Chương 7: Động Phòng Chi Dạ


Ba ngày sau.

Cơn mưa rả rích đã ngừng. Không khí khắp Giang Nam đều tươi mát trong lành, bầu trời xanh mượt, trong vắt như được nước rửa qua.

Dưới thời tiết tốt như vậy, Lục Mộng Thần cũng từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thì phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng xa lạ vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp gọn gàng, Lục Mộng Thần ngồi xếp bằng, lập tức vận khởi tầng thứ ba Tinh Tiên thần công. Vận chuyển từng vòng châu thiên một, chân khí hội tụ trong thân thể lưu động một cách tự nhiên. Rất lâu sau, Lục Mộng Thần từ trạng thái bình ổn tỉnh lại, hít vào một hơi, cảm thấy rất thoải mái, xem ra chân nguyên toàn thân hắn đã khôi phục. Trải qua lần tôi luyện này, hắn đối với việc làm sao nắm bắt được chân nguyên của bản thân dường như đã hiểu sâu hơn nhiều, kim đan nội thể cũng kiên cố hơn. Nhưng khi Lục Mộng Thần dốc hết toàn bộ tinh thần tu luyện tầng thần công thứ tư – Tứ Tương Sinh Diệt thì lại phát hiện bất kể hắn tập trung như thế nào đều không có cách tiến vào cảnh giới Tứ Tương Sinh Diệt, chuyện này là sao? Căn cứ vào kinh nghiệm sư phụ đã lưu lại trong đầu hắn, từ tầng thứ tư đến tầng thứ sáu chắc phải vô cùng dễ dàng luyện thành công, thế nhưng có một điểm đặc biệt chú ý, đó là nhất thiết phải gìn giữ tâm trạng thật tốt, bởi vì nhất thời không cẩn thận sẽ phát sinh nguy cơ bạo thể. Sở dĩ thông thường khi đệ tử Phong Thần Tông tu hành từ tầng thứ tư Tinh Tiên thần công trở đi đều phải có trưởng bối bảo hộ.

Lục Mộng Thần đang tự nghiệm ra Tinh Tiên thần công, đúng là dị tài hàng vạn năm nay chưa từng có của Phong Thần Tông, người khác khó thì hắn dễ, người ta dễ hắn lại khó.

Lục Mộng Thần ngay sau đó đứng dậy, chỉnh lại y phục, thuận tay đẩy cửa bước ra ngoài.

Thanh âm rõ ràng của Dương Liễu Tùng từ xa truyền đến: “Mộng Thần, ngươi cuối cùng đã tỉnh rồi, đúng lúc ta vừa chuẩn bị chút trà nhạt, nào, chúng ta cùng thưởng thức.”

Lục Mộng Thần ngước mắt nhìn, bên ngoài mười thước là một mái đình tinh xảo nhỏ nhắn. Trong đình có hai người đang ngồi, một người là Dương Liễu Tùng, người kia chính là Dương Thanh Dao phong tư tuyệt thế.

Lục Mộng Thần bước nhanh vào trong đình, mắt thấy Dương Thanh Dao ngồi ở bên, liền cười rạng rỡ nhìn hồi lâu, bỗng nhiên hồi tỉnh sau đó trên mắt đỏ bừng, có chút ngượng nghịu nói với Dương Liễu Tùng: “Đây là nơi nào, chẳng qua hôm đó là may mắn, chỉ không biết các hạ xưng hô thế nào?” Khi nói chuyện, ánh mắt Lục Mộng Thần tựa hồ không lúc nào rời khỏi Dương Thanh Dao.

Dương Liễu Tùng thấy tình cảnh này, không khỏi cười sảng khoái nói: “Lão hủ Dương Liễu Tùng, là chủ nhân Kiếm Thần sơn trang, cũng là phụ thân của Thanh Dao, Lục thiếu hiệp mời ngồi.”

“Ồ, người là phụ thân của Thanh Dao” Lục Mộng Thần ngẩn ra, nhãn quang chuyển sang Dương Thanh Dao, thấy nàng đang gật đầu mỉm cười.

Đôi mắt long lanh của Dương Thanh Dao chớp lên rồi mở miệng nói: “Phụ thân muội chính là kiếm thần đời trước – Bất Bại kiếm thần Dương Liễu Tùng, chàng hiện tại đã thắng trong kỳ tỷ võ thi đấu nên sẽ làm kiếm thần mới – Kim Dương kiếm thần.”

Lục Mộng Thần liền ngây ra, tựa hồ vẫn chưa hiểu rõ việc này là sao. Hắn chầm chậm ngồi xuống bên bàn, từ từ cầm một chén trà lên, không khỏi buột miệng hỏi: “Kim Dương thần kiếm, Dương tiền bối, xin hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Dương Liễu Tùng thấy Lục Mộng Thần biết điều lại thực tình như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, mang nguồn gốc của Kim Dương kiếm thần và quá trình tỷ kiếm nói cho Lục Mộng Thần biết rõ, Lục Mộng Thần quả thực không ngờ bản thân trước kia không suy xét kỹ, chẳng những có một danh phận mà người trong võ lâm ao ước truy cầu, lại còn giành được con tim của một mỹ nữ tuyệt sắc, đúng là không tốn công sức vô tình lại được.

“Ồ, nguyên lai là như vậy.” Lục Mộng Thần mặt tràn đầy vẻ tươi cười không thể che giấu, hắn nhấp một ngụm trà. Trà của Giang Nam quả nhiên không tệ, vừa vào phế phổi liền có một cảm giác tươi mát thơm dịu.

Dương Liễu Tùng kéo tay Lục Mộng Thần, hân hoan nói: “Mộng Thần, tất cả đều là người một nhà, mười ngày sau là ngày tốt hiếm có, con và Thanh Dao thành thân hôm đó đi!” Dương Liễu Tùng cũng không đợi Lục Mộng Thần trả lời, quay người bước ra, hóa ra là đi an bài công việc hôn lễ, làm hắn ngẩn ngơ không hiểu rõ đã xảy ra việc gì.

Đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.

Vào một đêm như thế này, đối với Lục Mộng Thần mà nói, dường như tất cả đều đến quá nhanh quá xa lạ. Dương Thanh Dao giọng đầy ẩn tình gợi ý nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng mình nên ngủ thôi.” Lục Mộng Thần bối rối cũng chẳng biết tiếp theo phải làm cái gì.

Thanh Dao mặt ửng đỏ trong lòng thầm nghĩ: Chẳng nhẽ Mộng Thần không biết phu thê phải viên phòng sao? Không được, ta phải thăm dò chàng thử xem. Thế là thân thể Dương Thanh Dao dựa vào bên cạnh Lục Mộng Thần, khuôn mặt áp sát hắn, khẽ giọng nói: “Mộng Thần, chàng thật không biết sao?” Vừa nói, Thanh Dao vừa cố ý thổi một hơi ấm áp.

Một cơn gió thơm ngát tỏa đến, Lục Mộng Thần đột nhiên thấy khoảng cách gương mặt mỹ lệ của Thanh Dao và mình gần như vậy, trong lòng lại có chút hồi hộp. Hắn ngốc nghếch nói: “Phải làm gì cơ?”

Ngất! Thanh Dao nghẹn lời. Nàng giang hai tay, từ đằng sau ôm lấy hắn, mặt nàng nhẹ nhàng dán trên lưng Lục Mộng Thần, tiếp tục hỏi: “Thật sự không biết sao?”

Lục Mộng Thần quả thực không hiểu, hắn mười phần nghiêm túc nói: “Thanh Dao, ta đây là lần đầu tiên kết hôn, căn bản không biết có nhiều quy củ như thế. Nàng nói thẳng ra cho ta biết đi.”

Trời, tướng công này của mình thật đáng yêu! Dương Thanh Dao trong lòng cười thầm. Xem ra chàng đúng là một tờ giấy trắng, mọi thứ đều cẩn người chỉ dẫn, dù thế nào cũng đã bái đường, chúng ta chính thức là phu thê, mình còn sợ gì nữa? Nghĩ đến đây, lòng can đảm của Dương Thanh Dao bất giác dâng cao.

Dương Thanh Dao cố ý làm giọng nghiêm chỉnh, mỉm cười nói: “Trời không sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.” Lục Mộng Thần quay đầu nhìn chiếc giường lớn, thầm nghĩ chắc đủ cho hai người ngủ, thế là ngốc nghếch gật đầu, nói: “Ừ, được.” Lời vừa nói xong, hai tay Dương Thanh Dao nhẹ nhàng từ sau lưng với đến, chỉ nghe thấy nàng ôn nhu nói: “Mộng Thần, quy củ thứ nhất giữa phu thê là làm thê tử phải thay y phục cho trượng phu.”

Lục Mộng Thần ngẩn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, không ngờ thê tử lại giúp mình cởi y phục. Nhất là một thê tử đẹp như thiên tiên. Tay của Dương Thanh Dao thật mềm mại, chầm chậm cởi bỏ phần lớn y phục trên người Lục Mộng Thần xuống, chỉ lưu lại một nội khố. Đến lúc này, Dương Thanh Dao đã xấu hổ đến tai đỏ bừng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể nam nhân. Lục Mộng Thần đã cũng phát hiện, ngẩn ngơ nói: “Thanh Dao, mặt nàng sao vậy, nàng bị sốt sao? Để ta rót nước cho nàng uống!”

Lục Mộng Thần nói xong liền đứng dậy, rót một cốc nước mát đưa cho Dương Thanh Dao, sau đó lo lắng nhìn nàng. Thanh Dao trong lòng đột nhiên dâng lên muôn vàn tia ấm áp, mắt nàng bỗng ướt. Có nam nhân tốt như vậy kiếp này còn cầu mong gì nữa! Nàng không cự tuyệt hảo ý của Lục Mộng Thần, hắn chăm chú nhìn nàng uống vài ngụm nước mát, cũng do ảnh hưởng tâm lý, sắc mặt nàng đã không đỏ nữa. Lục Mộng Thần thấy vậy cao hứng nói: “Thanh Dao, mặt nàng đã khôi phục bình thường rồi!”

Dương Thanh Dao vén chăn lên, quan tâm nói: “Mộng Thần mau vào đi, kẻo bị cảm lạnh.” Lục Mộng Thần đáp ứng một tiếng, chui vào trong chăn. Dương Thanh Dao cũng chầm chậm trút bỏ y phục, trên người chỉ còn lại một chiếc yếm. Làn da trắng như tuyết lộ ra, nàng khẽ sờ vào người, thầm thở dài, lòng nghĩ đến đêm nay phải đem chung thân giao cho một nam nhân, dẫu sao đây là nàng tự nguyện, đối với Mộng Thần nàng phát hiện càng lúc càng yêu hắn nhiều hơn.

Lục Mộng Thần nằm trên giường, nhìn về thân thể mỹ lệ tuyết bạch đó, trong đầu đột nhiên nhớ đến mây mù ở đỉnh núi Mộng Thần, là thanh khiết, là ẩn hiện như vậy…Dương Thanh Dao cũng vào trong chăn, nằm xuống. Giữa hai người lại xuất hiện màn kịch ban nãy, không ai lên tiếng, nhất thời chỉ là một khoảng tĩnh lặng.

Dương Thanh Dao có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã như hươu nhỏ nhảy loạn. Nàng đưa mắt nhìn Lục Mộng Thần, trong lòng thầm nói: Lục Mộng Thần, thiếp là thê tử của chàng, tại sao chàng không thể chủ động một chút chứ? Đợi một hồi, Dương Thanh Dao cảm thấy không thể cứ như vậy, xem ra bản thân nhất thiết phải chủ động xuất kích, có lẽ Mộng Thần tờ giấy trắng này chút hoa văn cũng không có, chẳng ngờ lại cần nàng dụng tâm để in ấn ký lên sinh mệnh.

Dương Thanh Dao trước tiên trút bỏ chiếc yếm xuống, toàn thân trần trụi nghiêng mình ôm lấy cơ thể Lục Mộng Thần. Sau đó dịu dàng nói: “Mộng Thần, thiếp giúp chàng cởi khố ra, tiếp theo chúng ta thực hiện điểm thứ hai trong quy củ giữa phu thê, được không?”

Lục Mộng Thần toàn thân run lên, hắn cảm nhận được thân thể nóng bừng đầy đàn tính của Thanh Dao áp vào người mình, lúc này quang mang của kim đan nội thể hắn chợt lóe lên, hắn lại khôi phục được bình tĩnh. Ngay sau đó hắn ngưng thần nhìn Dương Thanh Dao, ngây ngốc nói: “Thanh Dao, điểm thứ hai là gì?” Tay của Dương Thanh Dao có chút run rẩy, từ từ cởi bỏ mảnh y phục vỏn vẹn trên người hắn. Trong lúc vô ý nàng lại chạm vào một vật, giật mình kinh hãi, thầm kỳ quái nói: “Y, chuyện này là sao, của Mộng Thần sao lại giống như một đồng tử?”

Kỳ thực Dương Thanh Dao đâu biết, đây là mã âm tàng dương thường thấy nhất ở Tu Chân giới. Phàm là nam nhân tu đến Kim Đan kỳ đều sẽ thu lại vào trong, thành hình dạng một hài nhi. Việc này tịnh không chứng tỏ người đó không có năng lực giới tính, chỉ là không giống phàm nhân suy nghĩ mà thôi.

Dương Thanh Dao cảm thấy đầu óc một trận hoảng loạn, giọng lắp bắp nói: “Trong động phòng, chúng ta phải viên phòng, như vậy mới thực sư là phu thê.” Lục Mộng Thần ngẩn ra, nói: “Viên phòng là cái gì?” Dương Thanh Dao không biết phải đáp thế nào, ấp úng nói: “Cái này, cái này…” Kỳ thực nàng cũng lo lắng, không biết xử lý ra sao.

Lục Mộng Thần thấy vấn đề này khiến Thanh Dao khó mà trả lời, trong mắt lóe lên chút thần sắc khó chịu. Hắn than một tiếng, nói: “Thanh Dao, nàng có phải là hơi mệt không?” Dương Thanh Dao nhìn thấy biểu tình khổ sở của Mộng Thần, trong lòng cảm động một trận, nàng đột nhiên cắn răng, trầm trọng nói: “Là như vậy!” Nói xong xoay người trèo lên người Lục Mộng Thần…

Lục Mộng Thần đã tu đến cảnh giới Kim Đan kỳ, tuy vô tư vô dục nhưng bản năng thân thể vẫn ẩn tàng ở nơi sâu thẳm. Dưới nỗ lực của Thanh Dao, một hồi sau Lục Mộng Thần thấy đan điền chợt nóng, một cổ nhiệt lực xông xuống phía dưới. Dương Thanh Dao đột nhiên cảm nhận được biến hóa của Lục Mộng Thần, trong lòng vui mừng, nàng dũng cảm cùng Lục Mộng Thành tiến hành hợp thể chi duyên…Nhất thời tiếng oanh trầm bổng, xuân sắc vô biên.

Mỗi người đều là phàm nhân, ai có thể thoát khỏi ràng buộc của thất tình lục dục?

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lục Mộng Thần mở to mắt nhìn Dương Thanh Dao, có chút gì đó không dám tin vào mắt mình. Dương Thanh Dao dường như đã biến thành một người khác, vẻ mặt hoàn toàn đắm đuối, xoay chuyển lên xuống, không ngừng gọi tên hắn. Cho dù Lục Mộng Thần có thấy hơi khoan khoái nhưng những cảm thụ trên người này còn xa mới sánh bằng loại lĩnh hội vi diệu khi thân thể và thiên địa hợp nhất. Hắn tĩnh tâm lại, từ từ vận khởi Tinh Tiên thần công tầng thứ tư Tứ Tương Sinh Diệt.

Dần dần, Lục Mộng Thần hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Thanh Dao. Kim đan trong đan điền đột nhiên bắn ra vô số ngân quang, nhanh chóng tuôn vào kinh mạch toàn thân. Hóa ra bạch sắc chân nguyên trong kinh mạch sau khi tiếp xúc với ngân quang lại tan biến mất. Trong kinh mạch chỉ còn lại ngân quang đang cấp tốc di chuyển, theo đó kim đan trong đan điền cũng liên tục phát ra ngân quang, ngân quang trong kinh mạch càng lúc càng thịnh, không ngừng mở rộng chiều ngang của kinh mạch. Ngân quang ở trong kinh mạch Lục Mộng Thần không biết đã vận chuyển bao nhiều vòng châu thiên, sau đó dị hóa phát sinh, toàn bộ ngân quang đều tụ hợp về phía nê hoàn cung, Lục Mộng Thần chỉ nghe trong đầu ầm vang một tiếng, vùng ngân quang tập trung ở nê hoàn cung đó lại biến thành chân nguyên dịch thể. Chân nguyên lỏng này theo trung mạch trút xuống dưới, đan điền phảng phất như một hồ ngân sắc, kim đan bên trong khoan khoái bơi lội.

Vậy mà trong đêm động phòng hoa chúc, Lục Mộng Thần đã thành công đột phá tầng thứ ba Tinh Tiên Thần Công, đạt đến tầng thứ tư cảnh giới ban đầu của Tứ Tương Sinh Diệt. Kỳ thực Tứ Tương Sinh Diệt này là chỉ lạc, hỉ, bi, khổ bốn loại tâm trạng, người bình thường đều trải qua vui buồn hợp tan, sở dĩ khi tu hành đến lúc này đều tương đối dễ dàng vượt qua. Mà Lục Mộng Thần tâm trí đơn thuần, lại chưa từng trải qua những lên xuống trong đời người cho nên tu luyện không dễ. Vào thời khắc viên phòng đêm nay, Thanh Dao đã mang lại kích thích cho hắn, chính là tâm trạng lạc, hỉ, sở dĩ dưới sự trợ lực bên ngoài này hắn cuối cùng đã đột phá được.

Lục Mộng Thần không dừng lại, tiếp tục vận chuyển các vòng châu thiên. Cảnh tượng kỳ diệu hơn lại phát sinh. Thân thể Lục Mộng Thần đột nhiên bay lên một mảng chân khí trắng xóa, dần dần che phủ Thanh Dao ở trên người, bọc hai người bọn họ lại, giống như một cái kén khổng lồ. Dưới ảnh hưởng của bạch sắc chân khí này, Dương Thanh Dao bất tri bất giác thân thể từ trạng thái khoái lạc trở nên tĩnh lặng, nét mặt vốn đắm đuối lại lộ ra thần sắc thánh khiết, đôi tay ôm chặt Lục Mộng Thần cũng nới lỏng. Dương Thanh Dao thật sự tiến vào một loại trạng thái tự nhiên, do nhiễm bạch sắc chân khí, cả người nàng càng hiện ra trong sáng long lanh.

Đây mới là song tu chi pháp chân chính, hoàn toàn dựa vào tâm linh siêu thường để vượt qua trở ngại của nhục thể mà đạt đến cảnh giới thiên địa hợp nhất. Lục Mộng Thần không tưởng được hắn trong lúc vô ý lại luyện thành hợp tịch song tu này. Đến nỗi đời sau có nhiều người đều học theo phương pháp này, trông mèo vẽ hổ, làm cho cả Tu Chân giới thành một vùng tối tăm rối loạn.

Tảng sáng hôm sau, một bầy chim nhỏ ríu rít trước cửa sổ đánh thức Thanh Dao dậy, nàng xấu hổ phát hiện bản thân vẫn nằm trên người Mộng Thần, còn Lục Mộng Thần đang mở mắt, vẻ mặt như trêu chọc cười với nàng.

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #7