Chương 23: Huyền Âm Độc Xà


Diệu Nhiên tiên tử trầm mặc cả buổi, đôi mắt xinh đẹp xa xăm nhìn về phía Lý Ngọc Nhân anh tuấn tiêu sái, hỏi: “Ngọc Nhân sư đệ, đệ thấy thế nào?”

Lý Ngọc Nhân bị Diệu Nhiên nhìn đến nỗi trong lòng phát hoảng, bối rối lúng túng, giọng nói không khỏi hơi run run: “Sư tỷ, tiểu sư đệ được gia sư nhất mực cưng chiều, hơn nữa thời gian nhập môn chưa lâu, tu hành không đủ, sư tỷ pháp lực mạnh hơn đệ xa, chi bằng cứ để y theo nhóm của sư tỷ vậy!”

Diệu Nhiên hơi cúi đầu xuống, liếc nhẹ Lý Ngọc Nhân, rồi thở dài nói: “Được rồi, Lục sư đệ, vậy đệ cứ theo sau ta, nhớ đừng đi cách ta quá xa. Nếu không, khi gặp phải yêu quái lợi hại, ta khó mà bảo vệ được đệ.”

Lục Mộng Thần rất đỗi vui mừng, quay đầu nhìn Lý Ngọc Nhân, cười nói: “Đa tạ đại sư huynh!”

Lục Mộng Thần theo sát phía sau Diệu Nhiên tiên tử, nhìn bối ảnh mềm mại chợt ẩn chợt hiện, cảm thấy trong lòng nóng bừng, tham lam nguyên tố sinh trưởng dữ dội. Lục Mộng Thần phảng phất như bị ma nhập, trợn to đôi mắt, dang hai tay ôm lấy Diệu Nhiên, đồng thời lẩm bẩm tự nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, đệ rất yêu thích tỷ, tỷ gả cho đệ được không?”

Diệu Nhiên tiên tử đang hết sức chăm chú nhìn về phía trước, vì đường đi càng lúc càng phức tạp phía trước, giờ đây đột nhiên bị một đôi tay lớn từ đằng sau ôm lấy, vừa vặn vòng lấy đồi ngực đầy đặn của nàng. Diệu Nhiên kinh hãi kêu một tiếng, ngay sau đó thân thể liền bắn ra một cổ chân nguyên vô cùng thâm hậu, xô thẳng ra sau lưng.

Lục Mộng Thần bị đánh bay ra ngoài, do không gian trong động nhỏ hẹp, hắn liên tiếp chạm vào vách động vài lần rồi mới rơi xuống mặt đất, miệng rỉ máu tươi, nhưng ánh mắt hắn vẫn nóng rực như lửa, nhìn Diệu Nhiên lẩm nhẩm: “Diệu Nhiên sư tỷ, tỷ thật là đẹp, gả cho ta được không?”

Chẳng những Diệu Nhiên tiên tử ngây ra, mà ngay cả Diệu Thủy, Diệu Tuệ hai vị tiên tử kia cũng ngẩn ngơ luôn. Diệu Nhiên tiên tử che lấy ngực, nơi đó vẫn còn thấp thoáng truyền lại chút cảm giác dị thường. Nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Lục Mộng Thần, thật không thể ngờ hơn hai trăm năm nay nàng chưa bao giờ bị ai phi lễ, vậy mà hôm nay lại bị một tiểu sư đệ đồng môn chiếm tiện nghi. Nghĩ Phong Thần Tông trăm ngàn năm nay, cũng chưa từng xuất hiện kẻ phóng túng hiếu sắc như vậy, sao Thiên Phong sư bá lại có thể thu nhận đệ tử như thế chứ? Càng nghĩ càng giận, trên mặt một vầng sương lạnh bốc lên, nàng nâng bảo kiếm trong tay, quang mang sáng rực nơi mũi kiếm không ngừng nhấp nháy.

“Sư tỷ đừng!” Diệu Thủy nhìn thấy Diệu Nhiên động sát cơ, không khỏi gấp rút kêu lên: “Lục sư đệ dù sao cũng có quan hệ đồng môn với chúng ta. Sư tỷ xin hãy bỏ qua cho hắn một lần! Nếu tỷ giết hắn, e rằng Thiên Phong sư bá sẽ không chịu để yên.”

Diệu Nhiên tiên tử nghe được lời khuyên của Diệu Thủy chợt như bị nước lạnh tưới lên đầu, thoáng chốc đã tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Lục Mộng Thần hừ một tiếng.

Lục Mộng Thần từ mặt đất xiêu vẹo đứng dậy, dù có bị chút nội thương, nhưng hắn dẫu sao cũng đã luyện đến tầng thứ năm Tinh Tiên thần công, nên khôi phục rất nhanh. Hắn loạng choạng bước đến trước mặt Diệu Nhiên, khom người thi lễ, hỏa diễm trong mắt càng lúc càng rực cháy: “Diệu Nhiên sư tỷ, xin hãy thứ cho đệ lúc nãy đã đường đột. Thật lòng mà nói, đệ xác thực rất yêu thích tỷ. Không biết làm sao thì đệ mới có thể chiếm được trái tim tỷ?”

Diệu Thủy và Diệu Tuệ lập tức nghẹn lời, không tưởng nổi tên tiểu sư đệ này lại không biết điều như vậy, bọn họ đã nói giúp lời tốt cho hắn, vậy mà hắn vẫn không chịu bỏ qua.

Diệu Nhiên tiên tử lạnh lẽo nhìn Lục Mộng Thần, sát cơ trong mắt chợt lóe, hừ nhạt một tiếng nói: “Bằng vào ngươi? Khó coi như vậy, pháp lực lại thấp, bằng vào cái gì mà ta lại vừa ý ngươi?”

Khi nói đến đây, trong đầu Diệu Nhiên lại không kiềm được mà hiện lên nét mặt anh tuấn, phong độ tiêu sái của Lý Ngọc Nhân, nghĩ tới đây thì nàng vội vã lắc đầu như để xóa tan ảo tưởng.

Lục Mộng Thần nghe thấy Diệu Nhiên nói như vậy, như bị sét đánh ngang tai, ngơ ngẩn nói không ra lời. Những câu băng lạnh của Diệu Nhiên đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tâm linh của hắn, nội tâm dâng lên hàng vạn cơn sóng cả, giống như cuồng phong bạo vũ. Đúng, ta xác thực là xấu xí khó coi, nhưng trời sinh như vậy, ta có thể làm gì chứ? Không sai, pháp lực của ta không bằng nàng, nhưng đó là chuyện bây giờ, làm sao có thể biết rằng sau này ta sẽ không bằng được nàng?

Lục Mộng Thần mặt đỏ rực, hắn cố nén uất ức, run run nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, kỳ tỷ võ năm năm sau, ta nhất định sẽ thắng tỷ. Tỷ hãy đợi xem!”

Hàn khí trên mặt Diệu Nhiên tiên tử càng dày đặc, lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ đợi đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ khiến cho ngươi biết mặt.”

Khi Diệu Nhiên nói ra những lời này, trong lòng tràn đầy tự tin vô hạn. Tinh Tiên thần công của nàng đã đạt đến tầng thứ bảy, nằm ở Thám Hư kỳ, nếu trong năm năm tu hành tốt, nói không chừng có thể lên tới tầng thứ tám, lúc đó cơ bản đã tiếp cận với trình độ của sư phụ Thần Yên chân nhân. Huống hồ gì, trăm năm gần đây, nàng vẫn luôn là người đứng đầu trong hàng đệ tử đời thứ mười tám, được xem là đệ tử ưu tú nhất, cực kỳ xuất sắc.

Sự phẫn nộ trong lòng Lục Mộng Thần cuồng dâng, tạm thời kiềm nén tham tính. Hắn cúi đầu xuống, lặng thinh theo sau Diệu Nhiên tiên tử, bước vào trong động. Khi mọi người đang đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng cực lớn từ xa truyền đến, ngay sau đó là tiếng “bùm, bùm” liên tục vang lên không ngừng, thanh âm càng lúc càng cao, đến mức ngay cả tiết tấu cũng không nghe được, phảng phất như một trận hải triều ầm vang ập đến. Nơi sâu thẳm trong động, bỗng nhiên bốc lên một mảng mây đen, âm vang đó cũng truyền ra từ trong đám mây đen này.

Diệu Thủy ở phía sau la to một tiếng: “Sư tỷ, đó là tiếng gì vậy?”

Khuôn mặt Diệu Nhiên tiên tử lạnh lẽo, nắm chặt bảo kiếm trong tay, im lặng không nói tiếng nào. Ở mũi kiếm, một đạo quang mang to lớn chợt bùng lên.

Mảng mây đen bay đến phía bọn họ, càng lúc càng gần, lại có vô số điểm sáng màu đỏ tươi lấp lánh ở bên trong. Là dơi! Vô vàn những con dơi màu đen lớn gấp bội lần so với dơi bình thường, bọn chúng hợp thành một vùng hắc vân, con nào con nấy đều há to miệng, bên trong đỏ tươi, hai mắt màu máu tỏa ra quang mang huyết tinh, nhe nanh đầy khủng bố.

Diệu Nhiên tiên tử quát lạnh một tiếng: “Xuất kiếm! Chém!”

Một vùng bạch vụ mênh mông bốc lên, sau đó là hàng loạt những vầng kim dương sáng rực thăng cao, đánh về phía đàn dơi. Chiêu Húc Nhật Đông Thăng chí dương chí cương này chính là khắc tinh của loại dơi âm tà, chỉ thấy kim dương trong bạch vụ chớp lên, vô số dơi ào ào rơi xuống. Trên mặt đất tức thì máu chảy thành sông, một vùng khí tanh hôi khiến người ta buồn nôn. Diệu Nhiên tiên tử dùng dư quang trong khóe mắt lướt nhìn Lục Mộng Thần, chỉ thấy thanh kiếm lớn đó của hắn thình lình khua một cái, không ngờ cũng đánh ra bốn đóa kim dương, chém cho toàn bộ dơi đang bay đều rụng xuống đất. Nhìn thấy như vậy, Diệu Nhiên trong lòng không khỏi giật mình, chẳng ngờ tên bại hoại này lại luyện đến tầng thứ năm của Tinh Tiên thần công, nhưng hắn mới nhập môn năm năm, sao lại có thể tiến bộ nhanh như vậy? Nghĩ đến đây, trong lòng chợt run lên, không khỏi thấp thoáng có chút lo lắng đến kỳ tỷ võ năm năm sau.

Khi Diệu Nhiên đang suy nghĩ đến xuất thần, thì đột nhiên trước mắt tối lại, vô số những con dơi lớn há miệng to đỏ như máu hung dữ nhào đến cắn trước mặt nàng. A! Diệu Nhiên thất thanh hô, bảo kiếm trong tay bỗng phóng ra hàng vạn đạo kim quang, kim quang và hắc vân chạm nhau, lập tức tiêu diệt được hàng vạn con dơi.

Diệu Thủy và Diệu Tuệ cũng lay động bảo kiếm, mỗi người phóng ra vài đóa kim dương, dơi cũng rơi xuống rào rào. Trên mặt đất chung quanh mọi người, xác dơi càng lúc càng chất cao, mùi máu tanh lại càng khó ngửi. Số lượng dơi sợ rằng ít nhất cũng lên hàng trăm vạn con, từng đợt sóng này đến đợt sóng khác không ngừng xông lên phía trước, cho dù đã chết rất nhiều, nhưng mùi vị máu tươi của nhân loại vẫn khiến chúng liều mình tiến lên.

Cơn giận dữ của Lục Mộng Thần hoàn toàn bùng phát, hắn liều mạng khua Vân Vụ kiếm, hàng vạn đạo kim quang bắn ra xung quanh, vô số dơi bị đánh rơi, máu tươi cũng tóe đầy y sam.

Nhìn về xa xa, trong cả động hiện ra cảnh tượng dị thường, bốn đạo kim quang cực lớn không ngừng chuyển động rực rỡ, phàm là dơi chạm vào đều bị kích chết rơi xuống đất. Chém giết được một thời thần, dưới kiếm thức chí dương chí cương của Phong Thần kiếm quyết, cuối cùng đã giết sạch gần một nửa số dơi. Lúc này đám dơi ở xung quanh dường như cũng biết những những người này cực kỳ đáng sợ, cặp cánh màu đen lượn vòng, bay xung quanh bốn người, tựa như muốn tìm khe hở, lại tựa như không nỡ bỏ bữa mỹ vị này.

“Đi!” Diệu Nhiên cao giọng quát một tiếng, mọi người hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bay vào trong động. Bên trong động lại càng lúc càng rộng, phảng phất như một tòa cung điện khổng lồ dưới đất. Bỗng nhiên, một dòng sông lớn chảy ngang trước mặt, nước sông màu đen cuồn cuộn không ngừng, liên tục có yêu tà chi khí tỏa ra. Điều kỳ quái là, bầy dơi đen bám theo trên đường đột nhiên ngừng lại không tiến tới trước, dường như chúng rất sợ hãi nước sông.

Lục Mộng Thần nhìn chằm chằm vào dòng hắc hà thủy quỷ dị, trầm giọng nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, hắc hà thủy này chắc chắn có yêu vật gì đó.”

Lời nói vừa dứt, hắc hà thủy thình lình khuấy động dữ dội, từng đợt hắc vụ không ngừng bốc lên. Tiếng nước cuồn cuộn càng lúc càng lớn, càng đinh tai nhức óc. Mặt nước đột nhiên trũng xuống, lộ ra một hắc động to lớn, rồi một con rắn khổng lồ dài vài chục thước cực nhanh từ trong động bò ra ngoài, toàn bộ xà thân đen bóng, cái đầu tam giác cao vút màu xanh tím, hai con mắt màu lục to đùng phát ra quang mang xa thẳm đáng sợ, đoạn lưỡi đỏ tươi dài hai ba thước không ngừng phun ra nuốt vào, lạnh lẽo nhìn về phía mọi người.

Diệu Thủy kinh hô một tiếng: “Huyền Âm Độc Xà!”

Hóa ra Huyền Âm Độc Xà này chính là một trong những Thần Châu hung thú, xà giáp toàn thân vô cùng kiên cố, lực công kích cực mạnh.

Đôi mắt Diệu Nhiên như hàn tinh tỏa ra lãnh quang khiến người ta phát run, nàng chầm chậm giơ bảo kiếm trong tay lên, trầm giọng quát: “Yêu nghiệt, ngươi chiếm giữ nơi này, làm nhiều điều ác, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!”

Hai mắt màu lục của Huyền Âm Độc Xà bắn ra tia sáng lạnh lẽo, há to miệng như chậu máu, cái đầu to hình tam giác màu xanh tím hung dữ công đến Diệu Nhiên.

Diệu Nhiên khẽ nhấn mạnh từng tiếng: “Húc…Nhật…Đông…Thăng!”

Sáu đóa kim dương từ trong vùng sương mù trắng bốc lên, xếp thành hình chữ “nhất” đánh về phía đầu rắn nhanh như thiểm điện. Cái đầu rắn màu xanh tím cứng chắc vô cùng, sáu đóa kim dương liên tiếp chém vào, nhưng lại không có chút vết nứt nào. Sự va chạm cực mạnh này tựa hồ cũng khiến Huyền Âm Độc Xà choáng váng, nó định lại tinh thần, không dùng đầu để công kích nữa, cái miệng rắn khổng lồ há to, lại phun ra một đạo hắc quang đường kính dài nửa thước, giống như sắp đâm về phía Diệu Nhiên.

Vạn mũi kim quang liền lóe lên, Diệu Nhiên đã phát động Phong Thần kiếm quyết đệ tam thức - Phổ Chiếu Vạn Vật. Hơn vạn đạo kim quang hợp thành một biển kiếm cuồn cuộn, từng đợt sóng chém vào Huyền Âm Độc Xà. Huyền Âm Độc Xà hoảng hốt né tránh trong biển kiếm, phát ra tiếng kêu thảm cực kỳ kinh hoàng. Chiếc lưỡi đỏ chót bị kiếm quang chém đứt một nửa, hai mắt bị đâm, chảy ra xà huyết màu lục, thân thể đen bóng bị kiếm quang trảm sát loang lỗ những chỗ thủng, một lượng lớn xà huyết nhuộm nước sông thành màu đen ánh đỏ. Dưới sự quay cuồng kịch liệt, nước sông bắn tung tóe ra xung quanh, khiến mọi ngươi phải giơ kiếm lên múa gạt.

Công thế của Phổ Chiếu Vạn Vật vừa ngừng, Huyền Âm Độc Xà kiệt lực ưỡn thân thể to lớn, lắc lư lay động, hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Bỗng nhiên cơ thể nó liền thu lại vào trong dòng nước, phần lớn xà thân biến mất trong dòng nước sông đen ngòm.

Diệu Nhiên lạnh lùng quát một tiếng: “Định chạy đâu?”

Dứt tiếng, nàng liền tung người vút lên khoảng trời trên hắc thủy hà, một kiếm khua lên, trong nháy mắt đã đánh ra chín mươi chín loại kiếm ý lạnh lẽo. Cả không gian giống như bị hàn lạnh đông cứng, tốc độ chảy của hắc thủy hà cũng chậm dần, quang mang lấp lánh khắp không gian, từng đóa hoa tuyết màu trắng bạc không biết từ vùng hư không nào rơi xuống, mỗi đóa hoa tuyết đều tràn đầy linh tính, nhẹ nhàng tung bay, tựa như chậm nhưng lại rất nhanh rơi vào trong hắc thủy hà.

Mọi vật đều trở nên yên ả, tất cả đều tĩnh lặng như vậy, dường như giữa trời đất, chỉ có những hoa tuyết khinh linh tuyệt diệu này. Còn Diệu Nhiên tiên tử tung bay giữa không trung, phảng phất như hóa thành cánh hồ điệp màu xanh nhạt bay lượn uyển chuyển như con thoi giữa các đóa ngân sắc tuyết hoa, quả thực ưu mỹ, tràn đầy ý thơ.

Lục Mộng Thần nhìn đến ngẩn ngơ, một chớp mắt tuyệt mỹ này vĩnh viễn ngưng đọng ở nơi sâu thẳm trong tâm linh hắn.

“U! u!” Hắc thủy chung quanh cuồn cuộn, vô số đoạn thân rắn bị đoạn đứt trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, một kích kinh thiên động địa này cuối cùng đã khiến Huyền Âm Độc Xà phân năm xẻ bảy, chiêu này chính là đệ ngũ thức của Phong Thần kiếm quyết – Đại Tuyết Phân Phi, ám kình chí âm chí nhu hòa với trời đất ẩn hiện trong hoa tuyết, nhìn dường như mỹ diệu vô cùng, nhưng thực ra lực sát thương rất mạnh.

Giống như tiên nữ trên cung trăng xinh đẹp tuyệt trần, bồng bềnh ở khoảng không trên mặt sông, Diệu Nhiên tiên tử lạnh lùng nói: “Sư muội, chúng ta bay qua sông, tiếp tục tiến vào bên trong.”

Diệu Thủy, Diệu Tuệ cùng với Lục Mộng Thần nghe vậy liền hồi tỉnh lại sau một kích diễm lệ tuyệt luân đó, rồi ngự kiếm bay qua hắc thủy hà. Diệu Nhiên tiên tử thấy mọi người bình an bay đến bờ đối diện, thân thể hơi di động, lướt đến bờ sông. Ào ào! Tiếng nước vang lên, cái đầu to lớn màu xanh tím của Huyền Âm Độc Xà chợt từ dưới đáy sông vọt ra mặt nước công tới Diệu Nhiên nhanh như thiểm điện từ, cái miệng nanh ác đỏ như máu mở to, giãy chết trước khi lâm tử!

“A!” Chúng nhân đứng ở trên bờ kinh hãi hô lên.

Diệu Nhiên tiên tử cũng chẳng thèm quay đầu, tay chém ra sau một kiếm, ngọn thanh phong như có như không từ mũi kiếm thổi ra, xô vào cái đầu to lớn màu xanh tím. Không có bất kỳ tiếng vang nào, chiếc đầu lâu to tướng liền ngừng một chút, “hu” một tiếng, toàn bộ lại hóa thành bụi! Lất phất rơi xuống mặt sông hắc thủy.

Lục Mộng Thần nhìn đến si mê ngây ngẩn, hắn cũng biết chiêu Thanh Phong Từ Lai này, nhưng luận cảnh giới và hỏa hầu, so với Diệu Nhiên tiên tử vẫn còn một khoảng cách khá xa. Nghĩ đến kỳ tỷ võ năm năm sau, trong lòng hắn không khỏi nhói lên, dường như cảm thấy được áp lực trầm trọng. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệu Nhiên tiên tử đang bay đến, giống như bông hoa mai giữa ngày đông giá rét, chan chứa nét diễm lệ mà cô ngạo, tựa hồ tất cả mọi thứ trong trời đất này đều vô pháp chống chọi lại vẻ mỹ lệ tuyệt luân đó của nàng.

Chẳng biết từ lúc nào, đôi con ngươi mỹ lệ thánh khiết của Thanh Dao lại hiện lên trong đầu Lục Mộng Thần, hắn đột nhiên cảm thấy cặp mắt chua xót, hai giọt lệ trong suốt chợt chảy xuống.

Thanh Dao! Thanh Dao! Nàng có biết ta nhớ nàng nhiều lắm không? Vẫn còn ba trăm năm dài đằng đẵng, nàng sẽ khiến ta phải chịu đựng bao nhiêu tương tư sầu khổ đây?

Thanh Dao! Thanh Dao!

Nước mắt cuối cùng không ngừng được, cứ thế mà tuôn rơi.

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #23