Chương III: Phía sau bản án tình yêu
(4)
Đêm hôm đó, Minh Quân không ngủ. Hắn mơ màng nghĩ ngợi, hình ảnh hôm chiều mọi người hợp lại tấn công hắn lại trở về nguyên vẹn. Hắn nhớ lại tất cả và hắn nhớ lúc đó hắn đã không lên tiếng tranh luận, hắn lắng nghe hết người này đến người kia nói lời châm chít. Vì hắn biết con tim bao giờ cũng thắng lý trí. Bằng cách nào đó hắn trong mắt mọi người là xấu xa đồi bại, hắn có nói hay cách mấy đi nữa họ vẫn đinh ninh rằng hắn đang lừa dối, đang ngụy biện. Và lúc này đây thì hắn cám ơn vì lúc đó hắn giữ được bình tĩnh, hắn đã thể hiện như một người hùng, đã hiên ngang cười nói, đã ngửa mặt lên nhìn đời. Chính hắn không cần nói gì vào lúc đó càng làm hắn thấy hãnh diện hơn ngày hôm nay. Và cũng chính nhờ đó mà lúc nàu đây hắn có đầy đủ dữ kiện bình tâm suy xét để viết ra một diễn văn hùng biện. Nói đúng hơn là diễn văn tự biện hộ cho mình trước phiên tòa xử hắn với tội danh: “Sử dụng văn thơ nói xấu người khác, xuyên tạc sự thật”.
Trước khi đăng diễn văn hùng biện của Minh Quân, tôi sẽ lượt lại mọi chuyện, từ khởi đầu cho đến lúc bị cáo Minh Quân bị đưa ra trước tòa án đạo đức.
Minh Quân là một nhà văn trẻ chưa thành danh, hắn thường đến thư viện tìm đọc sách. Buổi chiều định mệnh hôm đó hắn trở lại Quán Danh Nhân thăm chú. Đến đây hắn biết tin Tâm ( một cô gái xinh đẹp mười sáu tuổi mà hắn từng gặp một lần cũng tại quán ) đã đến quán làm thêm trong thời gian nghỉ hè. Mây là một người bạn thân của Tâm, cũng mười sáu tuổi, đi với Tâm còn có Nhật (bạn trai Tâm). Ngay từ buổi đầu gặp Tâm, Minh Quân đã đem lòng cảm mến, khi biết tin Tâm đến quán làm thì cũng trở lại quán chỉ mong sao được nhìn thấy và tiếp xúc với Tâm mỗi ngày. Mười lăm ngày đầu ở bên Tâm hắn đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, buồn, vui, giận, hờn, ghen tuông, đố kị… Sau khi biết Tâm đã có bạn trai là Nhật hắn vẫn không từ bỏ ý định sẽ theo đuổi Tâm, hắn xem Tâm như một nửa còn lại mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay. Tâm hát hay, xinh đẹp hồn nhiên, cá tính quyến rũ… Tâm cũng không xa lánh hắn mà luôn gần bên hắn, hắn và nàng đã trải qua những giây phút lãng mạn nhất trong cuộc đời. Đánh đàn ca hát cho nhau, ngồi gần bên nhau, ánh mắt nhìn nhau… với hắn đó là khoảng thời gian đẹp dịu dàng nhất.
Rồi sau mười lăm ngày Tâm cũng vào nhập học, chia tay Tâm hắn trở về ngồi nhớ lại những gì đã trải qua cùng Tâm. Cảm xúc dâng trào và hắn đặt tay vào viết phần một tác phẩm nói lên những cung bậc cảm xúc của một người đàn ông đang yêu một cô gái trẻ. Tâm trở thành động lực để hắn sáng tạo, sau nửa tháng đóng cửa ở nhà hắn viết xong phần một tác phẩm tình yêu của hắn, đóng thành sách, quay trở lại quán và tất nhiên mang theo cả tác phẩm đã viết xong để nếu có cơ hội sẽ trao tặng cho Tâm. Tối hôm cùng ngày hắn trở lại quán, Tâm cũng đến và nguyện vọng của hắn cũng thành, Tâm nhận món quà của hắn. Thời gian đó Tâm có mâu thuẫn với Mây và hai người đã hủy kết bạn với nhau. Sau lần đó Tâm bẵng đi một thời gian, ít khi nào trở lại quán.
Lúc này Mây thường đến quán hơn, Mẫn cũng đến… thời gian này họ thường bỏ xe tại quán, đi dạo bờ hồ nói chuyện riêng tư. Câu chuyện mà họ tập trung thời gian đó là chuyện xích mích giữa Tâm và Mây, người này giận hờn và đả kích người nọ. Thời gian hai người mâu thuẫn với nhau, Minh Quân thay đổi nhiều trong cách suy nghĩ và hành động. Hắn trở nên thân thiện hơn với Mây, tâm sự và chia sẻ cùng Mây nhiều điều hơn, khuyên Mây nên làm lành lại với Tâm, vì hai người họ là bạn trời sinh, về tính cách bổ khuyết cho nhau. Cuối cùng thì Mây và Tâm lại làm lành với nhau. Tình cảm thân thiện mà Mây dành cho hắn cũng lớn dần lên sau những gì đã trải qua, họ nhận nhau làm anh em, chia sẻ với nhau mọi điều từ cuộc sống và kể từ đó hắn có một tình cảm đặc biệt dành cho Mây.
Nhưng một mặt vẫn muốn giữ khoảng cách vì Mây đã xem Mẫn là bạn trai, Mẫn lại là bạn thân của hắn. Nhưng giữa suy nghĩ và trái tim Minh Quân không cân bằng được, Tâm thì biệt vô âm tín, xem như không có sự tồn tại của hắn, hắn thì yêu Tâm mất ăn mất ngủ. Lúc này có Mây luôn bên cạnh an ủi, động viên mỗi khi hắn buồn. Cảm nhận được chiều sâu và sự dịu dàng của Mây, lại có cảm xúc tiêu cực về Mẫn, những hành động quá đà của Mẫn làm với Tâm, cách đối xử của Mẫn với hắn qua những chuyện nhỏ… có những lúc hắn không xem Mẫn là bạn nữa, và qua đi cách nghĩ tiêu cực đó hắn lại yêu thương Mẫn, giữa yêu và ghét cứ thay phiên nhau tìm đến. Lúc Mẫn chạm vào người Tâm hắn không thể chịu đựng được, nhưng lúc Mẫn ngồi bên hắn hàn huyên chuyện cũ thì hắn lại ngậm ngùi. Hắn và Mây gần nhau nhanh hơn, họ trao đổi những tin nhắn cho nhau mà không cho ai biết, hắn đã đưa tác phẩm cho Mây xem và dặn Mây tạm thời không nên để anh em trong quán biết. Quan hệ giữa hắn và Mây tiến triển khiến chú, Cẩn và đặc biệt là Mẫn phải chú ý.
Mẫn đã ghen với hắn nhiều lần ra mặt trước đông người khi thấy hắn với Mây đi cùng nhau. Thời gian ở bên Mây hắn sống một con người cực kỳ mâu thuẫn, hắn buồn rồi lại vui… Mây đã tạo nguồn cảm hứng cho hắn viết tiếp phần hai rồi phần ba của tác phẩm. Sau khi đọc phần một tác phẩm Mây đã động viên hắn hết lời để hắn viết tiếp, Mây xem hắn như một thần tượng, một người mà có lẽ Mây cũng không biết nên gọi là gì ngoài bốn chữ: “anh trai yêu quý”. Thời gian sau này, khi Mây và Tâm làm lành lại với nhau. Tâm cũng hay ghé lại quán hơn. Tâm thường đến với những bạn cùng lớp, vậy là cuộc sống của Minh Quân lại có thêm nhiều cung bậc mới, song song với sự có mặt của Mây là sự có mặt của Tâm. Trong khi Tâm vẫn lửng lờ, lạnh lùng, hờ hững với hắn thì có Mây luôn động viên chia sẻ, mỗi lần lên facebook không thể nói chuyện được với Tâm thì hắn trò chuyện với Mây, Mây dễ gần hơn và xem trọng hắn hơn Tâm. Mây khen ngợi tác phẩm của hắn, xem hắn là một người có tài, Mây có chuyện gì cũng nói với hắn, hiểu hắn và tin hắn. Bao nhiều tình cảm của hắn dành cho Tâm hắn dồn hết cho Mây nhưng không xác định là sẽ thành đôi với Mây vì Mây đã là của Mẫn.
Chỉ có thể nói chuyện với nhau qua facebook, nói hết những tình cảm mà Mây đã đem lại cho hắn. Trong lúc này lòng hắn vẫn nghĩ về Tâm, vì Tâm chợt đến rồi đi hắn không rõ Tâm muốn gì, nếu không có tình cảm thì cứ xa cách hẳn đi, đằng này Tâm ban cho hắn từng chút, từng chút rồi lại thôi, lại xa cách… một mặt thì hắn nuôi hy vọng Tâm sẽ thay đổi tình cảm, sẽ yêu hắn. Một mặt hắn không tin vào điều đó, và hắn mở lòng với tất cả mọi người con gái hắn yêu thích ngay cả với Tâm. Cùng một lúc lênh đênh chưa xác định được rõ ràng tình cảm thật sự của mình dành cho ai, giữa Tâm và Mây? Hay mình chỉ tìm Mây để khỏa lấp hình bóng Tâm, chọc cho Tâm ghen lên? Hay mình đã thật sự thương Mây? Còn những người con gái khác là gì của mình, tại sao mình cũng yêu mến họ và khát khao được họ yêu?
Mình tham lam quá chăng? Vậy là hắn rơi vào trạng thái mất kiểm soát, hắn trở nên bất cần mỗi khi nhìn thấy sự lạnh lùng của Tâm và Mây. Khoảng một tuần trước khi xảy ra sự biến, Mây không đến quán. Hắn nghĩ rằng Mây đang sợ tình cảm với hắn sẽ lớn lên vượt giới hạn, Mây không muốn phản bội Mẫn. Cứ nghĩ vậy mà hắn ngóng chờ Mây, Tâm cũng đến trong thời gian này, nhưng vẫn có khoảng cách với hắn, hắn lại ra ngoài đàn hát nhớ về Mây.
Thời gian cứ trôi qua nặng nề cho đến một đêm nọ. Cẩn nhắn tin cho hắn, hắn đến tìm Cẩn đi tìm một quán rượu ngồi uống tâm sự. Thì hắn nhận được một tin sét đánh. Đó là cách tối hôm đó vài hôm, vào buổi chiều, Mẫn đi cùng Mây, cho gọi Rôn, Tâm và Cẩn đang ở quán đi ra ngoài không cho hắn biết. Họ cùng nhau đem tác phẩm mà hắn đang viết ra bàn luận, chê trách, họ mổ xẻ từ vấn đề này sang vấn đề nọ, tác phẩm đang viết đến phần ba… họ đặt vấn đề về động cơ và mục đích của hắn để cùng nhau đi đến kết luận: “Hắn, Minh Quân, một kẻ mưu mô, đê tiện, một thằng bạn xấu, một kẻ đâm lén sau lưng người khác, một thằng ăn cháo đá bát”. Họ tập hợp nhau lại, tìm kiếm đồng minh, lên kế hoạch để vạch trần tội ác của một nhân vật phản diện mà họ xem là đểu cáng trong những bộ phim ăn khách. Súng đã được lên nồng, và mấy hôm sau đó… vào một buổi chiều đẹp trời. Hắn nhận được một cuộc điện thoại của Ngân, hắn bắt máy nhưng đầu kia không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng Cẩn nói: “tác phấm đó không nên đọc, nó rất tiêu cực và kèm theo tiếng xôn xao của mọi người nghe không rõ”.
Thêm một cuộc điện thứ hai của chú nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Mời hắn qua ăn gà quay, muốn nhậu sớm hơn mọi ngày”. Hắn mặc đồ vào, rất vô tư hồn nhiên qua quán. Và… “Dơ tay lên!” Anh đã bị bắt! Anh có quyền im lặng! Những gì anh nói là bằng chứng chống lại anh trước tòa.
Hắn bị điệu ra tòa án. Quanh bàn các thành viên trong đoàn bồi thẩm có mặt đông đủ. Họ vừa là thẩm phán, vừa là công tố viên viện kiểm soát, vừa là nhân chứng, vừa là nguyên đơn. Trên bàn có đầy đủ những tang chứng vật chứng bao gồm:
1) Phần một tác phẩm văn chương bị nghi án xuyên tạc sự thật, mưu đồ bất chính
2) Điện thoại với những tin nhắn, thơ… và lời lẽ của bị cáo đã nói trong thời gian có quan hệ không chính đáng với gái mười sáu
3) Bản photo phần hai và ba của tác phẩm suy đồi đạo đức
4) Cái này cũng được xem một phần nào là vật chứng chống lại bị cáo với tội danh ghép vào phản phúc, vô chủ, ăn cháo đá bát. Đó là rượu, bia, gà quay, bánh mì… những thức nhắm chú thường chuẩn bị cho anh em khi chiều đến
5) Xung quanh là những người đi dự phiên tòa để nghe tòa kết án ra sao?
Minh Quân ngồi yên vị. Xin phép chủ tọa phiên tòa cho uống rượu và được ăn gà khi nghe bên công tố và bên nguyên đơn trình bày. Tòa đồng ý!
Gần hai tiếng đồng hồ lắng tai nghe những luận chứng và luận cứ đưa ra để truy tố bị cáo với tội danh: “Sử dụng văn thơ nói xấu người khác, xuyên tạc sự thật”, mở rộng tội danh truy tố: “Phản bội chú bác, anh em, bạn bè, bất hiếu với cha mẹ, đa tình dâm tặc”.
- Trước khi tòa tuyên án bị cáo có muốn nói điều gì không?
- Thưa! Bị cáo cũng có đôi lời muốn nói
- Vậy hãy nói đi nhưng ngắn gọn thôi
Và đây là diễn văn hùng biện tự bào chữa cho mình trước tòa của Minh Quân:
Thưa chủ tọa, thưa đoàn bồi thẩm, thưa các luật sư, thưa mấy anh chị em đã bỏ thời gian hôm nay đến đây dự phiên tòa này. Tôi, bị cáo, Lê Minh Quân với tội danh như quý vị đã được nghe phía công tố trình bày. Tôi bị lừa đến đây, bị bắt và bị kết tội. Ban đầu tôi nghĩ rằng chú thương tôi nên cố tình mua gà quay đãi tôi, vì đã lâu lắm rồi từ cái ngày tôi không còn chơi cờ với chú nữa tôi chưa nghe lại lời mời đầy tình thương yêu đó. Tôi đứng giữa phiên tòa này một thân trơ trọi, tôi không có luật sư biện hộ, không có gia đình, bạn bè, xung quanh tôi là những thành viên bên gia đình nguyên đơn, chủ tọa cũng thuộc bê nguyên đơn, luật sư, công tố, và bộ phận an ninh cũng thuộc về bên họ. Chỉ có quý vị đứng ngoài kia, đang xem bài bào chữa này của tôi là những người để tôi trao gửi niềm tin vào công lý. Tôi không dám ví mình với nhà hiền triết Socrates, nhưng nghĩ hoàn cảnh tôi lúc này sao mà giống quá với phiên tòa đã xử tử hình một thiên tài kiệt xuất của nhân loại. Tôi không chờ đến ngày Plato giải oan cho mình, chính tôi sẽ bào chữa cho mình giống như bao bản án lịch sử đã từng khiến bao con người phải tự cứu lấy mình.
Tôi là một nhà văn chưa thành danh, một nghệ sỹ chưa có tên tuổi. Niềm mơ ước lớn nhất của cuộc đời tôi là được ca hát, được sáng tác và được yêu bởi chính những người phụ nữ mà tôi yêu. Tại sao tôi lại dùng từ “những người phụ nữ”, ấy là bởi tôi là một kẻ đa tình, một người nhạy cảm và khát vọng yêu vô bờ bến. Tôi đã lặp lại điều này không biết là bao nhiêu lần trong tác phẩm của mình và đã sống đúng như những gì tôi đã viết, không che dấu không trốn tránh.
- Thưa chú! Chú từng đặc biệt danh cho con là Thích Women, tức là thích phụ nữ đó mà. Xin hỏi chú lúc đó con có nhận mình như vậy không?
- Có! Con đã nhận như vậy. Con đã nói con yêu phụ nữ và xem họ như châu báu. Rằng con là nghệ sỹ lãng mạn, rượu và đàn bà là nguồn cảm hứng bất tận của con. Chú ghi nhận
- Cám ơn chú đã thành thật!
Vậy đó, mọi người nói kết tội tôi lén lút, yêu hết người này đến người kia, tôi có lén lút hay không? Hay tôi “lén lút” là vì mọi người muốn tôi phải “lén lút”. Xin hỏi Ngân:
- Tối hôm tôi đưa Ngân về tôi đã nói: “Bên cạnh anh có rất nhiều người phụ nữ khác, một người đa tình như anh em có chấp nhận nỗi hay không? Anh xấu xa và không phải người chung thủy tốt đẹp như em tưởng đâu”. Tôi có nói với Ngân như vậy không?
- Có! Anh có nói
Cám ơn Ngân! Vậy tôi lén lút ở chỗ nào, khi Ngân hỏi tôi với Tâm và Mây tôi cũng vậy sao? Và tôi trả lời rằng đúng là như vậy. Một người luôn bên tôi động viên chia sẻ, tôi không biết gọi là gì. Một người mang đến cho tôi niềm khao khát, sự lãng mạn. Bây giờ họ có khoảng cách với tôi nhưng ngày mai sẽ không như vậy! Tôi đã nói với Ngân không hề suy nghĩ, nói đúng bản chất của mình. Tôi lén lút ư?
Quý vị kết tội tôi giấu diếm sự “đa tình” chăng? Tôi có giấu nó đi đấy, và giấu bằng cách phơi bày ruột gan mình trong tác phẩm. Tôi nhớ Mây thì tác phẩm tôi viết rằng tôi nhớ và thương Mây. Tôi mòn mỏi chờ Tâm và khao khát lấy Tâm làm vợ và tôi cũng nói như vậy trong tác phẩm của mình, tôi thất Hoài đẹp và nữ tính thì tác phẩm tôi viết Hoài đẹp và nữ tính… Tôi không trung thực ở chỗ nào, giấu diếm ở chỗ nào trong tình cảm? Xin quý vị cho tôi được biết.
Xin hỏi Mây:
- Ban đầu tôi với Mây chát với nhau qua facebook, có phải Mây đã từng hỏi tôi: “Mình chát với nhau liệu anh Mẫn có biết không anh?” Tôi đã nói: “Mẫn không biết thì hay hơn”. Em cũng đồng ý với tôi là không cho Mẫn biết vì sẽ sinh ra nhiều chuyện hiểu lầm với tính cách của Mẫn”. Khi em hỏi tôi: “Ni nói anh Mẫn không tốt với em, anh nghĩ sao?” Tôi đã nói gì? Tôi nói: Em đừng hiểu sai Mẫn, Mẫn là bạn của tôi lâu năm, tính Mẫn tôi biết, chưa có ai trọng tình nghĩa như Mẫn, tôi cấm em được nghĩ xấu về Mẫn. Là vì sao vậy? Vì lúc đó tôi thấy hối hận. Hối hận không phải là vì tôi xuyên tạc sự thật trong tác phẩm để Tâm nghĩ sai về Mẫn mà hối hận là vì tôi đã đưa lên tác phẩm của mình những gì mà tôi quan sát được dưới cái nhìn của tôi khi đó.
Tôi viết lên những gì Mẫn đã làm và kèm với đó cách đánh giá thiên về cảm xúc và chủ quan của tôi, vì là nhà văn tôi phải đứng ở một bình diện khác, phải nhập vai và để cảm xúc đi vào câu chữ. Nhưng tôi đâu có cho Mẫn xấu hoàn toàn, tôi đưa vào tác phẩm thiếu gì những điều tốt đẹp của Mẫn mà Mây đâu có để tâm đến. Tôi nói Mẫn yêu trẻ con, Mẫn làm từ thiện, Mẫn là người có lòng tự trọng, sĩ diện… cái tốt của Mẫn có nhiêu đó thì tôi nói nhiêu đó, cái xấu nhiều đó theo đánh giá của tôi, theo những gì tôi quan sát được có thêm bớt hay không? Tôi nói với Mây điều gì?
Tôi bảo Mây hãy tin vào Mẫn, dù Mẫn có nhiều khuyết điểm nhưng cơ bản vẫn là một người tốt, một người sống có anh em bạn bè. Và Mây cám ơn tôi. Bây giờ thì Mây nghĩ khác, vì Mây bị tác động từ bên ngoài làm chệch hướng suy nghĩ của Mây, Bằng cách nào đó họ đã nói với Mây tôi mưu đồ, giả tạo và Mây lục lại mọi thứ cho rằng tôi giả tạo thật, vì tác phẩm thì tôi nói lên những cái xấu của Mẫn mà chát với Mây thì tôi nói những cái tốt. Khi xưa khi Mây còn tin tôi, Mây và tôi giấu đi những tin nhắn hai người nói với nhau. Mây xem tôi là anh trai biết nghĩ xa, vì lúc đó lòng tôi thật nghĩ tốt về Mây và Mẫn. Nhưng bây giờ khi ghét tôi, Mây lại cho hành động đó là bỉ ổi, che giấu. Mây thử nghĩ xem. Lúc đó mà Mây và tôi công khai mọi thứ thì sẽ như thế nào? Sẽ có bao nhiêu chuyện hiểu lầm vậy mà Mây đâu có nghĩ cho tôi với ý tốt, Mây chỉ nghĩ tôi đang chơi thâm.
Còn một câu hỏi nữa tôi muốn hỏi Mây:
- Về việc tôi muốn Mây giúp tôi giữ kín tác phẩm cho đến ngày tôi hoàn thành nó và xuất bản. Mây nhớ lại cái ngày tôi chở Mây đi lên nhà Ngọc dự lễ rửa tội cho con Ngọc chứ?
- Nhớ!
- Khi đó tôi nói với Mây, tôi sợ viết chuyện đời thật. Bởi nó làm tôi đau khi tôi phải đem những cái xấu của con người ra phơi bày. Cảm xúc của tôi bị tác động mạnh mẽ, nhiều lần tôi muốn dừng lại, vì tôi đau lắm! Tôi nói với Mây vì sao tôi không muốn cho mọi người biết tác phẩm của mình, đặc biệt là Mẫn. Vì sẽ xảy ra những điều không hay, sẽ làm tan vỡ các mối quan hệ. Chỉ cần Mây nhớ lại cho kỹ và trả lời tôi câu hỏi tôi có nói vậy không? Hãy thành thật với tôi.
- Có! Anh có nói
- Ha ha! Tôi nói có sai hay không? Hãy nhìn những gì mà Mây đã làm ngày hôm nay khi phản bội lời hứa với tôi. Hậu quả của nó trước mắt đây không phải là minh chứng hùng hồn cho lời nói của tôi hay sao? Các mối quan hệ đã tan vỡ, gây ra xích mích chia rẽ. Đã thấy rõ trước mắt chưa? Vậy Mây không nhận về mình phần trách nhiệm nào hay sao? Hay là giờ này Mây đang có một ác cảm rất lớn với tôi và cho rằng tôi không muốn cho mọi người biết tác phẩm của mình là vì sợ mọi người nhận ra bộ mặt thật của tôi và tôi bại lộ? Xin nói cho Mây biết, tác phẩm đó tôi đã cho Vân đọc, Vân người trước kia Mẫn đã đưa đến quán chơi, hiện là bạn gái của Được, người mà Mây hay hỏi tôi có phải trước kia đã quen anh Mẫn. Tôi đã đưa Vân xem và cũng nói với Vân hãy đợi tôi hoàn thành tác phẩm rồi tìm cách để nói cho mọi người hiểu sau khi đã xuất bản thành sách, tôi muốn dành một bất ngờ cho mọi người và muốn trong khi tôi chưa hoàn thành tác phẩm không ai biết thì tôi dễ dàng viết về họ hơn. Vân thì đã giữ lời hứa đến ngày hôm nay còn Mây người tôi tin tưởng lắm lại không giữ được lời hứa.
Tôi cũng nói cho Mây hiểu về việc tôi có sợ tác phẩm của mình bị người khác biết hay không? Xin thưa là không. Tôi còn tự hào là đằng khác. Bởi về lương tâm tôi không bị cắn rứt, mọi người tưởng rằng dồn tôi vào đường cùng, tưởng làm tôi xấu hổ… vì mọi người luôn nghĩ tôi là kẻ xấu, đang có âm mưu nên sẽ nhột lắm! Nhưng vì tôi không như vậy, tôi vẫn hiên ngang như một chí sĩ bị quân phản động đẩy ra pháp trường, ngẩng cao đầu và cười thỏa chí. Tôi đã từng tặng cho Tâm tác phẩm của mình, hôm đó rất đông người, tôi lén ra ngoài đưa cho Tâm bởi tôi ngại khi thấy mình tặng cho ai đó một thứ gì đó, nhưng nếu mọi người có thấy tôi cũng chẳng sợ. Hôm đó tôi tặng Tâm, có Nhật ở bên cạnh nữa, Mẫn cũng ra cùng… họ đều thấy tôi tặng Tâm. Tôi không nói với Tâm một câu nào rằng: “Em đừng cho ai đọc”. Vì khi đó tôi hoàn toàn vô tư hồn nhiên, tôi không nghĩ mình làm sai. Nên cho dù Tâm có đưa cho ai đọc cũng vậy thôi. Đến sau này khi tôi đưa cho Mây đọc tác phẩm để Mây hiểu lòng tôi, để tha thứ cho cái nhìn méo mó ích kỉ khi tôi đang yêu, khi tôi nhập vai quá sinh động. Tôi nói Mây hãy đọc và đừng để nó ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình quá, đừng nhập tâm quá!
Đơn giản là lúc đó tôi mến Mây lắm! Tôi nghĩ rồi trước sau gì Tâm chẳng đưa Mây đọc, thôi thì tôi chia sẻ với Mây, vì tôi muốn có người đọc sâu sắc dịu dàng có thể hiểu được nỗi lòng của tôi, hiểu về tác phẩm của tôi. Để đến ngày hôm nay tôi nhận được ở Mây một điều hoàn toàn trái ngược. Mây nghĩ những gì tôi làm với Mây đều có âm mưu, quả thực có nhiều lúc tôi nghĩ đến âm mưu tôi không phủ nhận nhưng tôi càng khẳng định hơn tình cảm chân thành tôi dành cho Mây. Tại sao trước kia Mây không nghĩ tác phẩm của tôi và những gì tôi nói là xấu, mà bây giờ Mây lại nghĩ khác?
Không phải là Mây vừa tìm ra một bí mật nào đó đâu, mà bởi Mây đã tác động, nhân cách của tôi bị họ bóp méo, gieo vào đầu óc Mây những hiềm nghi đố kỵ, dẫn chứng những điều mà Mây coi lại dường như quá hợp lý để rồi Mây từ yêu chuyển sang ghét tôi. Mây bắt đầu phóng đại những khuyết điểm mà trước kia tôi đã từng thể hiện ra bên ngoài. Để kết luận đột ngột: “Ta đã bị lừa, thằng Sở Khanh khốn nạn, thằng lừa thầy dối bạn”. Tôi biết tôi có nói gì bây giờ Mây cũng chẳng tin mà cũng bởi tôi không cần Mây phải tin. Vì nhớ Mây mà tôi hiểu rõ bản chất con người hơn. Hãy cứ giữ quan điểm của mình mà sống.
Còn Tâm! Khi nãy Tâm nói gì về tôi nhỉ? Tôi không dám gọi Tâm là em nữa từ khi Tâm mở miệng nói ra câu đó, Tâm nói: “Tôi coi lại cách ăn ở ra sao nên ba mẹ mới từ tôi, hèn gì…”. Những người kia có nói một trăm ngàn lần câu gì cũng được nhưng tôi không ngờ câu đó lại phát ra từ một đôi môi mà tôi đã từng khao khát, đã từng miêu tả với những mỹ từ đẹp nhất. Tôi xin trả lời thắc mắc của Tâm vì sao tôi một kẻ bất hiếu, bị ba mẹ từ:
- Cho tôi xác minh lại. Tâm có phải đạo Chúa không? Có biết câu chuyện vì sao Ngài bị đóng đinh trên cây thập giá không? Tâm không trả lời được ư? Vậy để tôi trả lời. Đó cũng chính là câu nói vừa phát ra từ miệng Tâm đó; “Chúa hãy coi lại cách ăn ở”. Lạy Chúa! Tha tội cho con vì đem ngài ra làm ví dụ trước tòa. Tôi biết Tâm không bao giờ đọc sách nên kể cho Tâm hai tấm gương nữa. Khổng Trọng Ni người nước Lỗ, tức là Khổng Tử đó, Ngài qua đất Khuôn vì bị dân ở đó bao vây, ném đá, hành hung. Vì sao ư? Cũng câu nói vừa rồi. “Ngài nên coi lại cách ăn ở”.
Đức Phật ngài có bao dung không? Có cao thượng không? Từ bi không? Có. Vậy tại sao Đề-bà-đạt-đa lại đầu độc Ngài? Nói như Tâm thì Ngài cũng nên coi lại cách ăn ở rồi. Đến nay, tôi vẫn thắt mắc. Tôi yêu Tâm tha thiết đến mức dám hy sinh hạnh phúc và tính mạng của mình cho Tâm. Tôi chưa làm điều gì có hại cho Tâm, khi Tâm buồn tôi gọi Tâm ra tôi đàn cho hát để khuây khỏa nỗi lòng, khi Tâm bị Mẫn đụng chạm vào người, đêm đó tôi đã gây nhau với Mẫn, đã cảnh cáo Mẫn không được làm vậy với Tâm nữa. Khi Duy vuốt má Tâm tôi không thích, nhưng vì chưa quá giới hạn nên tôi chưa thể can thiệp bảo vệ Tâm.
Khi đó, tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, từ bỏ chú bác, anh em, bạn bè, thậm chí cả những người con gái khác, tôi sẽ đi làm kiếm tiền... chỉ cần Tâm nhận lời yêu tôi, nó là động lực lớn nhất để tôi sống. Tình cảm của tôi vậy đó, để rồi ngày hôm nay Tâm xé nát trái tim tôi với những lời lẽ cay độc. Tôi đâu có giận Tâm, nhưng tôi buồn, không thể nói tôi không buồn được khi bao kỳ vọng đặt vào một người, vào một tình yêu đẹp để nhận về quả đắng. Nhưng cảm ơn Tâm, nhờ cú này mà tôi tỉnh ngộ. Tôi đã sai ngay từ đầu, đã nghĩ đến chuyện hy sinh, đánh mất mọi thứ quá sớm chỉ vì một người con gái không hề thương tôi, không hề hiểu tôi mảy may. Một bài học kinh nghiệm đắc giá cho tôi Tâm à! Cám ơn Tâm đã giúp tôi nhận rõ bản chất của vấn đề!
Còn chú thưa chú! Chú nói con dùng văn để nói xấu chú. Xin hỏi chú con đã nói xấu chú chỗ nào? À phải rồi chú bảo: “con nói chú mê gái”. Con có nói vậy ư? Để con hỏi đã nhé!
- Thưa Mẫn, người bạn nối khố của bị cáo! Xin Mẫn trả lời thành thật cho! Vào cái đêm có ba người chúng ta. Mẫn, tôi và Cẩn làm chứng. Mẫn đã nói gì về chú: Có phải câu: “Cậu tưởng chú không mê gái à, chú là một cây mê gái”. Mẫn có nói câu đó không hãy trả lời tôi thành thật, Có hoặc không?
- Mẫn không trả lời được ư? Vậy để tôi hỏi Cẩn. Cẩn à! Cậu hãy nói một lời chân thành đi, Mẫn có nói vậy không?
- À... chuyện là hôm đó...
- Cẩn à! Không cần dài dòng đâu. Cậu chỉ nói có hoặc không thôi.
- ...Có
Có... Chính Mẫn đã nói “chú là một cây mê gái”. Vậy mà chú bảo rằng con đã nói xấu chú, còn Mẫn thì không? Mẫn là hảo hán. Ha ha ha! Cuối cùng thì là gì? Vậy là con đã nói xấu chú vì con đã viết đúng sự thật con nghe thấy?
- Chú đã từng nói gì nhỉ? Chú nói: “Chú không bao giờ dám ngồi gần đàn bà, dù là ở tuổi con cháu chú cũng tránh xa ba cây số”. Vậy mà hôm đó trong phòng tối chỉ có Tâm đang ngủ, và tất nhiên Chú ạ! Có chú nữa. Chú hãy trả lời con tất cả những gì con nói có phải là sự thật không?
- Chú không trả lời được. Vì sao vậy? Vì lời nói và hành động của chú không khớp nhau. Mâu thuẫn với nhau. Con đã giận chú, buồn vì chú, vì lúc đó con đang yêu Tâm con cũng thừa nhận rằng mình giận chú là vì chú không hoàn hảo quá trong mắt con. Chú làm con tin yêu chú nhưng có những khuyết điểm của chú khiến con buồn. Nhưng con không bao giờ nghĩ chú là đồ mê gái cho đến khi con nghe Mẫn nói về chú như vậy. Con cũng hồ nghi khi chú nói với con về chuyện cô nhà thuê thám tử theo giỏi chú. Rồi việc không bao giờ cô nhà gọi cho chú một cuộc điện thoại hơn một năm nay con bên chú. Nhưng sự nghi ngờ của con đã tan đi khi thấy chú là một người lương thiện. Nhưng chú không đọc hết tác phẩm của con, chú cũng bị tác động bởi cái thị dục huyễn ngã, khi con nói thẳng vào những cái khuyết điểm của chú thì từ đó chú đã có thành kiến và ác cảm với con và tác phẩm của con. Chú không đọc hết nên không thấy hết diễn biến của câu chuyện. Khi con mô tả cảm xúc ân hận của mình vì đã từng hoài nghi chú, con đã cảm động khi đêm đó chú đòi chở con về sau khi chú cháu mình mới uống trên nhà Ngọc về sau đó hai chú cháu cùng đón trung thu. Con đã nghĩ về chú với bao cái đẹp, đã miêu tả những hành động từ thiện, nghĩa hiệp, giúp đời, và uy tín khiến mọi người kính nể. Con đã nói chú là con buôn mà thật chú là con buôn, nhưng là con buôn tốt bụng. Vậy mà chú đâu cần xem qua. Chú chỉ hướng đến cái tiêu cực. Rồi đả kích con trước tòa. Tiếng nói của chú có cân lượng, nên chỉ cần chú dáng một câu xấu xa cho con, chú nói con tiểu nhân, kẻ đâm lén... có khác nào dáng cho con một đòn chí mạng. Một người có uy tín nói về mình như vậy thì các bạn, các em ai còn tin con nữa. Vậy mà chú đã làm. Khi trong tác phẩm con viết: “Chú từng coi con có đầy đủ ân, uy, trí, dũng... đây là câu chú nói với Cẩn rồi từ Cẩn nói lại với con”.
- Cẩn à! Chú có nói vậy không?
- Cậu không dám trả lời vì có mặt chú hay sao?
Đúng vậy chú à! Chính chú thốt ra lời đó, mà lúc này đây chú trốn tránh... chú vòng vo không đi vào câu hỏi chính... tại sao phải như vậy? Vậy thì con có nói xấu chú hay không? Con có xuyên tạc, có bày biện đặt điều từ không nói có hay không? Hãy trả lời con đi, đừng im lặng!
Bây giờ đến cậu. Mẫn, một người từng là bạn, cùng ăn màn thầu, cùng ngủ ở chùa, trải qua bao kỷ niệm. Nói thật cậu đừng buồn! Tình cảm của tôi dành cho cậu đã mất đi từ cái ngày mà tôi nằm viện kia. Tôi không oán thù cậu, nhưng tôi không đặt niềm ti hoàn toàn vào cậu như ngày xưa nữa. Nên cậu cũng đừng buồn là tôi đưa cậu vào tác phẩm với những hình ảnh và cách nhìn nhận tiêu cực về phía tôi. Cậu đã đúng khi cho rằng tôi hai mặt, bởi vì tôi chơi với cậu nhưng lòng tôi thì không coi cậu là bạn. Mãi về sau này tôi mới hiểu ra, tôi đã quá ích kỉ và tôi thấy có lỗi với cậu.
Lỗi vì tôi đã đòi hỏi ở cậu quá nhiều. Lỗi vì tôi biết cậu là một người lương thiện, là một người trọng danh dự. Ngày hôm nay, khi cậu mạt sát tôi giữa phiên tòa này với đủ ngôn từ mà cậu cho là có thể làm nhục tôi. Cậu bảo tôi miêu tả cậu trong tác phẩm như là một con chó chết trôi, xin trả lời cậu, hành động của cậu ngày hôm nay đã chứng minh cho bản chất đó. Tại sao lại xảy ra sự cố này? Tại sao tội bị buộc tội. Cậu không phải nhận một phần trách nhiệm sao? Tôi không biết cậu đã tác động như thế nào đến Mây, đến Tâm và đến Cẩn. Nhưng tôi dám chắc một điều rằng chính cậu, không ai khác là người hiểu lệch vấn đề đầu tiên, chính cậu mới là người xuyên tạc, bóp méo tác phẩm của tôi chứ không ai khác. Bằng cách nào đó cậu đọc tác phẩm của tôi, cậu thấy mình trong đó tồi tệ quá, cái tôi của cậu không cho phép ai được làm xấu hình ảnh của cậu, đôi lúc cậu trốn tránh cả hình ảnh thật của mình. Cho tôi hỏi cậu:
- Tôi viết trong tác phẩm: Cậu nhổ nước miếng vào mặt Vân, cậu say và nôn mửa tôi đưa cậu về nhà, cậu xốc ngược em Tâm lên... có hay không? Trả lời với cậu là có, vì nếu cậu mà nói không thì tôi không còn gì để tả về cậu. Cậu biết tại sao không Mẫn? Vì cậu thấy mình bị xúc phạm, đầu óc cậu lúc nào cũng nghĩ đến mưu mẹo, nên cậu xem cách hành xử của ai cũng mưu mẹo. Cậu cho rằng tôi đang cố làm nhục cậu để dành một cái gì đó. Cậu bảo tôi và cậu học cùng một sở học. Cậu học Lão Tử cùng với tôi lại không nhớ câu: “Đưa người ta lên tức là dìm người đó xuống, và ngược lại”. Tôi đã dìm cậu sao? Tôi dìm cậu mà đến ngày hôm nay, Mây vẫn bên cậu, Mây vẫn tin cậu?
Bởi vì Mây thấy cậu qua tác phẩm của tôi có đầy đủ cái tốt cái xấu, thấy cậu đẹp hơn trong mắt cô ấy. Mây đã đọc tác phẩm của tôi rất lâu rồi từ khi cậu mới biết đây kia. Nhưng Mây vẫn tin yêu cậu đó thôi. Tôi dìm cậu hay sao? Hay là tôi đang đưa cậu lên! Tôi đang thử thách tình yêu của cậu à! Rồi cậu cho rằng ừ thì thiện giả thiện báo người ác hại mình không được. Xin nói thật với cậu, tất cả có quy luật cả rồi. Cũng giống như ngày hôm nay cậu cố gắng ra sức làm nhục tôi, vạch trần gì đó cho tôi không còn ai tin, không còn đất sống. Cậu làm hay đấy! Giống như câu mà cậu từng nói: “Có ơn phải trả, có thù phải báo”. Và cậu đang báo thù. Nhưng cậu đã lầm! Bởi vì tôi không có kẻ thù, tôi đến đây với tinh thần an lạc, bình nhiên. Và cậu cho đó là đáng sợ. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ xấu hổ lắm! Tôi sẽ không dám đến.
Nhưng không, lương tâm tôi vẫn nở hoa và tôi tin mình làm đúng. Chỉ là do cậu và mọi người hiểu lệch lạc vấn đề nên mới ra vậy. Và mặc dù tôi buồn vì mọi người cứ dồn tôi vào chân tường nhưng tôi vẫn hiên ngang bình thản. Chỉ có những kẻ lén lút và tiểu nhân thật sự mới trốn chạy. Cũng với câu nói của Lão Tử, ngày hôm nay cậu đè tôi xuống thì cậu đang giúp tôi rồi đó. Cậu là tôi thêm mạnh mẽ, trưởng thành. Cậu tưởng có thể làm mọi người xa lánh tôi nhưng ngược lại. Ngoài mặc họ ra vẻ sợ tôi, thậm chí khinh bỉ tôi nhưng từ trong sâu thẳm trái tim họ vẫn bị tôi quyến rũ. Họ không có can đảm như tôi, không mạnh mẽ như tôi, phụ nữ trực giác rất tốt. Đến một ngày họ cũng hiểu ra tất cả, tôi hẹn họ 5 năm, 10 năm, 20 năm... có thể hơn nữa nhưng họ sẽ nhận ra bản chất của vấn đề khi họ đã trưởng thành hơn.
Mẫn à! Tôi nói biểu cảm với cậu lần cuối. Sự đời xảy ra nhiều chuyện nhưng tôi không oán cậu đâu, tôi vẫn nhớ cậu ngày nào với cây sáo trên tay, với mái tóc dài, với căn gác nhà cậu, những buổi nhậu, những lần mâu thuẫn, những khi mình bàn với nhau về một cô gái, suối vàng và nhiều thứ... Nhưng cậu không hiểu được trái tim đa cảm nghệ sỹ của tôi. Tôi rất nhạy cảm, khi cậu đối xử với tôi khiến tôi hụt hẫng, tôi buồn vì cậu ít quan tâm đến tôi lúc hoạn nạn. Đó là cái nhạy cảm tiêu cực và đàn bà trong con người tôi, thậm chí cả sự ích kỉ và nhỏ nhen. Nhưng tôi không phải không nghĩ đến những lần chúng ta bên nhau, những lần cậu và tôi ngẫm nghĩ về cuộc đời. Tôi đã nói với cậu những gì. “Tôi có làm gì đi nữa thì cuối cùng tôi vẫn hướng về cái thiện”. Và tôi nói đi nói lại cho cậu hiểu. Khi tôi nghĩ về cậu tôi làm thơ tặng cậu, bài thơ hay, cậu nói Mây đọc lên cho mọi người nghe! Rồi cậu gán cho tôi tội danh làm thơ để mưu đồ xoa dịu cậu, tôi cần phải làm vậy sao? Cậu là quỷ hay sao mà tôi cần phải xoa dịu cậu, tôi sợ cậu lắm à! Là vì khi đó tôi nghĩ về kỉ niệm của chúng ta, tôi hối hận vì mình đi cùng Mây ngày hôm đó lên nhà Ngọc mà không hiểu cho cảm xúc của cậu. Tôi muốn sau này sẽ giữ khoảng cách với Mây để cậu vui. Muốn gắn kết lại tình bạn của hai ta bằng một bài thơ. Tình cảm của tôi như vậy đó để cuối cùng mọi người đem ra xuyên tạc, còn bảo tôi là xuyên tạc nữa sao? Điều mà tôi luôn cảm thấy có lỗi nhất với cậu là việc tôi gần Mây, lâu ngày nảy sinh tình cảm với Mây. Một phần vì tình yêu, một phần vì tình bạn, tôi mâu thuẫn và tự dằn vặt, đó là một trong những nguyên do mà tôi thường ngồi suy tư sầu muộn. Nhưng tôi đã chọn phương án vì tình yêu.
Vì tôi hiểu bạn không thật sự yêu Mây. Bạn không có tình yêu. Nếu là tôi tôi sẽ mang đến hạnh phúc hơn cho Mây, tôi chỉ suy nghĩ ngây thơ vậy thôi. Quan điểm về tình yêu này tôi đã nói trong một chương của tác phẩm, nếu chịu khó đọc lại cậu sẽ thấy.Vì góc nhìn của chúng ta về tình yêu khác nhau. Tôi yêu và bày tỏ tình yêu theo cách của mình, có thể nói là tôi tán tỉnh vì cậu cũng thừa hiểu bản chất ưa chinh phục trong tôi. Một thứ tình cảm chân thật của tôi gửi đến người tôi yêu, tôi giữ khoảng cách cho đến khi người đó nhận ra tình cảm thật sự. Đó là can đảm của tôi vượt qua những rào cản xã hội vì tình yêu. Cậu có thể trách tôi ích kỉ trong tình yêu, tôi nhận hết, nhưng lương tâm tôi cho phép tôi làm điều đó, tôi không bị ràng buộc. Tôi xấu cái gì thì tôi nhận cái đó. Tôi làm vậy còn chưa đủ cho cậu hiểu ra, để cậu lúc nào cũng nghĩ tôi có âm mưu với cậu, sinh ra oán thù hiểu lầm và trả đũa tôi. Ha ha! Tôi không sao cả. Chỉ là góc nhìn của chúng ta khác nhau mà thôi!
Thưa quý vị! Mọi lý lẽ dài dòng vậy đó. Tôi bị đưa đến đây để nghe quý vị mắng nhiếc, nhục mạ. Quý vị tập trung một dư luận, một đám đông để mổ xẻ phân tích tác phẩm của tôi rồi từ đó quy ra đạo đức của tôi xấu xa đê tiện. Bởi vì sao? Bởi vì tôi chạm vào trái tim của quý vị. Chạm vào cái vảy ngược của con rồng. Con người không ai muốn được ai đó ví mình xấu xa, với một vai phản diện. Cái tôi không phép những khóc khuất trong tâm hồn được phơi bày ra ngoài. Tôi đã làm như vậy! Quý vị sẽ nhắc tôi câu nói của Khổng Tử: “Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác”. Vậy cái gì tôi muốn thì sao? Tôi muốn người ta thấy được hết cái xấu của mình, tôi muốn người ta xem tôi là ác quỷ để tôi luôn là trọng tâm được chú ý. Tôi muốn phá những rào cản, những ràng buộc trong hôn nhân và tình yêu mà xã hội đã áp đặt. Tôi chấp nhận và thích thú khi được mọi người đem ra làm tâm điểm bàn luận mọi cái xấu xa. Vậy tôi có cái quyền moi ra cái xấu của mọi người không?
Nói xấu tức là nói sau lưng người khác về những điều mà người đó không hề có, tự thêu dệt bịa đặt. Tôi cũng nói xấu, nhưng nói về cái xấu. Không phải nói sau lưng mà nói trước thế giới, nói trước trăm triệu con người đang đọc tác phẩm của tôi. Tôi không hề thêu dệt hay bịa đặt. Cảm xúc tôi về mọi người thế nào thì tôi tả thế ấy. Tôi không thể ghét mà nói yêu, xấu mà đi nói đẹp. Văn chương tôi viết ra không hề xuyên tạc chỉ có quý vị muốn xuyên tạc bóp méo nó. Bởi quý vị sợ mọi người nghĩ về cái xấu của quý vị. Mọi người hợp lại với nhau để chống lại tác phẩm của tôi vì nó nói lên sự thật một cách trần trụi theo cách nhìn và lối nói nặng nề sắc nhọn của tôi. Tôi hiểu được cảm giác này, cái cảm giác mà mình bị người ta nhìn dưới con mắt xấu xa.
Tôi xin mọi người hiểu cho tôi, vì tôi xem cái xấu mà người ta nói về mình làm tôi thích thú, tôi tưởng ai cũng như tôi. Cho nên tại sao khi quý vị bàn về tôi, đọc từng chương tác phẩm của tôi, lăng mạ tôi đủ kiểu, cố gắng làm tôi xấu đi tôi lại vui và có khi cười thoải mái vậy. Góc nhìn của tôi khác quý vị quá, tôi không dùng tên thật của nhân vật được gắn liền với những cái xấu, tôi cũng không nghĩ mọi người biết được tác phẩm sớm như vậy, tôi chưa kịp để giải thích cho mọi người rõ về cảm xúc của nhà văn, phong cách viết văn, cách nhìn nghệ thuật và những thủ pháp làm sinh động cho tác phẩm... Nhưng đã muộn, mọi người đã hướng nó đi theo hướng trái ngược hoàn toàn với dụng ý của người viết. Quý vị hôm nay xét xử tôi tội danh gì đây? Tôi đang lắng nghe với cả trái tim mình.
- Tòa tuyên án! Bị cáo u mê không tỉnh, cố chấp, lì lợm. Tội ác không thể tha thứ, mức án của bị cáo là vĩnh viễn bị đuổi khỏi Quán Danh Nhân. Với tội danh như cũ. Phiên tòa chấm dứt tại đây.
Hết