Chương 82: Lăng Phong Thiên Cung


Từng đợt lưu quang sáng ngời lóe lên, rực rỡ chói mắt, rồi một tòa cung điện màu trắng cực kỳ to lớn dần dần hiện ra. Cửa điện màu trắng bạc, ở bên trên là một hàng chữ màu vàng kim to lớn, tỏa ánh sáng lung linh: “Lăng Phong Thiên Cung.” Ngay lúc Lục Mộng Thần vừa thấy rõ tòa cung điện, đột nhiên cả khung cảnh trước mặt liền phát sinh biến hóa, tất cả cung điện trong khoảnh khắc chợt thu nhỏ lại, rồi chậm rãi biến mất vào trong đỉnh núi hình tròn. Khung cảnh tiếp tục biến hóa, bên cạnh ngọn núi này lại xuất hiện bốn đỉnh núi nhỏ vây quanh nó.

Phanh! Một tiếng nổ nhỏ vang lên, khiến cho sự liên lạc giữa thần niệm và ngọc bội đột nhiên đứt đoạn, Lục Mộng Thần cũng tỉnh táo lại một chút.

“Lăng Phong thiên cung? Đó là địa phương nào?” Lục Mộng Thần giật mình, tòa cung điện bạch sắc vừa rồi rất hiếm thấy ở nhân gian, vân vụ phủ mờ, tràn ngập linh khí. “Chẳng lẽ Bất Tử Bí Tàng được cất giấu ở trong Lăng Phong thiên cung? Nhất định là như vậy rồi!” Lục Mộng Thần khẳng định ý nghĩ của mình.

Lục Mộng Thần ngự kiếm bốc lên cao, hắn vô tình nhìn xuống phía dưới, điều khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ chính là hình thể của Thần Tú sơn này, toàn thể sơn mạch nơi đây cùng với khung cảnh vừa xuất hiện từ ngọc bội đều hoàn toàn trùng khớp nhau, nó cũng có một ngọn chủ phong cao cao đứng giữa và bốn ngọn núi nhỏ vây xung quanh.

Phát hiện này đã khiến cho Lục Mộng Thần vô cùng hoan hỷ, hắn bay nhanh đến đỉnh của ngọn chủ phong. Đỉnh ngọn chủ phong của Thần Tú sơn có phong cảnh rất yên tĩnh, có hao hao giống với ngọn Kính Thai phong của Phong Thần Tông. Ở chính giữa có một cái đầm nhỏ, nước trong đầm màu xanh lục, khiến người ta không tài nào nhìn thấy được đáy của nó.

Vòng vo quanh đầm nước một lúc, Lục Mộng Thần đột nhiên nhảy phốc vào trong đầm. Hắn dựa vào cảm giác nhạy bén của mình, mà cảm giác được trong đầm nước hẳn là có chứa huyền cơ, hơn nữa, lại rất có thể sẽ tìm được bí mật nào đó để tiến vào của Lăng Phong thiên cung. Vì vậy, giờ đây hắn vận khởi chân nguyên để hộ thể, khiến cho nước đầm không thể tiếp cận hắn, sau đó thì mới bơi tới đáy đầm. Đột nhiên Lục Mộng Thần phát hiện ở trên một khối cự thạch dưới đáy đầm có một lỗ nhỏ, trông rất giống với hình dáng của ngọc bội.

Hắn lập tức đem miếng ngọc bội đặt vào trong cái lỗ nhỏ, rồi từ nơi đó chợt bắn ra một đạo bạch quang, và tiếp theo là toàn thể đầm nước nổ vang mấy tiếng oành oành, cả nước đầm cũng cuồn cuộn xoáy tròn không ngừng. Trong lúc Lục Mộng Thần còn đang kinh ngạc, thì một cỗ lực lượng mãnh liệt đột nhiên tập kích tới, khiến hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi ngã lăn ra bất tỉnh.

Giữa đáy đầm đột nhiên hé ra một miệng hố khổng lồ, hút trọn cả nước lẫn người vào trong.

Khi Lục Mộng Thần tỉnh lại, liền đưa mắt nhìn bốn phía, hắn quả thật không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình nữa. Trước mặt hắn là một thông lộ dài hẹp không rõ nông sâu, trên hai vách thông lộ được khảm vô số đá quý bảy màu, phát ra ánh sáng lung linh mộng ảo. Lơ lửng trong không trung phía trên thông lộ là những hạt châu nhỏ không ngừng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Vừa mới định di động thân thể, Lục Mộng Thần chợt kinh hãi nhận ra thân thể đã bị cuốn chặt bởi một loại chất lỏng đậm đặc, khiến cho mỗi cử động của hắn đều trở nên hết sức khó khăn.

Một đạo hồng quang thoáng hiện, Thần Nhật chiến giáp liền xuất hiện và lộ ra vô số hồng tuyến. Chúng không ngừng huy động, rồi bắt đầu mở rộng dần ra và liên tục quay tròn ở hai bên, dường như là chúng đang thăm dò hoàn cảnh xung quanh chủ nhân vậy.

Oong oong! Thần Nhật chiến giáp đột nhiên trở nên hưng phấn, phảng phất như vừa tìm ra được phương pháp để xuyên qua dòng chất lỏng đậm đặc kia. Chỉ trong chốc lát, những sợi hồng tuyến kia đã phá thủng dòng chất lỏng mà tự do vươn rộng ra ngoài. Lục Mộng Thần cảm thấy toàn thân được thư thái rất nhiều, thì ra hắn đã thoát ra ngoài. Hắn vội hít thở không khí trong lành, rồi vận khởi chân nguyên, bay thẳng vào thông lộ trước mặt.

Lục Mộng Thần càng bay càng thấy rõ có một vệt sáng chói lọi dần dần xuất hiện ra trước mắt, có lẽ đó chính là cửa ra cũng nên.

Với tốc độ phi hành cực nhanh, Lục Mộng Thần lại một lần nữa bị phong cảnh trước mặt làm cho ngơ ngẩn xuất thần.

Tòa Lăng Phong thiên cung bạch sắc thập phần hùng vĩ đã từng hiện ra từ trong ngọc bội, giờ đây đã hiển hiện ngay trước mắt. Toàn thể tòa cung điện phảng phất được vây quanh bởi một tầng ánh sáng trắng như sữa, vừa có vẻ thần bí dị thường và cực kỳ trang nghiêm. Chu vi quanh Lăng Phong thiên cung là một màu lục xanh tươi, đó đây là những loài kỳ hoa dị thảo và cả những con dị thú mà từ trước tới nay Lục Mộng Thần chưa thấy bao giờ, xa xa có những con cá dài và to lơn như cọp, trên đầu có sừng dài, lại có những con giống ngựa, và cổ cũng rất dài……Vài bụi tiên diễm kỳ hoa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Sau khi ngắm nghía thỏa thích, Lục Mộng Thần lại bay thẳng đến cánh cửa điện màu bạc của Lăng Phong thiên cung. Hắn có chút khích động khi đưa tay vỗ nhẹ vào cạnh cửa, không biết bên trong tòa cung điện kỳ dị này là những gì? Thật ra ở bên trong có ẩn giấu những món bảo bối gì? Chẳng lẽ quả thật là Bất Tử Bí Tàng trong truyền thuyết?

Oanh! Một đạo bạch quang theo cửa điện kích thẳng xuống, trúng ngay Thần Nhật chiến giáp. Toàn thân Lục Mộng Thần bị đánh đến choáng váng cả người, chợt nghe “ầm” một tiếng rồi cả thân hắn ngã lăn xuống các bậc thềm. Mặc dù chưa bị thương, nhưng việc này đã khiến cho Lục Mộng Thần trong lòng rất tức giận, sau khi đứng lên trở lại, hắn liền bước đến trước cửa điện, ngẩng đầu nhìn lên trên cửa xem đã xảy ra chuyện gì.

Trên cửa điện, có hai bức họa của hai con tiểu hắc trư (1), trông rất đáng yêu. Nhưng điểm kỳ dị nhất chính là đôi mắt của hai con tiểu hắc trư ấy, vì chúng không ngừng lấp lóe ánh bạch quang.

Xem ra vừa rồi chính là hai con tiểu hắc trư này đã đánh ta đây mà! Lục Mộng Thần nhìn bức họa của hai tiểu hắc trư, mà không thể nào hình dung được tâm tình của mình. Trên mặt hắn thoáng lộ ra một tia tức giận, rồi Vân Vụ kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay, sử ra chiêu Húc Nhật Đông Thăng, chém ra chín vầng kim dương chói lòa, trái bốn phải năm, công thẳng đến hai con tiểu hắc trư đáng yêu kia.

Một tiếng rống ngắn ngủi vang lên, hai con tiểu hắc trư vội ẩn đi thân hình, biến mất sau cửa điện.

Tức thì, hai cái cửa điện liền tự động mở ra, Lục Mộng Thần vội khoa chân bước vào. Thật không ngờ, hắn vừa mới đi vào được vài bước thì chợt có một luồng bạch vụ phóng đến trước mặt, toàn bộ khung cảnh bên trong cung điện đều phát sinh biến hóa. Lục Mộng Thần có cảm giác như là mình đang đứng ở trên một đỉnh núi, chung quanh mây mù trôi lơ lửng. Hắn vừa quay đầu lại thì đã không thấy cửa điện đâu nữa, phía sau chỉ là một khoảng không mênh mông.

“Không hay rồi!” Lục Mộng Thần thất kinh, chợt hiểu ra mình vừa bị hãm vào trong một trận pháp gì đó. Thân thể hắn không thể nhúc nhích nổi, sau khi nhìn quanh một lúc, đột nhiên đưa tay lấy ra một lá cờ nhỏ từ càn khôn giới, trên nền cờ màu xanh có thêu ba đóa bạch vụ nhỏ.

Lá cờ nhỏ đó chính là Thanh Vân kỳ mà Lục Mộng Thần đạt được tại Phong Thần tông.

Lục Mộng Thần thầm niệm chú ngữ, rồi ném Thanh Vân kỳ lên không. Thanh Vân kỳ vừa bay lên cao liền phóng ra từng đạo từng đạo thanh quang lấp lóe, rồi chợt có ba đóa bạch vân từ trên nền cờ bay ra, càng lúc càng khuếch đại lên, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập khắp cả cung điện.

Lục Mộng Thần thấy vân vụ đã che kín toàn thể không gian, lại niệm chú ngữ, Thanh Vân kỳ theo đó mà lay động rất nhanh, những vầng bạch vụ liền thu trở về. Khi tất cả vân vụ đều biến mất, cả tòa cung điện lại hiện rõ trước mắt. Lấy vân phá vụ, Thanh Vân kỳ đã phá đi trận pháp thứ nhất của Lăng Phong thiên cung, Vân Vụ ảo trận.

Thềm đá màu bạc lại một lần nữa xuất hiện dưới chân, đi xuống độ vài trăm thước, thì ở cuối bậc thềm là hai cánh cửa hợp lại thành hình viên nguyệt màu bạc. Lục Mộng Thần không chút do dự, vội vàng tiến lên phía trước.

Viên nguyệt môn không có cơ quan gì, nhưng Lục Mộng Thần vẫn phải thật cẩn thận đẩy cửa tiến vào. Ở cuối bậc thềm khoảng vài trăm thước, là một thanh ngân sắc viên nguyệt đao, mà ở trong này, trừ thềm đá dài dằng dặc hướng ra ngoài ra thì không còn cái gì cả. Sớm đã có kinh nghiệm từ tiểu hắc trư và Vân Vụ ảo trận, Lục Mộng Thần đã trở nên thông minh hơn, hắn dè dặt bước đi, mặt khác cũng vận khởi Tinh Tiên thần công lên đến cực hạn, tất cả cảm quan đều trở nên thập phần linh mẫn hơn.

Mới vừa đi được nửa đường, chợt từ phía trên truyền đến hàng loạt tiếng kêu kỳ lạ, Lục Mộng Thần vừa ngẩng đầu nhìn thì đã giật mình nhảy dựng lên. Thì ra ở trên trần có treo một cái lồng, ở bên trong lồng là rất nhiều tượng điêu khắc bạch ưng. Vào lúc này, bọn chúng đột nhiên như sống lại và thoát ra khỏi lồng, rồi bay xuống rất nhanh.

Số lượng bạch ưng kia có tới mấy trăm con, khi bay tới cách chỗ Lục Mộng Thần chừng vài thước, liền không hạ xuống nữa. Hai cánh của đám bạch ưng này không ngừng quạt mạnh, rồi thân thể hóa thành từng đạo từng đạo lưu quang, phi thẳng lên trời cực nhanh.

Hàng ngàn hàng vạn đạo bạch quang đan xen vào nhau, rồi hình thành một chiếc võng thật lớn trên không trung. Tất cả những con bạch ưng kia đều đồng loạt cất giọng gáy vang, rồi biến thành một khí thế thiên quân áp đảo, hung hăng chụm xuống Lục Mộng Thần.

Vân Vụ kiếm liền được huy động, phát ra vạn đạo kim quang, chém rơi rất nhiều bạch ưng.

Lục Mộng Thần có chút khẩn trương, khẽ liếc nhìn thi thể bạch ưng trên mặt đất một cái, chợt phát hiện chúng không phải là ưng thật, ngay cả máu cũng không lưu lại. Trong lúc còn đang ngạc nhiên, thì những thi thể bạch ưng vừa bị kiếm quang chém nát này, đột nhiên lại bắt đầu tụ hợp, và cuối cùng thì trở lại hình dạng bạch ưng, và lại bay đến giữa không trung.

Như thế mà cũng không chết? Thật kỳ quái!

Bạch ưng lại vọt tới, tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước. Mỗi một con ưng đều như lưu tinh trên trời cao. Lục Mộng Thần thấy vậy thì vẫn sử lại chiêu Kim Quang Vạn Đạo như vừa rồi, khiến cho mấy trăm con bạch ưng đều lại bị đánh cho nát bấy.

Song, chúng lại một lần nữa tụ hợp lại, rồi lại tiếp tục công kích! Lục Mộng Thần không còn cách nào, chỉ đành khua kiếm đánh rơi bọn chúng thêm một lần nữa.

Chém giết quá nửa giờ, bạch ưng vẫn không có dấu hiệu đình chỉ tấn công. Lục Mộng Thần bắt đầu thấy khẩn trương, nếu cứ để tiếp diễn thế này thì chân nguyên của hắn chắc chắn sẽ bị cạn kiệt, vậy có khác nào là đem cái mạng nhỏ này ra chơi đùa?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lục Mộng Thần đã dần trở nên bối rối cuống quýt, thúc thủ vô sách.

Hết hồi 82

Chú thích:

(1) tiểu hắc trư – heo con màu đen

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #82