Trải qua cuộc bốc thăm cho vòng đấu tiếp theo, mười sáu đối thủ còn lại được chia ra như sau: Lục Mộng Thần đấu với Hàn Nguyệt Sương, Diệu Nhiên đấu với Đồng Dao, Lý Trường Không đấu với Long Hổ, Long Thiên đấu với Pháp Vân, Long Chiến đấu với Kim Thường Di, Lệ Binh Mạt đấu với Huyền Phong, Hàn Nguyệt Băng đấu với Trương Vô Khích, Pháp Nguyên đấu với Lệ Thủy Lưu.
Sau một ngày nghỉ ngơi, vòng đấu thứ hai được bắt đầu. Trước tiên là cuộc so tài của bốn tổ: Lục Mộng Thần, Lý Trường Không, Long Chiến, và Hàn Nguyệt Băng.
Các chưởng môn ở trên hàng ghế quý tân đều không nén được sự hồi hộp trong lòng. Trận đấu tranh bát cường này đúng là một trận then chốt, nếu môn phái nào không có đệ tử được lọt vào bát cường thì quả thật là một sỉ nhục lớn. Kỳ thật, trong lòng các chưởng môn đều có sự tính toán riêng, trước khi đến đây, họ đã sớm tặng các món tiên khí pháp bảo lợi hại nhất cho những môn đồ đắc ý. Ai nấy đều hiểu rằng ngoài các môn tuyệt học của bổn môn ra, thì những món thần binh lợi khí này cũng mang tính quyết định thắng bại. Tuy nhiên, những món bảo bối này lại không thể sử dụng quá sớm để tránh tiết lộ thực lực.
Các đệ tử ở dưới lôi đài cũng nôn nao chờ đợi các trận chiến long tranh hổ đấu sắp diễn ra, không chỉ là để mở rộng tầm mắt mà còn có thể quan sát tuyệt học của các phái rồi từ đó nâng cao trình độ của bản thân.
Ở trên lôi đài, bấy giờ Lục Mộng Thần chăm chú quan sát Hàn Nguyệt Sương với chiếc khăn che mặt, trong lòng chợt nảy lên sự nghi vấn: “Tại sao Hàn Nguyệt Sương lại che mặt nhỉ? Lẽ nào vì xấu hổ mà không dám gặp mặt người? Nếu có cơ hội, ta nhất định phải tháo chiếc khăn sa ấy xuống, để xem dung mạo thật sự của nàng như thế nào. Nếu là một mỹ nữ thì…..hắc hắc, đó thật là phúc nhãn của ta.” Nghĩ đến đó trên mặt hắn liền lộ ra nụ cười xảo quyệt.
Hàn Nguyệt Sương bắt gặp nụ cười của Lục Mộng Thần thì rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao hắn lại cười như thế. Lẽ nào hắn đang có ý đồ gây rối với mình? Không thể nào, nhất định là không phải vậy. Hàn Nguyệt Sương lập tức phủ nhận cách nghĩ này của nàng. Trong trận chiến vừa qua của Lục Mộng Thần, nàng đứng dưới lôi đài đã thấy được tu vi của Lục Mộng Thần, quả thật là rất xuất sắc. Đối với chiêu Thiên Địa Vô Cực của hắn, bản thân nàng cũng không có đủ tự tin sẽ tiếp được nó, nhưng nàng vẫn có lòng tin vì Minh Phi cung chủ đã ban cho nàng một món tiên khí, có tên là Hàn Nguyệt Vẫn. Có nó trong tay thì việc đánh thắng Lục Mộng Thần cũng không còn là một việc khó nữa.
Cuộc giao chiến của hai người ở trên lôi đài bắt đầu, Lục Mộng Thần liên tiếp xuất ra ba chiêu trong Phong Thần kiếm quyết, kiếm quang bay tán loạn trên lôi đài, nhưng tất cả đều bị Hàn Nguyệt Sương phá vỡ dễ dàng.
Lục Mộng Thần lạnh nhạt nhìn Hàn Nguyệt Sương, nhẹ nhàng vung kiếm ra, vẽ lên những quỹ tích rất kỳ diệu, rồi có vô số những luồng gió nhẹ từ thân kiếm chậm rãi thổi ra. Hàn Nguyệt Sương xoay tròn toàn thân, rồi cũng huy động bảo kiếm, phóng ra vô số kiếm quang trong suốt như băng, chỉ trong chốc lát đã tạo thành một ngọn núi băng trên không trung. Đó chính là chiêu phòng thủ xuất sắc của Hàn Ngọc kiếm pháp, Thiên Lý Băng Phong.
Thanh Phong Từ Lai, ẩn chứa lực lượng âm nhu dịu dàng. Còn Thiên Lý Băng Phong thì lại mang theo lực lượng âm hàn đầy kiên cố.
Những luồng gió nhẹ thổi xuyên qua băng phong, phảng phất như muối hòa tan vào nuớc biển, rồi chúng nhanh chóng tiêu tan, mà băng phong cũng nứt ra từng mảng, rơi vỡ đầy cả trên sàn lôi đài.
Các chiêu kiếm của hai đối thủ đều biến mất tăm, đúng là ngang tài ngang sức.
Phong Tẩu Vân Dũng! Lục Mộng Thần lại biến đổi kiếm chiêu, đột nhiên có vô số cụm mây trắng tinh xuất hiện ở trên không, rồi lại có một luồng gió thổi vào những cụm mây này, khiến cho chúng bắt đầu chuyển động rất quỷ dị, sau đó thì ùn ùn áp thẳng về phía Hàn Nguyệt Sương.
Băng Tuyết Tiêu Dung! Tất cả những mảnh băng vỡ vụn trên sàn đài chợt bốc lên cao, trong chớp mắt đã nhanh chóng hóa thành dòng nuớc chảy xiết, như sông Trường Giang cuồn cuộn tuôn trào. Dòng lưu thủy quyện lấy phong vân, mà phong vân cũng không ngừng chuyển động trong nuớc. Cuối cùng thì cả hai đều tiêu thất, vẫn là bất phân thắng bại.
Hàn Nguyệt Sương không đợi Lục Mộng Thần xuất chiêu tiếp theo, nàng vội vàng vũ động bảo kiếm, đánh ra vô số vầng trăng bạc lấp loáng quang mang, mang theo khí thế lạnh lẽo băng hàn phủ chụp vào Lục Mộng Thần.
Hàn Nguyệt Toái Liệt! Lục Mộng Thần đã thấy qua chiêu này, nên biết rất rõ uy lực của nó. Hắn toàn lực vận chuyển chân nguyên, đề thăng Tinh Tiên thần công lên đến tầng thứ sáu, rồi sử ra chiêu Đại Tuyết Phân Phi. Chỉ thấy vô số băng tinh từ trên không rơi xuống, đánh thẳng vào từng vầng trăng bạc một cách rất chuẩn xác, hoàn toàn chặn đứng thế công của Hàn Nguyệt Sương.
Đôi mắt đẹp lấp loáng ánh hàn quang ở sau lớp khăn sa của Hàn Nguyệt Sương khẽ chớp vài cái, rồi nàng khẽ trầm giọng quát: “Thương – Mang - Chi - Sương!“ Bảo kiếm trong tay nàng được vung lên, phóng ra vô số đạo kiếm ảnh cùng với những luồng sương khí băng hàn. Chỉ trong một sát na, toàn bộ sương khí ở trên lôi đài đều kết lại thành một tầng bạch sương, phảng phất như loại sương đêm nơi đồng dã mênh mông, không có nơi nào là không tới được, không có gì là không thể bao quát được.
Lục Mộng Thần có cảm giác như đã bị luồng sương khí đó bao vây mà không hề có một chút dấu hiệu nào báo trước cả, khiến cho nhiệt độ toàn thân hắn đột nhiên hạ thấp. Đây là kiếm chiêu gì? Thật là vừa quỷ dị vừa huyền diệu! Lục Mộng Thần bị hàn sương bao trùm, khiến cho hắn không tài nào phản kháng được.
Thần Yên chân nhân nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi chấn động trong lòng, hàn sương mênh mông ấy thật là lợi hại. Tam đại sát chiêu trong Hàn Ngọc kiếm pháp của Nghiễm Hàn cung quả nhiên phi phàm. Xem ra Lục Mộng Thần gặp nguy hiểm rồi.
Còn về phía Minh Phi cung chủ thì lại thập phần đắc ý, khẽ hừ một tiếng, rồi thầm nhủ: “Tên hỗn đãn Lục Mộng Thần kia, ai bảo ngươi dám nhìn trộm ta tắm! Hôm nay nhất định bắt ngươi phải bị đống băng mà chết ở trên lôi đài này, ha ha!”
Diệu Nhiên đang quan chiến ở dưới đài thì lại rất lo lắng, trong lòng rối loạn vô cùng, tay nắm chặt vạt áo, không biết phải làm sao mới được.
Nhờ có kết giới kiên cố do Hư Vân tông chủ bày ra, nên những tia hàn lãnh ở trên lôi đài chỉ có thể xuyên thấu ra ngoài rất ít, tuy nhiên, chúng cũng vẫn đẩy lùi những đệ tử có công lực thấp liên tiếp thoái hậu.
Hàn Nguyệt Sương thở phào một hơi, cuối cùng thì Lục Mộng Thần không còn có thể sử ra chiêu Thiên Địa Vô Cực nữa rồi, và nàng đã thành công trong việc đóng băng hắn. Xem ra, toàn thân của Lục Mộng Thần đã bị đông cứng rồi.
Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Lục Mộng Thần đã bại trận, thì đột nhiên có nhiều tiếng rạn nứt vang lên, chỉ thấy sau lớp sương dày ẩn ước như có hồng sắc quang mang lấp loáng, hàn sương bắt đầu rạn vỡ, rồi từng mảnh từng mảnh rơi rụng xuống sàn đài.
Trong tiếng kinh hô của chúng nhân, chỉ thấy sau lớp sương đang tan vỡ từ từ lại lộ ra một bóng nhân ảnh phát xạ hồng quang cường liệt.
Hồng quang dần dần tan biến, Lục Mộng Thần lại xuất hiện trước mắt chúng nhân. Trên người hắn lộ ra một lớp vảy màu đỏ hồng che kín toàn thân, chỉ để lộ ra mắt, mũi và miệng của hắn. Dưới ánh dương quang, lớp vảy hồng phản xạ ánh sáng rực rỡ chói mắt, trông thật là quái dị.
A……Cái gì thế? Toàn thể chúng nhân đều kinh hãi, thầm tự hỏi trong lòng.
Thần Yên chân nhân từ tốn giải thích: “Chư vị chưởng môn, đó chính là Thần Nhật chiến giáp của Lục Mộng Thần.” Các chưởng môn đều ngạc nhiên không thốt ra lời, chỉ giương mắt quan sát Lục Mộng Thần.
Khoảng cách giữa Hàn Nguyệt Sương và Lục Mộng Thần là gần nhất, vốn chưa tới một thước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trước mắt lại khiến cho nàng thập phần kinh hãi. Không ngờ rằng sau khi bị đóng băng rồi mà hắn còn có thể phá vỡ hàn sương, hơn nữa, trên người hắn là cái gì thế kia? Là áo giáp ư? Dường như cũng hơi giống.
Đôi mắt của Lục Mộng Thần ẩn tàng ở đằng sau bộ Thần Nhật chiến giáp đột nhiên phát xạ thần quang, hắn nhẹ nhàng cất người bay lên cao, rồi đề thăng chân nguyên lến đến tầng thứ bảy của Tinh Tiên thần công. Trong cảnh giới Diệt Định Tứ Phương, Lục Mộng Thần cầm thanh Vân Vụ kiếm, mường tượng như một họa sĩ, vẽ lên một bức họa sơn thủy rất ưu mỹ trong không trung.
Thiên Địa Vô Cực! Lại là chiêu này. Trong lòng Hàn Nguyệt Sương thập phần kinh hãi, lợi dụng trong lúc bản thân còn chưa hoàn toàn bị khống chế, nàng vội vung nhanh tay trái, một thanh tiểu đao màu trắng hình bán nguyệt chợt lóe lên rồi vụt tắt ngay.
Đây chính là một trong những món tiên khí của Nghiễm Hàn cung, Hàn Nguyệt Vẫn. Trong Tu Chân giới có lưu truyền câu nói: “Hàn Nguyệt hiện, quỷ thần kinh!” Điều đó cho thấy thanh bạch sắc tiểu đao kia hiển nhiên là có uy lực rất lớn.
Đột nhiên, từ một góc độ thật bất ngờ, Hàn Nguyệt Vẫn rít lên những tiếng đinh tai lao thẳng về hướng của Lục Mộng Thần. Trong lúc lao tới như tia chớp, nó bỗng nhiên hóa ra thành trăm ngàn vạn thanh bạch sắc tiểu đao giống nhau, chỉ trong chớp mắt, toàn thể không gian của lôi đài liền xuất hiện hàng hàng vạn vạn bóng đao ảnh.
Hàn Nguyệt Vẫn xuất hiện nhiều vô kể, trong một sát na, đã tiến nhập vào chiêu Thiên Địa Vô Cực của Lục Mộng Thần.
Dưới lực lượng cường đại của chiêu Thiên Địa Vô Cực, Hàn Nguyệt Vẫn lại khôi phục thành một thể như trước. Bỗng nhiên, Hàn Nguyệt Vẫn phát ra những tiếng oong oong, toàn thân đao bị chấn động kịch liệt, rồi tránh thoát khỏi lực lượng của chiêu Thiên Địa Vô Cực, mang theo hàn khí dầy đặc kích thẳng vào người của Lục Mộng Thần.
“Oanh!” Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Hàn Nguyệt Vẫn thuộc loại hạ phẩm tiên khí, với công lực của Hàn Nguyệt Sương vốn không thể phát huy được hết thực lực của nó. Còn Thần Nhật chiến giáp ở trên người Lục Mộng Thần lại chính là vật thường dùng của Thần Nhật Thiên Quân năm xưa, là một trong các món thần khí của thiên giới. Nó có lực lượng phòng ngự rất tốt, tất nhiên là Hàn Nguyệt Vẫn vĩnh viễn không thể so bì được với nó.
Lúc Hàn Nguyệt Vẫn kích mạnh vào Thần Nhật chiến giáp, nó lập tức phát ra những quang mang chói mắt như ánh mặt trời, khiến cho nó tự kích phát ra tiềm lực của bản thân. Hàn Nguyệt Vẫn căn bản là không thể nào đánh thủng chiến giáp, nên bị chấn ngược trở lại rồi rơi xuống đất. Còn Lục Mộng Thần tuy không bị thương, nhưng cũng bị kích lực mãnh liệt đẩy lùi ra sau tới mấy thước.
Thấy Hàn Nguyệt Vẫn bị chấn rơi xuống đất, Hàn Nguyệt Sương vô cùng kinh ngạc. Nàng không thể nào lý giải được, tại sao một trong các món tiên khí của Nghiễm Hàn cung là Hàn Nguyệt Vẫn mà lại không thể xuyên thủng được bộ giáp kỳ quái của Lục Mộng Thần kia chứ.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, thì chiêu Thiên Địa Vô Cực đã đến gần. Rồi trên mặt nàng hốt nhiên cảm thấy có điều lạ, té ra tấm khăn sa được đeo trên mặt nàng đã nhiều năm, giờ đây đã không cánh mà bay.
Bao nhiêu cặp mắt của chúng nhân đang có mặt đều tập trung cả vào khuôn mặt của nàng…….
Hết chương 48