Chương I: Mười lăm đóa hồng (4)



Chương I


: Mười lăm đóa hồng


(4)



7.



7.


Kể từ ngày Tâm xuất hiện trong cuộc đời Minh Quân, cuộc sống của hắn bị đảo lộn không ít. Hắn trở nên trầm cảm ít nói hơn hẳn, người ta có thể đổ lỗi cho bản tính nghệ sĩ mưa nắng thất thường của hắn, nhưng xem ra lần này lỗi nằm ở tình yêu chiếm một vị trí khá lớn. Hắn yêu trong nỗi bất an, lo lắng… Thứ tình yêu tay ba mà hắn chúa ghét nay lại ứng nghiệm vào trường hợp của hắn. Đúng là ghét của nào trời cho của đó.



Những ngày kế tiếp, Minh Quân và người đẹp lại tiếp tục chương trình không hẹn trước; Hai người hết đổ cá ngựa, lại đánh đàn ca hát, hết đánh đàn lại vào phòng mở phim lên coi. Những lần như thế, đầu óc Minh Quân đâu có tập trung dễ dàng được. Lòng hắn xao động dữ dội. Mà tính cách nhạy cảm của hắn lại tiếp thêm vào những suy tư đôi lúc đi quá giới hạn.



Hạnh phúc của hắn đâu phải lúc nào cũng êm xuôi; xin kể một câu chuyện để minh chứng cho nhận định trên. Một buổi tối nọ, khi mọi người đã "chè chén" xong xuôi. Lúc này, trời đã về đêm, đường vắng thênh thang, còn nghe râm ran tiếng côn trùng réo rắc; Minh Quân ngồi lại quán cùng Cảm và Cẩn; cả ba người lâu lắm mới có dịp ngồi cùng nhau để trò chuyện. Cảm mở lời trước, lúc này hơi men đã ngấm.



- Sắp tới, tớ có quà cho cậu đấy!



- Ôi! Vậy sao? Để xem thứ gì nào – Minh Quân cười nói



- Mà này, cậu với em Tâm có vấn đề gì rồi…phải không?



- Vấn đề gì đâu. Tớ thích em ấy thôi



- Minh Quân à! Tớ thật không ngờ, đúng là cậu làm tớ bất ngờ thật. Tớ biết sẽ có người thích em ấy. Nhưng tớ lại không ngờ đó là cậu, thật khó tin. Này, Minh Quân cho phép tớ được nói thẳng nhé! Em ấy không hợp với cậu chút nào đâu; về tuổi tác và quan điểm sống, tất cả đều chẳng tương đồng với cậu chút nào cả. Nói thật là tớ cũng không thích lối nói chuyện sỗ sàn của em ấy cho lắm!



- Cậu không thích chỗ nào?



- Cậu nhớ cái buổi tụi mình ngồi nhậu ngoài đường chứ? Bữa đó em ấy nhắc đi nhắc lại hai từ: "dú dê" làm tớ thấy rất khó chịu, con gái mà như thế thì…



- Hừ… vậy cậu không biết rồi; em ấy là người vậy đó, tự nhiên thoải mái, không câu nệ, tớ thích như vậy, giả sử như em ấy mà có tính cách lịch sự hiền lành đi thì chắc tớ đã chẳng thèm để ý. Cái thằng như tớ cậu biết mà, tớ thích điều gì đó khác thường một chút



- Tùy cậu thôi! Tớ không nói cậu phải từ bỏ Minh Quân à! Nhưng theo tớ thì không có kết quả gì đâu



- Tớ không quan tâm đến kết quả nữa. Tớ chỉ cần những giây phút vui vẻ, thú vị. Tớ cũng chẳng cần phải tán tỉnh em ấy



- Vậy cậu xem em ấy là nàng thơ của mình. OK! Tớ đồng ý



Nãy giờ Cẩn không nói gì, bây giờ mới chịu lên tiếng



- Tớ nghĩ nên chấm dứt đi, tớ thấy cậu đang ăn dưa bở đấy…



Cảm liền ngắt lời Cẩn



- Này cái thằng kia, không có cái dụ dưa bở ở đây nghe mày. Mày nghĩ sao vậy? Này Minh Quân, tớ khuyên cậu hãy làm một thằng đàn ông, tại sao phải dừng lại? Nếu cậu đã xác định đó là người cậu cần để xây dựng hạnh phúc thì cậu cứ tiến tới… Dù có phải chống lại ba tỷ thằng đàn ông trên thế giới này cậu cũng phải bảo vệ tình yêu của mình; nhưng tớ nói trước, cậu phải chuẩn bị tâm lý. Cậu hãy thử nghĩ xem, bây giờ em ấy mười sáu tuổi, nếu cậu muốn đến được với em ấy ít nhất phải năm năm nữa, trong thời gian đó em ấy sẽ gặp khối thằng đàn ông giống và thậm chí còn hơn cậu, cái tính em ấy thì cậu biết rồi đó… Tớ chỉ muốn nói, trong cuộc chiến này cậu phải thực sự bản lĩnh mới chiến thắng nỗi



- Cậu yên tâm đi. Tớ chẳng nghĩ xa vậy đâu; với lại em ấy còn có Nhật bên cạnh, nhiều khi tớ cũng muốn dừng lại, nhưng…



- Nhưng cái gì… Cái thằng lông vịt kia, nó chẳng là cái thá gì hết. Nó không thể bảo vệ được người mình yêu, nó chỉ là một món đồ trang sức rẻ tiền. Cậu nghĩ xem… khi cậu với em ấy đang ở trong phòng xem phim, thì nó đã đi đâu? Nó nói nó đi “Coi người ta câu cá”, ha ha ha, buồn cười… Chẳng thà nó đi câu cá thì nghe ra còn được, đằng này lại đi coi người ta câu cá, đúng là lông vịt… Chẳng qua nó bất lực không biết làm gì hơn



- Thôi, nếu cần ngày mai tớ sẽ chấm dứt tất cả với em ấy, không đàn hát không gì nữa hết



- Này này… Tớ có nói cậu phải dừng lại đâu… Mà nhắc tới chuyện này tớ mới nhớ… mấy ngày gần đây cậu hơi bậy đấy!



- Là chuyện gì?



- Thì chuyện cậu với em ấy nằm trong phòng tối xem phim chứ còn gì nữa. Cậu làm vậy rất dễ bị hiểu lầm đấy… tình ngay lý gian cậu hiểu ý tớ chứ!



- Vậy sao.



Lúc này Cẩn cũng nói chen vào



- Cảm nói đúng đấy! Cậu làm vậy mấy hôm nay tớ cũng thấy khó chịu nữa, khi tớ vào thấy hai người đang nằm… nói thật tớ cũng ngại, nên thấy là tớ chạy ra liền… cách đây hai ngày, Nhật có nhờ tớ bật đèn trong phòng lên dùm cậu chàng, vì cậu chàng sợ Tâm không dám bật, tớ phải làm thôi, dù sao tớ cũng là quản lý quán. Mà ngộ nhỡ có dị nghị gì thì không hay… lần sau cậu làm ơn bật đèn dùm tớ cái… nhỡ khách vào thấy thì khổ…



- À… thì ra là chuyện đó. Được rồi, cái này tớ ghi nhận, tớ sai, lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu, các cậu nhắc nhở đúng lúc lắm, cũng may là còn kịp – Minh Quân nói với thái độ hiểu chuyện



- Còn chuyện này nữa. Tớ cũng nói thật với cậu luôn, về em Tâm, em ấy chỉ mới mười sáu tuổi, lúc trước chú đã dặn dò bọn tớ không ai được có ý với em ấy, chú dặn mãi…



- Vậy hả, nhưng tiếc là chú quên dặn tớ - Minh Quân nói tỉnh queo – Mà cho dù chú có dặn tớ vẫn cứ làm, tớ đã thích cái gì là tớ làm, đừng ai mong cản được tớ, chú còn nói sao nữa?



- Chú nói rằng: “Với chú, những đứa nào quen mấy đứa con gái mười sáu tuổi, chú xem còn dưới g một con chó”… chú còn nói…



Lúc này Cảm không chịu được, phải nói chen vào, ngắt ngay lời Cẩn



- Này, này, thằng kia. Mày nói lại xem. Tao…tao… chỉ nhớ một chuyện



- Chuyện gì? – Cẩn hỏi lại, gương mặt chăm chú



- Mày còn nhớ chuyện em Thư chứ? Tao cho mày biết một sự thật. Bữa đi Nha Trang hôm đó, chú có nói với tao… Mày biết chú nói gì không? Chú nói: “Con, Cảm, chú biết nói ra điều này Cẩn sẽ buồn, nhưng chú biết Thư thích con chứ không thích Cẩn; nhưng Cẩn không biết điều này, cứ ngộ nhận Thư thích mình”, chú đã nói với tao như vậy đó, mà cảm nhận của tao cũng rõ lắm! Tao dám khẳng định em Thư thích tao. Cái chuyện này đến hôm nay tao mới cho mày biết; tao cũng nói cho mày hiểu luôn, năm đó em thư mới mười sáu tuổi. Nên tao thấy cái chuyện mày nói tao buồn cười quá Cẩn à!



- Này… tao cần nói cho mày hiểu – Cẩn nói lại khá nhẹ nhàng – Tao là người ở cạnh chú lâu nhất, chính tao hiểu chú hơn ai hết. Chú có một đặc điểm. Mày đừng bao giờ nghe những gì chú nói rồi vội kết luận mà hãy chú ý đằng sau lời nói đó kia. Bởi vì chú nói như vậy nhưng lòng chú chưa chắc đã nghĩ như vậy.



- Tao không cần bận tâm đến chuyện đó. Vấn đề là lúc đó em Thư mới mười sáu tuổi. Tao chưa nói xong với mày đâu Cẩn à… Tao còn rất giận mày cái chuyện mày can thiệp vào mối quan hệ của tao và Thảo để kết cục là tao trở thành một thằng “mặt dày” thích đeo bám… thiệt mày…



Lúc này Cẩn đã hết chịu đựng nỗi, bèn lên tiếng, giọng có vẻ nghiêm trọng



- Thôi! Chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện ở đây. Vì càng nói càng chẳng đi đến đâu; Cảm có rượu vào ăn nói không ra dáng; nói chỗ nọ xọ chỗ kia; và lại còn nói khó nghe nữa; khi nào tỉnh hẳn rồi nói chuyện tiếp



- À… Thôi đươc rồi, mày nói vậy thì tao… thôi tao xin phép… này Minh Quân cậu về cùng tớ chứ?



- Ừm! Tớ cũng về luôn… cũng khuya rồi



Đêm hôm đó, dưới ánh đèn đường, hai con người đứng nói chuyện cùng nhau. Đó là Minh Quân và Cảm, họ chưa thể ngủ được vì còn quá nhiều chuyện để giải bày. Tiếng chim heo như muốn cắt bầu trời thành từng mảnh; Hai con người, hai tâm trạng nhưng có cùng một nỗi đau chung.



Đúng như câu: “Tương tư vạn cổ sầu”. Những ngày đầu thu, với những cơn mưa rào lại tiếp thêm thêm vào trái tim một nỗi đau không ai mời gọi. Sự chơi vơi lạc lõng của Minh Quân cứ mỗi ngày một tái hiện rõ hơn giữa những “gương mặt biết cười”. Tình Yêu như một đóa hồng rực rỡ mà lòng khao khát của Minh Quân thì như một con nghiện thèm thuốc; hắn lao vào ôm lấy, vuốt ve những cánh hoa tình ái, mặc cho những chiếc gai nhọn xé nát bàn tay gầy yếu của hắn.



Một khoảng cách vô hình đang bủa vây lấy hắn; hắn nghi ngờ tình cảm giữa hắn và người ấy. Thứ tình cảm đang hiện hữu trong tiếng cười, trong ánh mắt ấy quá hư ảo, vô định, và khó nắm bắt. Tiếng đàn cũng nhạt dần theo từng ngày, nỗi thất vọng thê lương cũng quay trở lại hành hình “con tin yêu thương”. Con thuyền tình ái của Minh Quân cũng vô định như chính con người hắn; đã nhiều lần hắn ngửa mặt lên trời, thở dài trong men rượu mà lớn tiếng hỏi ông trời: “Tại sao ông lại hành hạ tôi như vậy, hỡi ông Xanh? Ông đem niềm hạnh phúc đến cho tôi hưởng thụ trong giây phút rồi lạnh lùng tàn nhẫn giết đi tuổi thanh xuân của tôi trong dang dở, bất toàn. Không bao giờ ông cho tôi hưởng một hạnh phúc trọn vẹn; đã vậy sao ông không giết luôn trái tim của tôi đi, đừng bắt tôi phải yêu… ông muốn tôi yêu để tôi phải trả cái món nợ gì đây? Tôi đã từng làm khổ nhân thế này nhiều quá đi chăng? Ha ha ha, được, được lắm! Để tôi xem bản lĩnh của ông đến đâu, dù tôi có chết tôi cũng sẽ đạp lên cuộc đời chó má này mà chết, tôi phải giáng cho nó một đòn chí mạng, hãy chờ xem!”.



Sau ba ngày thì Mẫn cũng trở về, cậu chàng vẫn như ngày nào, vẫn cười nói “ngớ ngẩn” theo cung cách Vi Tiểu Bảo; đôi lúc cậu chàng cho đó là phóng khoáng, vô chấp. Kịch bản Lệnh Hồ Xung đã ám ảnh không chỉ Mẫn, mà gần đây còn lan sang anh chàng “sách vở” Cẩn. Một cung cách sống biểu hiện ra bên ngoài khá lạc quan, vui vẻ nhưng che giấu bên trong một tâm hồn sáo rỗng. Lúc về trở lại Mẫn có đem theo một đoàn khách khứa gồm những cô cậu sinh viên ưa thích những hoạt động dã ngoại, từ thiện… cùng các sư thầy, mỗi người một kiểu. Họ đến chơi, đàn hát vui vẻ một buổi sáng. Minh Quân cũng chủ động tham gia góp vui nhiều tiết mục. Mở đầu là bài: “Còn tuổi nào cho em”. Tâm lại đến ngồi gần Minh Quân, họ vừa đàn vừa hát như để phục vụ những khách quý phương xa. Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên khi Tâm vừa kết thúc ca khúc: “Niệm khúc cuối” của Ngô Thụy Miên. Gần đây Tâm đã hát được một số bài nhạc trữ tình có vẻ già nua so với độ tuổi của mình. Cũng chẳng có gì lạ về điều này, ngay đến Minh Quân, trước đây hắn rất ghét nhạc trẻ, thế nhưng gần đây hắn thay đổi một trăm sáu mươi độ, với hắn thì “nhạc trẻ bây giờ nghe cũng hay hay đấy!”; Tâm cũng thế thôi, cô nàng đang tập làm quen dần với những thể loại nhạc đậm chất lãng mạn và sâu sắc hơn.



Sau khi Minh Quân đã tiễn khách về hết, mọi người ngồi vào bàn dùng cơm trưa. Mẫn nói đưa mọi người đi rồi sẽ quay lại sau. Sáng hôm đó Cẩn có vẻ không vui; khi khách đã đi hết rồi cậu chàng mới lên tiếng, thái độ khinh khỉnh.



- Hừ… Thầy bà gì…



Tâm ngơ ngác nhìn Minh Quân hỏi



- Ủa, anh Cẩn có chuyện gì vậy anh?



Minh Quân cũng làm điệu bộ ngạc nhiên qua ánh mắt trả lời



- Anh cũng không biết nữa



Buổi cơm trưa nào mọi người cũng cười nói vui vẻ; đặc biệt là Tâm, dường như trên môi em ấy không bao giờ thiếu vắng nụ cười hồn nhiên. Dùng cơm xong là Tâm lại bắt tay ngay vào việc rửa chén như mọi ngày, có khi thì Nhật rửa hộ; lần này thì chính em ấy làm. Minh Quân có vẻ bạo dạn hơn nhiều rồi… Hắn đứng bắt chéo chân, một tay tựa vào tủ lạnh, một tay để ở túi quần. Hắn nhìn Tâm rửa chén chăm chú lắm! Thấy vậy Tâm cũng lên tiếng phá tan những khoảng lặng.



- Anh Minh Quân! Khi nãy nói chuyện với mấy người anh có nhắc đến “Bu Bu”, đó có là nhạc cụ gì anh? Em chưa nghe bao giờ



- À! Đó là một cô gái anh từng biết, không phải là nhạc cụ, hồi trước anh thường nghe cô ấy hát cải lương, hò vọng cổ… Những tích như: “Tây Thi Phù Sai”, “Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà”…



- Hát hay không anh



- Cũng được



- Anh chắc biết đàn hết những bài nhạc Trịnh?



- Anh biết nhiều bài chứ không hết được



Nhật xuất hiện, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng kết thúc.



Buổi chiều đến, gian phòng chính đã tụ tập đủ tay đổ cá ngựa. Có Minh Quân, Tâm, Mây, và Mẫn. Còn Nhật và Cẩn thì không mặn mà lắm với trò chơi; hai người mỗi người mang một tâm sự riêng, người thì tìm một góc đọc truyện tranh, người thì ra bờ hồ “coi người ta câu cá”. Chỉ còn lại bốn người…



Gần đây, tình cảm giữa Mây và Mẫn cũng có nhiều tiến triển. Lại thêm Mẫn vắng mặt mấy ngày cũng làm mới hơn phần nào mối quan hệ. Cậu chàng cũng khá là chiêu trò, nhưng chỉ Minh Quân mới hiểu. Về phần Mây, có thể nói là ngày đêm “mong nhớ” cậu chàng; còn cậu chàng khi biết điều đó lại hay có thái độ “ăn dưa lê đội mũ phớt”. Cậu chàng nói như không biết mệt “chiến tích” đi Bảo Lộc của mình; nào là ca hát, nào là quen lắm cô gái xinh đẹp, rồi mọi người muốn giữ cậu lại chơi… Cậu chàng còn khéo bồi thêm vào “có khi ngày mai anh lại đi tiếp”. Những chiêu trò này, Minh Quân đi guốc trong bụng cậu chàng; bởi những thứ đó Minh Quân đã áp dụng một thời oanh oanh liệt liệt của mình trong cuộc chơi tình ái. Một trong những thủ thuật đó là tạo ra “ánh hào quang”, một kẻ đi quyến rũ phải làm sao cho người khác thấy được anh ta là người được nhiều người khao khát, thèm muốn; bởi những thực khách sẽ không bao giờ tìm đến những nhà hàng vắng vẻ. Việc tạo ra thế tam giác, kích lên sự ghen tuông của đối tượng; tỏ ra thờ ơ bất cần để níu giữ tình cảm của nạn nhân… Bình thường ít ai thấy được những mánh lới này, chỉ những tay trong cuộc mới hiểu… Sự quyến rũ lợi hại nhất là ngấm ngầm, gián tiếp, quyến rũ người khác mà họ không hề hay biết. Việc tỏ ra mình “trung thực”, phơi bày những điểm xấu cũng là một “thủ đoạn” nằm trong bí quyết của “những kẻ cầm cưa”. Nhưng công bằng mà nói, những mẹo nhỏ để giữ lửa trong tình yêu không hề có tội; nó giống con dao để thái thịt, tùy vào người dùng dao với mục đích gì? Nếu dùng dao để thái thịt thì sẽ tạo ra những món ăn ngon, dùng dao để giết người thì tạo ra án mạng, vậy thôi! Vấn đề ở chỗ khi ta tán tỉnh một người, động cơ của ta nằm ở đâu; nếu tán tỉnh chỉ để thỏa mãn cái tôi đê tiện thì hoàn toàn khác, nó trở thành một tội ác. Nếu xuất phát từ một tình yêu chân thành, thì nghệ thuật quyến rũ trở thành viên đá giữ lửa trong tình yêu.



Những biểu hiện nhỏ thường hé lộ một phần bản chất bên trong của sự việc. Buổi chiều tai ác hôm đó đã khắc sâu vào lòng Minh Quân một ấn tượng cực kì xấu về Mẫn.



Câu chuyện đó xảy đến thật bất ngờ; chiều hôm đó họ đang cười nói rất vui vẻ với nhau. Cẩn thì đã đi chợ. Tâm thì đang đóng kịch hài cho mọi người xem. Mẫn và Mây cũng tham gia “vở kịch”, bọn họ “nhại” giọng Bắc nghe có vẻ rất mượt. Chút nữa thì tôi quên, trong căn phòng lúc này không phải bốn người nữa, mà có thêm một cô bé con, em của Mây được đưa đến quán chơi từ rất sớm. Mẫn ngồi ôm cô bé chơi đùa cùng nó; Mẫn tỏ ra là người rất thích trẻ con, mà tính Mẫn từ xưa giờ vẫn vậy, thích trẻ con lắm!



Tâm đang ngồi hí hoáy viết cái gì đó vào một tờ giấy trắng, viết xong cô nàng liền đưa nó cho Minh Quân đọc.



- Lớn rồi mà còn dụ dỗ trẻ con anh, hơ?



Minh Quân viết vào tờ giấy câu trả lời của mình, rồi đưa cho Tâm



- Ừm, chắc con bé sắp gọi là anh rể rồi



- Đúng rồi đó anh, thích người ta quá rồi còn làm bộ



- Phải nói là yêu mới đúng em ơi!



Thấy hai người đang trao đổi “thư từ” qua lại; và nhìn mình cười, Mẫn cố giành lấy tờ giấy trong tay Tâm. Tâm cầm tờ giấy cuộn lại vờ làm động tác như sẽ bỏ cuộn giấy vào ngực nếu cậu chàng còn tiến đến. Thấy vậy cậu chàng mới lên tiếng.



- Nè, nè con bé kia. Mới mười sáu tuổi thôi đó, đừng có thách anh mày nhé! Có tin là anh mày, moi ra được không? – Mẫn nói nhại giọng Bắc



- Không tin



- Vậy ra đây



Tâm đút cuộc giấy vào túi quần đi ra chỗ Mẫn đang ngồi, quay lại nói với Minh Quân



- Anh, nhớ bảo kê em



Mẫn lại tiếp



- Nằm chống tay xuống



Tâm làm theo



Bất thình lình, Mẫn nắm hai chân của Tâm xốc ngược lên, làm lộ cả bụng, ngực, những chỗ nhạy cảm trên cơ thể con người. Minh Quân trông thấy tất cả nhưng hắn đã bị bất ngờ không ngăn cản kịp, mặt hắn đỏ bừng lên, thậm chí hắn còn ‘xấu hổ’ hơn cả Tâm; hắn chỉ muốn đứng lên đấm vào mặt cái kẻ mà hắn đã từng xem là bạn đó; như một phản xạ tự nhiên hắn đỡ Tâm dậy dìu cô nàng vào ngồi trong băng ghế dài, cô nàng hình như vẫn chưa hoàn hồn. Điều khiến hắn bất ngờ hơn lại chính là Tâm, cô nàng bỗng trở nên bạo dạng khác thường, chọc ghẹo, lả lơi. Tâm chạy lại chỗ Mẫn, giữ lấy anh chàng, sau đó “cắn” vào hai bắp tay săn chắc của cậu chàng. Một kiểu “cắn yêu” như nhân gian vẫn thường nói; cô nàng còn mở áo lên khoe vùng bụng trắng tinh của mình trước mặt mấy thằng đàn ông. Lúc này mồ hôi đã lấm tấm trên gương mặt Minh Quân, cơ thể hắn nóng ran như đang ngồi trong một bệnh viện vùng nhiệt đới. Hắn siết chặt tay, nghiến răng… Hắn cố gắng kiềm chế để không phải dùng đến bạo lực. Một là, hắn sẽ đạp cho anh chàng kia một cái văng ra khỏi cửa, Mẫn tuy có cao lớn, là một võ sĩ Taekwondo có hạn, nhưng hắn cũng chẳng ngại gì vì hắn cũng là huấn luyện viên Karatedo và là một tay đấm chưa biết thua ai bao giờ? Hắn sẽ đấm thật nếu sợ việc còn tái diễn lần nữa. Còn về phần cô nàng, hắn chỉ muốn kéo cô nàng vào phòng sau, cho cô nàng ăn ngay một cái tát vì thái độ lả lơi, trơ trẽn của cô ta.



Nếu bạn quá tự nhiên đến mức sỗ sàn bạn sẽ tự hạ thấp giá trị của mình. Trông con mắt Minh Quân, người hắn yêu là đẹp nhất, là viên ngọc quý để hắn trân trọng, gìn giữ. Bất kỳ ai đụng chạm đến viên ngọc quý của hắn, hắn sẽ bẻ cổ kẻ đó ngay. Với người hắn yêu cũng vậy, cái gì cũng có giới hạn của nó… cô nàng lần này đã đi quá giới hạn. Nhưng hắn dựa vào danh nghĩa gì để làm hai điều đó? Hắn chưa phải là người yêu chính thức của Tâm, hắn sẽ lên án cô nàng để rồi cô nàng nói như tát vào mặt hắn: “Anh là gì của em?”, lúc đó hắn sẽ trả lời ra sao? Hắn cũng không thể trách Mẫn vì cô ấy hoàn toàn tự nguyện. Hắn chỉ có thể ngăn Mẫn làm những cái chuyện kéo chân như lúc nãy, vì đó là hành động không đẹp với bất kỳ người phụ nữ nào.



Qua chuyện đó, hắn đau xót ghê gớm. Một là hắn hối hận vì mình đã không bảo vệ được người mình yêu thương, điều này đối với hắn là một sự sỉ nhục ghê gớm. Hai là hắn đã nhận thấy rõ hơn bản chất của Tâm… cô nàng không đơn giản như hắn nghĩ. Có lẽ Cẩn đã đúng khi nói: “Cậu coi chừng ăn dưa bở”. Còn ba là tình bạn, hắn không ngờ Mẫn lại đối xử với hắn như vậy, không ngờ cậu chàng lại chơi trò bắt cá hai tay. Chỉ mỗi mình hắn mới hiểu được Mẫn, hắn thừa biết trong bụng Mẫn đang tính toán điều gì.



Hai cô gái vô tư đến lạ! Hắn nghĩ: “Tuổi mười sáu là vậy sao?” Thế rồi hắn nằm úp xuống bàn, rầu rĩ đến tội; Tâm lấy chiếc điện thoại quen thuộc, mở bài “Chị Tôi” ngồi hát cùng Mẫn, lòng hắn trở nên điên dại, nhưng hắn dằn lòng tự bảo vệ mình: “Mày là một thằng đàn ông Minh Quân à! Mày là một tay lãng tử bất cần đời, sự lạnh lùng cố hữu của mày đâu, mặc kệ chúng nó”. Rồi không mời mà đến, Tâm lại ngồi gần với hắn, ngồi ngay trước mặt hắn, nàng mở bài “sợi dây chuyền định mệnh” hát cho hắn nghe! Hắn ngước mặt lên nhìn nàng thơ của hắn đang phiêu trong tình khúc lãng mạn, hai đôi mắt bắt gặp nhau giữa một nỗi buồn vô tận.



Mẹ kiếp! Nhục đến thế là cùng - hắn tự nói với lòng, và vung tay đấm mạnh vào tường khi mọi người đã về hết



Kể từ chiều hôm đó, Minh Quân ý thức sâu sắc hơn việc cần phải chứng tỏ bản thân mình trước người ấy. Nếu cần hy sinh tính mạng để bảo vệ người ta thì cũng phải làm mà không hề do dự.



Cuộc nhậu tối hôm đó khá đông đủ, có Duy, Hiếu, Văn, Cẩn, Minh Quân, Mẫn, Việt nhỏ. Anh em đang chuẩn bị thức nhắm, Minh Quân và Cẩn đang ngồi trong căn phòng có chiếc bàn tròn lớn; Mẫn cũng đi vào, hôm nay cậu chàng rất vui, cậu chàng nhí nhảnh và hồn nhiên giống như những nhân vật chính hài hước, trong mấy bộ phim kiếm hiệp đắt tiền vậy! Khi Mẫn đã ngồi xuống, bất ngờ Minh Quân lên tiếng nói.



- Hôm nay, cậu làm tớ khá bực mình đấy! Cậu chơi không đẹp chút nào



Mẫn ngơ ngác như không hiểu gì, hỏi lại



- Nhưng là chuyện gì?



Minh Quân nói với thái độ cứng rắn



- Còn chuyện gì nữa, chuyện cậu cầm chân em Tâm chiều nay, với cái hành động thô thiển của cậu… nói thật là tớ rất khó chịu, lúc đó tớ không kịp cản cậu lại, dù sao em ấy mới mười sáu tuổi chưa hiểu chuyện, còn cậu thì đã lớn rồi, hành động của cậu ai có suy nghĩ nhìn vào cũng thấy chướng cả. Cậu có muốn sống với thái độ bất cần hay gì đó của cậu thì tôi không cần biết, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu chuyện đó mà còn xảy ra nữa thì tôi không để yên đâu. Cậu cũng biết tính tôi rồi đó, nếu cần tôi sẽ đem cái mạng ra "thí" bất cứ lúc nào.



Mẫn nói lại với thái độ bức dọc nhưng cố giả ra mặt đức độ



- Được rồi, tui sai… cậu hù tui đó hả



- Tôi chẳng hù ai cả, cậu cứ thử lại lần thứ hai đi sẽ biết



- Được rồi, vậy tui không đụng đến em Tâm của cậu là được chứ gì? Còn với người khác tui vẫn cứ làm đấy!



- Cậu làm với ai tôi không cần biết, nhưng nếu mà cậu đụng đến Tâm thì hãy coi chừng. Cậu là bạn tôi nhưng cậu không tôn trọng tôi một chút nào. Cậu thừa biết tôi yêu Tâm, tôi có lý do chính đáng để bảo vệ em ấy… cho dù cậu không tôn trọng tôi đi nữa thì ít ra cậu phải tôn trọng em ấy chứ, cậu là một thằng đàn ông, em ấy mới có mười sáu tuổi đã hiểu gì mà cậu hành động thô thiển như vậy; bây giờ các em ấy làm sao mà hiểu được, còn cậu thì đã lớn rồi. Giả sử như tôi làm thế với người cậu yêu thì cậu làm sao?



- Nếu có như vậy thì tui vẫn để cho cậu làm…



- Cậu có còn là thằng đàn ông không…



- Vấn đề ở đây là em ấy tự nguyện cho tôi làm, cậu cần phải coi xem người con gái đó có xứng đáng để cậu bảo vệ không



- Tôi chẳng cần biết, tôi yêu ai thì phải che chở cho người đó…



- Nhưng cậu là gì của Tâm, nếu như thằng Nhật nói với tớ những câu này thì còn được, đằng này cậu…



- Cậu thôi nhắc tên của thằng đó ở đây đi, đó là một thằng bạc nhược, là thứ “bò ăn cỏ”; Hừ… nó xứng đáng làm một thằng đàn ông hay sao mà cậu đem so với tôi; quên nó đi… Tôi nhắc lại, tôi cảnh cáo cậu lần nữa, đừng để tôi thấy những hành động tương tự…



Thấy tình hình căng thẳng quá, Cẩn mới nói chen vào.



- Thôi thôi! Các cậu, làm ơn đi… đừng vì một đứa con gái mà…



- Tại vì cậu ta chơi không đẹp…



- Thôi được rồi tớ sai, đừng nhai lại nữa



- Chính cậu đang nhai lại đấy



Hai người dừng tranh cãi, Minh Quân quay sang nói với Cẩn



- Cậu thấy hành động của Mẫn như vậy đúng hay sai? Nói một cách công bằng đi



Cẩn lặng đi một lúc rồi trả lời



- Ừ! Đúng là Mẫn sai thật rồi, nhưng cậu cũng không nên nói nặng quá!



- Nặng cái quái gì, tớ chưa đấm vào mặt hắn là may đấy! Mà thôi bỏ đi. Còn chuyện này nữa. Tớ muốn nhờ cậu một việc. Tớ biết rằng em Tâm và Mây rất tin tưởng ở cậu, luôn xem cậu là một người anh tốt; Cậu giúp tớ lựa lời khuyên nhủ các em ấy, đặc biệt là Tâm phải ý tứ hơn trong các mối quan hệ, đặc biệt là với những người khác giới. Hành động thái quá sẽ làm mất giá trị của bản thân. Tôi nói cũng được, nhưng em ấy sẽ không bao giờ nghe, thậm chí còn chống đối, cậu hãy hứa là giúp tôi chứ!



- Được rồi, được rồi, để tôi làm cho



Cẩn nói với thái độ đoan chắc; nhưng sau này Minh Quân mới biết, Cẩn đã đổi thay từ những ngày đó, Cẩn đã không bao giờ thực hiện lời hứa của mình với Minh Quân; Cẩn bắt đầu trở nên tự phụ và có ý coi thường nhân cách cũng như tài hoa của Minh Quân… một sự coi khinh ngấm ngầm.



Cuộc rượu tối hôm đó không đem lại vui vẻ gì; Tiếng nói tiếng cười của Duy, Hiếu còn vang lên chát chúa. Những con người này rất vô tư, chính vì điều này mà nội tâm của họ mãi vẫn là những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường; họ tìm đến những cuộc nhậu với những câu chuyện phiếm tốn thời gian; không bao giờ thấy họ buồn vì họ chẳng có lý do để buồn, một cuộc sống tẻ nhạt và đơn điệu với những câu chửi tục thấp thỏm bên tai. Mẫn đã chào mọi người về sớm. Những người khác cũng dần dần tản đi chỉ còn lại Minh Quân và Cẩn. Minh Quân dường như chưa vơi niềm uất hận; hắn lại ngồi vào bàn uống rượu, tâm sự với Cẩn, một trong những hành động mà sau này hắn rất hối hận.



Bóng tối lại phủ xuống con đường quen thuộc. Minh Quân bước đi mà lòng nặng trĩu; Ánh trăng những đêm này sáng vằng vặc, vì là rằm tháng bảy, mùa vu lan báo hiếu nên trăng mới sáng như vậy. Minh Quân ngửa mặt nhìn trời, bất giác thở than, “Ôi! Chiếc cầu Ô Thước lại một lần nữa bắt qua sông Ngân Hà”. Hắn ngậm ngùi cất lên giọng hát trầm buồn giữa đêm vắng.



“ Một ngày như mọi ngày



Từng mạch đời trăn trối



Một ngày như mọi ngày



Bóng đổ một mình tôi”



Người ta thường nói “Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”. Câu này với Minh Quân chưa bao giờ lỗi mốt; trong chuyện tình cảm của hắn hết nỗi buồn này rồi đến nỗi buồn khác lũ lượt kéo đến.



Ngoài những giây phút ca hát thoải mái bên cạnh Tâm; hắn xem thời gian còn lại đều là những thứ nhạt nhẽo vô vị. Cũng có hôm hạnh phúc lên đến tột độ; như có lần hắn và Tâm ngồi chụm đầu lại xem những chương trình ca nhạc, giải trí trên một chiếc điện thoại cảm ứng hiệu Sam Sung. Tâm là một cô gái hiện đại, nên những thao tác với công nghệ của của cô nàng là khá “siêu”, nhiều lúc cô nàng làm Minh Quân khá bất ngờ vì tài lẻ đó. Nếu bạn đưa cho cô nàng một chiếc điện thoại bất kỳ, hoặc một chiếc máy ảnh, máy tính xách tay… cô ấy sẽ thao tác một cách rất thành thạo; những ngón tay cô nàng lướt trên màn hình cảm ứng cứ như là dân IT chuyên nghiệp.



Tâm mở những ca khúc mà cô nàng yêu thích lên, cất tiếng hát theo điệu nhạc. Minh Quân ngồi chống cằm lắng nghe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Tâm đắm đuối. Bờ vai của Tâm cọ sát người hắn, đầu tựa bên đầu; thầm thì to nhỏ… hai cặp mắt dính vào màn hình chiếc điện thoại bé tẹo.



Buổi hôm đó hai người ngồi từ lúc hai giờ cho đến tận sáu giờ tối; khi Nhật đã đi “Coi người ta câu cá” trở về.



- Anh về nhuộm tóc trước nghe Ni, em ở lại chơi đi – Cậu chàng nói với đôi mắt đỏ hoe



- Thì anh chở em về luôn, còn làm màu nữa – Tâm nói vẻ bực bội



- Thì đi…



Vậy đó! Lần vui vẻ đó kết thúc. Để mở ra một giai đoạn mới của sự chuyển pha. Như người ta thường nói: “Lạc cùng sinh bĩ cực” – vui quá sinh ra buồn.



Sáng hôm sau, mọi người đều có mặt từ sớm. Chẳng là hôm nay chú lên; chú đã gọi điện cho mọi người, nói mai tới sớm đổ cá ngựa. Chỉ riêng Minh Quân là chú không gọi. Tiếng cười tiếng nói lại như ngày nào? Chát chúa, inh ỏi. Nó tạo cho Minh Quân một ấn tượng tiêu cực, những cuộc vui đó đã làm Minh Quân thêm cay đắng; hắn cay đắng vì sao thì hắn không hiểu được. Đôi khi tình cảm của hắn rất trái ngược; khi thì hắn yêu tất cả, khi thì hắn chẳng cần ai.



Hôm nay, hắn vẫn với cái vẻ mặt suy tư quen thuộc. Đã không ít lần Tâm trông thấy hắn ngồi buồn thiu thỉu một mình. Có bữa cô nàng còn lên tiếng hỏi.



- Sao lúc nào anh cũng buồn buồn vậy? Anh thích ở một mình hả?



- Ừ! Anh thích được ngồi một mình



- Đúng rồi! Anh thích bóng tối mà…



Từ ngày có bàn cờ cá ngựa đến nay chú vui hẳn ra, không phải phụ thuộc vào bàn cờ tướng nữa. Về phần Tâm, có vẻ lạnh nhạt hơn, Minh Quân cảm nhận được điều đó từ ánh mắt, cử chỉ của cô nàng. Tiếng đàn của Minh Quân không còn đủ níu kéo đôi tai của Tâm nữa, thay vào đó là tiếng cười hí hố của cuộc đua ngựa với tiếng xúc xắc rơi lộc cộc. Hắn còn biết làm gì hơn ngoài việc nằm suy nghĩ những gì xảy ra trong thời gian qua; rồi khi đã nghĩ chán, hắn tìm một góc riêng tư, lại “tôi với cây đàn âm thầm thở than”. Tiếng đàn buồn thê lương với giọng hát nghèn nghẹn.



“Người ơi tôi thường hay muốn biết



Với tình hoa thắm thiết



Yêu tôi hay yêu đàn?… Yêu tôi hay yêu đàn?”



Sau buổi trưa mọi người vẫn ngồi nói chuyện phiếm; Duy có mặt từ sớm, có Hiếu và Mẫn cùng ngồi ở phòng chính. Cẩn thì tiếp tục dán mắt vào quyển truyện tranh; Minh Quân đang ở sau nhà đàn hát; chán chường Minh Quân dừng đàn lại đi lên nhà trên ngồi với mọi người. Khi đi qua gian phòng chính, Minh Quân thoáng nhìn vào phòng chứa đồ; trong bóng tối nhá nhem Minh Quân lướt thấy một thân hình bé nhỏ đang nằm ngủ say, đó là người con gái mà hắn đã đem yêu thương; nhưng tim hắn chợt nhói lên. Một cặp mắt ráo hoảnh đang nhìn ra ngoài phía cửa bắt gặp ánh mắt hắn, đó là…



“Người đó… tại sao lại người đó?” hắn liên tục nói với lòng mình.



Không ai xa lạ … đó là chú… Người mà hắn từng coi như cha đẻ… Chú đang nằm gần Tâm… Đầu chú hướng về đầu của nàng… Hắn cố quay đi để tránh ánh nhìn của chú. Hắn đi đến ngồi cùng mọi người ở gian phòng chính; nhưng lòng hắn không thôi cảm giác bất an, lo sợ… Hắn bắt đầu nghĩ lại những gì Mẫn đã từng nói với hắn về chú; trong lòng hắn trỗi lên một quyết tâm đáng sợ. “Không! Dù đó là bất kỳ ai ta cũng phải ngăn chặn, phải âm thầm bảo vệ nàng”. Vậy là hắn dạo qua dạo lại để quan sát bên trong căn phòng tối… Không thể cứ bị động như vậy được, hắn đánh bạo đi vào bên trong, cất tiếng hỏi chú.



- Chú ra đánh cờ với con…



- Thôi! Chú mệt… chú nằm nghỉ chút



Hắn lại trở ra với trạng thái khó chịu trong người. Hắn biết sự lo lắng của hắn là thừa, vì hắn biết sẽ chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra; chỉ có điều hắn không thể chịu đựng được bất kỳ ai khác giới ở gần nàng. Một phần nữa là hắn thất vọng, thất vọng về một người đã từng đem lại cho hắn những tình cảm máu mủ thân thương, nay lại trở mặt với hắn. Không lâu sau thì Tâm cũng đã thức dậy, cô nàng vẫn còn ngái ngủ, điều đầu tiên cô nàng thức dậy là đi tìm một người, có lẽ chỉ để sai khiến một điều gì đó. Người đó thì chắc các bạn đã biết rồi. Anh chàng đi “Coi người ta câu cá” cũng đã về. Khi cảm thấy vai trò của mình không cần thiết nữa. Hắn ra hiệu cho Cẩn cùng đi với hắn, dạo một vòng bờ hồ ngắm cảnh, nói chuyện.



Cẩn đồng ý! Hai người đi trong buổi chiều tà vương nắng nhè nhẹ. Mặt hồ nhấp nhô từng cuộn sóng, thỉnh thoảng lại đập vào bờ đá, xuyên qua những cái hang nhỏ nơi những con tôm trắng đang cư ngụ. Bèo lục bình trôi lơ đãng trên mặt hồ xanh biếc… Lòng Minh Quân dạt dào cảm xúc. Hắn mở đầu câu chuyện.



- Tớ muốn nói với cậu một việc, nhưng cậu đừng nói lại với chú…



- Việc gì cậu nói đi



- Hôm nay, tớ đã thấy chú ngủ bên cạnh em Tâm, khi đó trong phòng tắt đèn rất tối. Lúc đó cậu đang đọc truyện sau nhà nên không biết… Lúc đầu chú nằm hướng đầu lên phía trên, sau đó lại quay xuống dưới gần sát em ấy… nói thật tớ…



- Vậ hả? Về chuyện đó thì cậu phải thông cảm cho chú… chú đang mệt do phải đi đường xa... trường hợp của chú khác cậu nên không thể trách chú được… - Cẩn nói vẻ hiểu chuyện, tỏ ra bênh vực chú



- Tớ cũng biết điều đó, chỉ có điều chú làm tớ hơi thất vọng… Với những gì mà chú đã từng nói với anh em mình; chú thường rất biết giữ lễ, tránh dị nghị… có lần chú còn nói với tụi mình chú không bao giờ ở gần con gái dù đó có đáng tuổi con cháu mình, chú luôn giữ khoảng cách vì sợ mang tiếng… Nhưng hôm nay tớ thấy chú hành động rất mâu thuẫn với lời nói… Mà thôi bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, càng nói ra tớ càng thấy mình nhỏ nhen, vô ơn.



Hai người tiếp tục đi, đến một đoạn đường có một cây thông lớn tỏa bóng mát xum xuê, hai người ngồi xuống dưới gốc cây hóng mát tiếp tục câu chuyện đang còn dang dở. Minh Quân nói trước.



- Cậu à! Mười lăm ngày qua là một trong những khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tớ. Tớ đã trẻ đi rất nhiều… mười lăm ngày tớ trẻ đi những mười lăm tuổi. Chưa bao giờ tớ thấy yêu một người con gái như vậy! Đến độ tớ sẵn sàng chết để bảo vệ cho cô ấy. Tớ nhận ra bây giờ mới đúng thật sự là tớ đang “yêu”, trước đây tớ đã ngộ nhận tình yêu…



- Ừm… Cậu thấy vui là được rồi



- Còn chuyện này nữa; gần đây tớ thấy mình cứ cách xa với mọi người làm sao ấy! Tớ thấy giữa tớ và chú có một khoảng cách quá lớn, ngay cả Mẫn nữa, tớ không ưa Mẫn một chút nào, lần nào có cậu ấy là tớ lánh mặt, tớ không còn xem cậu ấy là bạn nữa, cả Được cũng vậy… Thật sự không ai hiểu được tớ



- Người nào nói rằng trên đời này không ai hiểu được mình, tức là người đó tự cho mình là thông minh – Cẩn nói với giọng sách vở



- Hôm nay là ngày cuối cùng em ấy làm ở quán đúng không?



- Ừ! Tối nay các em ấy sẽ “nướng bánh tráng” làm tiệc chia tay



- Nhiều khi tớ cũng buồn về chú lắm cậu à…



- Nếu cậu chú ý thì cậu sẽ thấy – Cẩn thổ lộ- Chú gần đây không muốn đánh cờ với cậu nữa. Gần đây chú để ý đến Mẫn; chú sắp mở cơ sở ba của hội quán; tớ nghĩ là chú nhắm Mẫn rồi…



- Cái đó tớ không quan tâm… Tớ hiểu được thái độ gần đây của chú, mặc dù chú không lộ ra mặt nhưng làm sao tránh khỏi giác quan cảm nhận của tớ, thật ra chú không ưa tớ đến quán chút nào, vì chú sợ tớ sẽ làm hư cậu, và còn một nguyên nhân sâu xa khác mà tớ không tiện nói… Chú thừa hiểu tớ là một người không bao giờ chịu dưới người khác, và không ai có thể sử dụng được tớ. Chắc chắn một ngày nào đó tớ sẽ trả cái ơn nghĩa này cho chú, nếu đời chú không được tớ sẽ trả cho đời con, đời cháu của chú… Những ngày gần đây, càng giúp tớ trưởng thành hơn trong cách tư duy. Tớ đã thất bại rất nhiều, nhưng chưa có một thất bại nào từng đánh gục tớ hoàn toàn. Mỗi lần như vậy tớ lại đứng lên làm lại. Bắt đầu lại tất cả… Có lẽ vì vậy mà tớ rất thích bản giao hưởng anh hùng của Beethoven. Khó khăn và thất bại tưởng chừng đánh gục người anh hùng, người anh hùng có khi mất niềm tin… nhưng ý chí mạnh mẽ đã đưa người anh hùng vượt qua tất cả chông gai thử thách, để tiến dần đến vinh quang.



- “Gió hiu hiu chừ, Dịch Thủy lạnh ghê! Tráng sĩ ra đi chừ, chẳng trở về” – Cảm thán, Minh Quân bỗng ngâm nga khúc Dịch Thủy hàn.



- Có lẽ thời gian tới tớ sẽ ít đến quán… Cậu ở lại mạnh giỏi. Hãy giúp tớ để ý em Tâm, hãy lựa lời khuyên nhủ, dạy bảo để em ấy tốt hơn… Đó là mong muốn lớn nhất của tớ trong lúc này



- Được, cậu cứ yên tâm đi mà



- Ừm! Chúng ta về thôi



Hai người về đến nhà được ít phút thì Tâm và Mây cũng đã đến giờ đi học thêm. Chào tạm biệt mọi người sau đó hẹn tối 7 h rưỡi sẽ trở lại nướng bánh vui chơi cùng nhau. Đây là buổi cuối cùng Tâm làm ở quán, từ ngày mai em lại vào học chính thức. Tâm đi và dường như không hề để ý đến Minh Quân đang ngồi sau nhà, nâng đàn ca những khúc tình buồn. Buổi tối hôm đó, Minh Quân không ở lại vui cùng mọi người. Hắn đã chọn phương án rút lui. Hắn cũng ra về khi Tâm vừa rời gót. Trong lòng hắn chất chứa quá nhiều mâu thuẫn, nhiều nỗi đau đến chỗ hắn phải can đảm chấm dứt tất cả… hắn chợt nhận ra bản chất của tình yêu tuổi mười sáu, một thứ tình yêu hời hợt nông cạn nhưng đẹp… Ít ra là đối với hắn.


Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương #4