Chương 68: Nhất Chân Hỏa Giới


Thần Nhật chiến giáp lại thăng cấp, từ sừng nhọn cứng rắn biến thành hồng tuyến (1) mềm mại. Từ cương sang nhu, quả là đã tiến sang một cảnh giới khác. Hồng tuyến bay phất phơ dưới ánh mặt trời, phát ra những đạo hồng quang trong trẻo, trông thật là kỳ diệu và đẹp mắt.

Chúng đệ tử ở dưới đài nhìn đến say sưa, thật không thể hiểu nổi, bộ chiến giáp trên người của gã Lục Mộng Thần kia rốt cuộc là món tiên khí gì, mà tại sao lại không ngừng thăng cấp như thế? Lúc ban đầu, từ vảy rắn biến thành sừng nhọn xoáy tròn, rồi lại từ sừng nhọn biến thành hồng tuyến mềm mại. Chỉ nhìn trạng thái lúc này thôi thì cũng có thể thấy được hồng tuyến so với sừng nhọn thì còn phải lợi hại hơn rất nhiều. Cả mũi bạch diễm thương mãnh liệt như thế mà cũng bị những sợi hồng tuyến mảnh mai này đẩy bật ra ngoài, thật là gây cho người ta bất ngờ a.

Bộ chiến giáp đó thuộc loại gì vậy? Tại sao lại có thể biến ra vô số hình dạng khác nhau? Mà mỗi hình dạng đều có khả năng phát huy được công năng riêng? Chúng nhân suy nghĩ mãi cũng không tài nào hiểu nổi.

Không chỉ có chúng đệ tử của các phái nghĩ không ra, mà cả các vị đại chưởng môn cũng đều không rõ. Mặc dù họ đều có kiến thức quảng bác, nhưng chưa từng gặp qua loại chiến giáp không ngừng thăng cấp này. Nhưng trong chốc lát, mọi người liền nhớ tới lời của Thần Yên chân nhân, rốt cuộc người đã tặng bộ chiến giáp này cho Lục Mộng Thần lại là vị dị nhân nào nhỉ? Xem cấp bậc của bộ chiến giáp đó thì cũng đủ biết tu vi của vị dị nhân kia ít nhất cũng phải là Tán Tiên rồi!

Thấy sư đệ vẫn bình yên vô sự, nỗi thấp thỏm trong lòng Diệu Nhiên liền hạ xuống.

Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn vị tiên tử của Nghiễm Hàn cung cũng mười phần khẩn trương quan sát trận đấu kịch liệt này. Cả hai đối thủ đều là bằng hữu của họ, mặc dù Long Thiên cùng với hai trong bốn nàng có thường lui tới nhiều hơn một chút, nhưng tiểu sư đệ Lục Mộng Thần đã từng đồng hành với họ trong một đoạn thời gian, nên cũng chiếm không ít phân lượng trong lòng họ. Mỗi lần hai người giao phong kịch liệt, là ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Mặc dù vẫn để tâm chú ý đến trận đấu, nhưng họ cũng nhận ra được thực lực của hai người không tầm thường chút nào. Bất luận là Lục Mộng Thần hay Long Thiên, thực lực của cả hai đều vượt ra ngoài dự liệu của bốn nàng.

Bốn nàng ngẫu nhiên nghĩ lại tình cảnh của mười năm trước, lúc Lục Mộng Thần vẫn còn đang ở giai đoạn Kim Đan kỳ, lúc đó dáng vẻ ngây thơ trong sáng của hắn thật là khả ái.

Đứng trên lôi đài, trong lòng Lục Mộng Thần dâng lên cảm giác thoải mái kỳ diệu, tựa như đang ngâm mình trong hồ nước, loại cảm giác trôi đi chầm chậm này, thật kỳ diệu không tả xiết.

Hắn có hơi chút không thể nhận ra chính bộ chiến giáp trên người mình, toàn bộ các mũi nhọn đều chuyển đổi thành vô số hồng tuyến, mà những sợi hồng tuyến này lại có vẻ hơi trong suốt, đến nỗi mà ánh dương quang có thể xuyên thấu qua chúng được nữa. Những sợi hồng tuyến này cực kỳ mềm mại, mỗi sợi đều bay thẳng tắp, đa số là đứng thẳng song song với mặt đất, chỉ cần Lục Mộng Thần khẽ cử động cơ thể một chút là sẽ thấy các sợi hồng tuyến đồng loạt vận động, mường tượng như phong tỏa bớt mỗi một tấc góc độ tấn công của đối thủ.

Dùng tâm linh mở rộng ra ngoài, truyền thẳng đến đầu mỗi sợi hồng tuyến, Lục Mộng Thần phảng phất như cảm thấy chính bản thân mình được kéo dài ra. Trong sát na này, hắn dĩ nhiên cũng phát hiện ra bản thân mình có thể mặc sức khống chế hồng tuyến, dễ dàng như thể khống chế mười đầu ngón tay vậy!

Long Thiên ở phía xa vẫn còn đang cuồng loạn, xem ra Kỳ Lân nguyên tinh ẩn tàng trong Kỳ Lân thánh giáp quả thật có ảnh hưởng rất mạnh đến tâm trí con người. Gã chợt rống lên giận dữ, rồi vũ động Liệt Hỏa Minh Nhật thương theo một quỹ tích phức tạp, phảng phất như sắp thi triển ra sát chiêu.

Lục Mộng Thần không đợi Long Thiên tấn công, toàn thân hắn chợt động. Tay trái tự nhiên đưa ra sau lưng, dùng ngón cái bấm vào ngón vô danh và ngón út, mặt khác ngón trỏ và ngón giữa thì chỉ thẳng lên trời. Còn tay phải cầm kiếm, thanh kiếm chậm rãi đâm lên trên, mũi kiếm không ngừng rung động rất khẽ, phảng phất như vẽ nên những gợn sóng nho nhỏ. Từng gợn từng gợn sóng tạo nên những sự rung động trong không gian, tràn ngập ý vị chiếm đoạt thiên địa.

Thế công tới của Vận Vụ kiếm rất chậm, tựa hồ cứ hễ tiến tới một tấc thì thời gian lại giảm bớt một phần, và khoảng cách lại gia tăng gấp đôi.

Như điện, như lộ, như mộng, như ảo ảnh trong mộng.

Quang cảnh xung quanh hầu như tất cả đều trở nên chậm lại!

Tất cả đệ tử hoảng hoảng hốt hốt tiến vào mộng cảnh, mọi người bất giác không tự chủ được mà đứng ngẩn ngơ bất động. Các vị đại chưởng môn tuy đều là những nhân vật đã đạt tới Quy Đạo kỳ, nhưng vẫn bị chiêu kiếm pháp kỳ dị này làm cho chấn kinh, nhất thời không nói nên lời.

Long Thiên chẳng khác nào lạc vào tình cảnh đứng mũi chịu sào, vừa rồi ngọn Liệt Hỏa Minh Nhật thương trong tay còn múa lên cuồng loạn, thế mà trong thời khắc hiện tại, gã đã phát hiện ra thân thể bắt đầu cứng ngắc, chỉ một chút cũng không nhúc nhích được. Long Thiên hoảng hốt, ý thức trong đầu bị buộc phải tỉnh táo trở lại, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thân thể mình không cử động được?

Phảng phất bị đóng đinh trên lôi đài, Long Thiên đột nhiên kinh hãi phát hiện ra không gian xung quanh như có xuất hiện biến hóa, vô số gợn sóng làm chấn động không gian được phát ra từ thanh Vân Vụ kiếm cực lớn của Lục Mộng Thần, thong thả chậm rãi nhích tới gần đối thủ từng tấc một. Khoảng cách càng gần thì gợn sóng rung động càng lớn, và những cơn chấn động cũng càng thêm kịch liệt.

Không gian rung động mãnh liệt đã đánh tới trên người Long Thiên, lực lượng chí cường của không gian bị uốn nắn bắt đầu bẻ vặn thân thể gã một cách mãnh liệt. Bạch sắc hỏa diễm vốn đang cháy hừng hực, chợt bị biến hình vặn vẹo đến mức không còn hình dạng, trông thật khó coi. Mặc dù có Kỳ Lân thánh giáp hộ thể, nhưng lực lượng công kích thật quá mãnh liệt, khiến cho nó cũng bị vặn vẹo đến mức phát ra những tiếng lèo xèo rùng rợn. Cả thân thể của Long Thiên ở đằng sau bộ giáp cũng vậy, cũng bị vặn vẹo uốn nắn đến chịu không nổi. Loại thống khổ kịch liệt này thật là khó có thể diễn tả bằng lời.

A…..a…….a, trong cơn thống khổ, Long Thiên bật ra từng tràng rên rỉ.

Một tấc, hai tấc, ba tấc……Vân Vụ kiếm cự đại vẫn chậm rãi bức tới gần. Dưới tình huống thời gian và không gian bị rối loạn như thế, chậm tức là nhanh, bởi vì tất cả vạn vật ở xung quanh đều đã bất động!

Trên hàng ghế quý tân, Long Quy Hải lộ xuất vẻ mặt không thể nào tin nổi, thì thào lẩm bẩm: “Trời ạ, chiêu kiếm đó rốt cuộc là kiếm pháp gì? Sao lại có thể làm cho người ta đều như tiến vào mộng cảnh, hoàn toàn không có ý thức và tự chủ được bản thân? Cả thời gian và không gian cũng bị xáo trộn trật tự. Trời, làm sao có thể làm được như thế nhỉ? Cho dù có đạt tới trình độ Quy Thiên kỳ như chúng ta, thì cũng không có cách nào làm cho thời gian và không gian bị rối loạn như thế a!”

Hư Vân tông chủ cũng có cùng một cảm nghĩ như Long Quy Hải, tựa như trọng điểm của thời khắc này không còn là trận đấu nữa, mà là chiêu kiếm kỳ dị kia. Nó đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người, Hư Vân tông chủ nói: “Thần Yên chân nhân, xin hỏi, kiếm pháp mà Lục Mộng Thần đệ tử của quý phái đang sử dụng kia chắc không phải là Phong Thần kiếm quyết chứ nhỉ? Nhưng nó là loại kiếm pháp gì mà lại ẩn tàng lực lượng cường đại như thế?”

“E hèm……” Thần Yên chân nhân ho khan một tiếng, câu trả lời cho vấn đề này có chút không ổn, tuy nhiên bà vẫn quyết định cứ theo sự thật mà trả lời, mặc kệ mọi người có tin hay không: “Kiếm pháp đó……kiếm pháp đó thật ra không phải là Phong Thần kiếm quyết của bổn phái, mà là kiếm pháp do Lục Mộng Thần tự nghĩ ra. Chiêu đó có tên gọi là Mộng Chi Sơ Thủy.”

Mộng Chi Sơ Thủy? Cái tên này quả là mười phần chuẩn xác! Các vị đại chưởng môn thật khó mà tin được, kiếm chiêu thần kỳ thế này lại do Lục Mộng Thần tự sáng tạo ra!! Quả thật là không thể tin được! Các vị chưởng môn nhìn Thần Yên chân nhân với vẻ nghi hoặc, nhưng bà ta tựa hồ như không giống nói dối. Huống hồ chi, cho dù là Thiên Nhất chân nhân thì tin rằng cũng không thể tự sáng chế ra kiếm chiêu kỳ dị như vậy!

Lục Mộng Thần này rốt cuộc lại là ai đây? Tại sao tài năng thiên phú của hắn lại cao như vậy, có thể sáng tạo ra kiếm pháp khiến cả thế gian đều kinh hãi!?

Lúc này ở trên lôi đài, Lục Mộng Thần tay cầm Vân Vụ kiếm, từng tấc từng tấc nhích tới, phảng phất như trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng. Long Thiên gặp phải sức ép vặn vẹo cường liệt như thế thì sớm đã không còn nhân dạng nữa, nếu không có Kỳ Lân thánh giáp bảo vệ thì hắn đã bị máu chảy thành sông rồi.

Phanh! Vân Vụ kiếm rốt cuộc cũng đâm trúng Kỳ Lân thánh giáp, phát ra một tiếng nổ. Lục Mộng Thần cảm thấy được một cỗ đại lực xộc tới, làm cho thân thể hắn khựng lại, tuy nhiên, hắn vẫn ngoan cường tiến tới trước. Vân Vụ kiếm rốt cuộc cũng đâm vào trong Kỳ Lân thánh giáp, đâm vào bụng dưới của Long Thiên, khiến máu chảy ra thành vòi, và Long Thiên càng cảm thấy thống khổ mãnh liệt hơn.

Lục Mộng Thần dừng tay đúng lúc, thu hồi Vân Vụ kiếm và lui về chính giữa lôi đài, lẳng lặng nhìn Long Thiên. Hắn chỉ đâm một nhát không quá nặng, chỉ muốn làm cho Long Thiên mất đi năng lực chiến đấu mà thôi.

Mộng Chi Sơ Thủy tiêu thất, tất cả chúng đệ tử ở dưới đài đều như vừa tỉnh mộng, sợ hãi cảm thán về chiêu kiếm cực kỳ lợi hại vừa rồi!

Áp lực trên người Long Thiên chợt giảm bớt, máu tươi từ bụng dưới phun ra, có một ít bắn lên sàn lôi đài, và cũng có một ít lưu lại ở trên Kỳ Lân thánh giáp. Thánh giáp đen sẫm vừa tẩm qua huyết dịch, liền bắt đầu xuất hiện hắc sắc quang mang yếu ớt.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng Lục Mộng Thần đã chiến thắng, thì đột nhiên một tiếng rống kinh hồn xuyên qua Thiên Long kết giới mà truyền ra ngoài.

“Hống - hống!” Long Thiên phát ra tiếng rống giận dữ làm chấn động cả tòa Thiên Long kết giới. Hai mắt gã đỏ ngầu, máu tươi trong cơ thể không ngừng từ vết thương chảy ra, rồi nhanh chóng thấm vào Kỳ Lân thánh giáp. Được máu tươi kích thích, Kỳ Lân thánh giáp trở nên điên cuồng! Hắc sắc quang mang của bộ thánh giáp đại thịnh, từng khối lớp từng lớp vảy chợt nhanh chóng sinh trưởng một cách mạnh mẽ, toàn thân của Long Thiên cũng vươn cao thêm mấy thước, cả nhân dạng cũng hoàn toàn biến đổi, tựa như không còn là người nữa, mà là một con kỳ lân!

Một con hắc sắc kỳ lân!

Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi thì hắc sắc kỳ lân mở rộng cái miệng cực lớn, và phun ra một đạo bạch sắc hỏa diễm với sức cháy mãnh liệt! Đạo bạch sắc hỏa diễm này rất kỳ quái, nó nhanh chóng vẽ lên một hình tròn trong không trung, rồi khẽ dao động một cái thì đã như tia chớp khuếch đại ra toàn bộ không gian của lôi đài. Trong một sát na, toàn thể lôi đài đều bị chìm ngập trong biển lửa, hoàn toàn không có một góc nhỏ n ào là không có lửa.

Cả tòa Thiên Long kết giới cũng bị hiện nguyên hình. Bên trong phạm vi của cái chuông thật lớn, chúng nhân đều không thể nhìn thấy được toàn bộ không gian ở trong đó, tất cả đều là một biển lửa bạch sắc dày đặc.

Chú thích:

(1) Hồng tuyến – tua hồng

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #68