Chương 54: Thần Giáp Nhận Chủ


Dòng máu đỏ tươi từ vết nứt của Thần Nhật chiến giáp không ngừng thấm ra theo từng miếng vảy. Dưới ánh dương quang, nó phản chiếu lấp lánh tuy trông rất đẹp mắt nhưng lại cũng có phần thê lương.

Những tấm vảy bị huyết dịch thấm qua liền dựng đứng hẳn lên, dưới ánh quang mang lấp lánh, chúng trở thành những góc nhọn cỡ bằng ngón tay út vậy, xem ra vô cùng kiên cố.

Quá trình biến hóa này xảy ra rất nhanh, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều há to miệng kinh ngạc đến nổi nói không nên lời, thật là khiến cho người ta vô cùng kinh dị.

Thì ra những tấm vảy đỏ của Thần Nhật chiến giáp đều dựng đứng cả dậy và tạo thành rất nhiều góc nhọn đâm tua tủa ra ngoài. Lúc này, máu vẫn chảy, khiến cho những góc nhọn đó mường tượng như có tác dụng tự truyền tải huyết dịch vậy.

Giờ đây, Lục Mộng Thần trông giống như một con quái vật mọc đầy sừng, thật khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung được. Bộ dáng của hắn vừa quái dị lại cũng vừa khủng bố.

Thần Yên chân nhân nhìn thấy cảnh ấy mà như muốn rớt tim ra ngoài. Vào cái lúc Lục Mộng Thần bị Hương Phong nỏ bắn trúng thì bà ta đã nghĩ rằng Lục Mộng Thần đã cầm chắc sự thất bại trong tay, nguyên nhân là vì ai cũng biết uy lực của Hương Phong nỏ rất lớn, không phải ai cũng chống đỡ nổi. Những gợn sóng do nó bắn ra chắc chắn sẽ gây tổn thương đến kinh mạch và nội tạng của Lục Mộng Thần. Thế nhưng bộ hồng sắc chiến giáp của hắn giờ đây lại phát sinh biến hóa và tạo ra muôn vàn góc nhọn, cho nên bà ta cũng yên tâm nhiều. Thần Yên chân nhân biết rõ sau khi Lục Mộng Thần phát sinh dị biến thì thực lực của hắn sẽ tăng trưởng còn mạnh hơn trước nhiều.

Thiên Nhất sư huynh à, huynh thật là liệu sự như thần! Rốt cuộc thì hài tử Lục Mộng Thần kia lại là thần thánh phương nào đây?

Minh Phi cung chủ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không tránh được cảm giác kinh tởm. Đáng lý ra là nàng rất hận Lục Mộng Thần, hận không thể dùng ánh mắt mà giết hắn ngay lập tức, nhưng giờ đây lại không dám nhìn thẳng vào hắn, bởi vì quái vật đầy sừng ấy thật khiến người ta không chịu nổi.

Riêng Kim Thế Phi thì trong lòng chấn kinh, thầm tự hỏi tại sao Lục Mộng Thần lại trở thành hình dạng như quái vật vậy? Không lẽ hắn là yêu quái sao? Không thể nào, đệ tử của Phong Thần Tông chắc chắn không phải là yêu quái rồi. Nghĩ tới đây thì gã lập tức phủ định ngay sự suy đoán vừa rồi.

Hư Vân tông chủ đang chăm chú quan sát Lục Mộng Thần thì cũng thầm lo sợ trong lòng, tự nhủ hài tử Lục Mộng Thần này quả là được thiên phú dị tài, không biết cuối cùng hắn sẽ biến thành như thế nào? Thật là khiến người ta nôn nóng chờ đợi…….

Kim Thường Di đi quanh Lục Mộng Thần một vòng, trong lòng nghĩ mãi cũng không hiểu nổi chuyện gì đang phát sinh, nhưng gã cũng phát hiện ra cơ thể của Lục Mộng Thần đang dần dần đứng yên trở lại..….thật là kỳ quái!

Lục Mộng Thần rơi vào tình trạng mất nhiều máu và bị tổn thương kinh mạch trầm trọng, nên cảm thấy bản thân không còn chịu nổi nữa. Hắn quả có chút hối hận nhưng đã quá muộn, nghĩ đến bản thân vì sơ ý khinh địch mà thất bại bởi chiếc Hương Phong nỏ, vì vậy mà hắn không cam lòng chút nào.

Đang trong lúc tuyệt vọng, thì một việc mà Lục Mộng Thần không ngờ đến đã xảy ra, đó chính là sau khi máu của hắn thấm vào Thần Nhật chiến giáp, hắn đột nhiên có cảm giác như là Thần Nhật chiến giáp đang tiến nhập vào trong huyết dịch của mình chứ không phải là máu của hắn thấm vào nó. Sự thân thiết đó, sự khắn khít đó đã khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Chuyện gì vậy, sao lại như thế nhỉ?

Thì ra ngày đó trong Tham Thần cấm cung, Tham Thần đại đế vì giúp cho Lục Mộng Thần tiếp thu món thần khí này, nên đã cưỡng dùng vô thượng thần lực mà khoác nó lên nguyên thần của hắn. Chỉ vào những lúc nguy cấp thì Thần Nhật chiến giáp mới hiện ra để cứu nguy cho Lục Mộng Thần, nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng là bảo vật của Thần Nhật Thiên Quân, thủy chung nó vẫn chỉ biết Thần Nhật Thiên Quân là chủ nhân của nó mà thôi.

Nhưng không ngờ trong lúc Thần Nhật chiến giáp hiện thân để cứu nguy cho Lục Mộng Thần, tình cờ huyết dịch của hắn đã thấm vào nó, khiến cho nó cảm thấy có một cảm giác rất lạ chưa từng có, tựa như là loài chim khôn cuối cùng đã tìm được cành tốt để đậu, cảm giác đó rất chân thật, rõ ràng là đã cảm nhận ra được chủ nhân của mình vậy.

Vì vậy, Thần Nhật chiến giáp liền tiến hành ngay việc nhận chủ lần thứ hai, nó lập tức kết hợp với cơ thể của Lục Mộng Thần rồi dung hòa làm một. Dưới sự kích thích của máu tươi, Thần Nhật chiến giáp lại một lần nữa thăng cấp, hiển lộ ra một trạng thái cao cấp hơn.

Sau khi Thần Nhật chiến giáp hoàn toàn kết hợp với Lục Mộng Thần, chỉ cần nó thăng cấp thì Lục Mộng Thần cũng sẽ thăng cấp theo. Lúc này, tất cả những tấm vảy trên bộ giáp đã hoàn toàn chuyển đổi thành gai góc, toàn thân của Lục Mộng Thần lập tức tràn trề sức lực, chỉ trong chớp mắt mà Tinh Tiên thần công của hắn đã chuyển từ tầng thứ bảy lên đến tầng thứ tám rồi.

Thần Nhật chiến giáp quả là thần kỳ, không hổ danh là thần khí của tiên giới.

Lục Mộng Thần đột nhiên mở bừng hai mắt, bắn ra hai đạo tinh quang sáng ngời kinh nhân, khiến cho Kim Thường Di cảm thấy khẩn trương hẳn lên.

Cái tên gia hỏa này đang làm cái gì vậy? Sao lại như không có vẻ bị thương tích gì cả! Nhìn thế nào cũng không giống là người đang thụ thương và đổ máu a.

Lúc nãy hắn còn lắc lư chao đảo như sắp ngã tới nơi, nhưng sao giờ đây lại như tràn đầy sức sống vậy?

Không chỉ có Kim Thường Di là nghĩ như vậy, mà hầu như toàn bộ những người đang quan chiến cũng đều nghĩ như thế. Tuy nhiên, lo lắng và thắc mắc của Kim Thường Di và những người khác lại có chỗ bất đồng, vì gã còn phải đối mặt với Lục Mộng Thần, trận đấu quyết liệt giờ đây mới là chính thức bắt đầu!

“Đến nữa đi!” Lục Mộng Thần bước tới trước một bước rồi thét lớn! Đôi mắt ẩn phía sau những ngọn gai sắc nhọn ánh lên tia nhìn lạnh lùng vô cảm, như xoáy thẳng vào da thịt của Kim Thường Di. Xem ra Lục Mộng Thần lại đang khiêu chiến với gã đây.

Sắc mặt của Kim Thường Di đanh lại, gã vội tiếp tục phát động Hương Phong nỏ, lại có ba gợn sóng cường liệt phóng ra theo phương thức hình tam giác đánh thẳng về phía Lục Mộng Thần. Ba gợn sóng này được phát ra với sự phẫn nộ của Kim Thường Di nên tốc độ xoáy tròn rất cao và mạnh, cả màu sắc cũng đột nhiên thay đổi từ màu đỏ rồi chuyển dần sang màu đỏ thẫm. Bọn chúng nhanh chóng khuếch đại lên, và biến thành rất quỷ dị.

Hủy Thiên Diệt Địa! Chiêu này mang theo một khí thế rất hung mãnh và tạo ra những gợn sóng đầy khủng bố đáng sợ!

Trong lòng của Diệu Nhiên, Bạch Lạc Sinh và Giang Sơn cũng hồi hộp đến nổi toát cả mồ hôi, bao nhiêu tinh thần đều đặt hết lên người Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần không hề cử động, và cũng không tránh né.

Mắt thấy những gợn sóng màu đỏ thẫm kia mang theo lực lượng cường đại kích trúng vào Thần Nhật chiến giáp, không ai là không thầm kinh hô thất thanh, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lục Mộng Thần thế nào cũng sẽ bị đánh rách thịt chảy máu như lần trước thôi.

Nhưng biến hóa đã nảy sinh, khiến cho mọi người đều không thể tin vào mắt của mình nữa. Thì ra các góc nhọc trên bộ giáp lúc này lại đột nhiên chuyển động như vô số mũi khoan, vừa xoáy tròn lại vừa liên tục di chuyển vị trí.

Những gợn sóng kia đánh mạnh vào các góc nhọn, liền bị lực xoáy và sự chuyển động của các góc nhọn đánh tan đi cả, thật chẳng khác nào bọt biển gặp phải nước rồi bị hút hết tinh túy vậy!

Thế là thế nào? Những góc nhọn kỳ lạ kia sao lại biết xoay tròn và chuyển động xung quanh cơ thể như vậy chứ? Ngoại hình kiên cố của chúng lại có thể đánh tan sạch sẽ hết các gợn sóng mang theo sức hủy diệt cường liệt của Hương Phong nỏ. Thật là không thể tin nổi!

Toàn thân mọc đầy góc nhọn đã đủ làm người ta kinh sợ rồi, giờ đây các góc nhọn đó đột nhiên lại biết di động nữa, thì lại càng làm cho người ta sợ hơn. Mà những góc nhọn này cũng tựa như những cái mỏ sắc nhọn vậy, bất cứ lực lượng nào cũng có thể bị chúng nuốt chửng.

Thật là khủng bố! Thật là đáng sợ! Nhất thời, có một số đệ tử, nhất là các nữ đệ tử, đều không dám mở mắt nhìn vào Lục Mộng Thần, chỉ quay đầu sang hướng khác để tránh phải nhìn thẳng vào hắn.

Trong lòng Diệu Nhiên lại còn khích động hơn. Nàng thấy sư đệ không có bị gì thì cũng bớt được lo lắng, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của hắn vừa quái dị vừa khủng bố như vậy thì trong lòng cũng có chút hơi sợ. Xem ra Tố Thủy Lan Y trên người mình và Thần Nhật chiến giáp của Lục Mộng Thần đều là bảo bối cao cấp! Ài, Lục sư đệ…….thật không biết phải hình dung ngươi như thế nào đây.

Sự chấn kinh trong lòng các vị chưởng môn cũng không tài nào che dấu được, toàn bộ đều hiện rõ ra ngoài mặt. Bọn họ đều cảm thấy đã sống bấy nhiêu năm rồi mà vẫn còn rất nhiều chuyện kỳ lạ chưa thấy qua bao giờ, mà bộ giáp kỳ lạ của Lục Mộng Thần ở trước mắt kia chính là một ví dụ.

Thật không thể hiểu được, tại sao sau khi bị thương nặng và đổ khá nhiều máu thì bộ giáp của hắn lại phát sinh dị biến, không chỉ làm lành các vết thương, mà thực lực cũng gia tăng hơn trước rất nhiều?

Minh Phi cung chủ hơi cúi đầu, không muốn nhìn những góc nhọn quái dị đó.

Thần Yên chân nhân sớm đã được nhắc nhở, nên giờ không thấy kỳ lạ nữa. Bà vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, hớp một ngụm trà nhỏ, rồi bình thản quan sát các biến hóa trên đài. Bà thấy được sau khi bộ giáp đó xảy ra dị biến, thì thực lực của Lục Mộng Thần đã mạnh hơn nhiều. Có lẽ Tinh Tiên thần công của hắn đã đạt đến tầng thứ tám rồi.

Pháp Nguyên, Long Thiên, và các đệ tử lọt vào vòng trong cũng quan sát trận đấu đến không chớp mắt. Không ai dám bỏ qua một chi tiết nhỏ nào ở trên lôi đài, vì kẻ thắng cuộc trong trận này rất có thể sẽ trạm trán với họ trong trận tranh nhị cường sắp tới, vì vậy nên phải quan sát kỹ thực lực và đặc điểm của đối thủ. Thế nhưng, sự biến hóa của Lục Mộng Thần lại vượt hẳn ra ngoài ý liệu của mọi người.

Vào lúc này, Kim Thường Di ở trên lôi đài thì lại càng kinh hoảng cực độ. Gã hoàn toàn không ngờ rằng bộ giáp quái dị trên người Lục Mộng Thần lại có công năng kỳ lạ đến như vậy.

Do công lực không đủ, nên Kim Thường Di chỉ có thể thi triển Hương Phong nỏ đến chiêu thứ ba thôi. Xem ra, chắc cũng nên liều thử một phen. Nghĩ vậy rồi, Kim Thường Di liền vận hết toàn thân chân nguyên, rồi trút vào Xạ Nhật thần kiếm, chỉ thấy thân kiếm chớp lên vài tia hồng quang, biến trở lại nhỏ và dài hơn trước. Đồng thời, gã cũng móc thanh kiếm lên trên Hương Phong nỏ, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Mộng Thần, lộ ra thần tình cương quyết, một đi không trở lại.

Xạ Nhật Chi Kiếm!

Đây chính là một trong tam đại sát chiêu của Xạ Nhật kiếm quyết. Chiêu này phải phối hợp với Hương Phong nỏ thì mới có thể thi triển ra uy lực mạnh nhất của nó. Xạ Nhật thần kiếm vào lúc này chẳng khác nào một mũi tên, được Kim Thường Di kéo căng dây cung, rồi một tay buông lẫy, lập tức có một gợn sóng cực lớn mang theo Xạ Nhật thần kiếm lấp lánh chói lòa hồng sắc quang mang, bắn mạnh sang phía Lục Mộng Thần.

Trong lúc bắn về phía trước, gợn sóng đã đẩy Nhật Nguyện thần kiếm đi theo một quỹ tích kỳ dị, và trong lúc đang lao tới, Xạ Nhật thần kiếm đột nhiên biến ra to hơn, dài đến vài thước, phối hợp với khí thế áp đảo cực mạnh của gợn sóng mà xé gió bay đi.

Quả là kiếm thức rất mạnh! Với sự phối hợp của hai món thần binh lợi khí là Hương Phong nỏ và Xạ Nhật thần kiếm, chiêu này đã phát huy được uy lực mạnh nhất của nó. Cho dù là những người đang đứng bên ngoài vòng chiến, vẫn có thể cảm giác được là mình đang cưỡi thuyền giữa cơn bão tố vậy. Đám người Long Thiên, Pháp Nguyên ai nấy cũng đều cả kinh thất sắc.

Tất cả đều trở nên yên lặng.

Lục Mộng Thần đã phát động chiêu thứ bảy của Phong Thần kiếm quyết, Thiên Địa Vô Cực.

Hết chương 54

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #54