Chương I: Mười lăm đóa hồng (3)



Chương I


: Mười lăm đóa hồng


(3)


Men rượu quái ác cứ ngấm sâu vào, càng làm lòng Minh Quân đau nhói. Phần buồn vì tình yêu, một cuộc tình éo le, trắc trở, cố chơi vơi ngược dòng đời. Một chàng trai hai mươi bảy tuổi đem lòng yêu một cô gái mười sáu; cô gái đã có người yêu; cô chỉ xem chàng là đồ chơi, là một món trang sức rẻ tiền. Phần buồn vì tình bạn; luôn coi thường nhau, ruồng bỏ nhau những khi khó khăn; buồn vì bản chất tư lợi của con người; khi có giá trị thì lợi dụng, khi hết rồi thì đem ném đi như một bao thuốc hết hạn sử dụng. Con người trên thế gian này sao mà giảo hoạt và hay thay đổi quá! Tiếp vào nỗi cay đắng là niềm đau khổ khi nghĩ đến sự nghiệp đời mình, còn long đong hai tay trắng. Cảm xúc dâng trào như những cuộn sóng đập mình vào vách đá. Mắt Minh Quân đã hoen ướt. Hắn vẫn cúi đầu uống từng ngụm rượu.



- Mai cậu đi Bảo Lộc với tớ không? Thay đổi không khí đi – Mẫn quay sang nói với Minh Quân



- Thôi! Tớ không đi đâu – Minh Quân trả lời lạnh lùng



Năm phút sau Cẩn đi ra; ngoắc tay gọi Minh Quân vào phòng bên nói chuyện. Minh Quân đứng lên đi đến một phòng khác; hắn kéo chiếc chế đôn ngồi xuống đối diện với Cẩn.



- Tớ với Mẫn vừa nói chuyện với nhau. Về chuyện của cậu… - Cẩn vừa nói vừa vỗ vai Minh Quân an ủi – Yên tâm đi, mọi thứ sẽ ổn thôi mà



- Gần đây tớ có rất nhiều chuyện buồn; về chuyện tình cảm, cậu hãy nói xem; em Tâm ở bên tớ sẽ hạnh phúc hơn bên cậu Nhật đúng không? Ở bên tớ em ấy sẽ có những ngày tháng vui vẻ, thăng hoa… cậu cứ nhìn bọn tớ đi; mỗi lần hai đứa tớ ở bên nhau đẹp và lãng mạn biết bao



- Ừ! Đúng, Tớ cũng thấy vậy! Nhưng em ấy còn nhỏ quá; suy nghĩ còn trẻ con. Hiện tại lúc này. Nhật hợp với em ấy hơn



- Thôi tạm không nói chuyện này nữa. Tớ buồn là vì nhiều chuyện lắm!



Nói đến đó, bỗng dưng nét mặt của Minh Quân thay đổi. Mặt hắn méo xệch đi, giọng nói rung rung phát ra từng tiếng đứt quãng.



- Ba… mẹ… tớ…. từ… tớ…rồi!



Nói đến đây thì Minh Quân không thể kiềm giữ dòng nước mắt được nữa. Hắn nằm vật xuống bàn, úp mặt vào hai cánh tay khóc thút thít, tiếng khóc thê lương trong trong trạng thái quằn quại, vật vã; bên cạnh tiếng cười rơm rả của mọi người.



Khi nước mắt đã thôi rơi chỉ còn lại tiếng nấc. Minh Quân đứng dậy bước qua ngồi bên Cẩn; hắn nói nhỏ, với giọng cảm.



- Tối nay tớ sẽ ở lại đây với cậu. Tớ muốn thức một đêm để nghĩ lại mọi chuyện, để sắp đặt lại mọi thứ. Có thể sau này tớ sẽ không đến quán nữa; mấy ngày nay tớ qua một phần là vì em Tâm; một phần là vì “cái việc đó”, tớ muốn tìm cơ hội nói với chú nguyện vọng của mình; muốn chú giúp tớ về tài chính để làm chuyện đại sự, nhưng xem ra không ổn rồi. Chắc tớ phải đi để tự lo lấy thôi; tớ vẫn muốn cậu sẽ theo tớ, cậu có những tố chất thiên phú để cùng tớ làm việc; đêm nay cậu hãy suy nghĩ đi. Nếu được thì mau chóng thu xếp công việc ở đây. Một tuần sau chúng ta sẽ lên đường. Còn về phần tớ, đêm nay tớ sẽ ngồi viết cho em Tâm một lá thư để giải bày với em ấy nỗi lòng của tớ.



Cẩn nhắm mắt, ngã đầu ra sau. Không nói câu gì.



- Cậu ra gọi Mẫn vào đây hộ tớ - Minh Quân nói



Cẩn choàng tỉnh, đi gọi Mẫn vào. Khi Mẫn vừa ngồi xuống Minh Quân liền mở chuyện.



- Xin lỗi cậu chuyện chiều nay, cậu đừng để bụng, chẳng là gần đây tớ rất căn thẳng



- Ây chà! Có gì đâu mà, tớ biết chứ



- Tớ có điều này muốn hỏi ý kiến các cậu, các cậu là người ngoài sẽ sáng hơn



- Cậu lại nữa rồi, thôi cậu nói đi



- Hai cậu thấy tớ có nên chấm dứt với em Tâm không?



- Về chuyện này… Tớ nghĩ cậu hãy để tự nhiên đi – Mẫn góp ý



- Cậu thấy em Tâm là người như thế nào?



- Cậu còn phải hỏi nữa. Cậu cũng biết tàn kiếm giai nhân mà. Cậu gặp đúng đối thủ rồi đấy! Cậu cứ nhìn mọi người mà xem, Cảm và Duy… cả hai đều có ý. Ngay cả chú, cậu nghĩ sao mà chú lại gọi em ấy vào làm? Cậu nghĩ chú không mê gái sao? Cậu nhầm to rồi đó, nói thật với cậu, chú là một cây mê gái đó cậu à!



Nhận xét của Mẫn về chú quả thật làm Minh Quân rất đỗi ngạc nhiên. Minh Quân có thể ngờ chú về nhiều thứ nhưng chưa bao giờ hắn ngờ tới việc chú là một tên “yêu râu xanh”. Nói ra câu đó về chú hắn thấy xấu hổ vô cùng; cả bọn anh em ở đây đều chịu ơn nghĩa của chú, chú tài trợ, bao cấp việc ăn uống, ngay cả đau ốm bệnh tật chú cũng lo cho từng viên thuốc, chú không ngừng truyền dạy những điều hay lẽ phải cho anh em. Tại sao Mẫn lại có cách nhìn như vậy về chú? Nhưng Mẫn nói không phải là không có lý. Cái nhìn của Mẫn đôi lúc khó tin nhưng rất có thể là sự thật. Minh Quân thừa biết chú có cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, chú thường bỏ nhà ở Sài Gòn lên đây sống với anh em, chấp nhận xa vợ xa con. Trong quá khứ, đã có lần vợ chú thuê thám tử tư theo dõi những mối quan hệ tình cảm của chú. Điều đáng nói là Cẩn, người thân cận chú nhất, người mà chú xem như con đẻ, Cẩn cũng hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Mẫn.



Cái nhận định sét đánh này đã gieo vào lòng Minh Quân một mối nghi ngờ và đề phòng đối với con người mà hắn từng yêu mến, kính trọng như cha đẻ. Không ngờ lại phát sinh thêm những chuyện éo le như vậy! Không biết rồi đây hắn và em Tâm sẽ ra sao? Hắn rất sợ khi tưởng tượng hình ảnh em Tâm bị ai đó lợi dụng. Hắn phải ra sức bảo vệ em ấy!




Tiếng sét ái tình đến nay không còn là điều quá khó hiểu đối với Minh Quân nữa. Mỗi lần ngồi một mình, hắn lại đem những tư tưởng trong đầu hắn ra để gắn kết lại, hắn là một người ưa suy nghĩ sâu, và luôn khao khát tìm kiếm sự thật. Trong chuyện tình cảm của hắn có điều gì không ổn?



Tiếng sét ái tình đến nay không còn là điều quá khó hiểu đối với Minh Quân nữa. Mỗi lần ngồi một mình, hắn lại đem những tư tưởng trong đầu hắn ra để gắn kết lại, hắn là một người ưa suy nghĩ sâu, và luôn khao khát tìm kiếm sự thật. Trong chuyện tình cảm của hắn có điều gì không ổn?



Sau nhiều ngày suy nghĩ căng thẳng, cuối cùng Minh Quân cũng tìm ra được đáp án. Hắn đã




hiểu vì sao hắn đã yêu, và yêu rất nhanh. Hắn không trốn tránh việc thừa nhận sự thật, là trong con tim hắn có một khoảng trống quá lớn cần lấp đầy. Giống như dạ dày của những đứa trẻ bị bỏ đói ở Châu Phi, hắn khao khát được ăn, ăn ngấu nghiến mặc cho bao ánh mắt đang nhìn hắn với thái độ mai mỉa. Nhưng lần này không như những mối tình trước đây của hắn; những ý tưởng thô lậu mà hắn đã từng cho là chân lý trong tình yêu, nay đã bị đảo lộn; hắn từng khăng khăng rằng: “Tình yêu chỉ là sự ngụy trang của tình dục, tình yêu là thứ phù phiếm hay thay đổi”. Với cách nghĩ như vậy về tình yêu, hắn lao vào những cuộc tình nhuốm màu thực dụng. Lối yêu đương đó được tiếp thêm sức mạnh bởi chú; không ít lần chú dạy anh em Minh Quân “cách yêu”. Chú hay khoe những chiến tích tình trường của mình thời trai trẻ.




“Chú đã từng học qua những lớp dự bị hôn nhân”, với phụ nữ không có gì là khó hiểu, dễ dụ dỗ, dễ bị chi phối. Vậy là chú khuyên: “Mấy con phải “ma mãnh” trong mọi lúc, mọi nơi, phải đề phòng ngay cả với bạn bè thân thích; trong chuyện tình yêu chưa phát thiệp cưới thì chưa nói lên được điều


gì. Thanh thiên bây giờ khó hiểu quá, thời chú đơn giản lắm, tình cho không biếu không; đừng có cái kiểu như Trịnh Công Sơn, lại hương hồn của cụ, chú kính trọng cụ, nhưng chú không thích cái quan điểm trong tình yêu của Trịnh Công Sơn, thế nhân ơi! Yêu người chẳng dám cầm tay”. Thế là ý tưởng lớn gặp nhau. Cả chú cũng có lối suy nghĩ thực dụng và thô thiển về tình yêu như hắn; với những mưu mẹo lặt vặt và với triết lý: “sức mạnh lớn nhất của ta là không tin bất kỳ ai”, hắn quyến rũ tất cả chị em phụ nữ nào có nhan sắc hấp dẫn, hắn dụ dỗ họ ngủ với hắn sau đó “đá” họ đi một cách tàn nhẫn; sở dĩ hắn làm được điều đó, nguyên nhân chính nằm ở niềm tin của hắn với tình yêu; hắn đã không tin vào tình yêu lâu lắm rồi. Một lần trong quá khứ đẫm máu của hắn, hắn đã yêu một người con gái, cô ta 17 tuổi, không xinh lắm nhưng dễ nhìn, cô gái khá sâu sắc và lãng mạn, cô nàng hát hay có một cá tính mạnh mẽ, độc lập. Ban đầu cô ta chủ động “tán tỉnh” hắn, một thời gian bên nhau cũng khiến trái tim sắt đá của hắn tan chảy như cây kem giữa trời mùa hạ. Hắn đã “yêu” cô, nói như cách nghĩ của hắn thời đó. Nhưng cái mộng bình thường của hắn nhanh chóng đổ vỡ như tòa lâu đài cát bị một cơn sóng lớn đánh ập vào. Hắn phải nhập viện để phẫu thuật một khối u trong phổi; hắn đã gọi cho cô nàng để tìm kiếm sự thương hại; kết quả hắn nhận được là những lời nói êm dịu từ phía cô nàng, chưa bao giờ giọng cô nàng ngọt và dịu dàng đến như vậy. “anh còn nhớ ánh trăng tối hôm đó chứ, đẹp và sáng lung linh, trăng treo trên bầu trời mát rượi, chúng ta nhâm nhi tách cà phê bên nhau. Từ trên cao nguyên lộng gió, nhìn xuống phố lấp lánh đèn hoa, em đã yêu anh từ đó; Bây giờ thì em đã biết anh là người đàn ông thực sự mà em cần”. Lòng hắn tê dại và điên đảo bởi lẽ, những gì cô nàng nói ra không phải là để dành cho hắn mà dành cho một thằng đàn ông khác mà cô nàng mới quen chưa đến một tuần. Hừ! Hắn giận, hắn thất vọng não nề, hắn chán sống… Vì sao ư? Cuộc tình vun đắp hơn ba năm trời của hắn, nào quà cáp, nào âm nhạc, nào giận hờn rồi yên vui… quá nhiều để bị chà đạp chỉ vì một thằng đàn ông đến muộn. Anh chàng đó chỉ cần một tuần là cầm tay, hôn và cưới cô nàng làm vợ; còn hắn thì quằn quại, vật vã chống đỡ với căn bệnh hiểm nghèo. Hai lần hắn nằm trên bàn phẫu thuật là hai lần cô gái mà hắn từng xem như “mùa thu tỏa nắng” đang rong ruổi chơi bời khắp những nơi vui chơi giải trí ở Sài Gòn.



Sau nhiều ngày suy nghĩ căng thẳng, cuối cùng Minh Quân cũng tìm ra được đáp án. Hắn đã




hiểu vì sao hắn đã yêu, và yêu rất nhanh. Hắn không trốn tránh việc thừa nhận sự thật, là trong con tim hắn có một khoảng trống quá lớn cần lấp đầy. Giống như dạ dày của những đứa trẻ bị bỏ đói ở Châu Phi, hắn khao khát được ăn, ăn ngấu nghiến mặc cho bao ánh mắt đang nhìn hắn với thái độ mai mỉa. Nhưng lần này không như những mối tình trước đây của hắn; những ý tưởng thô lậu mà hắn đã từng cho là chân lý trong tình yêu, nay đã bị đảo lộn; hắn từng khăng khăng rằng: “Tình yêu chỉ là sự ngụy trang của tình dục, tình yêu là thứ phù phiếm hay thay đổi”. Với cách nghĩ như vậy về tình yêu, hắn lao vào những cuộc tình nhuốm màu thực dụng. Lối yêu đương đó được tiếp thêm sức mạnh bởi chú; không ít lần chú dạy anh em Minh Quân “cách yêu”. Chú hay khoe những chiến tích tình trường của mình thời trai trẻ.




“Chú đã từng học qua những lớp dự bị hôn nhân”, với phụ nữ không có gì là khó hiểu, dễ dụ dỗ, dễ bị chi phối. Vậy là chú khuyên: “Mấy con phải “ma mãnh” trong mọi lúc, mọi nơi, phải đề phòng ngay cả với bạn bè thân thích; trong chuyện tình yêu chưa phát thiệp cưới thì chưa nói lên được điều


gì. Thanh thiên bây giờ khó hiểu quá, thời chú đơn giản lắm, tình cho không biếu không; đừng có cái kiểu như Trịnh Công Sơn, lại hương hồn của cụ, chú kính trọng cụ, nhưng chú không thích cái quan điểm trong tình yêu của Trịnh Công Sơn, thế nhân ơi! Yêu người chẳng dám cầm tay”. Thế là ý tưởng lớn gặp nhau. Cả chú cũng có lối suy nghĩ thực dụng và thô thiển về tình yêu như hắn; với những mưu mẹo lặt vặt và với triết lý: “sức mạnh lớn nhất của ta là không tin bất kỳ ai”, hắn quyến rũ tất cả chị em phụ nữ nào có nhan sắc hấp dẫn, hắn dụ dỗ họ ngủ với hắn sau đó “đá” họ đi một cách tàn nhẫn; sở dĩ hắn làm được điều đó, nguyên nhân chính nằm ở niềm tin của hắn với tình yêu; hắn đã không tin vào tình yêu lâu lắm rồi. Một lần trong quá khứ đẫm máu của hắn, hắn đã yêu một người con gái, cô ta 17 tuổi, không xinh lắm nhưng dễ nhìn, cô gái khá sâu sắc và lãng mạn, cô nàng hát hay có một cá tính mạnh mẽ, độc lập. Ban đầu cô ta chủ động “tán tỉnh” hắn, một thời gian bên nhau cũng khiến trái tim sắt đá của hắn tan chảy như cây kem giữa trời mùa hạ. Hắn đã “yêu” cô, nói như cách nghĩ của hắn thời đó. Nhưng cái mộng bình thường của hắn nhanh chóng đổ vỡ như tòa lâu đài cát bị một cơn sóng lớn đánh ập vào. Hắn phải nhập viện để phẫu thuật một khối u trong phổi; hắn đã gọi cho cô nàng để tìm kiếm sự thương hại; kết quả hắn nhận được là những lời nói êm dịu từ phía cô nàng, chưa bao giờ giọng cô nàng ngọt và dịu dàng đến như vậy. “anh còn nhớ ánh trăng tối hôm đó chứ, đẹp và sáng lung linh, trăng treo trên bầu trời mát rượi, chúng ta nhâm nhi tách cà phê bên nhau. Từ trên cao nguyên lộng gió, nhìn xuống phố lấp lánh đèn hoa, em đã yêu anh từ đó; Bây giờ thì em đã biết anh là người đàn ông thực sự mà em cần”. Lòng hắn tê dại và điên đảo bởi lẽ, những gì cô nàng nói ra không phải là để dành cho hắn mà dành cho một thằng đàn ông khác mà cô nàng mới quen chưa đến một tuần. Hừ! Hắn giận, hắn thất vọng não nề, hắn chán sống… Vì sao ư? Cuộc tình vun đắp hơn ba năm trời của hắn, nào quà cáp, nào âm nhạc, nào giận hờn rồi yên vui… quá nhiều để bị chà đạp chỉ vì một thằng đàn ông đến muộn. Anh chàng đó chỉ cần một tuần là cầm tay, hôn và cưới cô nàng làm vợ; còn hắn thì quằn quại, vật vã chống đỡ với căn bệnh hiểm nghèo. Hai lần hắn nằm trên bàn phẫu thuật là hai lần cô gái mà hắn từng xem như “mùa thu tỏa nắng” đang rong ruổi chơi bời khắp những nơi vui chơi giải trí ở Sài Gòn.



Mối tình cay nghiệt đó đã để lại trong lòng hắn vết thương sâu hoắm. Vết thương đó vẫn chưa lành miệng, nên hắn bất tin vào tình yêu, hắn căm thù phụ nữ, chỉ chờ cơ hội để trả thù những người con gái khác, giống như cách mà “cô ả” kia đã đối xử với hắn.



Mối tình cay nghiệt đó đã để lại trong lòng hắn vết thương sâu hoắm. Vết thương đó vẫn chưa lành miệng, nên hắn bất tin vào tình yêu, hắn căm thù phụ nữ, chỉ chờ cơ hội để trả thù những người con gái khác, giống như cách mà “cô ả” kia đã đối xử với hắn.



Hãy thử tưởng tượng một người đang ngụp lặn trong bóng tối địa ngục, bỗng một bàn tay xuất hiện, kéo người đó ra khỏi vực sâu đen đúa, đưa anh ta đến một bình nguyên xanh thẳm tràn ngập nắng hoa. Sự xuất hiện của Tâm đã làm được điều đó; lần đầu tiên ở bên một người phụ nữ hắn cảm thấy sức mạnh nhục dục bị đè xuống để nhường chỗ cho sự lãng mạn trong sáng. Lần đầu tiên trong lòng hắn gợi lên một cảm giác ấm áp, muốn được che chở cho người yêu thương, lần đầu tiên hắn được sống lại với suy nghĩ của một đứa trẻ con mới lớn. Hắn đã yêu! Yêu thực sự. Thứ tình yêu chỉ có những người trong cuộc mới có thể định nghĩa. Tình yêu đó không chỉ là những giây phút thăng hoa, tình tứ và niềm đam mê. Tình yêu đó đã biến những gì xấu xa cằn cỗi thành đóa Hoàng Lan rực rỡ. Nhờ vào tình yêu dành cho Tâm mà hắn bắt đầu hiểu ra mọi chuyện; hắn hiểu và thông cảm cho người đã từng phụ hắn; và ngay trong hiện tại nếu tình yêu một lần nữa có phụ rẫy hắn thì hắn cũng đã biết cách để đón nhận tất cả. Hắn đã hiểu được bản thân mình cần gì, muốn gì, hắn biết mình khiếm khuyết chỗ nào. Và cũng như vậy đối với Tâm, hắn cần học cách tôn trọng quyết định của em ấy; hắn không thể ích kỷ, mà dù


có muốn vậy đi nữa, cũng không thể níu giữ cánh chim xa, nếu em ấy cũng muốn tìm hạnh phúc cho riêng mình. Ở đời, và đặc biệt trong tình yêu, ai cũng có cái thiếu thốn của họ. Anh và tôi đều có, cả em nữa. Cả ba chúng ta là những trái tim bất toàn.



Hãy thử tưởng tượng một người đang ngụp lặn trong bóng tối địa ngục, bỗng một bàn tay xuất hiện, kéo người đó ra khỏi vực sâu đen đúa, đưa anh ta đến một bình nguyên xanh thẳm tràn ngập nắng hoa. Sự xuất hiện của Tâm đã làm được điều đó; lần đầu tiên ở bên một người phụ nữ hắn cảm thấy sức mạnh nhục dục bị đè xuống để nhường chỗ cho sự lãng mạn trong sáng. Lần đầu tiên trong lòng hắn gợi lên một cảm giác ấm áp, muốn được che chở cho người yêu thương, lần đầu tiên hắn được sống lại với suy nghĩ của một đứa trẻ con mới lớn. Hắn đã yêu! Yêu thực sự. Thứ tình yêu chỉ có những người trong cuộc mới có thể định nghĩa. Tình yêu đó không chỉ là những giây phút thăng hoa, tình tứ và niềm đam mê. Tình yêu đó đã biến những gì xấu xa cằn cỗi thành đóa Hoàng Lan rực rỡ. Nhờ vào tình yêu dành cho Tâm mà hắn bắt đầu hiểu ra mọi chuyện; hắn hiểu và thông cảm cho người đã từng phụ hắn; và ngay trong hiện tại nếu tình yêu một lần nữa có phụ rẫy hắn thì hắn cũng đã biết cách để đón nhận tất cả. Hắn đã hiểu được bản thân mình cần gì, muốn gì, hắn biết mình khiếm khuyết chỗ nào. Và cũng như vậy đối với Tâm, hắn cần học cách tôn trọng quyết định của em ấy; hắn không thể ích kỷ, mà dù


có muốn vậy đi nữa, cũng không thể níu giữ cánh chim xa, nếu em ấy cũng muốn tìm hạnh phúc cho riêng mình. Ở đời, và đặc biệt trong tình yêu, ai cũng có cái thiếu thốn của họ. Anh và tôi đều có, cả em nữa. Cả ba chúng ta là những trái tim bất toàn.



6.



6.


Những ngày gần đây thời tiết khá xấu; mới nắng đó rồi lại mưa đó, khoảng cách giữa những sự thanh đổi này là không thể đoán trước được. Việc tang chế lần này, dự báo chú sẽ ở lại Sài Gòn một thời gian khá lâu; tính trước khả năng này, trước khi đi chú dặn dò Cẩn rất chu đáo, chú nói.



- Mấy em gần vào học lại rồi, mấy ngày chú đi con nhớ coi sóc mấy em, hạn chế chơi cá ngựa lại, giữ gìn những tình cảm tốt đẹp, đừng có như những lần trước



- Dạ! Thưa chú! – Cẩn mỉm cười trả lời



- Chú đi lần này sợ lên không kịp, con cầm tiền lương tháng này gửi cho Tâm trước dùm chú, còn số tiền lẻ này con gửi cho Mây, nhớ là gửi khéo đừng để Tâm và Nhật thấy thì không hay. Gần đây Mây đến quán chơi cũng hay phụ giúp, dọn dẹp, phục vụ khách. Mây là cô gái rất ý tứ, nếu chú trả công cho Mây, chắc chắn Mây không bao giờ nhận. Con đưa xấp tiền lẻ này cho Mây, nói chú đưa để có tiền đổ cá ngựa chơi với mọi người cho vui.



Chú bắt chuyến xe, đi vào tối hôm đó. Nên lúc trời mới sáng, khi mọi người đã có mặt đông đủ thì chú đã vắng rồi. Mẫn đã về tới Bảo Lộc theo chương trình đã vạch ra của cậu chàng. Cẩn cũng mau chóng thực hiện xong hết những gì chú giao phó.



Quán Danh Nhân thỉnh thoảng mới có khách; nên những thời gian rảnh rỗi bọn Minh Quân thường đọc sách, chơi cờ cá ngựa, đàn hát, hay nói chuyện phím. Mây có vẻ chăm chỉ từ hồi giờ, lúc nào cũng thấy trên tay cô nàng quyển “Hạt giống tâm hồn”, chẳng biết cô nàng đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là gần đây ở cô nàng có sự thay đổi khá lớn. Từ hồi gặp Mẫn và Cẩn đến nay, được “tiêm nhiễm” vào đầu óc còn non trẻ những tư tưởng vị tha, hi sinh mà người truyền bá chưa chắc đã sống đúng như vậy. Cô nàng đâm ra thích thú, vì cũng dễ hiểu, nếu xét về hoàn cảnh gia đình và tính cách của cô nàng. Mây là cô gái sống trong một gia đình không hạnh phúc, cô ấy đã phải làm việc từ rất sớm, phải lo cho em từ thuở nhỏ, lại được hấp thu nền giáo dục Phật Giáo, đã ảnh hưởng rất lớn đến tính cách và thị hiếu của Mây. Mây trở thành cô gái sống cam chịu, giàu đức hi sinh, nhạy cảm và dễ bị tổn thương; thiên hướng của Mây là chia sẽ tìm kiếm những người đồng cảm. Từ sâu tiềm thức của Mây, em ấy khao khát hạnh phúc, em ấy mong ước người có thể mang đến cho em ấy tiếng cười, người có thể lắng nghe em ấy chia sẻ tâm tư, tình cảm. Vậy là em ấy đã tìm được! Vì Mẫn đáp ứng được tất cả những điều này. Những ngày gần đây Mẫn và em ấy đã xích lại gần nhau hơn; mặc dù trong lòng hai người không nói ra tình cảm của mình, nhưng hầu như ai trong quán Danh Nhân cũng rõ mười mươi câu nói: “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.



Bên trong một căn phòng chăng đầy thư pháp và những hình nhân nho nhỏ; một chiếc bàn tròn cỡ lớn đặt giữa phòng, hai băng ghế dài xếp theo hình chữ L đặt sát tường, những chiếc ghế tròn bằng kim loại được xếp xung quanh bàn. Phòng này dành cho những khách đi theo đoàn đến thưởng thức cà phê nguyên chất, xem tranh và thư pháp. Minh Quân ngồi vào băng ghế dài gần cửa sổ mở ra phía mặt tiền của căn nhà; ngồi đây có thể quan sát được mọi người qua lại. Hắn đang ôm đàn thả hồn vào những ca khúc trữ tình của Ngô Thụy Miên. Tâm đang cầm trên tay chiếc điện thoại cảm ứng, cô nàng đi từng bước nhịp nhàng như đang thả mình theo những giai điệu. Tâm tiến lại chỗ Minh Quân, ngồi xuống đối diện hắn.



- Hát tiếp anh – Tâm nói nhẹ nhàng



- Ừm… Em chọn bài đi



- Đây… có mấy bài mới hay lắm!



Hai người lại chụm đầu vào nhau, người đàn, người hát. Tiếng đàn reo lên thuần khiết hòa với giọng ca ngọt ngào thanh xuân, trời còn làm những cơn mưa rào, đổ xuống mấy chậu hoa sim tím trước nhà. Những cánh hoa bị thời tiết khắc bạc làm cho tơi tả, không ít chiếc rơi rải khắp quanh sân. Hai con người đang đứng ngoài trời mưa, mỗi người mang một tâm sự. Cẩn đứng tựa lưng vào chiếc đá, hai tay giấu vào túi quần, trùm đầu bằng chiếc mũ áo khoác. Nhật thì ngồi xuống chiếc ghế đá ở bàn bên cạnh, chân bắt chéo, hai tay giấu kín trong túi áo. Hai người cứ dầm mình ngoài trời mưa, ánh mắt không rời khung cửa sổ nơi cũng có hai con người đang “tình tứ”.



- Hơ hơ… coi hai ông kia bị khùng kìa. Hai anh bị sao dậy? Vô nhà đi… tự nhiên đứng ngoài trời mưa – Tâm nhát trông ra thấy hai người bèn lên tiếng



Hai người đều im lặng.



Minh Quân không hề nói quá! Cũng không phải hắn muốn cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng hắn thừa sâu sắc để hiểu câu nói: “Niềm vui của người này là nỗi buồn của người kia”. Ngay chính bản thân hắn cũng đã nếm trải cảm giác đau buốt như có dằm trong tim khi chứng kiến cảnh người yêu của mình quấn quít, thân mật bên người khác. Nhưng sự ích kỉ luôn thường trực trong trái tim những kẻ đang yêu. Lòng ham muốn được chiếm hữu, và tình yêu trở thành một cuộc chiến tàn khốc.



Mối quan hệ tình cảm giữa Tâm và Nhật cũng rất lạ thường. Họ quấn quít bên nhau không rời; họ quan tâm và chăm sóc cho nhau từng miếng ăn, từng cúc áo. Thế nhưng có không ít lần họ xung đột, mâu thuẫn. Những lần như vậy lúc nào Tâm cũng ở kèo trên. Nhật luôn là người phải nhịn nhục. Dường như trong lòng cậu chàng luôn tồn tại một nỗi bất an, lo sợ. Cậu ta sợ một ngày, báu vật của cậu ta sẽ bị người khác tước đoạt. Để níu giữ sợ dây tình cảm cậu ta chọn phương án cung phụng và chịu đựng. Cậu ta nghĩ một cách đơn giản, và cậu ta tin với sự ân cần, chu đáo của mình có thể cảm hóa được mục tiêu, và giữ chân cô ta ở lại trong nỗi thấp thỏm.



- Thằng đó là bạn trai em… vậy anh là gì của em, Ni – Nhật lên tiếng hỏi Tâm trong một lần mọi người cùng ngồi uống rượu, nói chuyện. Nhưng mọi người chớ lầm là cậu chàng biết uống rượu nhé! Nhật là anh chàng không biết gì về rượu và thuốc lá, anh ta hiền lành đến “nai tơ” chính hiệu.



- Đồ điên… - Tâm liếc mắt, nói với vẻ bực mình



Cũng có lần. Cậu chàng nằm “ềnh” ra trên ghế, quờ quạng thế nào làm vỡ một cái ly uống trà. Lúc đó có mặt tất cả mọi người. Tâm tức bực, nói như muốn tát vào mặt cậu chàng.



- Đó… đã nói rồi, có sai đâu. Mệt thì vô trong kia mà nằm. Đàn ông con trai gì mà… chán quá!



- Thôi! Thôi! Không có gì đâu con – Lúc đó chú cố tìm cách xoa dịu căng thẳng



- Dạ! Nhưng mấy lần vậy rồi chú, con cứ nói ảnh sửa hoài cái tính đó đi mà vẫn chứng nào tật nấy. Mới quen anh mà đã vậy rồi không biết sau này em phải làm sao chịu nỗi đây…. Còn chưa nhặt lên! Còn ngồi “lì” ra đó nữa. Gặp ở đây đó, chứ chỗ khác là người ta đập vào mặt rồi.



Nhật vẫn ngồi im không dám lên tiếng. Những việc tương tự như thế này Minh Quân đã chứng kiến khá nhiều, nghe lời kể của Cẩn thì có những khi cô nàng còn tát vào mặt Nhật như người Mẹ hung dữ tát đứa con trai cứng đầu, bướng bỉnh của bà ta vậy. Nghe Cẩn nói vậy Minh Quân không khỏi chột dạ; Nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ tầm thường đó. Nếu như hắn nghĩ rằng cách hành xử của Tâm là không đúng, Tâm cần lịch sự hơn, ý tứ hơn, hắn nghĩ rằng mai này Tâm có thể đối xử với hắn tương tự như Nhật; điều đó có thể làm cho hắn phải đắn đo thì các bạn đã lầm. Hắn nhìn thấy ở Tâm những điều mà người khác không thấy được mà sau này tôi sẽ nói đến. Còn hiện tại, hắn chắc bẩm một điều, hắn không phải là Nhật, nếu ở bên hắn chắc chắn Tâm sẽ không như vậy, hắn sẽ biết cách “trị” cô nàng, thậm chí, nếu cần hắn sẽ dùng đến sự thô bạo.



Buổi sáng hôm đó, Minh Quân đến quán rất sớm. Vừa vào nhà là hắn đã ngoắc tay gọi Cẩn vào phòng chứa đồ, ra hiệu như có chuyện quan trọng cần nói riêng. Hắn kéo chiếc ghế đôn mời Cẩn ngồi xuống, còn hắn thì đã yên vị ở băng ghế dài.



- Tớ có chuyện này muốn nói với cậu – Hắn lên tiếng



Cẩn nở một nụ cười hiền hậu, trả lời



- Cậu nói đi, tớ đang nghe – Cẩn nói với chất giọng và điệu bộ của một cha sứ



- Đêm qua tớ đã nằm và suy nghĩ thông suốt rồi, chắc tớ sẽ từ bỏ sự nghiệp làm chính trị. Tính cách của tớ không thích hợp lắm với công việc đó, có làm rồi kết quả cũng hỏng thôi. Tớ muốn được yêu đương, thích tự do bay nhảy, tính cách thì nhạy cảm, hay thay đổi; dòng máu nghệ sĩ chảy “rần rật” trong huyết quản của tớ, tớ quyết định rồi. Tớ sẽ làm nhà văn, tớ sẽ sáng tạo, viết lách. Muốn được như vậy tớ phải từ bỏ cái tham vọng đã luôn đeo bám tớ gần mười năm nay. Phải nói là rất khó khăn khi đưa ra quyết định này. Nhưng may mà vẫn còn kịp, tớ đã nhận ra được mình là ai, đâu mới là nơi để mình dấn thân vào trên con đường sự nghiệp. Từ trước đến nay tớ đã ngộ nhận cái gọi là “định mệnh của tôi”, giống như tớ đã từng ngộ nhận về tình yêu. Nay thì, trong cả hai trường hợp, sự nghiệp và tình yêu; tớ đã biết mình cần, và phải làm điều gì rồi.



Sau một hồi nghe Minh Quân chia sẻ; Cẩn vỗ vỗ vai Minh Quân, thở ra một hơi dài, mắt sáng lên.



- Chúc mừng cậu đã nhận ra điều đó – Cẩn nói với trạng thái vui vẻ, lạc quan – Có lần tớ đã hỏi chú, “ Thưa chú! Minh Quân, chú nói xem ổng có thể làm được việc gì?” Cậu biết chú trả lời tớ làm sao không? Chú nói: “Minh Quân hả? Nhìn thì có vẻ làm được rất nhiều điều to tát, nhưng cũng không hẳn vậy! Trước đây chú từng nói: Minh Quân có đầy đủ ân, uy, trí, dũng; người như vậy làm việc gì cũng dễ. Nhưng xem ra Minh Quân không đơn giản như chú nghĩ. Bây giờ chú tin rằng Minh Quân không làm được gì cả ngoại trừ sáng tác nhạc, văn thơ nghệ thuật”. Tớ không rõ hoàn toàn ý chú, có lẽ với chú cái gọi là “làm được việc” tức là phải làm ra tiền, hoặc là phải có quyền thế, hay địa vị xã hội đáng nể trọng. Chú không xem sáng tạo và nghệ thuật là vẻ đẹp vĩnh hằng của tạo hóa. Chú không quan tâm đến câu nói: “Chính trị là tạm thời, còn phương trình thì bất biến”, hay như câu: “Ngòi bút có sức mạnh hơn lưỡi gươm”… Với chú chỉ có suy nghĩ về tiền và cách thức làm ra tiền. Nhưng cậu cũng đừng buồn mà hãy thông cảm cho chú, dù sao chú cũng là một con buôn, nhưng là con buôn tốt bụng.



- Cậu yên tâm đi. Tớ sẽ nổi tiếng và giàu có bằng chính tài năng và sự sáng tạo của mình. Hãy chờ xem… - Minh Quân nói giọng quả quyết



Mây đã đến kia rồi. Tâm và Nhật cũng đi theo sau.



- Chào hai anh – Ba người thay nhau chào hỏi Minh Quân và Cẩn



- Ừm… chào em… chào em



- À! Tâm ơi! Ăn sáng đi em, anh mua bánh mì rồi đó, lấy dĩa đổ sữa ra mà dùng – Cẩn nói với giọng quan tâm



- Dạ! Anh đổ cái này ra ăn đi nè… Em mới mua á!



Trước khi đến Tâm có mua hai gói đậu hũ, Tâm nói chỗ đó bán rất ngon nên mua cho mọi người ăn thử. Mọi thứ đã được sắp xếp đâu ra đó, tâm ngồi chấm bánh mì ăn với sữa, Cẩn ngồi thưởng thức món đậu hũ mà Tâm vừa mang đến; còn Nhật thì chạy quanh chạy quất "chê" thức ăn dở, muốn chạy ra ngoài mua mấy cái trứng gà đổ mì ốp la ăn. Minh Quân ngồi im lặng, vẻ mặt lạnh lùng cố hữu; hắn dùng tay mân mê quanh miệng tách trà nóng, đầu hơi cúi vẻ đang suy tư. Thấy vậy! Tâm mới lên tiếng.



- Sao anh không ăn đi?



- Thôi, anh không ăn đâu



- Không ăn, giận á – Tâm nói với vẻ nũng nịu



- Thôi! Anh ăn đi, nó mua cho anh á! – Mây nói thêm vào



- Ừm… thôi để anh ăn. Đưa bánh mì đây…



- Ha ha ha! – Tâm cười thích thú – Trời ơi! Anh chưa ăn đậu hũ bao giờ sao? Ăn không thôi, làm gì mà ăn chung với bánh mì… Nãy giờ em đang chấm sữa chứ có phải… ha ha



- Ủa… vậy hả? Anh tưởng có cách ăn mới. Chứ còn thứ này thì anh ăn rồi



- Thôi anh ăn đi kẻo nguội



Mối quan hệ giữa Tâm và Minh Quân cũng không ít điều kỳ lạ. Ngoài sự mơ hồ, khó hiểu đã để lại bao mối tương tư, thì việc Minh Quân luôn đóng vai trò thụ động trong mối quan hệ giữa hai người cũng khiến ta phải chú ý. Dường như không có lần nào hắn mời gọi Tâm đến bên hắn; hắn luôn kích lên một mối quan tâm đến từ người khác dành cho hắn. Hắn tự biến mình thành một thứ mà người khác phải khao khát thèm muốn, để rồi chinh phục hắn. Có khi hắn bao phủ người khác bằng sự quan tâm, tình cảm, nồng nhiệt… để rồi đột ngột rút khỏi họ, trở lại sự lạnh lùng vô cảm. Cách ăn mặc của hắn cũng khác biệt mọi người; kèm với đó là tài hoa và thái độ nóng lạnh thất thường; đã khiến Minh Quân trở thành một kẻ quyến rũ có tiếng. Hắn luôn biết mình phải làm gì trong từng giai đoạn, hắn biết lúc nào phải thể hiện sự yếu đuối và lúc nào sẽ trở thành một con sư tử mạnh mẽ. Coi vậy, cũng đôi lúc hắn cũng mất niềm tin, mất đi sức mạnh lý trí… đó là những lúc hắn rơi vào vòng xoáy tình yêu.



Từ hồi Mẫn về Bảo Lộc, thì Cảm thường xuất hiện ở quán. Cảm ở lại quán nguyên ngày, từ sáng cho đến tận 10 h đêm. Khi Cảm đến thì Minh Quân đang nằm trong phòng chứa đồ, cử chỉ của hắn cho thấy hắn đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng lắm! Gương mặt hắn nhuốm cái màu quen thuộc; màu của niềm sầu muộn.



- Này cậu kia? Đang ngồi nghĩ gì đó… Có cái này muốn khoe cậu đây – Cảm vừa nói, vừa chìa ra tập bản vẽ, với những bức chân dung vẽ các cô thiếu nữ xinh xắn, các bức vẽ đều được đánh bóng bằng chì; đẹp nhất là ở những đôi mắt, Cảm có tài vẽ mắt rất đẹp, hầu như đều có hồn cả



- Đưa tớ xem nào. Chà… đẹp đấy. Cậu tắt đèn hộ tớ được không? Tớ muốn chiêm ngưỡng những bức tranh này trong ánh sáng mờ ảo.



- Được… để tớ - Cảm ra tắt đèn



Căn phòng lúc này tối hẳn đi, ánh sáng yếu ớt của mặt trời, rọi vào căn phòng qua các khe cửa tạo ra một không gian u ám, nhưng huyền ảo. Minh Quân ngắm đi ngắm lại những bức tranh với sự chăm chú kì lạ. Sau khi đã xem qua rất kỹ lưỡng những bức tranh, Minh Quân không đưa ra một lời bình phẩm nào. Cảm đã khởi động chiếc máy tính xách tay mà cậu đã mang theo. Thấy vậy Minh Quân mới lên tiếng.



- Cậu mở cho tớ nghe bài “Forever and one” được không?



- Ầy! Bữa nay chuyển qua thể loại rock rồi hả?



Minh Quân chỉ mỉm cười. Bài nhạc được mở lên, Minh Quân tập trung lắng nghe. Ngoài phòng chính, chỉ cách một bức vách bằng gỗ. Tâm đang ngồi bên Nhật, hai người đang nói chuyện thủ thỉ, rất thân mật.



- Này cậu, mở tiếp bài “Still loving you” của Scorpions đi. Tớ thích nghe bài đó



Minh Quân và Cảm ngồi nghe nhạc. Nhìn vào cũng biết hai người đang cùng hướng về phía màn hình này, mỗi người đang mang trong mình một tâm trạng riêng khó nói.



Bài nhạc vừa kết thúc thì cũng là lúc Tâm bước vào phòng. Tâm nhìn Minh Quân ra hiệu, rồi chạy đến gần hai người.



- Hai anh đang xem gì đó?



Tâm hỏi, không cần câu trả lời. Cô nàng chạy ngay đến, ngồi sát Minh Quân; Mây cũng ghé lại, kéo ghế ngồi gần Cảm. Cả bốn người cùng hướng về màn hình chiếc máy tính xách tay xem những video thú vị về tình yêu, sau đó là những bài nhạc tiếng anh; Cảm được cơ hội “trổ mồi”, thích thú ngồi dịch lời bài hát. Tâm ngồi sát lại hơn bên Minh Quân, cô nàng khéo đưa cánh tay phải, đặt cùi chỏ lên đùi hắn, chống cằm chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Cùi chỏ của cô nàng cứ trượt đi từ từ trên đùi Minh Quân, hắn cũng khá ngạc nhiên trước hành động của Tâm, một hành động theo hắn là khá gợi tình, nhưng lại làm hắn rất thích thú; chỉ cần hắn chệch đùi một cái thôi, là sẽ có lắm chuyện thú vị xảy ra, có thể cô nàng sẽ đỏ chín cả mặt, còn hắn thì chắc chắn sẽ ôm trọn cô nàng vào lòng. Nhưng lần đó đã chẳng xảy ra chuyện gì; hắn tự kiềm chế được cảm xúc để không phải giở những thủ đoạn mánh mung rẻ tiền. Rồi hắn chợt nghĩ: “Biết đâu được chính hắn là con nai tơ đang bị một tay thợ săn lành nghề săn đuổi”. Hắn loại ý nghĩ này ra khỏi đầu… Rồi phì cười với chính hắn.



Buổi chiều cùng ngày, Duy và Hiếu tới, hai anh chàng này chơi với nhau khá thân thiết; còn một anh chàng nữa tên là Văn. Hiếu là người mới gia nhập “câu lạc bộ những người kỳ quái”, một tên gọi khác của quán Danh Nhân; nên Minh Quân chưa rõ lắm về con người này; Đây là một cậu chàng nhỏ thó, tóc đen, ngắn, trông giống như một đám rêu bám trên da đầu vậy; dễ nhận ra nhất ở cậu chàng là cặp "môi chề" với giọng nói ngọng nghịu. Hiếu cư xử rất có phép tắc với anh em, mặc dù cậu chàng cũng là một “tay chơi” khá có vé số trong giới giang hồ. Có một điều ở cậu ta mà anh em Minh Quân rất sợ; đó là mỗi khi say lên; có người thì nói nhiều, có người thì lè nhè, có người thì khóc… nhưng với Hiếu thì khác, khi cậu chàng say lên, chắc chắn sẽ có người vào bệnh viện. Và người đó không ai xa lạ, chính là cậu chàng ta. Chẳng là cậu chàng bị một căn bệnh lạ, hễ uống rượu nhiều là bị ngộ độc, phải nhập viện cấp cứu ngay lập tức, đã bao phen như vậy làm anh em Minh Quân không khỏi lo sợ, nên chẳng ai dại gì mà cho cậu ta “nốc” thả ga.



Hiếu thường đến cùng Duy; Việc Hiếu đến gia nhập hội những anh em kỳ quái tất cả là nhờ Duy giới thiệu, đề bạt. Duy thì gia nhập cũng khá lâu rồi. Cậu chàng này nhỏ hơn Minh Quân 5 tuổi; xuất thân trong một gia đình “danh gia vọng tộc”; thế nhưng gia đình sớm ly tán do người cha mắc phải một số “rắc rối” trong công việc “làm ăn”, những cuộc tranh giành quyền lực tàn khốc trong cái “tập đoàn sâu bọ” thối tha, đang ngày đêm đục khoét tài nguyên, xương máu của nhân dân; nó đã đẩy đưa gia đình ấm cúng của Duy đến chỗ, nhà tan cửa nát, vợ chồng ly dị, ông nội Duy thì treo cổ tự tử, người chú cũng có chung kết cục bi thảm. Từ đó Duy rơi vào con đường chơi bời, nghiện ngập; cậu chàng đi làm đủ việc để kiếm sống; lái xe taxi, đào thiết, chở “Đào”, buôn bán thuốc lắc, ma túy tổng hợp… Cuộc đời cứ xô xô đẩy đẩy như vậy. Cho đến khi cậu chàng hối hận, “cải tà quy chánh”. Cậu đem lòng yêu một cô gái tên Ngọc; tên sao thì người vậy. Ngọc xuất thân trong một gia đình “quý tộc”, được xếp vào hàng trâm anh thế phiệt; gia tộc này tham gia chủ yếu ở lĩnh vực Ngân Hàng, những hợp đồng giá trị, béo bở, những mánh lới thủ đoạn trong làm ăn kinh doanh… rồi tất cả cũng chỉ đem lại một gia đình tan nát; Người mẹ của Ngọc bỏ chồng đi lấy một người đàn ông khác. Gã “cha dượng” này là một tay ăn chơi, siêng ăn biếng làm. Đã không ít lần Ngọc bị “tên thú tính” lợi dụng; có những khi cùng cực, Ngọc đã dùng mảnh chén cắt đứt đoạn gân máu trên cổ tay trắng muốt của nàng. Nhưng lần đó, cô nàng vẫn qua được. Ngọc gặp được Duy trong một lần tình cờ, khi một người là khách hàng cần thuốc, còn một người thì chuyên bán thuốc. Từ lần đầu gặp Ngọc, Duy đã thấy thích thích, cô nàng mảnh mai với đôi mắt sắc sảo, ánh lên một ý chí cương quyết lạ lùng. Ngọc là người nhạy cảm, và rất thông minh. Có lẽ, cá tính của con người đó chỉ phần nào làm Duy yêu mến. Phần chính, nằm ở một nguyên nhân sâu xa khác. Cả hai người đều có một xuất thân khá giống nhau, cũng giàu có, cũng cảnh gia đình tan vỡ. Rồi hai người cũng lâm vào con đường trụy lạc, đồng bệnh tương lân, hai thân phận gặp nhau trên chuyến tàu định mệnh, sẻ chia với nhau những đớn đau mất mát của cuộc đời, rồi từ đó nảy sinh tình cảm, đến yêu nhau. Tình yêu của họ lại gắn bó, khăng khít hơn khi bị gia đình hai bên ngăn cấm… Cặp tình nhân trẻ đã cùng nhau bỏ trốn xuống Sài Gòn, hai người chung sống với nhau như vợ chồng, chàng làm nghề lái taxi để nuôi nàng, cuộc sống nhiều khi hạnh phúc, rồi cũng lắm khi cãi vã rất căng thẳng. Họ đã trở về lại, đã gia nhập hội quán được hơn năm nay. Nhưng, tin buồn mới nhận được là hai người đang trong giai đoạn “anh ở đầu sông, em cuối sông”. Họ lại gây nhau, lần này thì căng lắm! Sợi chỉ hồng có thể sẽ đứt hẳn.



Duy và Hiếu đang ngồi “tám” với nhau ngoài phòng chính. Cảm và Mây cũng ra ngoài phòng có chiếc bàn tròn lớn, ngồi nói chuyện vu vơ. Cẩn thì đang lau dọn nhà cửa, đi chợ, chuẩn bị thức ăn trưa cho mọi người. Trong phòng chứa đồ lúc này chỉ còn lại ba người. Minh Quân, Tâm và Nhật. Cũng cần nói thêm cho mọi người biết; quan hệ gần đây giữa Tâm và Minh Quân đã khiến mọi người bắt đầu quan tâm; người đầu tiên là chú, sau đến Mẫn, tiếp theo là Cẩn, và rồi Cảm, cứ thế… mọi người tuy không nói nhưng ánh mắt họ đã “phơi bày” tất cả. Có ghen tuông, có ấm ức, có coi thường, có cả sự vui mừng. Nhưng có lẽ người quan tâm nhất vẫn là Nhật, bởi dẫu sao cậu chàng cũng là người yêu trên danh nghĩa của Tâm. Vẫn thường như mọi khi, lúc nào Minh Quân và Tâm ngồi gần nhau; cậu chàng cũng tìm đến ngồi cạnh hai người, ra chiều âu yếm, tình tứ với nàng như muốn chứng tỏ điều gì đó. Đáng buồn cho cậu chàng là những lần như vậy cậu chàng thường nhận về lại sự tức giận, cau có hoặc không nữa thì là sự ghẻ lạnh của Tâm. Cậu chàng chán nản bỏ cuộc, lấy xe chạy thẳng ra bờ hồ… Lần đó không ít người lo lắng, bởi vì cậu chàng đi khá là lâu. Hên quá! Cậu ta đã trở về, vẻ mặt buồn thiu, khi mọi người hỏi vừa đi đâu về thì cậu chàng trả lời nhát gừng: “Đi bờ hồ xem người ta câu cá”. Minh Quân nhiều lúc thương hại cậu chàng, nhiều lúc ghen với cậu chàng, Minh Quân tự hỏi: “Tại sao một kẻ thiếu bản lĩnh đàn ông như vậy lại là người yêu của nàng? Thằng nhóc này làm sao bảo vệ được nàng, làm sao có thể đủ tư cách để yêu một người con gái đáng giá như nàng?”. Nhưng hắn cũng thương cho Nhật, bởi cậu chàng giỏi chịu đựng, suy nghĩ đơn giản, và đặc biệt không bao giờ dám đả động gì đến chuyện của hai người, Tâm và hắn.



Chiếc Laptop đặt ở trước mặt, Minh Quân ngã lưng trên băng ghế dài, tay ôm chiếc gối bông áp vào lòng, đầu nghiêng về bên phải gần sát vai Tâm. Tâm ngồi bắt chéo chân, đầu gối chạm vào đùi Minh Quân, tay cô nàng chống cằm, mái tóc tỏa ra mùi hương thơm dịu, ngọt ngào, cô nàng cũng đang hướng mắt về phía màn hình chiếc máy tính xách tay. Thỉnh thoảng khi Tâm cười Minh Quân ngước nhìn nàng với ánh mắt thích thú, hắn đưa ánh mắt nhìn xuống vùng cổ của cô nàng, một làn da trắng ngần, tinh khiết đập vào mắt hắn, đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ đen tối, nhưng ý nghĩ đó đã nhanh chóng bị lý trí dập tắt.



Nhật thì nằm về phía bên tay phải của Tâm, cậu chàng nằm vật ra như một con nghiện.Tay thì không thôi vuốt ve cặp đùi thon thon của cô nàng. Tâm có vẻ không ưa điều đó, khi ánh mắt Minh Quân liếc nhìn hành động đó, Tâm đã dùng tay gạt phắt bàn “ngứa ngáy”của Nhật ra khỏi chỗ nhạy cảm của mình. Cậu chàng quê độ, đứng vùng dậy, lẳng lặng đi ra ngoài, nghe đâu lại tiếp tục ra bờ hồ xem người ta câu cá. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Minh Quân và Tâm; Minh Quân đã không còn như thời trẻ trâu nữa. Lưỡi cưa của hắn đã được mài bén từ những thất bại ê chề trong quá khứ tình trường, hắn biết hắn đã yêu say, yêu đắm cô gái đang ngồi cạnh hắn, nhưng hắn thừa hiểu thời điểm nào là thích hợp cho hắn tiến tới sự gần gũi hơn trong mối quan hệ. Trong bóng tối nhá nhem của căn phòng, hắn có thể ôm nàng vào lòng, vuốt ve âu yếm. Nhưng hắn đã kiềm chế lại, hắn biết chưa phải là thời điểm thích hợp; hắn cần chờ xem một số tín hiệu nữa… Ngay khi có tín hiệu “đèn xanh” hắn sẽ nắm bắt ngay thời cơ. Mà với hắn, đôi khi sự chờ đợi cũng là một cái thú, cái gì có được quá dễ dàng sẽ khiến người ta mau chán; với hắn tình yêu giống như một bài thơ, một cuốn phim lãng mạn. Hắn phải đạo diễn, kiến tạo mọi thứ bằng chính đôi tay nghệ sĩ của hắn. Cuộc tình của hắn phải đầy thi vị, đầy trắc trở để rồi như cơn bão mùa hè ập tới, chấm dứt tất cả bằng một cuộc vui thể xác.



- Phim này em coi rồi, đúng không? – Hắn hỏi Tâm



- Dạ! Anh thấy hay không?



- Ừm! Cũng hay… Em coi rồi thì nằm ngủ chút đi, thấy em cũng mệt rồi



- Ừm! Anh ngồi coi nghe, em nằm ngủ đây



Tâm với lấy chiếc áo khoác đen vắt trên ghế, đắp lên người, nằm quay lưng về phía Minh Quân, cô nàng ngủ thiếp đi. Hai người đang xem một bộ phim hài của Thái; Minh Quân nói thì xem phim chứ thực lòng hắn quanh quẩn mãi hình bóng Tâm, hắn cũng nằm xuống bên cạnh Tâm, hai người nằm chụm đầu lại theo kiểu hình L; Nhưng hắn không ngủ, hắn cứ say sưa ngắm nhìn Tâm với mái tóc rối bù, thân hình kiều diễm, đang mê man trong giấc ngủ thiên hương. Tiếng hát từ đâu trong cõi lòng hắn như ru vào mộng.



“Ngủ đi em, đôi môi lửa cháy



Ngủ đi em, mi cong cỏ mượt



Ngủ đi em, tay xanh ngà ngọc



Ngủ đi em, tóc gió thôi bay”



Giây phút nhìn người yêu mình ngủ đã làm trái tim nhạy cảm của hắn đập rộn ràng. Khao khát được che chở cho người đẹp, cho cô gái bé bỏng, hồn nhiên dễ thương cứ dâng trào như những ngọn sóng cuồng bạo.



Hắn không thể chợp mắt được, hắn cố lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của người đang nằm bên cạnh hắn. Nàng như vì sao dưới mặt nước mùa thu, còn hắn như kẻ say đang đưa tay, vớt lấy vì sao đó. Rồi nàng trở người với tiếng rên nhỏ nhẹ trong lúc mơ ngủ.



“Ngủ đi em, mộng bình thường



Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ



Cây dài bóng xế ngẩn ngơ



Hồn em đã chín mấy mùa đau thương?



Tay anh em hãy tựa đầu



Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi”



Một tiếng sau, Nhật trở về, cậu chàng chạy thẳng vào phòng, gọi Tâm trở dậy.


Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương #3