Người đăng: Cuongthienlaoto
“ Hoan nghênh quý khách, chúng tôi là nhà trọ rẻ nhất ở đây?”
“Anh có cần phòng không?”
“À, vâng cảm ơn chú, chúng cháu sẽ ở lại đây một thời gian. Chú cho chúng cháu
2 phòng đôi đi!”
“Chúng tôi có 6 người a.Tôi là Tuấn Kiệt, đây là vợ tôi, Teresa! Bé gái này là
con chúng tôi Clare. Bên cạnh là các dì của nó, Irene, Noel, Shophiel.”
Người chủ quán thấy một lượt có 6 người vào vô cùng ngạc nhiên, nhất là cặp vợ
chồng và bé gái kia.
Tuấn Kiệt mỉm cười, ghé sát lại chủ quán nói thầm:
“Thấy lạ phải không? Tôi cua cô ấy lúc nhỏ, tới giờ chúng tôi đã sống với nhau
10 năm rồi a. Con chúng tôi đã lớn, mà cô ấy thì luôn hung dữ!”
Bất quá TUấn Kiệt liền cảm nhận được luồng sát khí phía sau khiến hắn liền vã
mồ hôi.
“Thấy chưa, vợ tôi đáng sợ lắm!”
Ông chủ quán thấy vậy cũng cười gượng:
“Trông 2 người rất đẹp đôi!”
“Hì hì, trông 2 người rất đẹp đôi!”
“Ông chủ thật tinh mắt, ai cũng nói vậy hết!”
Tuấn Kiệt cười lớn, lại liếc nhìn Teresa vô cùng đắc ý:
“ Ồ, vậy mọi người tới đây làm gì?”
“ Ồ, cái này cũng thật buồn! Gia đình chúng tôi vừa mất đi gia đình, chỉ còn
vợ và các chị em gái! Thật đấy, ông biết thành phố Tehara không, một thành phố
nằm ở phía nam. Nơi đó rất đẹp, khí hậu ấm quanh năm.”
Tuấn Kiệt nói rất nhiều trước khi thanh âm của Teresa vang lên:
“Chủ quán, cho chúng tôi chìa khóa phòng a?”
Chủ quán đang nghe chăm chú câu chuyện của Tuấn Kiệt liền hơi khựng lại:
“À, ờ! Chìa khóa mọi người đây!”
...
Đợi đến khi nhóm người vừa đi mất, Tuấn Kiệt quay lại nói thầm:
“Ông đừng để ý đến họ, phụ nữ mà, lúc nào cũng nói chuyện xì xầm với nhau ở
một góc nào đó!”
Ông chủ quán liền cười to:
“ Ồ, lúc nãy tôi nói chuyện tới đâu rồi nhỉ”
“ Cậu nói tới thị trấn có những cánh quạt khổng lồ trước gió!”
“À đúng rồi, tiếp theo...”
...
Mà lúc này, nhóm của Teresa đã lên tới phòng, Teresa và Clare ở một phòng.
Teresa thì thầm lẩm bẩm:
“ Có cái gì vui chứ!”
Mà đối diện với khuôn mặt này, Clare cười khẽ:
“Clare, sao em lại cười!”
“ Em thấy chị rất khác so với lúc trước. Khi lần đầu gặp em, đến bây giờ bộ
dáng như vậy.”
“Ồ, vậy em nói coi chị khác chỗ nào a!”
Teresa mỉm cười nhìn Clare:
“Giống cảm xúc của con người hơn. Lúc trước chị rất cô đơn!”
Clare chỉ tay suy nghĩ, sau đó hồn nhiên nói.
...
Bên phòng bên cạnh:
Noel đang càu nhàu quyết định của Tuấn Kiệt:
“Cái gì chứ, tại sao bao nhiêu nơi mà cuối cùng cậu ta liền chọn cái thành phố
này!”
“Tôi nghĩ có lí do riêng gì đó, có thể là đi du lịch chẳng hạn!” Shophia lạnh
lùng nói:
“ Mọi người cứ bình tĩnh, hiện tại chúng ta hãy tin Tuấn Kiệt!”
Irene lên tiếng
...
Đến tối:
Tuấn Kiệt mỉm cười tới đỡ những đĩa thức ăn của chủ quán:
“Cảm ơn chủ quán!”
“Ồ, không có gì, nhưng tất cả mọi người đều tập trung ăn với nhau sao?”
“Vâng, thưa chú. Đây là truyền thống gia đình, chúng tôi thường luôn ăn cùng
với nhau, điều này càng làm khăng khít với nhau hơn.”
Điều này là Tuấn Kiệt nói thật, là một thanh niên Việt Nam, hắn hiểu rõ một
bữa cơm bên gia đình hạnh phúc với nhau như thế nào. Dù cho Trái Đất xảy ra
chuyện gì, con người Việt Nam vẫn luôn luôn khăng khít gắn bó như thế.
“Ồ, vậy ạ. Chúc mọi người ngon miệng!”
“Chú, hi vọng chú sớm giúp chúng cháu!”
“Ồ,tôi sẽ lưu ý, nhưng tiền không ít đâu đấy!”
“Tiền không thành vấn đề.”
Vừa nói, Tuấn Kiệt vừa cầm một thanh vàng đưa cho chủ quán, cười niềm nở:
“Đây là chút bồi dưỡng!”
Mắt thấy thỏi vàng trước mặt, chủ quán mắt sáng quắc, nhanh chóng đút vào túi
áo
“Tôi sẽ giúp nhanh nhất có thể!”
“Cảm ơn chú!”
Rồi sau đó, chủ quán nhanh chóng rời đi, để lại một cái bàn dài đầy thức ăn,
cho tất cả mọi người cùng ăn.
Tuấn Kiệt cười lớn:
“Nào, mọi người, chúng ta bắt đầu ăn thôi!”
~~~~~~
Tối có trận U23 Việt Nam, ta liền đăng sớm, còn hẹn anh em xem cùng. Khà khà!
Ae đọc truyện có ý tưởng gì nói nha,