Từ Bỏ


Người đăng: kexauxa

_ Ba, con muốn nghe một lời giải thích !
Cô thẩy tập hồ sơ lên bàn của ba mình.
_ có cần ba làm vậy với con không?
Ba cô vẫn im lặng nhìn cô đang tức giận.
_ tại sao? Tại sao? Ba gạt con !
Cô rằng từ chữ như ngàn mũi kim đau vào lòng ngực đau buốt. Ba cô vẫn bình
tĩnh đáp lời.
_ con đã biết rồi hỏi làm gì nữa? Con còn gì chưa rõ nói đi ba giúp con.
Cô bất ngờ khi thái độ của ba qúa bình tĩnh khi chuyến hàng cô đang có chuyện
mà chi nhánh cô là người chịu trách nhiệm hợp đồng.
_ Con thất vọng về ba, tại sao công lớn có chuyện không nói cho con, tại sao
ba lại cùng hắn cắt mối làm ăn của con? Ba nói đi, hắn giúp ba những gì?
Ba cô đứng đối diện cô cất giọng khàng khàng.
_ vậy ba nỏi với con thì con sẽ làm gì, con có bao giờ chịu nhường bước trước
Đức Tuấn không? Con có nhờ vã nó hay không, con nói đi, nói cho ba nghe đi??
Cô đứng lặng người nhìn ba của mình. Môi nhỏ mấp máy thỏ thẻ cùng ba.
_ con..con..con..
Ba cô quát lên.
_ con làm sao? Con không làm được, con xin lỗi ba à?Con nhìn đi từ khi con ra
làm riêng ba luôn theo sát con, ba luôn nâng đở con, con và chị con có bao
giời nghĩ cho ba chưa, thù trong giặc ngoài, ba già rồi, ba già rồi con biết
không ?
Cô im lặng không trả lời.
_ không nói được à? Con là đứa hiểu chuyện . Cách cư xử như trẻ con, con 20
tuổi rồi sao cứ nói chuyện ra là cọc cằn, khô cứng, con là con gái đó.
Ba cô vừa dứt lời cô lên tiếng.
_ con xin lỗi! Nhưng con muốn biết chuyến hàng lần này của con xảy ra chuyện ,
ba giải thích làm sao?
Ba cô ngồi xuống ghế rồi nhìn cô.
_ chuyến hàng của con vẫn chót lọt mà, làm gì có chuyện.
Cô khó hiểu nhìn ba mình.
_ cái gì mà chót lọt hả ba, vốn của con đổ hết vào giờ chất lượng không đạt,
hàng không ra được nhập kho hai công ty chúng ta điều thiệt hại, là ba đồng
minh cùng hắn làm sao?
Câu nói vừa thoát ra từ miệng cô, làm ba cô tức giận, đứng bật dậy, dương tay
lên hạ vào má cô một cái " chát" năm ngón tay in hằng trên gương mặt cô, giọt
lệ băng lạnh từ từ thi nhau lăn dài trên gò má cô, ba quát vào mặt cô.
_ rút ngây lời con vừa nói lại, tại sao ba phải hại chính mình, từ khi nào con
lại hồ đồ thế hả Uyên, Uyên ơi là Uyên con định chọc ba tức chết sao?
Mẹ cô và chị cô nghe hai người đang cải nhau chạy vào, mẹ cô nhìn thấy cô ôm
má xưng đỏ lên, đi lại xoa nhẹ vào nhỏ giọng.
_ Ông à, con nó còn nhỏ từ từ dạy sao lại đánh con.
Ba cô tức giận nói.
_ con hư tại mẹ mà, đi ra ngoài hết cho tôi, nhanh.
Cô cắt giọng trách móc.
_ con sẽ nhớ cái tát này ba nà, con xin phép.
Mẹ cô dìu cô ra ngoài rồi hỏi chuyện cô, cô kể lại cho mẹ nghe. Mà nước mắt
cứ lăn dài trên má.
.......................................
Ngày hôm trước.
Cô đang ngồi viết topic tỏ tình trên facebook, đăng tus lên thì cô mới biết
mình là người thứ ba, lỡ phá rồi mình phá luôn, rồi cô inbox tâm sự cùng anh
rất nhiều, cô muốn ngỏ ý cùng anh nhưng sợ mất đi mối tình bạn cô từ lâu vung
đắp. Đang dạo quanh facebook thì Lâm Như hấp tấp chạy vào, vừa thở vừa nói.
_ Uyên ơi, chuyến hàng có chuyện rồi.
Cô đứng dậy gương mặt không còn tý máu nào.
_ sao lại như vậy? Dương đâu không gọi cho mình.
Vừa dứt lời cô chạy nhanh ra xe láy thẳng đến công ty Liên Doanh, gương mặt
lạnh lùng chuyển sang lo sợ, bước gấp gáp xuống tàu, cô tin ý nhìn lướt sang
biển số, thì không phải tàu cô thuê. Lấy điện thoại ra gọi cho Dương.
_ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng
gọi lại sao.
Cô tức giận, nhấn gọi liên tục và kiểm tra lại chuyến hàng, cô như muốn gục
ngã nói với mình.
_ hết rồi Uyên ơi, mày quá tin người rồi.
Cô gọi điện thoại về cho Lâm Như.
_ Như gọi cho anh Thái tìm gấp tên Dương cho mình, bị nó sỏ mũi rồi.
Lâm Như hốt hoảng trả lời.
_ Mình biết rồi, cậu hết sức bình tĩnh xin Liên Doanh thêm hạn giao hàng nha.
Cô đi vội vào quầy lễ tân hẹn tổng giám của Liên Doanh, cô gọi điện hoài mà
tổng giám Liên Doanh mà không nghe máy.cô đành ngồi chờ.
.....................................
Cùng thời gian đó tại văn phòng, với một tông màu xám, vật dụng trang trí bất
mắt, lung linh dưới ánh đèn pha lê, ngây bàn làm việc là một thân niên dáng
người phong thái đầy uy nghiêm, ngồi đối diện anh là một người đàn ông trung
niên giọng khàng khàng hỏi anh.
_ tôi làm sao ? Cậu mới mở lại nguồn đầu ra sản phẩm?
Thanh niên cười nữa miệng, đôi mày nhướng lên nhìn ông.
_ Ông biết mà vẫn hỏi. Đang đùa tôi sao? Cô ấy đến cầu xin tôi, thì tôi đây
nương tay, còn không.... Thì ông biết rồi.
Anh cười ẩn ý khi nói ra câu cuối. Ông vẫn thản nhiên nói.
_ Cậu biết con bé từ nhỏ không phải không hiểu nó, cậu gạt nó, bây giờ nó
không nhận ra cậu, thì khi nó biết sự thật nó sẽ hận cậu suốt đời.
Anh cứ suy tư trong hồi ức, rồi thở dài.
_ bác à, con thật rất yêu cô ấy, sao cô ấy không nhớ ra con? Con xin lỗi chỉ
có bác mới giúp con thôi. Con xin bác đấy giúp con đi. Một lần thôi, con muốn
chăm sóc cô ấy.
Người đàn ông trung niên thở dài gật đầu, hai người bàn công việc cùng nhau.
Cô cứ ngồi chời đến tối mà vẫn không gặp được Tổng giám lũi thủi ra về.
............... .................
Trở về hiện tại.
Cô ngồi khóc mà tay vẫn xoa má, trong sự đau xót của mẹ và chị hai. Chị cô dỗ
dành.
_ Út ngoan, đừng khóc hai giúp em mà. Ba cũng không bỏ em đâu.
Cô im lặng đứng dậy chạy nhanh ra xe đi mất dạng.


Chuyện Tình Thật Ảo - Chương #6