Người đăng: KuraiYoru
Trong cơn mê man, Dương Thiên mơ hồ nghe được thanh âm “ Quét bán kính 10 km2
phụ cận, phát hiện S cấp não vực thiên phú nhân loại, phù hợp cứu thế điều
kiện, bắt đầu tiến hành dung hợp. Dung hợp hoàn tất, bắt đầu tiến trình tự
thân ẩn dấu. Ẩn dấu hoàn tất”.
Cảm giác mát lạnh khiến Dương Thiên giật mình mở mắt. Từng giọt nước ào ào
trút xuống từ tầng mây, Dương Thiên tỉnh táo trở lại, rất nhanh tay sắp xếp
nốt đống rác dưới chân rồi chạy trở về khu nhà tạp dịch.
Dương Thiên mang tấm thân ướt đẫm đến phía trước căn phòng số 0, phòng của Lâm
Nam, tổng tạp dịch chuyên chăm lo phân phát khẩu phần cho các tạp dịch trong
gia tộc. Vừa bước vào cửa cậu đã nghe thấy tiếng quát chói tai của Lâm Nam
:“Phế vật lại bàn giao công việc trễ 30 phút, khấu trừ một nửa khẩu phần”. Nói
rồi Lâm Nam cầm một chiếc bánh bao nhỏ ném xuống đất.
Dương Thiên giận tím mặt bởi một chiếc bánh bao sao cung cấp đủ năng lượng cho
một người trưởng thành nhưng nhìn Lâm Nam vóc người cao lớn, có chút vạm vỡ
nhờ cắt xén lương thực, ăn uống no đủ. Dương Thiên đành nuốt cục tức xuống,
cúi người nhặt chiếc bánh bao lên.
Nhưng bỗng Dương Thiên sững người lại. Một âm thanh như vang lên từ sau trong
tâm trí của cậu :”Tiếp xúc vật chất chứa hàm lượng Oxy, Cacbon, Hydro, Nito, …
lớn phải chăng bắt đầu tiến hành dung hợp?”
Âm thanh vang lên bất ngờ làm Dương Thiên xuýt rơi cả chiếc bánh. Nhớ lại lúc
bất tỉnh ban nãy, Dương Thiên nhanh chóng định thần, cầm chặt chiếc bánh và
quay trở lại phòng mình.
“Xác nhận bắt đầu dung hợp!” Dương Thiên thầm nhủ trong đầu như vậy. Thần kì
thay, chiếc bánh bao bắt đầu bị hút vào trong cánh tay của Dương Thiên. Trong
suốt quá trình, Dương Thiên cảm thấy người rất nóng, như ngàn vạn cây kim nóng
đang ngọ nguậy trong mọi ngóc nghách của cô thể vậy. Vài phút sau, một đạo
thanh âm lại vang lên :”Nồng độ Lưu Huỳnh trong vật chất đã bằng không, dung
hợp hoàn tất. Khoảng cách giữa các nguyên tử giảm đi 0.7% “, đau đớn bắt đầu
biến mất.
Nhìn chiếc bánh bao trên tay đã mềm nhũn hơn, bé hơn mấy phần Dương Thiên thần
tình mừng rỡ như điên. Bởi hắn hiểu được thanh âm vừa rồi. Hắn đã trở nên mạnh
mẽ hơn, đã có thể tu luyện, có thể hấp thu các nguyên tố tương ứng với tỉ lệ
cơ thể để cường hóa bản thân. Tuy 0.7% là con số khá nhỏ bé nhưng vẫn đại biểu
Dương Thiên đã không còn là người bình thường nữa.
Ăn nốt chiếc bánh trong tay, Dương Thiên quan sát xung quanh để tìm vật chất
phù hợp. Rất nhanh cậu bị hấp dẫn bởi cái cây ở ngoài sân. Nhưng biết rõ ở
ngoài sân không an toàn, cậu bèn đi ra khỏi phòng, đi về phía cổng Bắc gia
tộc. Rời khỏi gia tộc 1 km, cậu bèn chui vào một bụi cây ven đường. Chạm tay
vào cái cây nhưng lần này lại không có thanh âm nào xuất hiện.
Cảm thấy lạ, Dương Thiên bèn nghĩ thầm “Dung hợp!” lúc này, cảm giác đau rát
lại xuất hiện, có lẽ vì cái cây khá lớn nên tầm nửa giờ sau cơn đau mới dừng
lại. Cùng lúc đó một thanh âm lại vang lên :”Dung hợp đạt đến ngưỡng chịu
đựng. Khoảng cách giữa các nguyên tử giảm đi 10%. Kí chủ bước vào Cường thân
cảnh sơ kì, hệ thống trí năng mở ra”.
Vui mừng vì cụm từ “Cường thân cảnh”, Dương Thiên bèn một đấm nhắm thẳng vào
thân cây, “Bụp” một tiếng thân cây vậy mà hãm sau xuống cả thốn. Lúc này Dương
Thiên mới bình tĩnh trở lại. Nhìn cái cây trước mắt đã héo rũ rất nhiều, lá
cây cũng cong lại, ngả trắng đen, Dương Thiên lần đầu tiên cảm thấy mình có
thể nắm giữ được vận mệnh trong tay mình.
Nhớ tới thanh âm vừa nãy, Dương Thiên bèn tò mò nghĩ thầm “Trí năng hệ thống”,
thanh âm lúc nãy lại vang lên “Hệ thống trí năng của chung cực cấp quang não
số hiệu VR-007 xin kính chào kí chủ. Mời kí chủ chọn lựa danh xưng cho trí
năng của quang não”.
Dương Thiên nhớ lại chùm sáng màu xanh lúc trưa, bèn thầm nghĩ “Người màu xanh
nên ta sẽ gọi người là Neptune đi!”
“Neptune, giải thích về nguồn gốc, chức năng của ngươi!”
“Kí chủ đẳng cấp còn quá thấp, vô pháp tiếp xúc với nguồn gốc của quang não.
Quang não hiện nay ngoại trừ là công cụ tu luyện tương đương D cấp quang não
còn có thể ẩn hình truy cập internet, chi phối các quang não D cấp trở xuống
thông qua tiếp xúc vật lý, lưu trữ phân tích mọi hoạt động trong chu vi 50m
xung quanh kí chủ. Các chức năng còn lại cần chờ kí chủ nâng cao thực lực mới
có thể khai phá.”
“Neptune, đến đẳng cấp nào ta mới có thể tiếp xúc với nguồn gốc của ngươi?”
“Tối thiểu kí chủ phải có năng lực phá toái hư không, đạt đến Phá Toái cảnh
giới”
Dương Thiên lập tức nhận ra quang não này bất phàm, cần phải che giấu thật kĩ
nếu không ắt mang họa vào mình. Cậu bèn nghĩ cách để che giấu tu vi cũng như
che giấu đi Neptune. Sau một hồi trầm tư, một kế hoạch đã lóe lên trong đầu
cậu.
P/s: Mai mình bắt đầu thi, đến ngày 19 sẽ viết tiếp chương 3 :v