Rời Đi


Người đăng: Cuongthienlaoto

“Ta không đồng ý!”
Một thanh âm lớn vang động cả phòng
Tuấn Kiệt ánh mắt xoay chuyển, hướng về phía thân ảnh Priscilla kia.
Đối mặt với ánh mắt Tuấn Kiệt, Priscilla không sợ hãi, liền nói:
“Tất cả những gì ngươi nói chỉ là một phía, không hề có kiểm chứng, làm sao tổ
chức có thể như thế được. Chính tổ chức là người đi tiên phong đầu tiên giúp
con người có thể tiêu diệt Yoma!”

Priscilla có thể còn sống tới ngày hôm nay, cũng nhờ một phần lớn các Claymore
tới cứu cô lần kia. Dù sao, cảm giác phải sống trong vòng 1 tháng, ngày ngày
chỉ có thể ăn Yoma cha cô bé để có thể hi vọng sống tiếp. Hiện tại bảo chính
người cứu mình là người tạo ra lũ Yoma khốn kiếp đó khiến nàng không chịu
được.
Thấy ánh mắt vẫn tràn đầy niềm tin mãnh liệt vào tổ chức, Tuấn Kiệt thầm thở
dài. Dĩ nhiên đối với điều này hắn cũng biết trước, cô gái này quá quật cường,
khi có niềm tin vào cái gì đó thì tuyệt đối trung thành. Tỉ như sát nhân, hay
quyết tâm không ăn thịt bé gái chẳng hạn.
Tuấn Kiệt liền nói:
“THế Priscilla, bây giờ cô định quyết định thế nào?Làm sao cô mới tin lời tôi
nói!”
Priscilla suy nghĩ một lúc bèn nói:
“Không cần, tôi liền đến pháo đài tổ chức, trực tiếp hỏi?”

Nói xong, Priscilla liền đứng dậy, ý đồ đi ngay nhưng ngay lập tức bị Tuấn
Kiệt nắm tay lại.
“Priscilla, cô ở lại với tôi một lúc. Sau đó cô làm gì là ý định của cô, tôi
sẽ không cản?”
“Mọi người,hi vọng mọi người tạm thời rời khỏi đây cho tôi nói chuyện riêng
với Priscilla!”
Teresa và nhóm Irene thầm gật đầu, sau đó đi ra ngoài,đóng cửa.
...
Phải một lúc lâu sau, Tuấn KIệt và Priscilla mới nói chuyện.
Tuấn Kiệt là người phá bỏ không khí yên tĩnh này đầu tiên:
“Sao, cô bình tĩnh lại chưa?”

Priscilla lên tiếng:
“ Rốt cuộc ngươi muốn tôi nói gì?”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“15!”
“Ồ,15 tuổi, bé Clare mới 8 tuổi a!”
“ Ừm, tôi muốn kể cho cô một câu chuyện, không biết cô muốn nghe không?”
“Ngươi muốn kể thì nhanh đi!”
“Được, vậy tôi sẽ bắt đầu. Có một ngôi làng nhỏ bé nằm sâu trong núi, hằng
ngày người dân vẫn luôn làm việc chăm chỉ, và sống với nhau hạnh phúc.”
“Rồi một ngày kia, Yoma đã đến với ngôi làng kia, không có một dấu hiệu báo
trước. Rồi liên tiếp những vụ án mạng bắt đầu xảy ra. Nói chung tình cảnh rất
tồi tệ. Rồi cô biết họ đã làm gì không?”
“Họ đã thuê Claymore tới giết chết con Yoma kia.” Priscilla lên tiếng
“Không, không. Vì ngôi làng nằm sâu trong núi, cuộc sống của họ đều tự túc,
làm sao có đủ số tiền khổng lồ mà lũ tổ chức thối tha kia đề ra để thuê
Claymore. Có lẽ cô không biết nhưng thực sự số tiền khổng lồ đó có thể giúp
rất nhiều người dân ở lục địa này phát triển đó.”

Priscilla trầm lặng suy nghĩ, sau đó lên tiếng:
“Vậy họ làm gì?”
“Ngôi làng đó đã chia các hộ dân thành những nhóm nhỏ để dễ kiểm soát. Cô biết
đấy, 2 tuần!”
“2 tuần nhốt một hộ gia đình trong chính căn nhà của họ, rồi người dân sẽ đưa
thức ăn cơm nước cho hộ gia đình đó từ bên ngoài.”
“Cô nghĩ cách này thế nào?” Tuấn Kiệt nhìn vào mắt Priscilla lên tiếng:
“Ừm, cách này cũng được. Khi đó lũ Yoma sẽ nhanh chóng hiện hình, và ta sẽ
biết được ai. Nhưng mà...”
“Chính xác, điều lo lắng mà cô nghĩ tới đã xảy ra! Thực tế, ngôi làng đó đã
thành công trong 2 tuần đầu tiên, nhưng sau đó một ngày nọ, có một gia đình
không thấy xuất hiện dù trời đã sáng, và mọi người lập tức nhận ra điều khác
thường đó!”
“Họ muốn biết điều gì xảy ra bên trong nên đã vào tìm hiểu, nhưng ngay khi mùi
hôi thối bốc ra ngoài, họ lập tức chạy đi. Cùng với đó là họ không cung cấp đồ
ăn thức uống trong ngôi nhà đó trong vòng 1 tháng trời!”
“Tuy nhiên họ không biết rằng có một cô bé nhân loại còn sống trong đó!”
Vừa nói Tuấn Kiệt tiếp tục nhấn mạnh từ CÔ BÉ, mà ngay khi từ này nói ra khiến
cho Priscilla tâm thần chấn động
Tuấn Kiệt tiếp tục kể:
“Sau một tháng, cánh cửa nhà đó được mở ra bởi một chiến binh Claymore được
dân làng mời”
“Theo báo cáo của chiến binh,bên trong có 3 cái xác nhân loại bị thối rữa,
cũng như xác của con Yoma, và một cô bé nhân loại!”
Không!!!
Priscilla bắt đầu bịt tai lại

“Khi cô bé được đưa ra ngoài, cô bé đó chỉ bị trầy sước, nhưng không hề bị
thiếu ăn. Và xác của con Yoma bị chặt đầu, thịt của nó đã mất đi một nữa!”
“Không! ĐỪng nói nữa!”
Priscilla lúc này như không chịu đựng được nữa.
“Cô biết đấy,đứa bé đó là...!”
Nhưng Tuấn Kiệt định nói thì Priscilla liền nhanh chóng chỉa mũi kiếm về phía
hắn
“Cuối cùng ngươi muốn gì khi kể chuyện đó!”
Tuấn Kiệt cầm cốc nước trên tay, chậm rãi nói:
“Tôi muốn gì, tôi muốn kể lại hồi ức đã mất của cô, Priscilla! Cô từng có một
gia đình hạnh phúc, một người cha yêu thương mình, nhưng rồi chính cô phải tự
tay giết ông ấy, còn ăn thịt ông ấy! Điều gì đã làm cuộc sống của cô tràn ngập
đau khổ vậy!”

Vừa nói, TUấn Kiệt từ từ đứng dậy:
“Chính bởi cái tổ chức xấu xa mà cô vẫn luôn tin tưởng kia!”
Nghe vậy, Priscilla liền thẫn thờ, sau đó ngồi bệt xuống:
“ Cô 15 tuổi a, nhưng bé Clare mới 8 tuổi, hiện tại cô bé ấy bây giờ làm sao,
nếu không nhờ Teresa che chở, thì không chết đói cũng bị tổ chức bắt làm chiến
binh để rồi bị mọi người khinh bỉ. Tất cả cũng đều nhờ ơn tổ chức của cô đấy!”
“Vậy sau khi tôi kể xong mọi chuyện, cô quyết định thế nào?”

Priscilla trầm mặc một hồi lâu, sau đó nói:
“Tôi cần đi điều tra lại những gì anh nói!”
Tuấn Kiệt hài lòng, dĩ nhiên ánh mắt của Priscilla lúc này không còn ánh mắt
tràn đầy sùng bái tổ chức như trước, mà xen lẫn là một sự thâm trầm.
“Được, cô có thể đi! Hãy đi tới vùng đất xa nhất phía tây mà tôi kể, hay người
chiến binh năm xưa mà đã cứu cô! Tin chắc cô ấy vẫn còn là chiến binh trong tổ
chức.”
“Khi nào cô đã hiểu rõ ràng, hãy trở lại với chúng tôi, chúng tôi luôn luôn
chào đón cô, sẽ cho cô một gia đình như trước kia!”

Priscilla không nói gì, lẳng lặng mà đi.
“À mà người mà cô định xử quyết ấy, Teresa. Cô ấy không phải là kẻ sát nhân
như những gì cô hiểu đâu. Cô ấy đã tiêu diệt một Yoma của ngôi làng, nhưng sau
khi cô ấy đi, lũ cướp đã không sợ hãi gì nữa, và đã tàn sát toàn bộ người dân
làng ấy. Và rồi Teresa đã chính tay giết chết toàn bộ lũ cướp xấu xa đó dù cho
phá luật và phải chết!”
“Không phải ai giết người cũng là sát nhân đâu!”

“ Khi nào muốn tìm chúng tôi hãy tới thành phó thánh Rabona!”
Vừa nói, Tuấn Kiệt liền bắt đầu nhâm nhi cốc trà, để lại Priscilla không biết
nghĩ gì và lặng lẽ rời đi.


Claymore HT - Chương #39