Chương 70: Kinh Động Thiên Giới


Vào lúc này, thân thể của Lục Mộng Thần mường tượng như đã cường tráng hơn trước gấp mấy lần, tinh quang trong mắt bắn ra sáng ngời, cả cánh tay, bắp đùi cũng đều trở nên vạm vỡ hơn hẳn, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm như một con hùng sư. Dưới ánh dương quang thuần khiết, Thần Nhật chiến giáp hiện ra càng thêm tươi đẹp lóng lánh, phảng phất như vừa mới được tẩy rửa ở trong nước ra vậy. Muôn vàn sợi hồng tuyến trên mặt chiến giáp không ngừng bắn ra lam sắc thiểm điện li ti, những tia sét rất nhỏ này bài xích hấp và dẫn lẫn nhau, nhất thời không ngừng lưu động quanh thân Lục Mộng Thần, hồng lam xen lẫn vào nhau, làm nổi bật bộ chiến giáp hẳn lên, thoạt nhìn liền thấy mười phần kỳ dị lộng lẫy.

Trên Vân Vụ kiếm cực lớn, quang mang lấp lóe, phảng phất như có vô số đạo thiểm điện di chuyển ở bên trong, dẫn động cho mây mù bốc hơi trên mặt Vân Vụ kiếm, không ngừng biến hóa cực nhanh, tạo thành muôn hình vạn trạng, như hổ, như sâu, như rồng, như mặt người, như đao, như kiếm……

Trải qua sự hun đúc của thiểm điện quang kiển, Lục Mộng Thần không những không bị thương tổn gì, mà còn được hưởng rất nhiều điều lợi. Thì ra Nhất Chân Hỏa Giới đã làm cho hắn bị thương tổn cả về tinh thần và thể xác, nhưng thiểm điện quang kiển đã chữa trị tất cả, hơn nữa, vô luận là thể lực hay tinh lực, hắn càng đạt tới trạng thái cực đỉnh. Chỉ trong thoáng chốc đã vượt Thám Hư kỳ mà đạt tới Hòa Đạo sơ kỳ. Tinh Tiên thần công tầng thứ tám còn có vẻ tinh thuần hơn. Ngân sắc chân nguyên trong trạng thái chất lỏng đang lưu động rất nhanh trong kinh mạch, vừa thông suốt vừa thư thái.

Tất cả mọi việc đều giống như một con bướm phá kén mà ra, tràn trề sinh cơ mới mẻ và kỳ diệu.

Lục Mộng Thần hít sâu một hơi, thưởng thức không khí trong lành sau cơn mưa. Hắn nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện Thiên Long kết giới cực lớn đã biến thành vô số mảnh nhỏ rơi rớt xung quanh lôi đài. Các vị đại chưởng môn cũng đã rời khỏi hàng ghế quý tân, hiện đang trấn giữ ở bốn góc lôi đài, mà chúng đệ tử đang quan chiến thì đang nhìn mình với ánh mắt kỳ dị.

Long Thiên ở xa xa, vẫn đang mang bộ dạng nửa người nửa thú đầy vẻ khủng bố. Thân thể gã đen kịt, ngọn bạch sắc hỏa diễm vẫn bốc cháy hừng hực. Bất quá, Lục Mộng Thần trong lúc này, lại có một loại cảm giác như vừa sống sót qua cơn đại nạn vậy.

Lục Mộng Thần khễ mấp máy đôi môi, tựa như là đang lẩm bẩm gì đó, chúng nhân không biết hắn nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Một người có thể sống sót dưới thiên kiếp, hẳn là phải có bản lĩnh nghiêng trời lệch đất, không thể so bì.

Chỉ có Lục Mộng Thần là biết mình đang lẩm bẩm điều gì.

Nguyên do là dưới sự thiêu đốt cực mạnh của Nhất Chân Hỏa Giới, Lục Mộng Thần đã lâm vào cảnh hoàn toàn hôn mê. Mắt thấy chẳng còn cầm cự được bao lâu, đột nhiên thanh âm nhu hòa thân thiết của Tham Thần Đại Đế vang lên: “Hài tử, tình cảnh của con thật là rất nguy hiểm, đáng tiếc là ta đang ở xa vạn dặm, không thể đến để trợ giúp con. Nhưng ta có biện pháp dẫn động Thiên giới lôi điện để tiêu diệt hỏa diễm vây quanh người con. Tuy nhiên, Thiên giới lôi điện này mặc dù là khắc tinh của hỏa diễm, nhưng cũng có thể mang đến cho con thống khổ kịch liệt, nếu như con có thể chịu đựng được, tất sẽ có thể đạt tới công hiệu thay xương đổi tủy, giúp tu vi của con thăng tiến vượt bậc.”

“Được rồi, lão nhân gia, con tất cả đều nghe lời người!” Lục Mộng Thần nghe được thanh âm của Tham Thần Đại Đế, cảm thấy vừa ấm áp vừa tin tưởng, nên một lần nữa lại dấy lên sinh cơ.

Sau đó, Tham Thần Đại Đế dẫn động lôi điện từ Thiên giới, mang theo uy thế cường liệt khiến toàn thể chúng nhân đều kinh hãi mà ngộ nhận là thiên kiếp!

Ánh mắt Lục Mộng Thần cuối cùng cũng chuyển đến trên người Diệu Nhiên. Khuôn mặt của nàng lúc này trắng bệch, tựa như là vừa bị kinh hãi quá độ, mặc dù có thể nói là dung nhan tuyệt thế vẫn không thay đổi, nhưng bộ dạng khiến kẻ khác vừa thương mến lại vừa thương xót như đóa hoa bách hợp hé nở, lại càng khiến cho Lục Mộng Thần rúng động trong lòng! Hắn đột nhiên nhớ ra, chính mình còn đang ở trên lôi đài, và trận đấu còn chưa chấm dứt, mà bản thân mình đã có một lời thề với Diệu Nhiên sư tý. Đó chính là nhất định phải chiến thắng.

Trận đấu lại được tiếp tục, giờ đây Lục Mộng Thần đã đạt tới Hòa Đạo kỳ, một cảnh giới hoàn toàn tương đồng với Long Thiên. Nếu lại thi triển ra chiêu Mộng Chi Sơ Thủy, Long Thiên còn có thể tiếp được sao?

Khẳng định là ta sẽ chiến thắng! Lục Mộng Thần tràn trề lòng tin, cả thân tâm tiến vào trong một trạng thái yên tĩnh vô cùng. Vân Vụ kiếm chậm rãi múa lên, một đạo mộng cảnh vô bờ vô bến, lại chậm rãi triển khai trên lôi đài.

Không ai là không nằm mộng, nhưng khi ở trong mộng, lại có mấy người biết rằng mình đang mơ?

Thân thể Long Thiên lại không cách nào nhúc nhích, hắn ở trong trạng thái điên cuồng, bắt đầu rống lên hung ác, phản kháng kịch liệt hết mức có thể. Nhưng tất cả đều vô dụng, Vân Vụ kiếm không ngừng tiến tới, một gợn sóng lớn không ngừng rung động bắt đầu hình thành trong không gian. Trải qua sự trui luyện của thiểm điện quang kiển, Vân Vụ kiếm cũng hấp thu được một ít năng lượng lôi điện, vì vậy, gợn sóng được chém vào không gian cũng mang theo vô số tia sét lấp loáng xẹt qua xẹt lại, chợt cao chợt thấp ở bên trong. Quỹ tích biến hóa của những tia sét ấy rất phức tạp, hoàn toàn tương phản với tốc độ chậm rãi của gợn sóng. Mọi diễn biến chấn động kinh hồn đã xảy ra hết đợt này tới đợt khác đã khiến cho thất đại chưởng môn khó có thể tiếp thụ được. Mọi người trong lúc kinh ngạc, toàn bộ tinh thần đều tập trung nhìn lên biến hóa đang diễn ra trên không trung, hàng trăm ánh mắt đều lộ ra vẻ không thể tin được. Nhất là Thần Yên chân nhân, từ đầu tới cuối đã trải qua một loạt tâm tình biến hóa rất phức tạp như khẩn trương, lo lắng, kinh hãi, lúng túng, và vui mừng.

Diệu Nhiên đứng ngoài chứng kiến cảnh sư đệ phá kén mà ra, chẳng những càng thêm tráng kiện, hơn nữa tu vi cũng cao hơn gấp bội, toàn thân tràn ngập một cỗ khí thế khó có thể diễn tả thành lời. Chẳng lẽ đây là khí khái anh hùng mà người ta thường nhắc đến? Diệu Nhiên nghĩ tới đó thì mặt chợt đỏ hồng lên, không dám suy nghĩ tiếp, vội vàng nhìn trở lên lôi đài.

Gợn sóng có ẩn chứa Thiên giới thiểm điện, quả thật là không phải tầm thường. Lực lượng của thiểm điện vừa tiếp xúc với bạch sắc hỏa diễm, liền phân tán toàn bộ bạch diễm, khiến cho chúng bỏ chạy tứ tán. Lực lượng rung động cường đại của gợn sóng từ giữa không trung hạ xuống, ào ạt chụp xuống Long Thiên, và phát ra những tiếng động rền vang cùng với vô số cát bụi.

Vân Vụ kiếm cuối cùng cũng tới đích, kiếm thế thong thả, còn kiếm ý thì cường liệt. Mục tiêu công kích chính là đỉnh đầu đang là nửa người nửa thú của Long Thiên. Choeng! Vân Vụ đâm vào đỉnh đầu Long Thiên, nhất thời có vô số tia sét từ mũi kiếm bắn tung tóe, rồi từ đỉnh đầu Long Thiên nhanh chóng lan đi khắp toàn thân.

“Oành” một tiếng nổ lớn vang lên! Long Thiên tức thì cảm thấy có một cỗ lực lượng cường đại tràn vào cơ thể, rồi nhanh chóng lưu thông khắp toàn thân. Cỗ lực lượng đó tựa như mang theo uy thế mạnh mẽ vô cùng, bao nhiêu cuồng tính trong cơ thể của Long Thiên đều bị hấp thu sạch sẽ. Chỉ trong nháy mắt, gã liền cảm thấy thoải mái như chưa từng có.

Người bên ngoài, kể cả thất đại chưởng môn, đều không thể nghĩ đến sẽ nhìn thấy tình cảnh thế này. Vào khoảnh khắc Vân Vụ kiếm đâm vào đỉnh đầu Long Thiên, thì Long Quy Hải thiếu chút nữa đã không khống chế được bản thân mà xông tới, nhưng khi ông ta nhìn thấy Long Thiên chẳng những không lộ ra vẻ mặt thống khổ, hơn nữa còn có vẻ thập phần thoải mái, thì biết rằng sự tình tuyệt đối không đơn giản như mình tưởng, bởi vậy nên mới không vọng động.

Hơn nữa, mọi người cũng đều phát hiện bộ Kỳ Lân thánh giáp đen kịt kia như mơ hồ lấp loáng ánh quang mang lam sắc, lại ẩn ước như có tia sét lưu động ở bên trong. Giờ đây Long Thiên trong bộ dạng thú hóa cũng bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại dáng người. Thời khắc mà Lục Mộng Thần đưa kiếm qua đỉnh đầu hắn, thì miệng vết thương của hắn cũng khép lại!

Kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế? Tất cả chúng nhân đều ra sức suy đoán. Lúc này Long Thiên từ mặt sàn đứng dậy, toàn thân mười phần dễ chịu. Gã phủi bụi bám đầy trên người, rồi mỉm cười bước đến gần Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời cũng thu Vân Vụ kiếm vào trong nội thể, rồi bước lên chào đón. Long Thiên vươn tay trái, Lục Mộng Thần vươn tay phải, hai bàn tay cùng siết chặt. Long Thiên mỉm cười nói: “Lục sư đệ, chúc mừng đệ! Đệ chẳng những đã thắng trận, mà còn kéo được ta từ bên bờ vực thú tính trở về, hoàn toàn trừ đi nguyên tinh của Kỳ Lân thánh giáp, giúp ta khôi phục được ý chí.”

Lục Mộng Thần mỉm cười nói: “Chúng ta vốn là hảo sư huynh đệ mà! Chỉ có điều là trận đấu này thật quá kinh người, chẳng những đã phá hủy Thiên Long kết giới, e rằng còn làm rất nhiều người sợ hãi..……”

Long Thiên bật cười hào sảng, nói: “Ha ha! Từ nay về sau, đệ chính là huynh đệ tốt của Long Thiên ta!”

Đám người Hư Vân tông chủ, Thần Yên chân nhân, Long Quy Hải, thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều không thốt ra lời. Họ vốn không thể ngờ đến việc hai người vừa rồi còn liều chết quyết đấu trên lôi đài, vậy mà bây giờ thì đã trở thành hảo huynh đệ với nhau! Các vị đại chưởng môn ai nấy cũng đều đã sống qua mấy trăm năm, nhưng nhìn thấy được tình cảnh ở trước mắt, thì không ai là không sinh cảm khái trong lòng.

Thật là thế sự vô thường a! Sống ngàn năm cũng chỉ trong một cái chớp mắt, cần phải đối diện với thiên kiếp thì cũng nên đối diện! Muốn trốn cũng không trốn được.

Hư Vân tông chủ đích thân tuyên bố, trải qua mấy ngày thi đấu kịch liệt, cuối cùng thì Lục Mộng Thần của Phong Thần Tông giành được danh hiệu đệ nhất trong hàng đệ tử ưu tú của thất phái. Sau lời tuyên bố, ở dưới đài chợt bùng lên tiếng reo hò, hoan hô như sấm dậy, chúng đệ tử không những lớn tiếng hoan hô cho tu vi của Lục Mộng Thần, mà càng khâm phục phẩm chất khiêm hòa của hắn.

Thần Yên chân nhân nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt mà nghĩ thầm, Phong Thần Tông cuối cùng đã một lần nữa giành lại vị trí thủ tịch của thất phái. Từ nay về sau sẽ không còn ai dám nói Phong Thần Tông không có người nối nghiệp nữa rồi! Nghĩ tới đây, Thần Yên chân nhân thập phần khích động, hai dòng lệ trong veo tràn ra khóe mắt. Thừa lúc không ai chú ý, bà vội vàng vận công làm nước mắt bốc hơi bay đi.

oooOooo

Thiên giới xa xôi mà thần bí.

Bên trong tẩm cung của Thiên Đế.

Một thanh âm có vẻ gấp rút vang lên: “Bẩm báo Thiên Đế! Thần khí Lôi Điện Thiên Luân trong Vẫn Lôi điện đột nhiên biến mất, dường như là đã bay xuống nhân giới, nhưng một canh giờ sau, thì Lôi Điện Thiên Luân lại tự động bay trở về, thật là kỳ dị!”

“Thế nào, Lôi Điện Thiên Luân ngày thường chẳng phải là do Vẫn Lôi Thiên Quân bảo quản hay sao? Ai là kẻ chuyên môn phụ trách khảo nghiệm Tu Chân phi thăng giả của nhân giới? Rốt cuộc là người nào mà lại có năng lực lớn đến nổi có thể điều động thần khí cấp bậc này? Vẫn Lôi Thiên Quân đi đâu rồi, tại sao không trông nom thần khí của hắn cho tốt?” Một thanh âm vừa thâm trầm lại vừa uy nghiêm vang lên, thì ra đó chính là Thiên Đế, vị thần vĩ đại nhất Thiên giới.

Một thanh âm khác tiếp tục nói: “Thiên Đế, theo thần thấy, chuyện này rất kỳ quặc, việc có thể điều động thần khí của Vẫn Lôi Thiên Quân thật không phải là chuyện mà kẻ phàm phu tục tử có thể làm được, kể cả thần tiên bình thường cũng không cách nào làm được như thế. Vẫn Lôi Thiên Quân hôm nay đang trực, vì vậy mới không có mặt trong Vẫn Lôi điện.”

Thiên đế trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: “Thanh Mỵ Thiên Quân, trẫm lệnh cho ngươi giáng hạ nhân giới để điều tra việc này. Trẫm cũng muốn biết rõ ràng, trừ trẫm trước đây ra, nhân giới rốt cuộc còn ai có được bản lĩnh này? Hừ!”

“Dạ, kính cẩn tuân theo pháp chỉ của Thiên đế!” Thanh Mỵ Thiên Quân khom người thi lễ, rồi lui ra ngoài.

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #70