Vượt qua một vùng đáy biển bằng phẳng, thấy có một rặng núi to lớn, cao chót vót xuất hiện trước mặt. Thoạt nhìn qua toàn thể vùng núi non này thì thấy cả một dãy núi kéo dài không dưới mười vạn dặm, thập phần hùng vĩ. Phía trên rải rác các chủng loại thực vật biển màu xanh lá cây đậm và vàng nhạt, cũng có các loại cá màu sắc sặc sỡ thong dong bơi lội giữa đỉnh núi.
Hồng sắc quái ngư bơi thẳng vào bên trong dãy núi, Lục Mộng Thần cũng lập tức truy theo sau, vô số loại cá lớn nhỏ vừa nhìn thấy quái ngư đều tỏ ra sợ hãi chạy trốn tán loạn, Lục Mộng Thần đơn thân độc mã muốn báo thù cho rùa biển, bởi vậy hắn càng đuổi càng hăng. Một người một cá cứ thế tiến vào vùng núi non kỳ quái kéo dài đến mấy vạn dặm. Bỗng nhiên địa thế ở phía trước chợt trở nên sáng sủa, một tòa cung điện màu lam thật lớn đứng sừng sững ngay giữa trung tâm, bên ngoài có cái lồng trong suốt, khiến toàn bộ nước biển đều bị ngăn lại ở bên ngoài.
Cả tòa cung điện màu lam này được xây dựa vào núi, tầng thấp nhất của cung điện là cửa chính, mặt trên treo một tấm biển vàng, trên mặt viết “Thủy Tinh Tiên Cung”, chữ lớn bằng bạc, cửa cung điện có bốn thiếu nữ tuyệt sắc, toàn thân mặc bạch y, bên eo có đeo trường kiếm, anh tư hiên ngang, tràn đầy sức sống.
Lục Mộng Thần hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, tòa cung điện màu lam này có khí thế rất hùng vĩ, nhất là nó xuất hiện ở dưới đáy biển, lại càng tạo cho nó thêm vẻ huyền bí khó tả.
Hồng sắc quái ngư bơi tới phía trước cửa chính của Thủy Tinh cung, bỗng nhiên nói ra bằng tiếng người “Các vị tỷ tỷ, xin cứu mạng! Có một tên tiểu tử nhân loại rất lợi hại đang truy đuổi ta, các tỷ hãy giúp ta với.” Bốn thiếu nữ mỹ lệ đã sớm nhìn thấy Lục Mộng Thần, dường như các nàng từ trước đến nay chưa từng gặp qua một nam tử nào anh tuấn xuất sắc đến như thế, trong nhất thời, bọn họ đều bị dung nhan hoàn mỹ của Lục Mộng Thần làm cho sững sờ.
Hồng sắc quái ngư thấy mấy vị tiên tử tỷ tỷ như ngây như dại, quay đầu lại nhìn, thấy Lục Mộng Thần sắp truy đuổi tới nơi rồi, nó vội vàng thúc giục: “Các vị tỷ tỷ, có thể giải khai kết giới để cho ta vào không? Cầu xin các vị, tiểu tử ấy quá lợi hại, hắn sắp đuổi tới rồi, cái mạng nhỏ của ta sắp không giữ được nữa rồi.”
Lúc này các mỹ nữ kia mới như vừa trong mộng tỉnh lại, một người vội vàng khai mở kết giới.
Kết giới vừa mở rộng quái ngư lập tức tiến vào trong, các mỹ nữ khác tỏ ra bực bội, nói: “Hồng Ngư, khẳng định là ngươi đã đắc tội với người ta, nên mới khiến cho người ta phải truy đuổi đến đây, đúng không?”
Hồng Ngư cuống quýt nói: “Chư vị tỷ tỷ, Huyết Ngư ta từ sau khi quy thuận Thủy Tinh Tiên cung đến nay, đã không hề tàn sát loài người nữa, chỉ là tìm những con rùa biển làm thức ăn mà thôi, điểm này van xin tỷ tỷ minh giám.”
Thiếu nữ thứ ba lên tiếng: “Năm xưa ngươi là thuộc hạ của Sân Thần Đại Đế, đường đường là một trong Thần Châu tứ đại mãnh thú, điều ngươi nói há có thể dễ dàng tin được?”
Thiếu nữ thứ tư cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Huyết Ngư bỗng thấy trời đất xoay chuyển đến chóng mặt, nó lại một lần nữa cầu khẩn: “Chư vị tỷ tỷ, lời ta nói đều là lời thật, các ngươi sao lại không tin ta chứ?”
Chúng nữ đang định nói tiếp thì đột nhiên từ bên trong cung điện truyền ra một giọng nói ôn hòa ấm áp “Huyết ngư, mặc dù mấy trăm năm gần đây, có thể xem biểu hiện của ngươi cũng không tệ, nhưng hôm nay, sau khi ngươi ăn sống rùa biển, quả thật là có tập kích tên thanh niên kia, chẳng lẽ ngươi còn không thừa nhận sao?”
Huyết Ngư nghe thấy giọng nói đó, thân thể mềm nhũn nằm lăn ra mặt đất, nó lẩm bẩm nói: “Huyết Ngư biết lỗi rồi, xin Thiên Quân lượng thứ!”
Lúc này Lục Mộng Thần đã đuổi tới bên ngoài kết giới, hắn dùng sức đẩy một tay vào kết giới, một cỗ sức mạnh lập tức đẩy tay hắn văng ra: “Các vị tỷ tỷ, làm ơn cho ta đi vào, ta muốn giết con ác ngư này.” Lục Mộng Thần đứng ở bên ngoài kết giới, cao giọng hô to.
Trong khi mấy thiếu nữ thủ vệ vẫn say mê ngắm nhìn dung nhan hoàn mỹ của Lục Mộng Thần, không biết nên làm gì nữa, chỉ nhìn chăm chú một lúc thì cả khuôn mặt đã đỏ hồng lên. Lúc này giọng nói ôn nhu kia từ bên trong cung điện lại vang lên: “Để hắn vào đi, hắn là người có duyên với Thủy Tinh Tiên cung chúng ta.”
“Dạ, xin tuân theo lời Thiên Quân phân phó.” Các mỹ nữ thủ vệ nhanh chóng giải khai kết giới, cho Lục Mộng Thần tiến vào. Hắn vừa tiến vào, liền xông về phía Huyết Ngư, giơ bàn tay lên định đánh Huyết Ngư, thì chợt nghe gọi: “Lục Mộng Thần, Huyết Ngư đúng là ba trăm năm trước đã quy thuận bổn cung, nếu nó có tâm ý hướng thiện, ngươi có thể tha cho nó một con đường sống không?” Thanh âm ôn nhu vô cùng, giống như giọt cam lộ chảy vào trong tâm Lục Mộng Thần vậy.
“Người là ai? Tại sao lại biết tên ta?” Lục Mộng Thần cảm thấy thập phần kỳ lạ, tại sao cái người được xưng là Thiên Quân kia lại biết tên hắn, lẽ nào có quen biết mình sao?
“Tiểu Lan, ngươi hãy dẫn hắn đến phòng tu luyện của ta.” Bốn mỹ nữ thủ vệ nghe vậy thì cũng thấy băn khoăn trong lòng, tại sao cung chủ có thể biết tên của tuyệt mỹ thiếu niên này, chẳng lẽ hắn là cố nhân của cung chủ? Sau khi nghe cung chủ nói xong, Tiểu Lan thập phần cao hứng, kéo tay Lục Mộng Thần vừa bước đi vừa cười híp mắt, nói: “Lục Mộng Thần đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp cung chủ.”
Lục Mộng Thần trầm ngâm một lúc, rồi cũng theo Tiểu Lan đi vào trong. Hắn tạm thời buông tha Huyết Ngư, bởi vì trong lòng hắn cũng xuất hiện một ý nghĩ thoáng qua, đó là hắn cần phải đến gặp vị cung chủ này.
Ba thiếu nữ bên ngoài nhìn bóng lưng của hai người đang từ từ khuất dần, thì cứ hâm mộ xuýt xoa mãi không thôi. Cả ba đều nghĩ tại sao kẻ may mắn được dẫn đường cho mỹ thiếu niên kia đi gặp cung chủ lại không phải là mình chứ.
oooOooo
Tham Thần Cấm Cung.
“Thanh Dao, không ngờ ngươi phục sinh nhanh như thế, không ngờ chưa đầy ba trăm năm mà đã hồi sinh thành công rồi, chúc mừng ngươi!” Tham Thần Đại Đế mỉm cười hiền hòa, nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, trong lòng vui mừng khôn tả. Giờ phút này lão không có tâm tính đố kỵ gì, sau khi thông hiểu về ảo tưởng u mê, cái nhìn của lão đối với tài vật và mỹ sắc đã hoàn toàn thay đổi.
Thanh Dao vẫn còn mặc chiếc áo choàng của Tử Vân Đế Phi năm xưa, sau khi nàng lẳng lặng chăm chú nhìn pho tượng Tham Thần Đại Đế, nước mắt chảy dài xuống, khóc không thành tiếng: “Đa tạ Đại Đế đã đưa Thanh Dao trở lại với cuộc sống. Nếu không có ngài, tin rằng Thanh Dao đã không còn tồn tại ở trên đời này nữa rồi.”
Tham Thần Đại Đế cười nói: “Nàng hãy nghĩ dưỡng sức để lấy lại sức khỏe thật nhanh, rồi còn đi tìm Lục Mộng Thần nữa. Ở trong này gần ba trăm năm rồi, không biết hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu nỗi khổ tương tư. Năm đó ngươi xả thân cứu hắn, thật là một nghĩa cử cảm động đến trời đất, khiến ta cũng không khỏi bị cảm động thay…...Ài! Nàng thật là một nữ nhân si tình!” Tham Thần Đại Đế nói tới đây, giọng bỗng trầm xuống, nhớ đến chuyện cũ năm đó, lão lại thổn thức không thôi. Tiếp theo đó, Tham Thần Đại Đế bèn kể rõ thân phận thực sự của Thanh Dao cho nàng nghe, để nàng bảo trì ý nguyện ra đi tìm Mộng Thần.
Nước mắt trong suốt của Thanh Dao lã chã tuôn rơi, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt rồi nói: “Đa tạ Đại Đế, ngài chẳng những đã giúp ta phục sinh, mà lại còn dạy cho ta hai môn tuyệt kỹ là Ức Vân chưởng pháp và Tham Thần Tuyệt Trảm. Ta thật sự không biết cảm tạ ngài thế nào cho phải!”
Tham Thần Đại Đế mỉm cười nói: “Ở trong thời gian hơn hai trăm năm này, ta đã mang những điều hiểu biết về Tử Vân Đế Phi mà sáng tạo thành một loại chưởng pháp, mặc dù không phải là tuyệt học kinh thế gì, nhưng nếu nàng dùng nó để phòng thân thì cũng dư sức. Riêng đối với Tham Thần Tuyệt Trảm thì nàng cần phải có một thanh đao thích hợp, như vậy mới có thể phát huy ra hết được uy lực của nó. Đến đây, ta tặng Tham Thần Đao của ta cho nàng, đây là một kiện thượng phẩm thần khí, với thể chất mới phục sinh của nàng, có thể tạm sử dụng được nó, nhưng chỉ có thể xuất ra một phần năm uy lực chân chính mà thôi. Sau này hy vọng nàng sẽ có thể tiếp tục tu hành.”
Sau khi Tham thần đế nói xong, chợt có một thanh loan đao kim sắc đột nhiên bồng bềnh xuất hiện trước mặt Thanh Dao. Nàng thở dài nói: “Đại Đế, ngài đối với ta quả thật rất tốt…...ta thật không biết phải cảm tạ ngài như thế nào…..”
Tham Thần Đại Đế cười nói: “Mau đi đi! Tìm được Lục Mộng Thần rồi, chắc hẳn là nàng còn có muôn vàn lời muốn tâm sự với hắn. Được rồi, Bích Hải Triều Sinh tiêu trên người nàng vẫn là binh khí của Si Thần Đại Đế. Năm xưa vẫn được xem như là một kiện thần khí hạ phẩm, nếu nàng sử dụng nó tốt, uy lực sẽ rất cường đại. Được rồi, ta nói nhiều rồi, nàng hãy mau đi đi thôi!” Lời vừa dứt, từ pho tượng Tham Thần Đại Đế chợt bắn ra một đạo quang mang, Thanh Dao trong nháy mắt đã biến mất.
Thanh Dao cảm thấy thân thể bị chấn động, khi nàng mở mắt ra thì phát hiện ra mình đang đứng ở trên một ngọn núi cao, chung quanh mây mù lượn lờ, tiên khí phiêu bồng, là một nơi thắng cảnh hùng vĩ.
“Mộng Thần! Chàng ở nơi nào?” Gần ba trăm năm tưởng nhớ, tại giờ khắc này, nỗi nhớ đó của Thanh Dao càng thêm sôi sục, nước mắt tuôn rơi như suối. Thanh Dao, mỹ nữ tuyệt sắc này, ngồi trên đỉnh núi, khóc hết nửa canh giờ mới dần dần nguôi ngoai, vơi bớt nỗi bi thương và tâm tình nhung nhớ. Nàng lau nước mắt, khe khẽ thở dài: “Mộng Thần, chàng có còn ở Phong Thần Tông không? Ta phải đi tìm chàng, chàng nhất định phải chờ ta…..chờ ta…” Thân ảnh của nàng chợt chớp động rồi biến mất trong luồng mây mù mịt mờ.
oooOooo
Yêu Tông.
“Dạ Nguyệt, nữ nhi của ta, tại sao con còn chưa tỉnh lại?” Yêu hoàng Dạ Thần thất thanh vật vã mà khóc ròng trên giường của Dạ Nguyệt. Sự tôn nghiêm của nhất môn chi chủ đã bị lãng quên một cách không thương tiếc.
Hơn hai trăm năm rồi, ta dùng hết thảy mọi phương pháp, mời vô số danh y, đều vẫn không có cách nào khiến cho nữ nhi Dạ Nguyệt của ta sống lại! Ta thực là đáng chết, ta thật sự không xứng làm cha! Dạ Nguyệt, năm đó là ta đã sai rồi. Cha không nên cho con đến Liên Hoa Tự, nếu như lúc đầu cha kiên trì phản đối, thì con sẽ không bị tổn thương nghiêm trọng đến như thế này! “Ô, ô!” Yêu hoàng càng lúc càng bi thương, không ngừng đấm thùm thụp vào ngực mình, nước mắt vẫn không ngừng rơi trên vạt áo.
Dạ Nguyệt lẳng lặng nằm im, trên mặt yên tĩnh và mãn nguyện, giống như vào cái khoảnh khắc trước khi chết, nàng đã cảm nhận được tình yêu của Lục Mộng Thần vậy.
Một mối tình câm lặng, một mối tình không hề nuối tiếc!