Chương 46: Phong Hàn Tranh Đấu


Hạo Khí Bài Vân chưởng, tràn trề Hạo Nhiên chính khí hấp thu từ thiên khí. Lúc Diệu Nhiên nhìn thấy Lý Trường Không thi triển chiêu Hạo Khí Bài Vân liền biết ngay là không ổn, Phong Thần kiếm quyết thức thức sáu Đại Tuyết Phân Phi đúng là có lực lượng chí âm chí nhu, nhưng vì Giang Sơn còn kém Lý Trường Không nửa cảnh giới, cho nên khi Hạo Khí Bài Vân chưởng vừa chạm vào Đại Tuyết Phân Phi thì lập tức nuốt chửng toàn bộ lực lượng âm nhu của Đại Tuyết Phân Phi, hơn nữa lại còn tiếp tục xông tới, làm cho Giang Sơn bị trọng thương.

Các đệ tử ở dưới đài mới nhìn thấy Hạo Khí Bài Vân chưởng lần đầu, nên không khỏi bị uy lực của nó làm cho kinh hãi.

Hai đạo lưu quang lao vút lên lôi đài nhanh như thiểm điện, thì ra họ chính là Diệu Nhiên và Lục Mộng Thần. Lục Mộng Thần khẽ nâng Giang Sơn dậy, còn Diệu Nhiên thì nhanh chóng điểm vào các đại huyệt trên người gã, rồi móc ra một viên dược hoàn đưa cho Giang Sơn nuốt xuống. Sau đó, Lục Mộng Thần đưa Giang Sơn bay trở về khách phòng nghỉ ngơi, gã nhờ tác dụng của dược lực đã tỉnh táo lại, nên mười phần cảm kích Lục Mộng Thần và Diệu Nhiên sư tỷ. Lục Mộng Thần dặn dò gã nghỉ ngơi cho tốt để nội thương nhanh chóng được bình phục.

Lục Mộng Thần quay lại trường đấu, đứng bên cạnh Diệu Nhiên, lúc này các trận đấu của vòng thứ tư cơ bản đã kết thúc. Diệu Nhiên lo lắng nói: “Tiểu sư đệ, xem ra đệ tử các phái đều có tài năng đặc sắc riêng, như hai nữ tử che mặt của Nghiễm Hàn cung vừa rồi, thực lực của họ rất mạnh. Cả hai đều sử dụng pho Hàn Băng kiếm pháp đến mức xuất thần nhập hóa, khiến cho đệ tử của Hương Phong cốc và Thiên Lãng Sơn khi đấu với họ đều bị đánh bại………”

Lục Mộng Thần gật gật đầu, quay đầu nhìn lên phía hàng ghế quý tân, nhìn thấy Minh Phi cung chủ với dáng vẻ tuyệt mỹ tràn ngập phong tình đang ngồi thưởng thức trà thơm, có lẽ nguyên nhân là vì các đệ tử đều thủ thắng nên tâm tình của nàng cực tốt, khóe miệng thoáng lộ nét cười, xinh đẹp mỹ lệ như trăng rằm. Thật là đẹp a! Lục Mộng Thần thầm than thở, tính tham lam trong lúc mơ hồ lại nổi lên trong lòng.

“Tiểu sư đệ, ngươi làm sao vậy? Sao lại nổi cái tính đó lên rồi?” Diệu Nhiên nhìn thấy cái vẻ mặt thèm chảy nước miếng của Lục Mộng Thần, nên ác cảm lại nổi lên, nàng không hiểu vì sao Lục Mộng Thần có khi trông rất trung hậu thật thà, nhưng cũng lại thường xuyên sinh ra biểu hiện tham lam nữ sắc. Diệu Nhiên càng nghĩ càng giận, cũng không thèm nghĩ tới việc mình có phải là đối thủ của hắn hay không, bất giác giơ tay lên giáng cho Lục Mộng Thần một cái tát vào mặt.

Chát! Một tiếng lanh lảnh vang lên, Lục Mộng Thần như bị dội nước lạnh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại. Dù hắn có Tinh Tiên thần công hộ thể, nhưng trên mặt vẫn thấy nóng ran. Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ mình đã đắc tội với Minh Phi cung chủ, nói không chừng sau này nàng sẽ lại tìm mình gây phiền phức, đến lúc đó thì e rằng mình sẽ bị rất thê thảm. Lục Mộng Thần nhìn dáng vẻ băng sương lãnh khốc của Diệu Nhiên, trông chẳng khác nào như một băng mỹ nhân, trong lòng vừa yêu vừa sợ, mở miệng lắp bắp nói: “Diệu……Nhiên……sư tỷ, ta thật là không tốt, ta không tự khắc chế……khắc chế bản thân k được, xin thứ lỗi!”

“Hừ!” Diệu Nhiên hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi, không lý tới hắn nữa. Diệu Nhiên trong lòng vốn có chút bực bội, tuy nhiên sau khi trải qua một thời gian dài tiếp xúc, nàng đối với Lục Mộng Thần đã có chút cởi mở hơn. Nàng hiểu được bản tính của Lục Mộng Thần vốn không xấu, nếu không thì đã không che chở cho nàng khi giao đấu tại Phong Thần quảng trường, đồng thời còn tặng cho nàng bộ Thủy Tố Lan Y. Nghĩ đến đây, Diệu Nhiên đưa tay vuốt nhẹ tấm Thủy Tố Lan Y vẫn ở trên người, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

“Tiếp tục xem tỷ đấu đi……” Diệu Nhiên vẫn không quay đầu lại, nhỏ giọng nói một tiếng. Lục Mộng Thần nghe ra trong giọng nói của Diệu Nhiên không còn sự tức giận nữa, thì vô cùng cao hứng, soải bước tiến lên đứng sánh vai với nàng, tiếp tục theo dõi vòng đấu thứ năm.

Ở xung quanh hai sư tỷ đệ có mấy đệ tử của những môn phái khác, đã chứng kiến toàn bộ tấm hài kịch giữa Diệu Nhiên và Lục Mộng Thần, bọn họ không nhịn được mà thầm hô kỳ quái, thật không thể hiểu được tên Lục Mộng Thần vừa ngốc nghếch vừa buồn cười này làm sao lại có thể xếp thứ nhất trong hàng đệ tử ưu tú của Phong Thần Tông chứ. Nhưng lúc này vòng đấu thứ năm đã bắt đầu, bọn họ không còn thời gian để tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa, ai nấy đều tập trung ánh mắt lên trên lôi đài.

Hiện nay trên sáu lôi đài đã có mười hai người đang đứng sẵn. Bởi vì Phong Thần Tông chỉ có bốn đệ tử tham gia, trải qua bốn vòng đấu đầu tiên, thì đến hai vòng sau không còn người nào của Phong Thần Tông nữa. Mười hai đệ tử này đến từ sáu đại môn phái, trong đó chỉ có Long Hải, Huyền Phong, Huyền Tuyết là những người mà Lục Mộng Thần quen biết. Mà lôi đài ở trước mặt Lục Mộng Thần lúc này chính là trận đấu của Hàn Nguyệt Tuyết của Nghiễm Hàn cung và Kim Thường Di của Hương Phong cốc.

Kim Thường Di là nhi tử của chưởng môn Hương Phong cốc Kim Thế Phi. Dưới sự chuyên tâm dạy dỗ của phụ thân, tài nghệ của gã đã đạt tới địa vị đứng đầu chúng đệ tử Hương Phong cốc, và cũng là nhân tuyển kế thừa Kim Thế Phi trong tương lai.

Một thân tu vi của Kim Thường Di đã đạt tới Thám Hư hậu kỳ, mà môn tuyệt học Xạ Nhật kiếm quyết của Hương Phong cốc lại càng đạt tới mức lô hỏa thuần thanh. Kim Thế Phi mười phần vừa ý với tên nhi tử này của mình. Lão đã cẩn thận quan sát các đệ tử kiệt xuất của các môn phái khác, biết được những người trong số đó có thể đạt tới Thám Hư hậu kỳ tịnh không nhiều lắm, lại thêm chính bản thân mình đã chuẩn bị cho Thường Di hai món pháp bảo, tin rằng trong cuộc đấu phân ngôi thứ này, khẳng định là gã sẽ có thể giành được vòng nguyệt quế.

Trên lôi đài, Kim Thường Di diện mạo tuấn nhã, một thân bạch y bay phất phơ trong gió, đang đứng thẳng với dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Gã cầm trong tay một thanh bảo kiếm màu đỏ cực kỳ nổi bật, nó chính là Xạ Nhật thần kiếm, là một trong thập đại danh khí của tu chân giới. Theo truyền thuyết, nó là một món dị bảo của tiên nhân trên thiên giới đánh rơi tại nhân gian. Chỉ cần nghe tên là biết, Xạ Nhật thần kiếm có uy lực cực kỳ cường đại không thể nghĩ tới. Trong tu chân giới thường lưu truyền rằng, nếu người sử dụng kiếm này có tu vi đạt tới đỉnh điểm, thì sẽ có thể dùng nó để bắn rơi thái dương ở trên bầu trời.

Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết, bất quá, hơn mấy ngàn năm qua, trong khi đấu tranh cùng tà phái ma môn, nó quả thật đã phát huy tác dụng rất lớn. Vì vậy mà nó đã được xếp hạng thứ hai, sau Phong Thiên thần kiếm, có được danh tiếng rất cao.

Lục Mộng Thần nhìn thấy thanh kiếm màu đỏ này, không nhịn được lại nhớ tới Viên Dạ. Hừ! Tên đáng hận đó cũng là người của Hương Phong cốc, cũng sử dụng một thanh kiếm màu đỏ. Nhớ tới đủ loại thủ đoạn đánh lén ti bỉ của Viên Dạ, Lục Mộng Thần lại nghiến răng căm tức. Hắn không phải là không có lưu ý, nhưng có lẽ là trong đám người Hương Phong cốc có mặt tại đây thật sự là không có Viên Dạ. Lục Mộng Thần lúc này rất tự tin vào bản thân, vì hắn đã đạt tới tầng thứ bảy của Tinh Tiên thần công, nếu muốn chiến thắng Viên Dạ cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Lúc này Hàn Nguyệt Tuyết cũng đứng nghiêm trang trên đài, khuôn mặt được che lại bởi tấm khăn sa, tuy vậy, người ta vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những đường nét ưu mĩ đằng sau tấm khăn sa. Toàn thân nàng mặc hắc y, dáng vẻ yểu điệu, tay cầm một thanh trường kiếm màu trắng bạc, trên thân kiếm có một vài cái lỗ nhỏ rất kỳ quái, mỗi cái có kích thước bằng một hạt gạo, được sắp xếp theo một góc độ nhất định, thật khiến người ta không lý giải được.

Sau khi chấp tay thi lễ, Hàn Nguyệt Tuyết liền phát ra thế công mãnh liệt. Nàng đưa bảo kiếm trong tay thẳng đứng trên không, thân kiếm lập tức trở nên to lớn hơn trước gấp mấy lần, rồi thì từng cơn gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, nhiệt độ trên lôi dài trong chớp mắt liền hạ xuống thấp nhất. Đây đúng là chiêu Băng Đống Tam Xích trong Hàn ngọc kiếm pháp. Tảng đá xanh dùng làm sàn lôi đài cũng bắt đầu co rút lại, phát ra âm thanh rất kỳ quái, trong cái lạnh lẽo đột nhiên còn có vẻ khắc nghiệt.

Kim Thường Di không dám có chút khinh thường. Xem ra tu vi của vị sư tỷ Nghiễm Hàn cung này so với mình cũng không chênh lệch bao nhiêu. Chỉ với một thức Băng Đống Tam Xích này, ở trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã có thể tụ tập được hàn khí băng lãnh như thế, thì quả thật thực lực còn cao minh hơn Huyền Hoa tiên tử rất nhiều. Kim Thường Di đối với hàn khí cực kỳ mãnh liệt ở trước mặt đã bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, vì vậy mà gã cấp tốc đề khởi chân nguyên trong cơ thể để chống cự với hàn ý không nhìn thấy kia.

Kiếm - kích - trường - không.

Kim Thường Di bắt đầu hành động, đánh ra thức thứ nhất của Xạ Nhật kiếm pháp. Dưới sự phối hợp của Xạ Nhật thần kiếm, chỉ thấy vô số kiếm ảnh bay lên, mang theo ánh sáng màu đỏ thật lớn, rồn bắn về phía Hàn Nguyệt Tuyết nhanh như chớp. Từng đạo hồng quang cực lớn phân ra chém tới những luồng gió lạnh ở trên lôi đài, giống như từng nhát dao chém vào đậu hủ vậy.

Hàn Nguyệt Tuyết huy động thanh cự kiếm màu bạc dài mấy thước đã được huyễn hóa từ kiếm thật mà thành, từ trên chém thẳng tới trước. Lúc này, thân kiếm cực lớn lại hóa thành mấy trăm thanh kiếm nhỏ, tạo thành một tòa núi băng nguy nga và lạnh lẽo. “Băng dày ba thước, không phải là do cái lạnh của một ngày.” Hoàn cảnh hiện tại quả thật là đã ứng với câu nói này. Trong lúc vô số kiếm quang đang đồng thời chém tới mãnh liệt thì kiếm ảnh lại khiến cho gió lạnh bắt đầu vần vũ xoay tròn ở trên không, rồi chỉ trong một sát na, nhiệt độ trên lôi đài lại giảm xuống hơn mười độ.

Kim Thường Di lại cảm nhận được một trận rét lạnh, trong mắt hắn bắn ra tia nhìn lạnh lẽo. Chỉ thấy trên Xạ Nhật thần kiếm đang tiến tới trước chợt bộc phát ra hồng quang rực rỡ, bên trong lại như còn mang theo ngọn liệt diễm với nhiệt độ cực cao, rồi tiếng binh khí va chạm nhau vang lên những tiếng lãnh lót, hai cỗ chân khí hàn nhiệt lần đầu đối chọi cùng một chỗ, tạo nên một cơn gió lốc bao phủ một diện tích khá lớn.

Ngay sau khi thế công của hai người vừa chạm nhau, hồng sắc kiếm quang và bạch sắc kiếm quang kích thẳng vào nhau, trong chớp mắt, trắng đỏ loạn xạ, dị quang bắn ra bốn phía, cả lôi đài như phóng xạ ra vô vàn tia pháo bông. Những đệ tử đang quan chiến ở dưới lôi đài, nhất là những người đã bị loại từ những vòng trước, vừa trông thấy cảnh quang mỹ lệ ở trên đài thì ai nấy đều kêu to tán thưởng ở trong lòng.

Minh Phi cung chủ lạnh nhạt nhìn tất cả mọi diễn biến đang xảy ra, trong lòng thầm nghĩ: “Xạ Nhật thần kiếm của Hương Phong cốc quả thật lợi hại, không hiểu tại sao Kim Thế Phi lại truyền bảo bối trấn cốc cho nhi tử của lão nhỉ? Có lẽ lão đã sớm có tính toán rồi!” Minh Phi cung chủ càng nghĩ ngợi, hàn ý trên mặt càng thêm dầy đặc.

Những đạo quang mang tan dần, Hàn Nguyệt Tuyết và Kim Thường Di mỗi người đều đứng ở một góc lôi đài. Trong lần chạm chiêu kịch liệt vừa rồi, cơ bản là cả hai đều ngang tài ngang sức. Vào lúc này, ánh mắt của hai người cũng dần dần xuất hiện chiến ý càng lúc càng nồng đậm.

Kim Thường Di không đợi thêm nữa, cầm thanh Xạ Nhật thần kiếm đưa ra phía sau, thân hình cong lại như con tôm, rồi toàn lực vận chuyển chân nguyên đến nổi mặt đỏ bừng, sau đó thì cất giọng trầm thấp quát lên: “Xạ Nhật thần quyết thức thứ ba, Nhất Tiễn Tễ Mạng!*” Trong nháy mắt, thanh Xạ Nhật thần kiếm ở trong tay Kim Thường Di phóng ra vô số luồng chân khí khổng lồ, thân kiếm sáng rực một màu đỏ chói. Rồi thân thể hắn đứng thẳng trở lại, kiếm quang hóa thành một mũi hồng tiễn cực lớn, bắn thẳng tới trước như một tia chớp.

Nhất Tiễn Tễ Mạng! Kiếm như tiễn, người như cung, người và kiếm hợp nhất, một tên lấy mạng! Với thức kiếm pháp này, không biết đã có bao nhiêu người đã táng mạng vì nó. Chiêu này tụ tập một lượng chân nguyên khổng lồ, rồi bộc phát trong phút chốc, hàm chứa lực lượng công kích thật là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu!

Nhìn thấy hồng sắc cự tiễn đang xé gió bay đi, mang theo kiếm khí cường đại phá tan không khí mà lao tới trước, còn tai thì nghe được từng trận âm thanh đinh tai không ngớt truyền đến, khiến cho Lục Mộng Thần ở dưới đài kinh hãi kêu lên một tiếng. Hắn đã từng lĩnh giáo qua chiêu kiếm này từ Viên Dạ, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi. Hàn Nguyệt Tuyết ơi Hàn Nguyệt Tuyết, nàng có thể tiếp được chiêu này hay không? Trong lòng Lục Mộng Thần quả thật rất lo lắng.

Hết chương 46

Chú thích

Nhất tiễn tễ mạng: một tên lấy mạng

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #46