Ngắm Cảnh, Gặp Lại


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Không cần kinh ngạc, đây là do công nghệ sinh học đột phá mang đến, hiện tại
chỉ 1 ít cá thể như này thôi, các loài khủng long ăn thịt như khủng long bạo
chúa sức công kích đạt tới cấp độ 4 nên không thả ra ngoài tự nhiên”

“Chỉ có thể để chúng tồn tại trong khu bảo tồn thôi, dùng nó cho các đệ tử rèn
luyện cũng không tệ lắm” Triệu Thiên cười nói

“Khủng long bạo chúa? Trong sách có ghi lại chẳng phải đã đạt đến cấp độ 5 rồi
sao? Ngang ngửa sức công kích của Hỗn Độn cường giả mà?” 1 tên học sinh hiểu
kỳ hỏi

“Đừng quá ngạc nhiên, dù sao đây chỉ là sản sinh trong phòng thí nghiệm, chúng
không có nhiều dã tính như thời tiền sử cho nên rất khó để phát triển lên thời
đỉnh cao khi xưa” Triệu Thiên lắc đầu nói

“Rèn luyện? Ý người là?” Vũ Minh lên tiếng hỏi

“Chính là để rèn luyện phản ứng, tốc độ cùng quan sát”

“Mỗi 1 loại khủng long ăn thịt đều có tốc độ khá nhanh, tuy ngang cấp chúng nó
chạy không bằng cả cấp 2 cấp 3 nhưng bàn về việc tấn công bất ngờ thì khó ai
bằng”

“Cho nên sẽ để cho những tên đệ tử chưa tốt nghiệp vui chơi 1 chút cũng không
tệ lắm” Triệu Thiên cười đáp

“Ta có 1 vấn đề muốn hỏi là có bao nhiêu ngọn núi kiểu như này?” Lâm Dũng nhíu
nhíu mày hỏi

“Kiểu như này? Không không không, mỗi ngọn núi là 1 đặc điểm khác nhau, chúng
ta chia thành 5 khu vực, như nơi đây gọi là Bán Nguyệt Hồ, quanh năm tươi tốt.
Nó nằm bên trong 1 ngọn núi lửa nên cần thông qua cái ao nhỏ kia để tiến vào”.

“Ngoài ra còn có Rừng Lá Phong, gọi là Rừng Lá Phong chỉ là do cây Phong có
rất nhiều bên trong, lá trên cây thì màu xanh, nhưng 1 khi rơi xuống nó lại
chuyển vàng, rất kỳ lạ, với cấp bậc của ta chưa đủ để hiểu rõ tại sao lại như
thế”

“Tuyết Sơn, nơi mà lúc nào cũng phủ đầy tuyết trắng”

“Còn có cả Đồi Cánh Hoa cùng Đảo Thiên Đường” Triệu Thiên nhiệt tình giới
thiệu, dù sao cuối cùng còn cần đám người này đánh giá, không thể làm phật
lòng họ được

“Nơi đây chỉ có thế này thôi sao?” 1 vị bạn học hỏi

“Đúng thế, nhìn như rất lớn nhưng thật ra chỗ này là nơi nhỏ nhất trong 5 ngọn
núi, mỗi nơi có 1 điều kiện khí hậu cùng phong cách riêng biệt. Chủ yếu là để
cho các đệ tử tại đây ngắm phong cảnh, vui chơi 1 chút”

“Ngày mai là ngày quan trọng nên bây giờ tất cả đều đã ở lại nơi của mình tu
luyện hết rồi, cho nên bây giờ mới không có người nào, chứ bình thường nơi này
rất nhiều người” Triệu Thiên gật đầu nói

“Hay là chúng ta đến Đồi Cánh Hoa xem thử đi?” 1 vị bạn nữa nói

“Đúng đó, nơi này thật chán, tuy rằng rất đẹp nhưng ta lại cảm thấy không
thích hợp ở lâu cho lắm”

“Thôi đi, ta còn muốn cưỡi khủng long vui đùa đây”

“Ha ha, vị bạn học này, tiếc là ý nguyện của ngươi không thể thành hiện thực
được, bởi vì cấp bậc chưa đủ, không thể tiếp xúc với tiền xử sinh vật” Triệu
Thiên lắc đầu nói

“Thôi thì cứ đến Đồi Cánh Hoa thử đi” Tô Ánh Tuyết lên tiếng

“Cũng được, vậy thì đến đó xem, nữ sĩ ưu tiên” Triệu Thiên cười nói, sau đó
hắn liền làm ra 1 cánh cổng không gian

Ngay khi đi qua, đám người liền trợn to mắt, bởi vì, nơi này thật sự nhiều hoa
lắm

Nhiều đến nỗi tầm mắt không thấy được điểm cuối nằm ở chỗ nào

“Ha ha, các vị bạn học, đây chính là Đồi Cánh Hoa, nơi này hình thành do 1 vị
sư tỷ làm nũng bắt các trưởng bối làm ra, cũng đã tồn tại mấy chục năm rồi,
các loài hoa ở đây sống rất dai, dù cho nhổ gốc xong ném xuống, ngày hôm sau
chúng cũng sẽ mọc lại như thường”

“Gọi là cánh hoa, vì các loài hoa sinh trưởng rất nhanh, cũng rất mau tàn, 1
ngày nở hoa, 1 ngày tàn. Nó kéo dài mãi như thế. Cánh hoa phủ đầy đất, gió
thổi qua 1 cái là có những sóng hoa bay lên”

“Nhìn xem, kia kìa” Triệu Thiên nói xong liền chỉ trước mặt từng đợt cánh hoa
bay trên không trung

Nhìn thấy cảnh này đám nữ sinh nhịn không được liền chạy tới, lao vào trong
thảm cỏ hoa này

Nhiều nữ sinh còn dùng chân nguyên lực khống chế lấy cánh hoa quanh quanh
người mình, ngược lại là đám con trai, chẳng ai động tý nào, thi nhau vuốt mũi
cười khổ

Bởi vì thật quá lúng túng, ngay cả Vũ Minh cũng thế, vừa thấy cảnh đẹp 1 cái
là Tô Ánh Tuyết cùng Đường Nguyệt liền chạy mất, bỏ hắn lại bơ vơ 1 mình

Cũng không biết trải qua 1 tiếng hay 2 tiếng, chờ đám nữ sinh chơi chán rồi họ
mới đi về, dù sao nơi này cũng rất lớn, nhất thời cũng không biết có đủ người
hay không

Đám nữ sinh khi về ai nấy trên tay cũng ôm bó lớn bó nhỏ các loại hoa, thật
không biết chúng có gì hấp dẫn mà lại lấy nhiều như thế

Chờ khi đã đủ người, đám học sinh nhao nhao muốn xem nơi khác

Địa điểm kế tiếp chính là Rừng Lá Phong

Cũng không ngoài dự đoán của Vũ Minh là mấy, con đường bị bao phủ bởi lá
Phong, nhìn có chút tang thương, hắn không thích nơi này lắm

Đi dạo xung quanh 1 chút, cả đám người đều nhao nhao muốn đi nơi khác, nơi này
không khí rất quái lạ, họ không mấy thích lắm

“Thật ra nơi này từng vẫn lạc 1 con ma thú, thú cưỡi của 1 vị cường giả, có lẽ
nguyên nhân cảm giác tang thương bắt nguồn từ đó” Triệu Thiên cũng biết điều
đó nên liền cười giải thích

“Thú cưỡi? Ma thú không phải kẻ thù của nhân loại sao? Chết thì chết thôi, cần
gì phải thương tiếc?” một người không hiểu hỏi

“Thật ra cũng không hẳn như thế, như ở trong liên bang hay dùng ma thú bề
ngoài đẹp đẽ, tính công kích thấp làm vật nuôi trong nhà, thì ở đây chúng ta
dùng ma thú làm chiến thú để chiến đấu”

“Có lẽ nhiều người không biết rằng ma thú cũng có trí tuệ, đặc biệt là cấp cao
ma thú, chúng trí tuệ sánh ngang với nhân loại, nhưng đa phần các ma thú rất
khó để thuần phục, chỉ có thể nuôi từ bé đến lớn để chúng thân cận với nhân
loại, sau đó liền ký kết khế ước”

“Khế ước này giống như khế ước tại các cửa hàng ma thú, nhưng khác ở chỗ là nó
vẫn giữ nguyên dã tính, khát máu, chiến lực vẫn giữ nguyên vẹn. Không như ở
các cửa hàng ma thú”

“Nhiều người cho rằng ma thú là không có tình cảm, là sát thủ máu lạnh, nhưng
chúng tình cảm phức tạp cũng như nhân loại, tại liên bang quân đội cũng dùng
ma thú làm thú cưỡi, nhưng chỉ là các bộ đội có chiến lực siêu đẳng mới có
thể, còn bình thường sẽ không xuất hiện tại trong tầm mắt người dân, các ngươi
không biết là bình thường”

Triệu Thiên cười nói

Lời nói của hắn làm rất nhiều học sinh kinh ngạc, không nghĩ tới ma thú lại có
1 bộ mặt như thế. Nhưng dù sao họ cũng rất dễ dàng tiếp nhận, sinh linh thì sẽ
có trí tuệ nhất định, ma thú đối chiến với nhân loại suốt mấy trăm năm, chúng
có trí tuệ gần với nhân loại cũng là bình thường

Đi dạo thêm 1 chút nữa liền có mấy học sinh nói

“Hay là đi chỗ khác đi, nơi này khiến ta không thoải mái lắm”

“Đúng thế, cảm giác có chút áp chế, không cười nổi”

“...”

“Được rồi, giờ còn Tuyết Sơn cùng Đảo Thiên Đường, các ngươi muốn đi nơi nào
trước? Nhắc nhở các ngươi 1 điều, 2 nơi này chính là nơi vui chơi được rất
nhiều người yêu thích, nhưng cần tiền”

“Yên tâm, các ngươi là khách thăm quan, lần đầu đến đây, có thể miễn phí 1
lần” Triệu Thiên cười nhìn họ

“Vậy đến Tuyết Sơn trước đi” Vũ Minh lúc này lên tiếng

Mọi người cũng ngầm đồng ý, còn 2 nơi, đi nơi nào trước mà chẳng được

“Vậy được rồi, nhớ chuẩn bị tâm lý đó” Triệu Thiên cười thần bí nói

Ngay sau đó cánh cổng không gian xuất hiện, đám người liền đi vào

Khi đi qua bên kia, cảm nhận duy nhất của đám người hiện tại là

Lạnh

Thật con bà nó lạnh

Rất nhiều người âm thầm vận chuyển chân nguyên lực để làm cơ thể tăng nhiệt
lên, nhưng lại chẳng có lấy 1 chút tác dụng nào

Triệu Thiên cười trộm, nhưng rất nhanh hắn liền dẫn mọi người đi tới 1 ngôi
nhà rất lớn gần đó

“Ngôi nhà đó thật lớn a” Vũ Na kinh ngạc nói

“Lớn thật, chắc đủ chứa mười mấy ngàn người cũng dư sức đi” Lâm Dũng hơi kinh
ngạc nói

Khi vào trong thì thấy vài người nhân viên đang ngồi nói chuyện, thấy đám
người tiến vào 1 người trong số đó liền đứng dậy nói

“Hôm nay ngừng kinh doanh, quý khách…”

Nói chưa dứt câu liền bị Triệu Thiên cắt ngang

“Mã Đông, ngươi chẳng lẽ ngay cả khách hàng yêu cầu cũng không phục vụ?”

“Triệu Thiên, sao ngươi lại tới đây?” người được gọi là Mã Đông kia hơi ngạc
nhiên nói

“Ta tất nhiên làm công việc của ta rồi” Triệu Thiên cười nói

“Công việc? Nhưng ngày mai…” Mã Đông nói đến đây hơi dừng lại, nhưng nhớ tới
điều gì đột nhiên vỗ chán 1 cái xong nói

“Ta quên mất, vậy đây là những học sinh kia?”

“Đúng thế, người đừng bảo là ngươi quên mất chuyện này nhé?” Triệu Thiên kỳ
quái hỏi

“Ha ha, nhất thời lú lẫn” Mã Đông gãi đầu xấu hổ nói

“Ngươi thật đúng là” Triệu Thiên cười lắc đầu

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói, mọi người đều quay qua, chỉ thấy 1
nhóm lớn người đi tới, đang hướng này tiến đến

“Chắc cũng là học sinh của học viện nào đó” Vũ Minh nói

“Nhìn có chút quen” Lâm Dũng nhíu nhíu mày

“Người của Bắc Minh học viện?” Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nói

“Ngươi biết?” Vũ Minh quay qua hỏi

“Đúng nha, ngươi nhìn tên kia xem có quen không” Tô Ánh Tuyết chỉ chỉ về 1
hướng

Vũ Minh nhìn theo, chỉ thấy có mấy người đang vừa đi vừa 2 tay ôm lấy vai, hẳn
là do quá lạnh

“Vân Hương? Cao Hải?” Vũ Minh nhất thời liền nhận ra họ là ai, chẳng phải là
tiểu đội Hổ Nha sao

Cao Hải cùng Vân Hương cũng nhìn thấy Vũ Minh, họ cũng hơi kinh ngạc 1 chút.
Bên cạnh Cao Đại với Vân Phong thấy 2 người này nhìn gì đó liền hiểu kỳ nhìn
theo, thấy Vũ Minh họ liền muốn tiến tới nhưng bị Cao Hải cản lại

Giao lưu ánh mắt với nhau 1 chút, nhất thời 4 người đó cười cười, sau đó Cao
Hải dẫn đầu đi nhanh tới trước, Vũ Minh nhìn thấy vẻ mặt âm trầm khi tiến tới
của họ, nhất định là muốn giả vờ gây chuyện đây mà, thế là hắn cũng phối hợp 1
chút tiến lên

Cả 2 học viện gặp nhau, nhưng lại thấy có mấy người tiến nhanh lên trước, vẻ
mặt hầm hầm như muốn đánh nhau lại không hiểu gì cả

Vũ Minh cùng mấy người Cao Hải đi lên, cách nhau chưa tới 1 mét, không ai nói
lời nào

Nhưng người khác cảm giác như họ sắp đánh nhau đến nơi rồi


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #77