Ngày Thứ 2, Ác Ma Dần Sinh Ra


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Chắc mùi máu quá nồng khiến ma thú mò tới”

Vũ Minh tiện tay bóp nát xương đầu của nó, sau đó ném cho Lâm Dũng nói

“Mang về ngâm rượu đi”

Lâm Dũng nhìn Phệ Tâm Xà trong tay, sau đó nhìn Vũ Minh cười nói

“Ngươi đúng là xa xỉ, đây là cấp 3 ma thú, không phải rau cải ngoài chợ, ngươi
lại dùng nó đem ngâm rượu?”

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng Lâm Dũng vẫn bỏ vào không gian trang bị, ma hạch
của cấp 3 ma thú cao lắm không quá 500 triệu đồng liên bang, đối với gia thế
bây giờ Lâm Dũng thật cũng không đáng giá gì, nói chi là Vũ Minh

Tô Ánh Tuyết bị 1 phen lo lắng, nhưng nhìn thấy 2 người phá của nhịn không
được nói

“Các ngươi thật đúng là biết tiêu tiền, toàn thân nó đều là bảo, bán đi cũng
có 300 triệu a, nói ngâm rượu liền ngâm?”

Cũng không trách Tô Ánh Tuyết, dù sao gia đình nàng làm kinh thương, đối với
võ giả mà nói đó chỉ là 1 con số, nhưng đối với mấy gia đình như Tô Ánh Tuyết
thì thật là con số trên trời

Đây vốn là tình trạng bao năm qua của liên bang, ngươi nghèo, có thiên phú sẽ
trở mình, ngươi vừa nghèo vừa chẳng có thực lực, vậy thì cút đi

Nhiều khi pháp luật đối với võ giả mà nói chẳng đáng 1 đồng, nếu không có võ
giả liên minh phía sau uy hiếp, chỉ sợ thế giới này sớm đã loạn

Nghe lời nói của Tô Ánh Tuyết, Vũ Minh không quay lại chỉ lạnh nhạt nói

“Tuyết nhi, ngươi cũng đã là võ giả, còn quan tâm vấn đề tiền, không nhàm chán
sao?”

“Ta đây là tiết kiệm, hiểu không”

Tô Ánh Tuyết trừng mắt nhìn hắn, sau đó hậm hực đi lên ngồi cạnh đống lửa cầm
lên Ngân Sắc Thố ăn, không thèm để ý gì đến Vũ Minh

Vũ Minh thấy thế khẽ cười, còn biết giận dỗi a

Đêm đó Vũ Minh cùng Lâm Dũng thay nhau gác đêm, còn Tô Ánh Tuyết bị xem như
không khí lờ đi

Sáng hôm sau, khi Tô Ánh Tuyết vừa tỉnh dậy liền thấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng
đang ngồi cạnh đống lửa nói chuyện, không biết rốt cuộc 2 người đó có ngủ hay
không nữa, khoan đã, ý nghĩ này có chút tà ác, Tô Ánh Tuyết lắc lắc đầu mình
cho tỉnh táo lại

Nhìn thấy Tô Ánh Tuyết tỉnh lại, Vũ Minh liền ném cho nàng 1 ít trái cây

Nhìn trong tay mình hoa quả, Tô Ánh Tuyết tò mò hỏi

“Thứ này lấy ở đâu ra thế?”

“Là hắn mang theo” Vũ Minh chỉ chỉ Lâm Dũng nói

“Không gian trang bị của ngươi là tui Doraemon à?” Tô Ánh Tuyết nhịn không
được nói

“Doraemon? Đó là thứ gì?” Lâm Dũng sửng sốt hỏi, ngay cả Vũ Minh cũng chẳng
biết đó là gì

“Một nhân vật truyện tranh” Tô Ánh Tuyết đáp

Dù sao mấy thứ này chỉ có mấy người giai cấp thấp biết, liên bang gần như mang
toàn bộ giải trí hạng mục trong quá khứ tới hiện tại

Giải trí là thứ khó tách rời khỏi văn hóa của nhân loại, nó tồn tại đến ngày
nay là điều hiển nhiên

Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự nghi
hoặc, họ dứt khoát không nghĩ, tốn tế bào não

Một nơi khác của khu rừng

“Ta đưa hết tấm thẻ vàng cho người, bỏ qua cho ta đi” một học sinh lớp 10
không ngừng lùi lại, ánh mắt sợ hãi nhìn người phía trước

Người phía trước lắc đầu, từng bước đi tới, 1 quyền đánh bất tỉnh người học
sinh nọ, sau đó dùng dao cắt bay 1 ngon chân cái của hắn. Người đó nhặt lên
ngón chân chiêm ngưỡng, sau đó biến mắt vào trong khu rừng

Một người đang ẩn mình gấn đó ánh mắt híp lại, có chút khó chịu, sau đó bấm
vào trên đồng hồ vài cái, người này đang gọi về cho học viện báo cáo tình hình

“Chuyện gì?”

“Là thế này...”

“Được, ta đã biết, ta sẽ báo cho viện trưởng, ngươi tiếp tục giám sát hắn đi”

Người kia cúp điện thoại, sau đó tiền về văn phòng của viện trưởng, đưa tay gõ
cửa

“Vào đi”

“Viện trưởng, có chút tình hình cần báo cáo với ngài”

“Diệp Thanh, Chuyện gì?” Mạc lão hỏi

“Có 1 học sinh tên Tiêu Phong, lớp 11, tính cách hắn biến đổi có chút lớn”
Diệp Thanh nói

“Ngồi xuống đi, nói tiếp” Mạc lão chỉ cái ghế xong nói

“Nhân viên báo về ngày đầu tiên hắn gặp được ma thú cấp 3, đánh nhau bị thương
nhưng trốn được, sau đó gặp được 1 tên học sinh khác, do hắn không có tấm thẻ
vàng nên bị đối phương cắt mất 1 ngón chân”

“Đêm đó hắn bắt đầu thay đổi, trở lên có chút… tàn nhẫn” câu cuối Diệp Thanh
ngập ngừng chút rồi nói

“Tâm tính vặn vẹo?” Mạc lão nhíu mày hỏi

“Cũng không sai biệt lắm, hắn trị tốt vết thương, sau đó hắn chuyên môn săn
bắt các học sinh khác”

“Sáng sớm hôm nay hắn gặp 2 học sinh lớp 10, hắn tiến hành đánh lén, sau đó
cắt mất 2 ngón chân của họ, nếu chỉ như thế còn đỡ”

“Hắn lại cầm lên ngắm nhìn, vẻ mắt rất hưởng thụ, thậm chí có chút… biến thái.
Hắn đưa lên mũi ngửi, giống như 1 tên phê thuốc như thế”

“Hơn nữa hắn không hề đụng tới tấm thẻ vàng của đối phương, hắn đơn thuần là
thị huyết. Nếu cứ để mặc như thế, thật sự có chút không ổn”

Diệp Thanh nói tới đây nhìn Mạc lão chờ ý kiến

Mạc lão trầm ngâm 1 chút xong hỏi

“Tiêu Phong sao? Điều tra thân phận hắn chưa?”

“Đã điều tra, bối cảnh bình thường, có chút thiên phú, thông qua cuộc kiểm tra
để gia nhập học viện”

“Nếu thế hắn hẳn phải tâm trí kiên định chứ? Một học sinh bình thường nếu vào
được Nam Thiên học viện hẳn phải có chút bản lĩnh, chịu 1 chút đả kích lại sa
đọa đến nỗi đó?” Mạc lão nhíu mày hỏi

“Cái này ta thật không biết, hôm nay nhân viên báo lại đã là người thứ 3 bị
hắn hạ thủ” Diệp Thanh nói

“Tiếp tục quan sát, nếu như vi phạm quy định thì lập tức bắt lại, còn nếu
không thì mặc kệ hắn, không vi phạm quy định là được” Mạc lão lạnh nhạt nói

“Cứ bỏ mặc như thế… liệu có vấn đề gì xảy ra hay không?” Diệp Thanh lo lắng
hỏi, dù sao đó cũng là học sinh của học viện, xảy ra chuyện gì nhất định sẽ
ảnh hưởng danh tiếng của học viện

“Võ giả là phải đối mặt với khó khăn, nếu cả 1 chút đả kích cũng chịu không
được thì sống có tác dụng gì?” Mạc lão lạnh lùng đáp

“Vâng, ta đã hiểu” Diệp Thanh gật đầu rồi đi ra ngoài

Chờ Diệp Thanh ra ngoài xong, Mạc lão đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống quảng
trường lẩm bẩm nói

“Một mầm mống tốt, cứ như thế yếu đuối sao?”

Bên dưới quảng trường, các học sinh tụ tập càng lúc càng đông, hơn nữa hình
như đang bàn luận cùng 1 chủ đề

“Các ngươi nói xem ai sẽ là người chiến thắng?”

“Ai biết được, mới ngày thứ 2, còn sớm đây”

“Các ngươi mau nhìn, thật mẹ nó tà ác, hắn tâm lý biến thái sao?” một học sinh
tức giận đấm xuống đất, bàn tay đỏ bừng nắm chặt, miệng nghiến răng nghiến lợi
nói

“Có chuyện gì sao?”

“Đúng thế, rốt cuộc có chuyện gì? Làm gì tức giận như thế?”

“Các ngươi nhìn lên số 37 màn hình sẽ rõ, thật mẹ nó khốn kiếp, đời ta chưa
từng tức giận như hôm nay”

Mọi người nghe thế nhìn lên, chỉ thấy 1 người học sinh lớp 11 đang tiến tới
gần 1 người khác đang trọng thương

Người học sinh kia mất đi năng lực chiến đấu, đang cố gắng dùng 2 chân đẩy cơ
thể về phía sau, ánh mắt hoảng sợ đầy tơ máu, khóe miệng rỉ máu

Người đó đang tiến lại gần, sau đó túm lấy chân người kia, người kia không hề
có lực phản kháng, bị người đó sống cắt mất ngón chân

Nhưng nếu như 1 dao hạ xuống nhanh chóng có lẽ không có chuyện gì, nhưng hắn
lại từng dao từng dao cắt xuống ngón chân của hắn

Thậm chí người kia đã không còn sức lực để kêu thảm, sống sờ sờ bị từng dao
cắt đi ngon chân của mình, sau đó hắn bất tỉnh tại chỗ

Người kia cầm lên ngón chân, sau đó dùng 1 sợi dây kim loại xuyên qua

Lúc này đám học sinh mới nhìn thấy, trên sợi dây kim loại lại đã có 3 cái ngón
chân cái treo trên đó

Nhìn tới đây họ mới hiểu tại sao học sinh vừa nãy lại tức giận đến như thế,
quả thật là quá độc ác

Cả trai lẫn gái, tâm tình họ lúc này rất là phẫn nộ, cắt thì cắt đi, hành hạ
người khác là có ý gì? Không thù không oán lại như thế tàn nhẫn, thật sự là
khiến người tức giận

“Hắn là ai? Mả mẹ nó hắn là ai?”

“Hắn là lớp 11, nên hỏi các học trưởng xem”

“Mau đi gọi họ ra xác định thân phận, mẹ nó ta nhịn không được, rất muốn xuyên
qua màn hình từng dao từng dao mổ sống hắn”

“Ta biết hắn là ai, các ngươi chờ 1 chút để ta gọi lớp họ ra”

Ở đây chỉ có mình hắn là lớp 11, đối mặt với mấy chục học sinh lớp 10 phẫn nộ
hắn có chút chịu không được, ngay cả bản thân hắn cũng tức giận run người

Điện thoại vang lên, người bên kia bắt máy

“Có chuyện gì sao?”

“Lớp các ngươi Tiêu Phong làm chuyện tốt, mau ra đây xem đi”

Nói xong hắn liền cúp điện thoại

Một lúc sau 1 đám học sinh lớp 11 đi ra, người dẫn đầu đi lên nhìn 1 đám học
sinh lớp 10 biểu tình phẫn nộ, hắn khó hiểu hỏi

“Có chuyện gì vậy?”

Một người trong đám đi lên, nói ra toàn bộ sự việc. Nghe xong người kia sững
người, khó tin nhìn hắn

“Thật có chuyện này?”

“Đúng thế, không tin ngươi nhìn màn hình số 37, 1 lúc sau sẽ rõ”

Trên màn hình, Tiêu Phong đã đi được 1 đoạn đường, thời gian dần qua, gần 1
tiếng đồng hồ chẳng có chuyện gì xảy ra

Người học sinh lớp 11 kia nhíu mày nghĩ

“Chẳng lẽ đám học sinh này lừa mình? Cũng không có khả năng, họ lừa mình có
tác dụng gì?”

Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện 3 người con gái, nhìn đồng phục đều là
lớp 10

Họ vừa mới giết xong 1 con ma thú cấp 2, đang ngồi xuống thở hổn hển nghỉ ngơi

Tiêu Phong đột nhiên từ trong rừng lao ra, sau đó liền từng quyền đánh bất
tỉnh họ

Hắn tiến lại từng dao từng dao cắt ngón chân của mỗi người sau đó xuyên vào
chiếc vòng trên cổ

Nhìn tới đây tên học sinh lớp 11 kia bắt đầu nổi lên sát khí, hắn quả thật khó
tin người bạn học ngồi cùng bàn của mình lại có 1 mặt ác ma như thế, hắn phẫn
nộ, nhưng cố đè nén lại tiếp tục quan sát

Chỉ thấy Tiêu Phong sau khi cắt đi 3 ngón chân của mỗi người, bắt đầu nở ra nụ
cười tà ác

Hắn dùng tay xé toạc chiếc quần của 1 học sinh nữ, bàn tay chạm vào bàn chân
nàng, sau đó dần dần đi lên

Nhưng khi bàn tay hắn kéo lên tới ngay bắp chân, thì 1 giọng nói lạnh lùng
vang lên

“Cho ngươi 3 giây, bỏ tay khỏi người nàng, nếu không, chết!”


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #53