Chương 30: Ngũ Hành Thiên Lôi


Kim Quang Vạn Đạo.

Chiêu thức như tên gọi. Đếm không xuể những kim sắc kiếm quang cực lớn giống như từ dưới mặt đất tỏa ra, hợp thành một biển kiếm, dày đặc chi chít, mênh mông cuồn cuộn xông về hướng Phương Lạc. Mà trong những kiếm quang này lại có một thanh hiện ra vô cùng to lớn, đó chính là kiếm quang do bản thể của Kim Cương thần kiếm trực tiếp huyễn hóa thành, hàm chứa uy lực và sức xung kích vô hạn.

Phương Lạc chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vung Tử Dương thần kiếm trong tay lên nghênh đón. Gã không hề sử dụng dương cương kiếm pháp mà vẫn di động theo đường lối âm nhu, như vậy có thể phối hợp với Ngũ Hành Thiên Lôi Cấm Chế đại pháp.

Đại Tuyết Phân Phi.

Phương Lạc sử ra chiêu này, tuy cũng là tuyết nhưng được thi triển từ Tử Dương thần kiếm, khiến cho từng mảng hoa tuyết vốn trắng tinh nay lại biến thành màu tím, tràn đầy vẻ lãng mạn và tình tứ. Bản thân Phương Lạc cũng giống một công tử phiêu lãng, biểu tình tự nhiên thoải mái, khẽ vung kiếm, ống tay áo nhẹ nhàng tung bay.

Trong phạm vi lôi đài, những cánh hoa tuyết lục giác (sáu cạnh) màu tím tung bay dày đặc khắp nơi. Chúng xoay tròn đón lấy vô vàn kiếm quang đang mãnh liệt cuốn đến.

Mỗi đóa hoa tuyết sáp lại nghênh đón một đạo kiếm quang, dường như đã sớm tính toán số lượng rất chuẩn xác.

Khi hoa tuyết và kiếm quang gặp nhau, không hề phát sinh tiếng động nào, mà cả đôi bên đồng thời tan biến.

Vô số đạo kim sắc kiếm quang và vô số những đóa tử sắc tuyết hoa đều cùng nhau biến mất. Nhưng tại trong sát na tất cả hoa tuyết và kiếm quang đều tan biến đó, thì ở trên không gian của lôi đài vẫn còn một đạo kiếm quang to lớn, nó chính là kiếm quang của Kim Cương thần kiếm, giờ đây đang mang theo uy lực không gì sánh nổi, đánh thẳng về hướng Phương Lạc.

nl.Phương Lạc thấy vậy thì kinh hãi vô cùng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, vội đưa tay trái màu đỏ xẫm vung lên cao, đồng thời quát lớn một tiếng: “Mộc Thủy Thiên Lôi, giáng! Giáng!”kien

Oàng oàng! Oàng oàng! Trên bầu trời thấp thoáng truyền ra hai tiếng sấm rền vang, tiếp theo đó là hai tia chớp như cánh tay thô lớn, một xanh một trắng, cấp tốc giáng xuống, trực tiếp đánh vào phía trên kiếm quang to lớn đó.

Ầm ầm!

Thiểm điện và kiếm quang chạm vào nhau, phát ra tiếng vang chấn động cả màng tai. Phương Lạc trong lúc cấp bách đã phóng ra hai tầng thiên lôi là mộc và thủy, cuối cùng cũng đánh tan được kiếm quang của Diệu Nhiên sư tỷ.

Những đệ tử ở dưới đài ai nấy cũng đều mở to mắt, há hốc miệng không nói nên lời. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ Hành Thiên Lôi Cấm Chế đại pháp, nên không khỏi cảm phục uy lực của nó.

Lúc này Lục Mộng Thần mới thở dài một hơi, cảnh Phong Thần kiếm quyết giao đấu với Ngũ Hành Thiên Lôi Cấm Chế đại pháp thực sự quá chấn động! Hắn cảm thấy tim mình đang đập dữ dội, nhiệt huyết sôi sục, nhất thời đã bị kích thích bởi cuộc đọ sức giữa hai người.

Phương Lạc thở dốc, kiếm trong tay hơi run. Gã bỗng nhiên quyết định phải dùng hết chân nguyên toàn thân để thi triển chiêu thức lợi hại nhất của Ngũ Hành Thiên Lôi cấm chế đại pháp, liều một lần, nếu không thì cơ hội chiến thắng của gã sẽ chẳng được bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, thanh trường kiếm trong tay gã liền ném lên không trung, Tử Dương thần kiếm giống như con vụ không ngừng xoay tròn, phát ra từng đợt sóng kiếm quang màu tím. Tiếp đó hai tay gã trong nháy mắt liên tiếp biến hóa sang năm loại màu sắc, rồi giơ cao lên trời, năm tia sáng vàng, xanh, trắng, đỏ, tím từ ngón tay phát ra, đánh thẳng vào Tử Dương thần kiếm đang xoay tròn trên không.

Tử Dương thần kiếm đột nhiên trở nên to lớn, từ mũi kiếm bắn ra một đạo quang mang ngũ sắc xông thẳng lên trời.

Vù vù! Gió lạnh chẳng biết từ đâu thổi đến, bắt đầu lướt nhẹ xung quanh. Thoáng chốc bầu trời phủ dày đặc những tầng mây xám. Từng trận sấm nổ vang rền từ trong đám mây, tiếng vang càng lúc càng lớn, tiết tấu dần dần nhanh lên và trở nên liên tục, tựa như hải triều cuồng dâng.

nl.Phương Lạc lúc này giống một chiến thần, biểu tình vô cùng uy nghiêm, gã lớn tiếng quát: “Kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ trùng thiên lôi, giáng! Giáng! Giáng!”kien

Tiếng nói chưa dứt thì năm đạo thiểm điện vàng, xanh, trắng, đỏ, tím lao vụt xuống, vây quanh lấy người Diệu Nhiên như một cái miệng giếng.

Năm đạo thiểm điện dường như có linh tính, vừa mới tiếp xúc với mặt đất thì thể tích liền nở lớn ra, đồng thời không ngừng xoay tròn, lấy Diệu Nhiên làm trung tâm điểm.

Sau vài sát na ngủi, năm đạo thiểm điện màu sắc khác nhau bắt đầu liên kết thành một, hợp thành một bức tường điện giống như hình trụ, vây Diệu Nhiên ở bên trong.

Diệu Nhiên lúc này cảm thấy áp lực bên ngoài thân thể đại tăng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Đồng thời bên trong quang trụ này, không ngừng phát ra những tia thiểm điện màu sắc khác nhau, mỗi tia thiểm điện ấy đều có thuộc tính bất đồng, nàng phải liên tục vũ lộng Kim Cương thần kiếm, đánh tan từng tia thiểm điện.

Ngũ Hành Thiên Lôi, kim mộc thủy hỏa thổ.

Đây chính là uy lực của Ngũ Hành Thiên Lôi cấm chế đại pháp khi được thi triển cùng một lúc. Tốc độ xoay tròn càng nhanh, thì áp lực bên trong càng lớn, cường độ của thiểm điện cũng đồng thời tăng cao. Dưới sự tấn công của những tia thiểm điện có thuộc tính khác nhau, người phòng thủ sẽ phải ứng phó mệt mỏi, căn bản là không có cách thoát thân, cuối cùng sẽ bị thiểm điện và áp lực cường mạnh khốn chết tại chỗ.

Thiên Nhất chân nhân có chút lo lắng, ông ta nói với Thần Yên chân nhân: “Sư muội, Diệu Nhiên xem ra đã bị vây khốn khá nguy ngập, nếu thực sự không tiếp tục chống đỡ nổi, hay là kêu Diệu Nhiên rút khỏi cuộc tỷ đấu, tránh làm thương tổn đến nó.”

Thần Yên chân nhân mỉm cười nói: “Chưởng môn sư huynh bất tất phải lo lắng, Diệu Nhiên chắc vẫn có tiềm lực chưa phát huy.”

Thiên Nhất chân nhân chỉ đành gật đầu. Lúc này Đạo Thánh chân nhân ở bên cạnh nghĩ thầm trong lòng: “Ta không tin Diệu Nhiên vẫn còn bản lĩnh gì để có thể đột phá cấm chế của Ngũ Hành Thiên Lôi này, trừ phi nha đầu đó đạt đến tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công, bằng không thì bất kể như thế nào cũng chẳng thể đột phá được.”

Bức tường điện năm màu càng xoay chuyển càng nhanh, Lục Mộng Thần đã không còn nhìn thấy tình hình của Diệu Nhiên ở bên trong nữa. Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng cho nàng.

Phương Lạc vẫn chưa ngừng lại, hai tay vẫn khua liên tục như trước, từng đạo quang mang đánh vào bên trong Tử Dương thần kiếm, thông qua sự dẫn dắt của thần kiếm, tiếp tục triệu hoán năng lượng thiên lôi, không ngừng tăng cường uy lực của Ngũ Hành Thiên Lôi cấm chế. Chân nguyên của Phương Lạc lúc này đã sắp cạn kiệt, gã chẳng qua là vẫn đang kiên cường chịu đựng, vì gã có thể nhìn được Diệu Nhiên dường như không thể chống đỡ được nữa, thấy đã không xong, cho nên gã vẫn luôn cố gắng chịu đựng, hơn nữa còn liên tục nâng cao uy lực của cấm chế.

Diệu Nhiên biết mình nhất định phải xuất tuyệt chiêu, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ bị cấm chế ép chết tại chỗ. Xem ra, chỉ có cách sử dụng Đại Lực Kim Cương kiếm pháp.

Đại Lực Kim Cương kiếm pháp là cái tên do đích thân Thần Yên chân nhân đặt, ý là chí cương, chí mãnh, sức mạnh vô bỉ!

Toàn thân Diệu Nhiên đột nhiên rung động, đẩy từng đạo kình khí ra ngoài, ngăn chặn toàn bộ thiểm điện ở bên ngoài thân thể. Lúc này y phục của nàng tung bay phất phới, cả người đứng thẳng tắp, giống như một dãy núi sừng sững, tràn đầy khí phách vô hạn.

Diệu Nhiên dường như không còn là Diệu Nhiên, không còn là một tiên tử mỹ lệ phiêu dật nữa.

Nàng bây giờ chính là mãnh tướng trên chiến trường, khắp mặt vẽ lên một thần thái cao ngạo, tựa như tất cả mọi thứ ở trong mắt nàng đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Dương cương chi khí và khí thế uy nghiêm đó tỏa ra từ đôi mỹ mục của nàng, khiến nàng giống một cân quắc anh thư không hề nhường nhịn đấng tu mi.

Bên trong âm nhu hàm chứa dương khí. Đẹp! Thực sự là một vẻ đẹp khác thường!

Kim Cương thần kiếm dường như cũng tỏ ra hưng phấn, nên phát ra âm thanh “oong, oong”, phảng phất như phụ họa theo với kiếm ý của Diệu Nhiên. Có lẽ tam thức Đại Lực Kim Cương kiếm pháp ấy giống như tri âm của Kim Cương thần kiếm, khiến cho nó cảm thấy được giá trị tồn tại của bản thân.

Không có chút vẽ vời biến hóa, hai tay Diệu Nhiên nâng Kim Cương thần kiếm lên cao, từ đỉnh đầu cứ thế rành rọt bổ xuống.

Bá Khí Tung Hoành Trảm! Đây chính là Đại Lực Kim Cương kiếm pháp đệ nhất thức.

Khí thế của mãnh tướng và uy lực của bá khí, tất cả đều được bộc lộ rõ ràng không chút thiếu sót trong một trảm này.

Trong lúc chúng nhân đang kinh hô một trận thì một đạo kim kiếm to lớn dài mấy chục thước đột nhiên thăng lên cao như thiểm điện, phát ra một tiếng rầm rì, phân cả bức tường điện ra làm hai. Sau đó, kiếm quang to lớn vẫn chưa dừng lại, mang theo khí thế không gì so bì chen lẫn với uy lực dương cương bá đạo, như gió táp chém vào thanh Tử Dương thần kiếm ở trên không.

Phương Lạc tuyệt không ngờ đến kết cuộc lại như vậy, Diệu Nhiên sư tỷ có thể đột phá cấm chế của năm tầng thiên lôi! Đây là kiếm chiêu gì? Sao ở Phong Thần Tông chưa bao giờ nghe nói đến? Nhưng gã cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ đành liều mạng vận khởi chút ít chân nguyên còn lại trong cơ thể, điều khiển Tử Dương thần kiếm từ xa phóng ra một chiêu Phổ Chiếu Vạn Vật.

Với tình cảnh hiện giờ của Phương Lạc, gã chỉ có thể thi triển đệ tam thức của Phong Thần kiếm quyết.

Ầm, ầm, ầm!

Kiếm quang do Tử Dương thần kiếm phát ra bị Kim Cương thần kiếm đánh rơi, Kim Cương thần kiếm kèm theo dư lực mạnh mẽ tiếp tục công tới Phương Lạc.

Diệu Nhiên rất muốn rút kiếm lại, nếu vẫn đánh tới trước thì sẽ gây thương hại đến Phương Lạc sư đệ. Thế nhưng nàng đã không thể thu về.

Đại Lực Kim Cương kiếm pháp, mục hạ vô nhân, bá tuyệt thiên hạ, tiến thẳng tới trước.

Không có đường lui, chỉ có dũng mãnh hung hãn tiến công.

Chiêu thức mạnh mẽ như vậy, do tay một nữ nhân xinh đẹp mỏng manh phát ra, uy lực lại lớn không tưởng.

Phương Lạc đã tuyệt vọng, chân nguyên trong cơ thể đã cạn kiệt, cũng không còn cách nào ngăn cản đòn công kích của Diệu Nhiên được nữa.

Thiên Nhất chân nhân vội chớp động, lao vào trong trường đấu nhanh như thiểm điện, ống tay áo lớn phất lên, phát ra một luồng lực đạo thuần chánh nhu hòa lặng lẽ tiếp lấy toàn bộ kiếm quang.

Phương Lạc nhìn thấy Thiên Nhất chân nhân, thì trong lòng cảm thấy ấm áp, thốt lên một câu: “Đa tạ chưởng môn sư bá!” Rồi thì toàn thân đổ gục xuống, ngất đi vì thoát lực.

Kiếm thức của Diệu Nhiên đã tiêu tan, nàng nhìn về phía Phương Lạc sư đệ vừa hôn mê mà thở phào một tiếng, thầm hô nguy hiểm, nếu không có Thiên Nhất sư bá xuất thủ kịp thời, nói không chừng mình đã thật sự làm thương hại đến Phương Lạc sư đệ. Thiên Nhất chân nhân quay đầu nhìn Diệu Nhiên, nghiêm túc hỏi: “Diệu Nhiên, đây là kiếm pháp gì?”

Lúc này Thần Yên chân nhân cũng đã đến bên cạnh Thiên Nhất chân nhân, trả lời thay cho đồ đệ: “Sư huynh, đây là Đại Lực Kim Cương kiếm pháp mà Diệu Nhiên đã lĩnh ngộ được từ trong Kim Cương thần kiếm. Chiêu thức uy mãnh rất bá đạo, về phương diện dương cương thì có phần hơn cả kiếm pháp của Phong Thần Tông chúng ta.”

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Thiên Nhất chân nhân gật gật đầu, sau đó nói tiếp: “Đây là việc tốt, xem ra Phong Thần Tông chúng ta lại có thêm một loại kiếm pháp lợi hại, quả là việc tốt.”

Đạo Thánh chân nhân đã lao tới, tiếp lấy Phương Lạc đang hôn mê từ tay Thiên Nhất chân nhân, nhíu mày nói: “Chưởng môn sư huynh, xem ra chân nguyên toàn thân của Phương Lạc đã thất tán cả, phải ba năm sau mới có thể khôi phục được. Đệ xin đại diện cho hắn mà tuyên bố, Phương Lạc rút lui khỏi tỷ đấu.” Nói xong, nét mặt Đạo Thánh chân nhân vẫn có chút ảm đạm.

Thiên Nhất chân nhân hơi gật đầu nói: “Được! Sư đệ, đừng quá xem trọng vinh nhục được mất, đó là điều kiêng kỵ của người tu đạo chúng ta. Phong Thần Tông chúng ta lần này xuất hiện nhiều đệ tử xuất chúng, thật sự là may mắn của bổn phái!”

Đạo Thánh chân nhân trong lòng chợt rét, liên tục gật đầu nói phải.

Trận tỷ đấu này, Diệu Nhiên đã chiến thắng, trực tiếp tiến vào vòng quyết đấu của tứ cường. Còn ở bên kia, Giang Sơn lại bị Bạch Lạc Sinh đánh bại, xem ra Phong Thần Hồi Vũ bộ pháp quả thật huyền diệu vô cùng. Bởi vì Phương Lạc đã rút lui, giờ chỉ còn lại bốn người, cho nên dù Giang Sơn thất bại vẫn có thể tiến vào tứ cường. Qua lượt bốc thăm, các trận đấu loại ở vòng tới sẽ như sau:

Lục Mộng Thần giao đấu với Giang Sơn.

Diệu Nhiên đấu với Bạch Lạc Sinh.

Một vòng đối đầu kịch liệt mới lại sắp sửa bắt đầu.

Hết chương 30

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #30