
khí ra chạy theo Khang Tư, một lão binh trong đó không biết vì sao quay sang
25 tên tân binh còn lại nói:
Tân binh các ngươi ngay lập tức trở về báo cáo, các ngươi không có kinh
nghiệm, lên một tên sẽ chết một tên.
Nói xong xoay người cùng những lão binh kia đuổi theo Khang Tư.
Những tân binh đó đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, quân địch tới đánh
lén nhất định là dốc ra toàn quân tinh nhuệ, đội trưởng của bọn họ lại muốn
một mình đi ngăn cản kỵ binh, để cho bộ hạ có nhiều thời gian hơn chạy về báo
nguy. Mà những lão binh kia thì lại nhường cho những tân binh không từng trải
chiến trường có thời gian sống lâu hơn một chút. Nhưng nếu như quân doanh bị
đột phá thì mình cũng không sống được bao lâu. Lão binh kêu mình trở về không
phải là xem thường mình chứ?
Đám tân binh để cho một người chạy nhanh về báo tin, dĩ nhiên lúc đầu người đó
sống chết cũng không chịu, nhưng ai bảo hắn từng thể hiện ra là người chạy
nhanh nhất chứ? Vì thế hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chạy về.
Còn đám tân binh cũng rút vũ khí theo hướng đội trưởng chạy tới.
Khang Tư dừng lại trên thảo nguyên, cảm thấy bốn phía đều tối đen và yên tĩnh
như vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thở dài một hơi:
- Ngày cuối cùng của mình hôm nay đã tới rồi, sau này cũng không còn nhìn
thấy ban đêm xinh đẹp nữa, không biết địa ngục có cảnh sắc đẹp như vậy hay
không đây?
Khang Tư chợt cười tự giễu mình. Một thân một mình chống cự với quân dịch, hắn
biết rõ kết quả như thế nào. Hiện giờ hắn chỉ hy vọng mình có thể vượt qua cửa
ải cuối cùng làm một quân nhân tốt.
Đột nhiên, phía sau hắn truyền đến một loạt bước chân, Khang Tư quay đầu lại
nhìn, thì ra là những lão binh kia đuổi theo, chỉ chốc lát tân binh cũng theo
tới, tất cả đều vây quanh hắn. Nhìn trong bọn họ chỉ thiếu một người, hắn cũng
hiểu rằng người đó đã trở về báo cáo. Khang Tư nhìn bọn họ bình thản mỉm cười,
liền xoay người nhìn về phía tiếng vó ngựa truyền đến kia. Tấm lòng của những
binh sĩ này, hắn đã đọc được từ trong mắt bọn họ.
Khang Tư tỏ ý cười lạnh nhạt nhưng ấn tượng khắc sâu trong lòng bọn lính,
dường như còn mang theo đủ loại ý nghĩa tán thưởng, thương tiếc, trách cứ, đau
thương theo cùng. Mỗi người cũng cảm nhận được những cảm giác không giống
nhau, nhưng đều là một loại cảm giác mà từ lúc sinh ra đến giờ họ cảm thấy
thân thiết nhất, loại cảm giác này bản thân họ có thể giữ được trong ký ức cho
đến khi già yếu hay không?
Vấn đề này không ai nghĩ tới, bởi vì có thể một chốc một lát nữa thôi sẽ không
thể cảm giác được như vậy nữa rồi.
Bọn lính đang đứng xung quanh Khang Tư, tất cả đều nhìn bên kia biên giới,
tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, mọi người cũng nắm chặt vũ khí trong tay. Bộ
binh chiến đấu với kỵ binh, đó là chuyện thập tử nhất sinh. Lúc này bọn họ
cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong đầu chỉ có duy nhất một chữ “Giết”.
Kỵ binh của quân địch vừa đi tới trong tầm mắt có thể nhìn thấy thì dừng lại.
Quân số rất ít chừng hai, ba mươi người, hơn nữa là khinh kỵ binh nên không
mặc khôi giáp. Tận đáy lòng bọn người Khang Tư cùng thở phào nhẹ nhõm, thì ra
chỉ là đội tuần tra. Theo lý thì đội tuần tra của hai bên không cần phải giao
chiến. Bọn tân binh biết điều lệ bất thành văn này nên đã hạ kiếm xuống.
Nhưng lúc này, quân địch đột nhiên bắn một hỏa tiễn lên bầu trời, tia sáng kia
đặc biệt hiện rõ trong bầu trời đêm. Khang Tư vừa thấy liền kêu to:
- Lính trinh sát!
Vừa dứt lời hắn xông tơi ngay lập tức, cùng lúc đó đám lão binh cũng xông lên.
Lính trinh sát phụ thuộc vào lính tiên phong, họ thay lính tiên phong trinh
sát tình hình ở phía trước, cả hai đều giống nhau là dùng hỏa tiễn để truyền
tín hiệu lại. Nói cách khác, lúc phát hiện lính trinh sát thì phía sau cũng sẽ
chính là đại đội quân mã.
Đám tân binh không có phản ứng mau lẹ như lão binh, lúc nghe lính trinh sát
thì họ vẫn còn sửng sốt một chút, cứ như vậy mà sững sờ, mấy người phía trước
đã bị trúng tên liền ngã xuống. Thấy tên cắm vào người đồng đội, bọn họ mới
sực tỉnh ra mạnh mẽ xông lên phía trước. Lính trinh sát không những là những
khinh kỵ binh, mà bọn họ còn có mang theo cung tên. Như vậy vừa có tốc độ
nhanh, vừa có thể công kích từ xa.
Tân binh còn chưa chạy được mấy bước, lại có thêm mấy đồng bạn trúng tên ngã
xuống, và vốn không thấy tiễn phóng tới là vì đêm tối, hơn nữa những mũi tên
đó đều là màu đen. Những tân binh đó đang kinh hoảng thì nhìn thấy lão binh ở
phía trước lúc lao qua trái lúc lao qua phải, hơ nữa có khi còn lăn vài vòng
trên mặt đất, mặc dù cũng có mũi tên bắn trúng bọn họ, nhưng cũng không bắn
trúng chỗ hiểm, đám tân binh lập tức học bộ dáng của các lão binh tiếp tục
xông về phía trước. Nhất thời không có ai ngã xuống nữa, dĩ nhiên bị thương
vẫn khó tránh khỏi, nhưng họ còn có hơi thở thì vẫn xông tới trước mặt quân
địch.
Đây cũng chính là điều khác nhau giữa lão binh và tân binh, và cũng là sự khác
biệt của kinh nghiệm trên chiến trường. Ở thời đại này cũng không có học viện
quân sự gì, căn bản không có người nào dạy ngươi phương pháp làm thế nào để
công kích và tránh né quân địch. Hết thảy những điều này đều do bản thân học ở
trên chiến trường, dùng máu của mình, và nhiều tính mạng đồng đội của mình để
học hỏi. Như vậy những thứ học được thì trọn đời cũng không quên. Ngay lúc đám
lão binh vừa thấy lính trinh sát bắn ra hỏa tiễn thì lập tức xông tới, mà tân
binh thì sửng sốt một chút. Sau này có xuất hiện tình huống như thế nữa, bọn
tân binh nhất định cũng sẽ lập tức xông lên. Đây chính là kinh nghiệm xương
máu.
Trên đùi và tay của Khang Tư cũng bị bắn trúng mấy tên, hắn vừa trúng tên thì
lập tức rút ra, đương nhiên là có một vài mũi tên bắn thấu tới xương, lúc rút
ra, loại cảm giác đau đớn này không phải là người bình thường có thể chịu
được. Nhưng lúc này hắn còn không thể chết, bởi vì hắn còn có thể cử động, hắn
cho rằng lực lượng, máu tươi phải chảy hết đến giọt cuối cùng thì đó mới là
lúc chết đi, đó mới là lúc xứng đáng với tánh mạng của mình.
Nhổ hết mũi tên ra để có thể thực hiện các động tác xoay trở dễ dàng hơn, dĩ
nhiên những động tác này không thể có quy luật, nếu không quân địch sẽ nhắm
vào chỗ thân thể mà bắn. Phía sau đã có mấy gã tân binh theo quy luật chạy
trốn đã bị bắn chết. Về phần tại sao thấy lính trinh sát phải lập tức xông tới
thì là do bọn họ là kỵ binh có cung, bất luận là chạy hay đứng bất động thì
cũng sẽ bị quân địch đuổi theo bắn chết. Đầu hàng ư? Lính trinh sát không chấp
nhận đầu hàng, chỉ có xông lên giết chết bọn họ thì mới có thể làm giảm thương
tổn đến mức thấp nhất.
Khang Tư đã xông tới trước mặt một gã kỵ binh, tên kỵ binh kia nghiêng mình
trên lưng ngựa đã kéo căng dây cung nhắm vào ngực của Khang Tư bắn tới. Nếu
như nhắm vào đầu thì hắn có thể né tránh rất dễ dàng, nhưng với khoảng cách
gần như vậy mà bắn về phía bộ binh trên người không mặc khôi giáp, nhất định
là một mũi tên xuyên tim. Tên kỵ binh kia còn chưa kịp cao hứng thì đột nhiên
cảm giác lực lượng của mình giống như từ cổ không ngừng cuồn cuộn chảy ra, hơn
nữa cảm giác cổ họng có hơi lạnh của kim loại. Chuyện gì đã xảy ra? Tên bộ
binh kia không chết sao? Tên kỵ binh biết mình bị trúng kiếm, nhìn lướt qua
tên bộ binh kia, chỉ thấy trên cánh tay cầm kiếm kia đang cắm một mũi tên, mũi
tên đã bắn thủng qua cánh tay của hắn, không nghĩ tới hắn còn có thể dùng cánh
tay như thế để giết chết mình.
Tên kỵ binh dùng chút khí lực cuối cùng thốt ra hai chữ:
- Lợi hại!
Rồi ngã xuống. Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Khang Tư dùng tay cầm
kiếm liều chết chặn mũi tên, đồng thời thuận thế đâm vào cổ đối phương, nhưng
giờ đây tay phải tạm thời không thể dùng kiếm được, vì sao không dùng tay
trái? Tay trái không đủ linh hoạt, mà chỉ cần chậm một chút thôi là nhất định
sẽ mất mạng.
Thời gian cấp bách khiến Khang Tư không có cơ hội rút tên ra, hắn lập tức bỏ
rơi kiếm, nhặt cung với tên của tên kỵ binh kia. Dựng cung lên kéo dây nhắm
chuẩn. Khi hắn dùng sức, bắp thịt nén vào thân mũi tên, đau đớn đến nỗi mồ hôi
lạnh của Khang Tư cứ ứa ra. Sau khi bắn một phát, hắn khẽ cắn môi rồi lại lập
tức lắp tên vào và kéo dây cung bắn liên tục. Tài bắn cung là kỹ năng đã giúp
hắn khi còn trẻ mưu sinh ở nơi hoang dã, lúc ấy cung tên được hắn nhặt trên
chiến trường. Hiện tại bộ cung tên này hắn cũng nhặt ở chiến trường, những mũi
tên cũng vì cầu sinh mà bắn ra. Nhưng không giống lúc ấy mục tiêu chỉ là động
vật, mà hiện tại là con người.
Bắn liên tiếp mấy mũi, mấy gã kỵ binh bên cạnh bị trúng tên ngã xuống, những
gã kỵ binh kia lập tức chuyển hướng nhắm vào Khang Tư bắn tới. Khang Tư vội
vàng lăn mấy vòng trên mặt đất, những mũi tên kia đều bắn vào đất. Mặc dù
Khang Tư tránh được nhưng mũi tên cắm ở cánh tay theo cử động của hắn lại liên
tục nhích động. Khang Tư đau đến nối những giọt mồ hôi lạnh lại càng ứa ra.
Trong khi những kỵ binh kia chuyển mục tiêu về phía Khang Tư, đám lão binh và
tân binh liền lợi dụng khoảnh khắc ấy toàn lực xông tới, gần như trong nháy
mắt, hai ba mưoi tên kỵ binh kia đều bị chém chết trên ngựa. Kỵ binh dùng cung
mà để cho người ta áp sát lại gần thì đúng là không có đất để dụng võ.
Trông thấy đám kỵ binh đều chết đi, Khang Tư mới cắn răng bẻ gẫy mũi tên, từ
hai đầu rút ra, cả cánh tay đều sưng vù lên. Những đội viên còn sống khác đang
vây quanh bên cạnh Khang Tư, lão binh còn có mười chín người, tân binh cũng
chỉ có mười người . Mặc dù lần này tỷ lệ tử vong của tân binh là 60% nhưng so
với trước kia là 95% đúng là tốt hơn nhiều.
- Hiện giờ trong quân doanh chắc đã chuẩn bị xong rồi.
Khang Tư vừa xé y phục băng bó vết thương vừa lạnh nhạt nói. Bọn lính cũng xem
lại vết thương của mình, bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui thắng
lợi, cũng không đáp lời Khang Tư. Khang Tư vốn đang lẩm bẩm một mình nên cũng
không quan tâm bọn họ có trả lời hay không. Khang Tư vừa băng bó xong thì hắn
phải đi xem xét những đồng đội bị ngã xuống kia có còn sống hay không.
Trước tiên hắn xử lý xong vết thương của mình rồi mới đi xem đồng đội ngã
xuống. Đây là quy luật của chiến trường, bởi nếu như không xử lý vết thương
trước rồi đi xem đồng đội, ngộ nhỡ đột nhiên lại có quân địch xuất hiện, hơn
nữa nếu như đồng đội lại chết đi, ngay cả mình cũng sẽ bị vết thương mà làm
giảm năng lực thì rất dễ dàng bị giết chết. Vì để bảo vệ mình nên nhất định
phải ghi nhớ thứ tự này.
Khang Tư kiểm tra mấy người đồng đội, đều không có hy vọng, nhìn xung quanh
thấy những binh sĩ kia cũng đang kiểm tra, bọn họ cũng đang hướng về phía
Khang Tư lắc đầu thất vọng. Khang Tư vừa thở dài định nói, đột nhiên cả vùng
đất lay động đồng thời truyền đến một trận tiếng vang nặng nề, quân thiết kỵ
tiên phong tới rồi. Lần này cũng không phải là đội quân mấy chục người, số
lượng binh sĩ ít nhất cũng là mấy ngàn người.
Khang tư nhìn sang chỗ doanh trại bên phe mình, không ngờ chỉ là một khoảnh
tối đen, hoàn toàn không có chút động tĩnh gì. Vẻ mặt Khang Tư khẽ biến, xem
ra tin tức truyền tới quân doanh rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn lập tức
hô lớn:
- Lên ngựa!
Vừa nói hắn vừa lôi một con ngựa ra rồi lên ngựa, nhưng cũng phỉa mấy lần thì
mới lên được lưng ngựa, may mà con ngựa kia rất ôn thuận thì mới lên được.
Những đội viên khác cũng như vậy, có thể ngồi lên là tốt rồi. Một lú sau mọi
người mới ngồi lên ngựa, may là không có ai bị rơi xuống ngựa. Lúc này đã thấy
bóng dáng quân địch ở phía sau. Mọi người vội vàng thúc ngựa chạy như điên,
mặc dù bọn họ chưa từng cưỡi qua ngựa, nhưng tiếng vó ngựa của quân địch ở
phía sau càng ngày càng gần mà phía bên trận doanh của mình không thấy có chút
phản ứng nào, những nhân tố đó đã kích thích bọn họ.
Con người trong lúc nguy cấp rất dễ dàng kích phát ra bản năng tiềm ẩn, và
tăng cường năng lực sẵn có, loại hiện tượng này phàm là sinh vật có tư duy thì
đều có. Dĩ nhiên bỗng chốc bị nguy hiểm dồn tới chết mất thì không phát huy
được. Nhưng đám người Khang Tư lại không giống như vậy, quân địch phía sau
giống như muốn đuổi theo lại dường như không đuổi theo, khiến cho bọn họ liều
mạng thúc ngựa chạy nhanh thêm, cũng tự nhiên mà biến đổi động tác của mình
càng thành thục, vì thế những con ngựa càng thoải mái chạy càng nhanh hơn. Con
người thật sự rất kỳ quái, lúc không muốn trốn chạy, có thể rất có dũng khí
khi đối mặt với quân địch nhưng một khi đã bắt đầu chạy trốn thì lại hoàn toàn
quên đi dũng khí, chỉ nghĩ cứ chạy nhanh tới chỗ an toàn, mặc dù chỗ an toàn
đó cũng không thể an toàn được hơn bao lâu.
Cứ bồi dưỡng học hỏi trong nguy hiểm như vậy, thành viên của tiểu đội 20 rất
nhanh đều trở thành kỵ thủ.
Lúc sắp đến quân doanh, Khang Tư đột nhiên phát hiện một cỗ thi thể nằm cách
đó không xa, từ y phục trên người có thể khẳng định là gã binh sĩ đi báo cáo
bởi ngoài tiểu đội của mình ra không có binh sĩ nào chạy đến chỗ này. Khang Tư
không có thể đi xem xét xem binh sĩ kia chết như thế nào, bởi vì hiện giờ
không thể dừng lại.
Cách quân doanh còn chừng trăm thước, có thể nhìn thấy binh sĩ đang nhộn nhịp
ở ngoài cửa, Khang Tư lập tức la lớn:
- Quân địch tập kích!
Những binh sĩ khác cũng hô to theo. Bọn họ hy vọng có thể báo cho người trong
quân doanh để kịp chuẩn bị, mặc dù quân địch rất nhanh sẽ tấn công tới, nhưng
có chuẩn bị chút đỉnh cũng tốt, ít nhất cũng không bị người ta giết chết trong
lúc đang mơ ngủ.
Giống như trả lời bọn họ, đám người Khang Tư vừa mới la xong, trong quân doanh
cũng có tiếng la ó. Khang Tư thở dài:
- Cuối cùng...
Nhưng chưa dứt lời, bởi vì trong quân doanh truyền đến tiếng la cũng không
phai là “Quân địch tập kích!” mà có nội dung khiến bọn họ phát lạnh toàn thân
sau khi nghe thấy:
- Quốc vương băng hà rồi!