Chương 109: Tái Ngộ Minh Phi


Sau khi Lục Mộng Thần rời khỏi Diệu Nhiên, liền không ngừng phi hành, cuối cùng cũng đến được Liên Hoa Tự. Những tiểu sa di trông cửa vừa nhìn thấy hắn liền nhận ra ngay. Ngày trước, Lục Mộng Thần đã trải qua một trận chiến kinh thiên động địa với Long Thiên tại Liên Hoa Tự, cho đến tận hôm nay, ký ức về trận chiến đó vẫn còn đậm nét trong tâm trí của họ. Vì vậy mà một chú vội vàng chạy vào thông báo cho Hư Vân tông chủ, còn một chú khác thì dẫn Lục Mộng Thần đi về phía đại điện.

Hư Vân tông chủ đã sớm biết mục đích của chuyến đi lần này của Lục Mộng Thần. Tin tức Phong Thần Tông gặp phải đại biến thảm khốc đã sớm truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm trong Tu Chân giới rồi. Nhưng lần này Lục Mộng Thần đơn thương độc mã mà tới đây, thì chắc chắn quá nửa là vì Nguyệt Ảnh bảo hạp năm xưa để lại tại Liên Hoa Tự, vì nó có quan hệ rất lớn đến thân thế của hắn, mặc dù chưởng môn của thất đại môn phái đều không có cách nào giải thích rõ nguyên nhân bên trong. Hư Vân tông chủ lấy Nguyệt Ảnh Bảo Hạp mang theo đến đại điện, rồi lệnh cho tất cả tăng nhân ra ngoài.

“Lục thí chủ, thật không ngờ chỉ cách biệt không đầy một tháng mà Phong Thần Tông đã bị Quỷ môn thu thập, thảm sát không nương tay, khiến cho Thiên Nhất chân nhân và rất nhiều đệ tử ưu tú phải bỏ mình, sự việc này thật làm cho người ta thấy nuối tiếc vô cùng!” Hư Vân tông chủ vừa thấy Lục Mộng Thần, nhìn thấy trên mặt hắn hằn rõ nét sương gió liền liên tưởng đến thảm cảnh mà Phong Thần Tông mới trải qua, trong lòng xót xa vô bờ.

“Ài! Hư Vân tông chủ……” Lục Mộng Thần buồn bã, nói không nên lời. Im lặng một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Tông chủ, sư phụ vãn bối đã đem toàn bộ thân thế nói rõ cho vãn bối nghe, lần này vãn bối đến đây là vì Nguyệt Ảnh bảo hạp.”

Hư Vân tông chủ đẩy chén trà về phía trước nói: “Lục thí chủ, hãy uống ngụm nước trước đã. Thí chủ xem, đây chính là Nguyệt Ảnh bảo hạp năm xưa đó.”

Lục Mộng Thần chạm tay vào chén trà, nhưng hắn không uống ngay, tất cả ánh mắt và tinh thần của hắn đều bị bảo hạp hấp dẫn. Cách hắn khoảng năm, sáu thước là một chiếc hộp kim sắc dài chừng nửa thước đang nằm ở đó. Trong lòng Lục Mộng Thần chợt nổi lên cảm giác quen thuộc, hắn cảm giác được chiếc hộp đó dường như là chính bản thân hắn vậy. Hắn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve các mặt của hộp ngọc, những con chữ chi chít ở mặt trên cùng của hộp ngọc trông giống như một dòng sông đang cuộn chảy, tạo cho hắn một loại cảm giác kỳ quái. Lục Mộng Thần mở nắp hộp ra, mặc dù bên trong hoàn toàn trống rỗng, nhưng không hiểu vì sao hắn lại tỏ ra xúc động như muốn òa khóc.

Không thể khống chế nổi xúc cảm, nước mắt của Lục Mộng Thần tuôn trào như mưa, hắn bật khóc nức nở ngay trước mặt Hư Vân tông chủ.

Ài! Hư Vân tông chủ khe khẽ thở dài. Một người hoàn toàn mất đi thân thế thật là đáng thương. Ông ta lẳng lặng đứng yên một bên, không nói lời nào, chờ cho Lục Mộng Thần nguôi ngoai, lúc đó mới đến gần hắn và nói: “Lục thí chủ, không nên quá đau buồn. Thí chủ tạm thời hãy ở lại bổn tự vài ngày, từ từ nghiên cứu ra sự ảo diệu của Nguyệt Ảnh bảo hạp, để xem có cách nào khám phá ra đầu mối về thân thế chăng.”

Lục Mộng Thần lau khô nước mắt, lẳng lặng gật đầu. Hắn cầm Nguyệt Ảnh bảo hạp lên và đi theo Hư Vân tông chủ về phía một căn hậu viện.

An bài xong cho Lục Mộng Thần, Hư Vân tông chủ liền quay trở lại thiền phòng, trong lòng không nén nổi xúc động. Mộng Thần tiểu tử này rất có phật duyên, ông ta quả thật rất muốn điểm hóa cho hắn để xem nhân duyên thế nào!

Hư Vân tông chủ lại nhớ đến một chuyện, chính là chuyện giữa Minh Phi và Lục Mộng Thần, hình như có điều gì đó hiểu lầm ở đây. Cho dù những người khác không hề phát hiện, nhưng ông thì đã hiểu ra rồi. Sau khi tỷ võ trước kết thúc, Minh Phi và Lục Mộng Thần đồng thời thất tung, nhưng ngay sau khi Minh Phi trở lại, thì nét mặt lạnh như băng, rồi sauu đó cũng tức tốc đem hết đệ tử trở về Nghiễm Hàn Cung. Ài! Oan gia nên giải không nên kết, xem ra ta cần phải mất công một phen hóa giải mâu thuẫn giữa hai người họ. Có lẽ Minh Phi còn chưa biết rằng Mộng Thần chính là đứa nhỏ ngày xưa nàng đã rất yêu quý.

Hư Vân tông chủ viết một tấm thiếp, sai một đệ tử cầm thiếp đi mời Minh Phi cung chủ, ông đã quyết định làm người chung gian hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.

oooOooo

Đêm khuya, Lục Mộng Thần trăn trở không thể ngủ được. Hắn nằm trên giường một lúc rồi trở dậy, ngắm nghía Nguyệt Ảnh bảo hạp một lúc, sau đó lại nằm xuống. Cứ như thế cho đến khi trời sáng, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi cả, vẫn không hề tìm ra bất kỳ đầu mối nào có thể chứng minh cho thân thế của hắn. Lục Mộng Thần thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.

Không khí buổi sáng ở Liên Hoa Tự thật trong lành, rừng trúc xanh um ở phía xa xa đã làm dịu đi cái dáng vẻ trầm lặng của chùa miếu, một vài cụm mây trắng nhè nhè bốc lên, phía chân trời cũng dần dần lộ ra tia nắng hiền hòa đầu tiên của vầng thái dương. Tất cả những thứ này đều dệt nên một khung cảnh thần tiên, khiến cho cơn phiền muộn trong lòng Lục Mộng Thần cũng vơi đi đôi chút.

Lục Mộng Thần nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, tự do bay lượn trong làn vân vụ, có lẽ làm như vậy, hắn sẽ cảm thấy dễ thở hơn chút nữa. Có rất nhiều tăng nhân đang thiền tu cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi tất cả lại cúi đầu tự nhủ, không ngờ tên tiểu tử Lục Mộng Thần này lại lớn mật đến thế, dám tự ý nhởn nhơ phi hành trên vùng trời của Liên Hoa Tự.

“Lục Mộng Thần, thì ra ngươi ở đây, mau xuống đây cho ta!” Một thanh âm trong trẻo rành mạch, nghe rất quen chợt truyền đến tai của Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần cúi đầu nhìn xuống, thì ra ở phía trước một căn thiền phòng trong hậu viện của Liên Hoa Tự, có một trang tuyệt sắc mỹ nữ toàn thân bạch y đang kiêu kỳ đứng ở đó. Người đó không phải Minh Phi thì còn là ai nữa?

Lại là nàng! Lục Mộng Thần không biết nên làm sao, trong lòng chợt dấy lên một sự tức giận, đó chính là oán khí được tích tụ lâu ngày, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội bộc phát! Lục Mộng Thần nhớ tới Dạ Nguyệt, nếu không phải vì Minh Phi, thì Dạ Nguyệt đã không bị trọng thương, và cũng đã không bị mất đi trí nhớ đến nổi trở mặt tuyệt tình đối với hắn!

Minh Phi! Trước kia ngươi ỷ vào thực lực của mình mà coi thường một đệ tử yếu đuối của Phong Thần Tông, hừ, giờ đây ta đã luyện Lăng Phong thần chỉ đến tầng thứ năm là Âm Phá, nên ta không còn phải sợ ngươi nữa! Hôm nay, ta quyết sẽ bắt ngươi phải trả đủ cả vốn lẫn lời, cho ngươi nếm được cái cảm giác thống khổ khi bị người khác coi thường là như thế nào!

Lục Mộng Thần nghĩ tới đó, khóe miệng thoáng nở một nụ cười bí hiểm, rồi nhanh chóng hạ xuống trước mặt Minh Phi. Thì ra là Minh Phi nhận được thiệp mời của Hư Vân tông chủ mà đến, trong thiếp, Hư Vân không nói rõ là chuyện gì, chỉ nói là có việc gấp, khiến nàng phải vội vàng thu xếp lên đường ngay. Chỉ mất một đêm mà nàng đã đến Liên Hoa Tự rồi, lúc đó Hư Vân tông chủ an bài cho nàng một căn phòng, rồi căn dặn là mọi chuyện để ngày mai nói tiếp. Cứ như thế, làm nàng mơ mơ hồ hồ không biết trong hồ lô của Hư Vân tông chủ rốt cuộc là đang bán thuốc gì nữa.

Sớm nay, Minh Phi đang ở trong viện thưởng thức phong cảnh của Liên Hoa Tự, đột nhiên thấy trên trời có người đang phi hành, liền vận khởi mục lực để quan sát, không ngờ lại chính là Lục Mộng Thần, người mà trong lòng nàng oán hận nhất. Hóa ra là hắn, sao hắn lại đến đây? Hắn đến thì tốt, ta cũng có cơ hội để xả hết ác khí trong lòng. Minh Phi không bay lên không trung, vì làm như vậy rất dễ khiến người khác chú ý, vì thế nàng mới truyền âm cho Lục Mộng Thần, kêu hắn phải hạ xuống đất.

Nhìn Lục Mộng Thần bình thản đứng trước mặt mình, mặt không một chút sợ hãi, khiến Minh Phi cảm thấy rất khó hiểu. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trông hắn giống như là có vẻ rất tự tin vào bản thân mình vậy nhỉ? Chẳng lẻ là tu vi của hắn lại có đột phá sao? Nàng âm thầm dò xét một lúc, nhưng vẫn không nhận ra Lục Mộng Thần có gì thay đổi so với lúc còn ở Quy Đạo sơ kỳ, vậy thì vẫn còn kém nàng rất xa. Vì thế trong lòng nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Minh phi trừng mắt nhìn Lục Mộng Thần, “soạt” một tiếng thì đã rút Hàn Tịch thần kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên chói cả mắt, tỏa ra sát khí lạnh người.

“Thế nào, hôm nay còn muốn giáo huấn ta sao?” Lục Mộng Thần cười như không phải cười.

“Ngươi!” Minh Phi chỉ vào mũi của Lục Mộng Thần, tức giận đến nỗi nói không ra lời. Nàng không ngờ Lục Mộng Thần lại to gan đến thế mà dám nói ra những lời ấy. Trên mặt Minh Phi đột nhiên có một làn sương lạnh bao phủ, tay cầm kiếm cũng rung rẩy không ngớt.

“Được rồi, hôm nay ta quyết không lưu tình. Ta sẽ tử tế giáo huấn ngươi!” Minh Phi vừa dứt lời, thân thể liền biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ thấy trên không trung đột nhiên hiện ra một vầng trăng bạc dài vài trượng, ánh sáng chói lòa vạn trượng. Ánh trăng bạc chuyển động không ngừng, có vô số tia kình khí từ bên trong bay ra.

Lục Mộng Thần hừ lạnh một tiếng, giơ hai tay lên, mười ngón tay chuyển động rất linh hoạt, soạt soạt soạt soạt bắn ra đủ mười đạo Lăng Phong thần chỉ. Đúng lúc đó, cả không gian chợt vang lên thanh âm te te không ngừng, thì ra những làn chỉ quang bắn thẳng về phía vầng ngân nguyệt kia với một tốc độ kinh người.

Oành oành! Oành! Lăng Phong thần chỉ vô cùng bá đạo, đánh trúng vào ngân nguyệt làm cho nó hoàn toàn biến thành phấn mạt, khí lạnh tràn ra khắp bốn phía, thực vật xung quanh đều bị đóng băng đông cứng lại. Minh Phi quá bất ngờ, dù có chết cũng không thể tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt nàng, nàng vạn vạn lần không ngờ rằng Lục Mộng Thần đột nhiên lại có thể thi triển môn chỉ pháp lợi hại như vậy. Chính bản thân nàng vẫn luôn tự hào về Hàn Băng kiếm pháp, vậy mà lúc này lại không thể chịu nổi một đòn chỉ pháp của Lục Mộng Thần!

Sắc mặt Minh Phi tái nhợt, nỗi tức giận trong lòng lúc này đã lên cao đến cực điểm. Nàng từ từ nhắm mắt lại, cả thân hình bỗng chốc hóa thành một vầng sương trắng mờ ảo. Hàn Tịch thần kiếm cũng trở nên mơ hồ, từ trong màn vụ sương trong suốt đó bắn ra từng đóa từng đóa quang hoa, mà Hàn Tịch thần kiếm thì biến mất hẳn không còn nhìn thấy nữa. Lúc này chỉ thấy vô số hàn tinh xuất hiện trong hư không, chớp lóe chớp lóe trông đẹp mắt vô cùng. Đây chính là chiêu Hàn Tinh Đẩu Chuyển.

Lục Mộng Thần đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị một khoảng tinh không sáng như ngọc vây quanh, mà tinh quang lấp lánh liên hồi, khí lạnh thấu xương liên tục xông tới. Đây quả là một chiêu thức quá lợi hại! Bất giác trong lòng Lục Mộng Thần cảm thấy có chút run run, tuyệt học của Nghiễm Hàn cung quả thật là không thể coi thường! Trong nháy mắt, hắn vội đề thăng Lăng Phong thần chỉ lên đến tầng thứ năm là Âm Phá cảnh giới, còn Thần Nhật chiến giáp trên người hắn cũng phát ra một tiếng động rồi hóa thành một ngọn lửa rừng rực. Ở trong vùng tinh không đẹp mắt đó, Lục Mộng Thần như trở thành một ngọn lửa sáng lòa, thập phần rực rỡ.

Từng tia, từng tia hàn tinh bắt đầu tấn công về phía Lục Mộng Thần, hỏa diễm bốc cháy hừng hực bên ngoài Thần Nhật chiến giáp bắt đầu phát huy tác dụng, những tia hàn tinh cực lạnh vừa gặp phải Thần Nhật chiến giáp liền nhanh chóng hóa thành hơi nước, tạo thành từng luồng khí trắng li ti bay lên trời.

Trong khoảng tinh không sáng chói đó, thân thể Lục Mộng Thần không ngừng xoay tròn như con vụ. Mười luồng Lăng Phong thần chỉ được điểm nhẹ ra, chỉ quang đang từ chói mắt bắt đầu chuyển sang trong suốt, trông giống như dòng nước đang chảy vậy.

“Lăng Phong thần chỉ, đi!” Theo tiếng quát nhẹ của Lục Mộng Thần, hàng trăm đạo chỉ quang trong suốt, hướng ra bốn phương tám hướng mà công tới.

Chỉ nghe thấy nhiều tiếng đinh đoong, đinh đoong vang lên không ngớt. Tất cả hàn tinh đều bị đánh rơi, Minh Phi đang đứng tại một nơi bí mật gần đó cũng không hề dễ chịu chút nào, nàng cũng bị nhiều luồng chỉ phong đánh trúng, lực lượng công kích cực mạnh, khiến nàng cảm thấy huyết dịch trong tâm tạng như đang sôi trào và muốn tìm đường để thoát ra ngoài!

“Trời ơi! Tại sao chỉ pháp của hắn lại đáng sợ như vậy? Từ trước tới nay sao vẫn chưa từng nghe thấy trong Tu Chân giới lại có một tuyệt kỹ đáng sợ thế này?!" Minh Phi hiện thân, lảo đảo như muốn ngã, vẻ mặt càng thêm băng lãnh. Nàng đã hoàn toàn bị khích nộ, chuẩn bị thi triển chiêu thức khủng bố và tối cường nhất trong Hàn Ngọc kiếm pháp, Băng Hàn Chi Tịch!

Băng Hàn Chi Tịch, nhập băng hàn tam muội, nhập vào cảnh giới vô sắc vô tướng.

Hàn Tịch thần kiếm trở nên hoàn toàn trong suốt và tỏa ra khí thế bạo liệt, miệng Minh Phi khe khẽ niệm chú ngữ, Hàn Tịch thần kiếm chậm rãi bay lên giữa không trung, thân kiếm chuyển động, trong chốc lát đã hóa ra thành ba mươi sáu thanh Hàn Tịch thần kiếm. Chợt có một cỗ hàn ý như có như không từ hai tay của Minh Phi phát ra, đánh trúng vào trên thân những thanh Hàn Tịch kiếm đó. Oong oong oong! Tất cả những thanh Hàn Tịch thần kiếm kia đều biến mất, ngay sau đó cả Minh Phi cũng biến mất luôn.

Lục Mộng Thần cảnh giác quan sát tất cả mọi diễn biến đang xảy ra, hắn biết rằng Minh Phi sắp thi triển bản lĩnh trấn cung của nàng rồi!

Chúng Thần Chi Nguyên - Chương #109