Thức tỉnh


Những khán giả rất lâu vẫn chưa chịu rời đi, đều ở lại mà hô lớn lấy khẩu hiệu đầy nhiệt tình. Không hề nghi ngờ, cái này mặc dù là một buổi hòa nhạc rất kì lạ nhưng tuyệt đối là một buổi hòa nhạc thành công. Đường Nhạc ngồi yên ở trong phòng nghỉ phía sau khán đài, thật sự là bài hát vừa rồi ngay nhạc đệm cũng chẳng có, chẳng qua là hắn hát theo tâm tình ngẫu hứng lúc đó mà thôi.

Mà lúc này, thứ hắn đang hồi tưởng trong đầu vẫn là đứa bé có chút quen thuộc kia.

Đứa bé kia đến tột cùng là ai? Vì cái gì mình đang ở một tòa thành thị cách xa hắn mà vẫn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn, cứ như vậy được triệu hoán đến bên cạnh hắn? Khí tức của đứa nhỏ này thật sự là rất quen thuộc a! Nhưng tại sao mình vẫn nhớ không nổi. Đường Nhạc có chút thống khổ mà nhíu mày, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ đây vì cái gì. Từ khi tỉnh lại ở bờ biển hắn liền không nhớ nổi sự tình trước kia rồi, chẳng lẽ đứa bé kia có quan hệ gì với mình sao?

"Đường Nhạc, quá tuyệt vời! Ngươi biết không? Tất cả khán giả đều điên cuồng vì ngươi! Đầu ca khúc mới này thật sự là quá tuyệt vời. Tất cả mọi người vẫn đang hô lớn "Thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi" đấy." Nhạc Khanh Linh kích động mà bước tới. Đường Nhạc ngẩng đầu nhìn nàng: "Khanh Linh, từ Thiên La Thành tới hướng hướng tây bắc chừng một nghìn cây số là thành thị gì?"

Nhạc Khanh Linh sững sờ mà đáp: "Hẳn là Tử La thành a."

"Ừm." Đường Nhạc khẽ gật đầu, "Vậy lần này chúng ta có sắp xếp lưu diễn tại Tử La thành không?"

Nhạc Khanh Linh nói: "Đương nhiên là có a! Tử La thành cũng là một thành trọng yếu của Thiên La tinh mà."

Đường Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể hay không ưu tiên sắp xếp lần này, ta nghĩ muốn tới đó trước."

"A, cái này ta cần thương lượng với bên chủ sự một chút. Có điều... Đường Nhạc, ngươi hôm nay là có chuyện gì vậy? Ngươi bay đi như vậy là làm sao làm được? Rõ ràng ngươi không phải hồn sư mà!" Đây mới là nghi hoặc lớn nhất của Nhạc Khanh Linh.

Chính nàng là hồn sư nhưng vẫn không thể phi hành. Hơn nữa, tốc độ của Đường Nhạc lúc đó lại rất nhanh, thật là hồn sư có thể làm được đấy sao? Không phải Cơ Giáp Sư?

"Chỉ là chướng nhãn pháp đánh lừa thị giác mà thôi. Ta chỉ đi sáng tác bài hát, ngươi đừng hỏi nữa." Đường Nhạc thản nhiên nói.

Biểu lộ của Nhạc Khanh Linh có chút cổ quái, nàng đột nhiên bắt lấy cánh tay của Đường Nhạc, hồn lực lưu chuyển mà hướng trong cơ thể hắn tìm kiếm. Nhưng Đường Nhạc cùng người bình thường không có gì khác nhau.

"Thật là không có hồn lực a! Chướng Nhãn pháp lợi hại như vậy sao? Ngươi học được từ lúc nào vậy?" Nhạc Khanh Linh truy vấn.

Đường Nhạc nói: "Bí mật."

Nhạc Khanh Linh im lặng, nàng rất quen thuộc với tính cách của Đường Nhạc, những thứ hắn không muốn nói thì dù có hỏi thế nào cũng không được.

Sáng sớm, khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống Tử La thành, Nam Trừng cũng là tỉnh dậy từ trong cơn mê ngủ. Nàng rùng mình một cái, vội vàng đứng lên mà thì thào lẩm bẩm: "Đáng chết, làm sao lại ngủ ở đây? Hiên Vũ..."

Nàng nhanh chóng quay lại mà nhìn về phía phòng trọng chứng giám hộ. Lam Hiên Vũ vẫn như trước nằm ở trên giường bệnh, nhìn qua cũng không có thay đổi gì. Mấy ngày nay Nam Trừng cũng đã học được cách nhìn một ít dụng cụ rồi. Nàng nhìn thoáng qua những số liệu trên những thiết bị đó, cũng không có biến hóa gì lớn. Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông lỏng được vài phần, vuốt vuốt đỉnh đầu có chút đau, trên mặt lộ ra một nét cười khổ.

Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi a...

Đột nhiên, nàng nhìn thấy Lam Hiên Vũ đang nằm ở đó lại giống như động đậy một chút. Nam Trừng ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Ta xuất hiện ảo giác rồi sao?"

Nhưng vào lúc này, nàng phát hiện Lam Hiên Vũ lại động đậy một lát nữa,tay phải hắn vẫn ở dưới giường thì lúc này đột nhiên đặt lên bụng, hiện tại vẫn còn sờ trên bụng. Nam Trừng lập tức mở to hai mắt mà nhìn, sau đó nàng mừng rỡ kêu to: "Bác sĩ! Bác sĩ mau tới!"

Khi bác sĩ đi đến phòng bệnh thì Lam Hiên Vũ đã đặt cả hai tay lên trên bụng rồi.

"Động đậy đã chứng minh hắn có cảm giác rồi, đây không phải là hiện tượng bình thường, Có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại." Bác sĩ cũng rất hưng phấn mà nói.

Nam Trừng thấp giọng hỏi: "Bác sĩ, nếu như con ta tỉnh lại thì hắn có thể khôi phục bình thường không?"

Bác sĩ nói: "Cái này còn không rõ ràng lắm, phải xem phản ứng sau khi tỉnh của hắn. Bởi vì là đại não bị thương, mà rất có thể chính là ý thức hải như lời của các hồn sư, cái này không phải ta có thể giải thích được rồi. Hoàn toàn chính xác là rất có thể sau khi tỉnh sẽ xuất hiện di chứng, hy vọng di chứng sẽ không quá nghiêm trọng."

" ừm." Nam Trừng dùng sức gật đầu, có thể tỉnh lại là được, dù sao vẫn tốt hơn so với người sống thực vật.

"Mẹ." Lam Hiên Vũ giật giật bờ môi, hắn suy yếu mà hô một tiếng.

"Hiên Vũ!" Nam Trừng lập tức kích động tới mức toàn thân run rẩy lên, sau đó nàng liền thấy Lam Hiên Vũ khó khăn mà mở hai mắt.

Ý thức của Lam Hiên Vũ lúc này vẫn còn có chút mơ hồ, hắn mơ hồ nhớ rằng, khi mình sợ hãi nhất thì hình như có một đạo kim quang sáp nhập vào ý thức của mình. Đạo kim quang kia bảo vệ lấy hắn, hơn nữa còn tiêu trừ tất cả ảo cảnh, lại cho hắn cảm thấy đặc biệt an toàn, sau đó hắn liền nghe được giọng nói của Nam Trừng.

"Mẹ." đồng tử Lam Hiên Vũ dần co rút lại, cặp mắt to xinh đẹp kia cũng bắt đầu dần có thần thái.

"Hiên Vũ." Nam Trừng nhịn không được muốn nhào tới nhưng lại bị bác sĩ vội vàng ngăn cản. Nhân viên chăm sóc nhanh chóng tiến tới, bắt đầu kiểm tra cho Lam Hiên Vũ.

"Mẹ, con đói." Lam Hiên Vũ có chút suy yếu mà nói.

Nam Trừng lập tức nín khóc mỉm cười, nói: " Tên tiểu tham ăn này, Đói bụng là tốt rồi, mẹ sẽ đi làm cơn cho ngươi, làm đồ ăn thích nhất cho ngươi.."

"Mẹ." Lam Hiên Vũ nhìn Nam Trừng mà cười cười.

Nửa giờ sau.

Sau khi kiểm tra qua nhiều hạng mục, rốt cuộc Lam Hiên Vũ đã được chuyển dời đến phòng bệnh thông thường. Đúng vậy, hắn đã tỉnh lại, hơn nữa trước mắt còn không có dấu hiệu xuất hiện bất kỳ di chứng nào. Điều này không thể nghi ngờ là một tin vô cùng tốt. Nam Trừng đơn giản mà cho Lam Hiên Vũ uống chút cháo, sau đó gọi Lam Tiêu tới cùng nhi tử rồi lại vội vàng về nhà nấu cơm cho Lam Hiên Vũ.

"Hiên Vũ, có cái gì không thoải mái không?" Lam Tiêu khẽ hỏi.

Lam Hiên Vũ lắc đầu, nói: "Không có, con rất tốt. Ba, con thấy rất nhiều quái thú a, hình thể chúng rất lớn, nhỏ nhất cũng phải dài tới trăm thước, bọn chúng chiến đấu với rất nhiều người khổng lồ, đặc biệt đáng sợ."

" Ừm. Hẳn là do ngươi đã bị trúng tinh thần trùng kích của Tam Nhãn Ma Viên, nên sau đó sinh ra phản ứng." Lam Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: " Chỉ cần hiện tại ngươi không có chỗ nào không thoải mái là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi. Hiện tại cũng không nên điều động hồn lực, khôi phục thân thể cho thật tốt trước đã."

Lam Hiên Vũ tỉnh lại, không thể nghi ngờ là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Lam Tiêu cũng mơ hồ đoán được, cái này cũng là vì Lam Hiên Vũ khác hẳn với thường nhân, nếu như đổi Lam Hiên Vũ thành một người bình thường có cùng cấp bậc hồn lực như vậy thì chỉ sợ mô phỏng khoang thuyền cũng không vào nổi.


Chung Cực Đấu La - Chương #74