Gặp Nhau, Phản Cảm


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Xoạt xoạt.

Đám binh lính giơ súng chỉ về phía mấy người còn lại. Mấy người kia lập tức
giơ 2 tay lên đầu, không dám nhúc nhích.

Đừng đùa, trên phi thuyền của họ mạnh nhất liền là Hợp Đạo cảnh, nhưng là bị
những người này nhẹ nhàng giết gọn. Không ai ngu đi lúc này phản kháng, cũng
không có cái năng lực đó.

Đám binh lính thấy mấy người này không phản kháng, lập tức lấy ra khóa chân
nguyên đeo vào cho họ.

“Khóa chân nguyên? Mấy người này…”. Vũ Ân Tĩnh sợ hãi kêu lên 1 tiếng.

“Câm miệng!”. Một tên binh lính giơ lên cán súng đập tới nàng, nhưng là Vũ Vân
ngay lập tức dùng lưng cản lại.

“Ca!”.

Thấy Vũ Vân bị đánh, Vũ Ân Tĩnh liền hoảng sợ kêu lên, lúc này, một tên lính
khác giơ lên súng muốn đem Vũ Vân giết, nhưng là tên bên cạnh lập tức đưa tay
cản lại.

“Đừng động thủ, tiên sinh yêu cầu bắt sống”.

“Hừ! Mang đi”.

Tuy nhiên không hiểu mấy tên binh lính nói gì, nhưng là thấy họ cũng không có
động thủ, mấy người Vũ Vân nhẹ thở ra 1 hơi. Vũ Ân Tĩnh cũng hối hận vì sự lỗ
mãng của mình.

Thực tế, chuyện cũng không có gì lớn. Chủ yếu là do đám binh lính không hiểu
Vũ Ân Tĩnh nói cái gì, hơn nữa thân phận họ lại là võ giả, cho nên tên binh
lính kia nghĩ ràng họ đang bàn việc trốn chạy, cho nên mới như thế nặng tay.

Lần này, Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh 2 người không dám nói lời nào nữa, ngoan ngoãn
đi theo đám binh lính.

Bị áp giải tới, thấy trên quảng trường vô số binh lính cùng đám dân đang quỳ
trên mặt đất, Vũ Vân cùng Ân Tĩnh 2 người sửng sốt không thôi.

Đây là đang làm gì? Hành quyết sao? Cái này cũng quá lớn đi? Sinh mệnh trong
vũ trụ đều là như thế đáng sợ cũng khát máu sao?.

Hai người có thể thấy được từ xa nhiều bộ thi thể cùng mùi máu tươi. Cho nên
cũng đoán ra được nơi này có chiến đấu. Mà nhìn cảnh này, chiến đấu có vẻ đã
kết thúc. Những người quỳ trên mặt đất đều là tù binh, giống như họ.

“Tiên sinh, người đã mang tới”. Tên binh lính áp giải đám người tới trước mặt
Vũ Minh, làm 1 cái quân lễ nói.

“Tốt, lui xuống đi”.

Vũ Minh gật đầu nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía những người kia. Tổng cộng có
5 người. Chỉ là, hắn cảm giác những người này… có vẻ khác lạ. Hắn nhíu mày lên
tiếng.

“Các ngươi là ai?”.

“...”. Đám người.

Họ hoàn toàn nghe không hiểu Vũ Minh nói cái gì.

“Điếc sao? Không nghe được tiên sinh tra hỏi?”. Một tên binh lính giơ súng chỉ
về đám người quát lên.

“Bình tĩnh, bình tĩnh. Chúng ta không hề phản kháng a”.

Một tên trong đó sợ hãi vội kêu lên.

Nghe được lời nói của hắn, Vũ Minh liền ngẩn ra.

Mẹ nó, người trái đất?.

“Lui ra”. Vũ Minh quát lên.

“Vâng!”.

“Ngươi trái đất?”. Vũ Minh sử dụng ngôn ngữ trái đất hỏi.

“Oa, ngươi… ngươi có thể nghe hiểu chúng ta?”. Đám người phi hành đoàn giật
mình nói.

“Các ngươi là người trái đất? Kỹ thuật lúc nào phát triển tới tình trạng này
rồi? Làm sao có thể nhanh như thế liền tiến vào vũ trụ thời đại?”. Vũ Minh
kinh ngạc kêu lên.

“Ngươi… ngươi cũng là người trái đất?”. Một tên tyrong đó kích động nói.

“Không sai, các ngươi là…”.

“Ta… chúng ta là người của liên bang, thực hiện kế hoạch thám hiểm vũ trụ. Chỉ
là vừa rời khỏi Thái Dương Hệ liền gặp phải không gian loạn lưu, bị quấn tới
nơi này”.

“Bị kéo vào không gian loạn lưu? Khó trách. Các ngươi xem như may mắn, có thể
sống sót. Thật sự là, kỹ thuật chưa thành thục còn dám tiến hành kế hoạch nguy
hiểm như thế? Liên bang đều là 1 đám người ngu sao? Võ giả liên minh không có
chút nào để ý?”. Vũ Minh cau mày nói.

“Không… không có. Thực ra võ giả liên minh cũng đồng ý kế hoạch này. Chỉ là
chúng ta quá mức xui xẻo, cho nên…”.

“Ừm, các ngươi tổng cộng đi bao nhiêu người?”. Vũ Minh hỏi.

“Cái kia… cố thể hay không trước đem chúng ta khóa chân nguyên tháo ra?”. Vũ
Vân chen miệng vào nói.

“Há, quên! Người tới, đem họ cởi trói. Giải trừ nguy hiểm. Họ là ta tộc nhân”.
Vũ Minh lên tiếng.

“Vâng, tiên sinh”.

Rất nhanh, mấy tên binh sĩ tiến tới đem mấy người kia khóa chân nguyên tháo
xuống.

“Xin hỏi… ngài là vị nào? Làm sao lại tiến vào vũ trụ? Không biết có bí quyết
gì hay là…”.

“Cũng có mười mấy năm đi. Ta là Vũ Minh, Vũ gia thiếu chủ”. Vũ Minh nói.

“Cái… cái gì? Vũ Minh? Thiên tài Vũ gia ngàn năm có một?”. Một tên giật mình
thốt lên.

Mà hơn hết, Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh vô cùng sửng sốt, cũng khó tin không thôi.
Họ mục đích tiến vào vũ trụ chính là tìm kiếm Vũ Minh. Nhưng không nghĩ tới,
cứ như thế tùy tiện liền tìm tới?.

Vũ Minh thu hết phản ứng của họ vào mắt, về phần Vũ Vân cùng Ân Tĩnh, hắn cũng
chỉ cho rằng họ cũng kinh ngạc mà thôi. Dù sao trên mặt 2 người cũng là đang
sử dụng mặt nạ ngụy trang, hơn nữa loại mặt nạ này rất tân tiến, dùng mắt
thường là rất khó nhìn ra.

Vũ Minh cũng không có chăm chú nhìn, cho nên liền không có để ý.

“Là ta. Ta tiến vào vũ trụ thế nào, xem như là cơ duyên đi. Trước không nói
cái này, các ngươi chờ 1 chút, ta cần xử lý chút việc”. Vũ Minh nói xông, tiến
tới nhìn đám tù binh quỳ trên mặt đất, sau đó vận dụng chân nguyên lực lớn
giọng kêu lên.

“Đầu hàng, hoặc chết”.

Đám tù binh bắt đầu la hét lên, dù cho bất kỳ dân tộc nào, chủng tộc nào đều
là không phải loại dễ hàng phục. Càng đặc biệt đừng nói tới việc Vũ Minh danh
tiếng.

“Ca… chúng ta… nên làm cái gì?”. Vũ Ân Tĩnh thấp giọng cùng Vũ Vân nói chuyện,
ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vũ Minh.

“...Không biết, trước quan sát 1 chút đi”. Vũ Vân biết Vũ Ân Tĩnh ý tứ, nàng
là muốn hỏi có nên công khai thân phận hay không. Chỉ là, nhìn Vũ Minh trước
mắt, so với ký ức lúc còn bé, có chút xa lạ, có chút quen thuộc. Nhưng nhiều
hơn là không biết đối mặt thế nào, không biết nên mở lời thế nào.

“Ừm, ta biết, chỉ là… Ca! Hắn đây là… đang làm gì?”. Vũ Ân Tĩnh còn chưa nói
xong liền nhìn thấy Vũ Minh ra lệnh cho đám binh lính phân tách 1 nửa số tù
binh ra chia làm 2 bên.

“Chẳng lẽ…”. Vũ Vân trừng lớn con mắt, tuy nhiên nghe không hiểu những người
này nói gì, nhưng là… hắn có thể phán đoán được 1 chút tình hình.

Chẳng lẽ… cái này cũng quá tàn nhẫn đi? Nơi đây có bao nhiêu người? Trên 3
trăm triệu đi? Ông trời a!

Thật đúng như những gì Vũ Vân đoán, Vũ Minh phân chia ra 2 bên như thế là muốn
giết một nửa, cảnh cáo một nửa. Hắn cảm thấy, danh tiếng bạo quân của mình còn
chưa đủ vang đội, còn chưa đủ gây nên chấn nhiếp.

Nếu không những người này cũng không dám như thế ngoan cố.

“Giết đi!”. Vũ Minh lạnh nhạt âm thanh vang lên.

Bang bang bang.

Trong nháy mắt, hàng vạn tên binh lính giơ súng lên điên cuồng bắn giết. Số
người thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi phải tốn gần một phút thì họ mới giết
được hết một nửa số người này.

“Oẹ”.

Vũ Ân Tĩnh vội vàng quay người che miệng, nàng là thật nhìn không được muốn
nôn.

Quá tàn nhẫn. Quá đáng sợ.

Đây… chính là phụ thân nàng? So ác ma còn kinh khủng hơn. Đây tuyệt đối không
phải phụ thân nàng, nàng tuyệt sẽ không nhận. Trong trí nhớ, Vũ Minh là 1
người vô cùng hiền lành, vô cùng cưng chiều nàng. Nhưng trước mắt Vũ Minh
tuyệt đối không phải.

Vũ Vân cũng trừng lớn con mắt.

Lại… lại là sự thật?.

Hắn… hắn thật làm thế? Làm sao hắn có thể làm ra quyết định tàn nhẫn như thế?.

Hắn… thay đổi rồi.

Đây không phải là phụ thân trong lòng hắn muốn.

Càng không xứng là trượng phu của mẫu thân hắn.

Hắn không xứng.

Nội tâm hai người suy nghĩ rất nhiều thứ, đáng tiếc Vũ Minh không có biết
được. Nếu không chỉ sợ sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng đi?.

“Đầu hàng! Hoặc! Chết!”. Vũ Minh nói tới đây, sát khí kinh thiên bộc phát ra.
Toàn bộ đám người, bao gồm cả binh lính lẫn tù nhân, không một ai là không bị
ảnh hưởng.

Toàn bộ đều cảm giác được sống lưng lạnh buốt. Áp lực tâm lý không biết từ đâu
mà ra làm họ không người dám lên tiếng.

Xoạt!

Vũ Minh giơ lên bàn tay, đám binh lính nhất thời liền tỉnh táo lại, sau đó lập
tức giơ súng lên nhắm về những tù nhân còn lại.

“Ta… ta đầu hàng, đừng giết ta”. một tên tù nhân nhịn không được kếu lên.

“Ta… ta cũng đầu hàng”.

“Chúng ta đầu hàng”.

Nhìn thấy thế, Vũ Minh khóe miệng nhếch lên. Sau đó ra lệnh cho binh lính bắt
đầu thu thập tàn cuộc rồi quay người lại nhìn về phía mấy người phi hành đoàn
từ trái đất tới.

“Các ngươi vừa tiến vào vũ trụ, còn chưa biết tình hình nơi này. Trước để ta
mang các ngươi đi trồng vào ngôn ngữ cùng 1 chút kiến thức trong vũ trụ”.

“Cái… cái kia… vừa rồi… chuyện này là…”. Một tên phi hành đoàn lắp bắp hỏi.

“A… không cần để ý, chỉ là chết một ít người mà thôi”.

Vũ Minh lười đi giải thích cái gì. Chuyện cười, hắn sẽ cần người khác lý giải
hắn?.

“Họ không phải là người trái đất, nhưng cũng là đường đường 1 đầu sinh mệnh.
Ngươi làm thế… không cảm thấy, rất quá đáng sao?”. Vũ Vân lên tiếng.

“Ừm? Ngươi là…”.

“Lộc Hàm!”. Vũ Vân đáp.

“Họ Lộc? Chưa nghe nói qua. Tuy nhiên, đây là vũ trụ, chàng trai trẻ, đừng đem
cái hiểu biết từ trái đất áp đặt cho bất kỳ thứ gì trong vũ trụ, nếu không,
ngươi sớm muộn cũng sẽ biết, ngươi là cỡ nào ngu xuẩn”. Vũ Minh trào phúng
nói.

“Đây là ngươi lý do để bào chữa cho hành vi của mình? Nói cho cùng, ngươi
không phải cũng chỉ là một tên thị huyết khát máu sao?”. Vũ Ân Tĩnh cười lạnh
nói.

“Ừm? Ngươi lại là ai?”. Vũ Minh càu mày nói.

“Các ngươi câm miệng, làm sao nói chuyện đây?”. Một tên phi hành đoàn vội vã
ngăn 2 người lại.

“Để họ nói, ta muốn nghe xem họ là muốn nói cái gì”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
Hắn chỉ là rất kỳ quái, làm sao cảm giác 2 người này đối với hắn địch ý lớn
như vậy? Họ chỉ mới gặp mặt lần đâu a.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #374