Người đăng: kexauxa
Sau khi kí xong hợp đồng với hai công ty, cô bắt đầu mở ra chi nhánh cho riêng
mình, dùng hai hợp đồng vừa kí cô làm bàn đạp cho bước tiếng vương xa, đang
ngồi nhâm nhi ly cafe nóng, điện thoại cô reo lên, cô nhìn thấy số hiển thị
cười tươi nhắc máy.
_ út nghe nè hai, hai về chưa? Út nhớ hai qúa.
Cô gái đầu dây bên kia nhẹ giọng.
_ từ khi nào mà út lạnh lùng nha ta vừa cười vừa nói là nhớ hai vậy nè.
Cô vờ nũng nĩu
_ út có bao giờ lạnh với hai đâu, mà hai cứ nói thế hà.
Cô gái kia bậc cười.
_ cho người ra bến xe rước tôi về cô nương, nắng nóng đen da tôi hết.
Cô cười nhẹ rồi trêu chị của mình.
_ Da đen cho hai bớt đẹp để út còn lên nhất nhà chứ. Đùa hai thôi út cho tài
xế đón hai. Hai không ngốc đến nỗi mà đứng ngoài nắng chờ chứ.
Cô gái kia cao giọng.
_ cái con nhỏ này, chế mà về tới đánh tét mông nha, bảo tôi ngốc nữa ta, giỏi
giỏi, miệng mồm chanh chua thế không biết.
Cô cười như thách thứ
_ ok về di rồi đánh há hai. Bye nha, út có việc rồi gặp hai sau vậy.
Kết thúc cuộc nói chuyện cô gọi ngay tài xế đi rước chị về.[ chị cô : Dương
Ngọc Yên vừa tròn 24t đang học đại học nông lâm năm.cuối, chị cô rất thương cô
và luôn là bàn tay và là người bạn cô tin tưởng nhất trong cuộc sống và cách
làm việc, là nơi cô tựa vào mỗi khi cô lâm vào hụt hẫn hay ngõ gục].
Cô quay về bàn phím xem bảng thống kê, rồi bảo với Lâm Như.
_ Như này làm cho mình bảng báo cáo của tuần qua.
Lâm Như nghe lệnh.
_ Vâng thưa sếp. Chiều nay có ngay. Mà Sếp ơi chị hai về có nên dẫn Như đi ăn
không, đi hát hò ăn mừng chứ!
Cô nhíu mày nhìn Lâm Như.
_ Cậu rủ hai đi, mình khi nào mà hát hò chứ!
Lâm Như cười rồi bảo
_ Thì hôm nay Sếp pphá lệ lần, chúng ta cùng đi Như cũng muốn nghe sếp hát
nha, cả tuần nay mệt qúa đi . Bồi dưỡng chứ?
Cô bất đắc dĩ gật đầu.
_ ok, chiều nay nghĩ sớm tý sửa soạn mà đi ăn, mình chi cho chầu này xem như
bồi dưỡng cho cậu và mừng hai về.
Lâm Như cười rạng ngời.
_ Cảm ơn cậu, hoà phóng qúa. Mình làm việc đây.
Nhìn Lâm Như vui vẻ cô cũng nỡ nụ cười dịu nhẹ, cô đâu biết nụ cười của cô
bình yên như thế nhưng đâu ngờ sau một ngày nó sẽ tắt mãi trên đôi môi cô.
Giờ nghĩ trưa chị cô về tới, cô láy xe về nhà dùng cơm cùng gia đình, sau khi
bửa cơm vui vẻ rộn vang tiếng cười của cả hai vừa xong cô kéo chị lên phòng ,
nằm dài lên giường bậc chiếc điện thoại lên kể cho chị cô nghe chuyện trên GHA
cô bị người ta ăn hiếp, chị cô cười cười nói nói như không có chuyện gì rồi
cốc nhẹ đầu cô.
_ rảnh qúa há lên facebook là chi cho người ta nặng nhẹ rồi về mét tôi
Cô nhăn mặt rằng giọnh.
_ đau lắm đấy ! Ơ hay có chị để làm gì, để bảo vệ út trên mạng xã hội chứ.
Chị cô bậc cười nói.
_ đai cho tĩnh chỉ giỏi trả treo cùng hai, sau không mắng cho con đó chừa mặt
út ra.
Cô ngước nhìn cười
_ hai làm như út dữ lắm không bằng, chữi nhau đối mặt mới có hứng, inbox chữi
mõi tay lắm.
Chị cô bất mãng nhìn cô.
_ Thua em rồi, sau này ai lấy em chắc xui lắm.
Cô trừng mắt nhìn chị cô nói giọng hờn giận.
_ uhm lấy em xui cho nó đấy, lấy hai thì khổ cho ai kia.
Chị cô bắt đầu ném gối vào cô và rược cô chạy khắp.nhà.
..................................
Đầu giờ chiều
Lâm Như đưa bản báo cáo cho cô, cô ngồi xem với vẻ mặt rất hài lòng. Những
chú chim nhỏ cũng ngất ngây với nụ cười của cô, nụ cười ấy làm cho người đối
diện phải nhớ hoài bởi chiếc răng khểnh xinh xinh nơi khoé miệng làm bao chàng
trai điêu đứng trong đó lại có anh. Cô nhưng cơn gió lướt qua không ai có thể
nhìn ra cô đang nghĩ gì và muốn gì.
Xem xong báo cáo cô gấp lại rồi để ngăn nắp trên bàn làm việc, lướt vội màng
hình điện thoại, cô inbox cùng anh.
_ Gia an hảo
Anh trả lời
_ Hoan Nhi hảo.
Sau màng chào hỏi là những lời cô tâm sự cùng anh, cái cảm giác mở lòng với ai
đó thật thoải mái và cuối cùng anh hỏi cô.
_ Bây giờ hết giận chưa? Theo ta về nhà thôi, Gia luôn dang rộng vòng tay chờ
Hoan Nhi về.
Xem xong inbox anh cô mĩm cười trả lời anh
_ Vâng Hoan Nhi về cùng Gia.
Cô theo anh về Gia và đồng thời cô cũng vào một quốc cổ trang theo một người
bạn mới quen. Khi về Gia cùng anh thì cô nàng chanh chua tên Di lại gây sự.
_ Di: haizzz da, không biết ai nói sẽ rời Gia và GHA vậy?
_ Hoan: là tôi thì liên quan tỷ sao?
_Di: chẳng phải bảo rời Gia mãi sao?
_ Anh: Đủ rồi Di Nhi.
_ Hoan: bây giờ không thích rời thì về liên quan tỷ sao?
_ Anh: Hoan Nhi bỏ qua đi, đừng nhắc nữa.
_ Hoan: nhưng ... Hoan Nhi biết rồi. Xin lỗi Gia
Cô bực hết người vì cô gái tên Di, như muốn nuốt luôn caài điện thoại cho thoả
giận, cô không inbox cùng Gia nữa mà qua inbox quốc cổ trang, khi mới vào
chẳng quen ai rồi inbox cả buổi cũng bắt chuyện được cùng mọi người, ngồi tán
gẫu đến chiều cô tạm biệt mọi người trên facebook rồi đi về nhà.
....................................
Về đến nhà
Cô thong thả đi vào buông mình xuống sofa chỗ chị cô đang ngồi, ôm lấy cánh
tay chị tựa đầu vào và nũng nịu.
_ Hai ơi, hai à....hai muốn đi ăn hôn?
Chị cô nhìn cô khó hiểu.
_ chuyện gì đây cô ? Bị ai bắt nạt rồi à?
Cô nhìn chị giã vờ mếu
_ đúng một chút thôi ạ! Chủ yếu là mời hai đi ăn cùng em và Như mừng ngày hai
về thăm út.
Chị cô cười bảo
_ Hai đặt bàn ăn rồi, cả nhà chúng ta cùng ăn, lên phòng tắm rửa sửa xoạn đi
cô.
Cô dụi dụi tay chị nhỏ giọng thỏ thẻ
_ hai ăn xong mình về há, út lười đi tăng hai.
Chí cô liếc xoé cô
_ đừng mơ há, hôm nay ba có mời khách.
Cô ngạc nhiên hỏi.
_ là ai?
Chị cô ra vẻ bí mật
_ rồi út sẽ biết, nhớ sửa soạn đẹp.tý nha.
Cô đi về phòng với câu nghi vấn, lẫn quẫn trong đầu không làm cô hiểu ra điều
gì !
.........................................
Cô mặc chiếc đầm đen cá tính, mái tóc xoăn bồng bềnh hôm nay được cô chăm chút
rất gọn gàng, làng da trắng càng nổi bậc cùng màu đen huyền bí. Cùng gia đình
và thư kí đi vào trong nhà hàng Tường Vi, ngồi vào ghế nhìn mọi người, quya
sang ra cửa cô nhìn thấy bóng dáng rất ư là quen mắt quay lại cô hỏi chị.
_ Hai đó là khách sao?
Chị cô cười nói
_ ừ, út sao vậy?
Cô thay đổi sắc mặt 180°.
_ không sao.
Chị cô khó hiểu nhìn cô rồi lắc đầu ngao ngán.
_ hôm nay có bão sao ta.
Mọi người nhìn cô thay đổi sắc mặt ai cũng lo lắng chỉ mỗi Lâm như bình thảng
mĩm cười.
Khi khách mời vào đến nơi mọi người cùng đứng dậy chào hỏi bắt tay nhau xã
giao cũng các bậc trưởng bối, cô theo lệ cúi chào rồi ngồi xuống, nhưng không
quan tâm mọi việc xảy ra cho mấy ,ba cô giới thiệu chị cô va cô cho các vị
khách biết, và cùng giao lưu.
Lát sau thức ăn mang lên, cô cứ ngồi ăn mà không uan tâm ai đang nói gì và
làm gì. Nhưng cô đâu biết anh luôn chăm chú nhìn những cử chỉ nhỏ nhẹ từ tốn
của cô khi ăn, mà ngồi ngây người ra, khi chị cô hỏi anh công việc ra sao, mà
anh không trả lời cứ nhìn cô ngây ngốc, mẹ anh kéo tay anh, anh giật mình lấy
lại vẻ nghiêm trang.
_ dạ, mẹ sao thế
Mẹ anh nhìn anh rồi nói
_ Yên nó hỏi con công việc sao rồi?
Anh ngại ngùng khi thất lễ.
_ công việc tôi rất ổn, còn Yên khi nào ra trường.
Chị cô cười tươi đáp lời
_ Yên còn mấy tháng nữa, vì Yên học trễ
Anh cười cười rồi gật nhẹ đầu. Mọi người cứ trò chuyện vui vẻ bên nhau, còn
phần cô khó chịu như vẫn im lặng ăn không hé môi, bỗng ba anh hỏi cô.
_ Uyên cháu không vui sao?
Cô bỏ đũa xuống đáp lời ông
_ Dạ không ! Vì cháu không biết nói gì !
Ông lại hỏi tiếp
_ Chi nhánh mới của cháu đã ổn chưa ?
Cô lễ phép đáp.lời
_ dạ nhờ ba cháu mà nay đã hoạt động tốt rồi, cảm ơn bác quan tâm.
Anh cũng tham gia và cuộc trò chuyện
_ có khó khăn gì ? Uyên cứ lên tiếng tôi sẵn sàng giúp em.
Liếc nhìn anh cô lạnh giọng.
_ cảm ơn anh đã đề nghị, nhưng tôi có thể làm được.
Anh cười tiếp tục nói.
_ nếu em cần tôi nhất định giúp, đừng ngại.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy tia băng lạnh rồi nhẹ nhàng nói.
_ hôm nay tôi ghi nhận lời anh.
Cô đứng lên xin phép đi vào trong vệ sinh, và anh cũng xin phép đi cùng với
cô.
.................................
Trong phòng vệ sinh
Anh chặn đường cô hỏi
_ em ghét rôi thế à?
Cô rửa tay trả lời anh
_ liên quan gì anh à?
Anh cứ nhìn cô hói
_ em chưa trả lời tôi !
Cô quay người lại khoanh tay trước ngực đáp
_ tôi không có phúc để ghét người không nói đạo lí
Anh khó hiểu nhìn cô hỏi.
_ em đang nói tôi sao?
Cô rằng giọng với anh
_ ở đây có hai người không lẻ tôi nói chính mình?
Anh cười ngại nói
_ xin lỗi vì đâm vào em khi lần đầu gặp, khi biết em là con gái Dương tổng ,
tôi rất muốn mời em đi ăn xin lỗi, như gọi điện thoại thì thư kí bảo em bận.
Xem như hôm nay tôi xin lỗi em vậy.
Cô không thay đổi sắc mặt với anh và đáp lời.
_ tôi không phải người hẹp hòi, nên tôi không chấp ai kia không hiểu đạo lí !
Ánh mắt anh hừng hừng màu đỏ giận, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng.
_ là tôi sai vì không nói xin lỗi em, bây giờ bỏ qua rồi chứ?
_ ừ.
Cô ừ lạnh một tiếng lướt qua anh mà đi ra ngoài ngồi vào chỗ của mình, cứ ăn
và ăn không hở môi dù một tiếng, đến khi bửa ăn kết thúc mọi người ra về. Anh
nhìn theo dáng cô đi nói thầm.
_ Dương Ngọc Uyên cô đừng vội đắc ý, rồi cô sẽ phải cầu xin tôi tha thứ vì qúa
kêu ngạo.