Tỉnh, Ngươi Chủ Nhân Trở Về


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Nheo mắt lại, Vũ Minh chọn 1 đầu con hẻm để đi tới. Nô lệ của hắn hắn đã sớm
để cho Victor đưa về nhà, bởi vì ngay từ khi còn trong phòng đấu giá hắn đã
cảm thấy có 1 số người có ánh mắt ác ý nhìn về phía mình.

Không cần nghĩ cũng biết, với đại danh đỉnh đỉnh của hắn, dám gây vào hắn
ngoài Thiên Lam quân đoàn ra, cũng chỉ còn lại 1 ít lính đánh thuê vũ trụ được
vương thất thuê giết hắn mà thôi.

Mà trong trường hợp này, không nghi ngờ gì đám người kia là lính đánh thuê vũ
trụ. Chỉ không biết đám người này còn mạng để về hay không.

Đem hắc ám bảo phủ toàn thân, Vũ Minh lẩn vào 1 góc tối khó thấy. Phía sau một
đám người chạy tới, không phát hiện Vũ Minh, đám người họ nhất thời tức giận.

“Người đâu?”.

“Khốn kiếp! Hắn đi đường nào? Nơi này rõ ràng là ngõ cụt”.

“Chẳng lẽ hắn biết xuyên tường?”.

“Nói nhảm!”.

“Chết tiệt. Rốt cuộc hắn làm sao rời khỏi đây? Bức tường kia cũng có trên 10m
đi? Hắn nhảy qua sao?”.

“Máy quét sinh học không phát hiện hắn. Hắn đi nơi nào được chứ? Khốn kiếp!
Vừa đi vào liền biến mất!”.

“Ta nghĩ hắn đã phát hiện chúng ta, trên người hắn chắc chắn có thiết bị quấy
nhiễu dò tìm. Nơi này hẳn là có thông đạo, các ngươi tìm kỹ 1 chút”.

Vũ Minh lẳng lặng nhìn lấy đám người, trên người bọn chúng trang bị rất đầy
đủ, áo giáp hợp kim có thể chống đạn xuyên giáp. Thậm chí ngay cả một số cỡ
lớn công kích vũ khí cũng mang theo. Nghe dám người nói chuyện, Vũ Minh nở ra
nụ cười lạnh. Từ không gian trang bị lấy ra thanh chủy thủ.

Ngay sau đó, bàn tay duỗi ra, đem 1 tên gần nhất bịt chặt miệng kéo tới. Chủy
thủ trong chớp mắt cắt đứt cổ họng hắn. Chỉ nghe được tiếng ú ớ nhỏ bé vang
lên.

“Âm thanh gì?”.

“Ngươi nói gì? Âm thanh ở đâu ra? Ngươi là nghe nhầm đi?”.

“Đúng, Rio đâu? Làm sao không thấy hắn?”.

“Ư…”.

Lại 1 âm thanh vang lên, 1 người nữa biến mất.

Lần này đám người cũng phát hiện có gì đó không ổn. Bởi vì họ đột nhiên biến
mất 2 người!

“Khốn kiếp! Chuyện gì xảy ra?”.

“Làm sao lại…”.

Vũ Minh cười lạnh 1 tiếng, hiện tại trời vô cùng tối, hắn lại sử dụng hắc ám
bao bọc toàn thân, họ là không cách nào phát hiện hắn.

Cuộc chơi! Bắt đầu!

Vũ Minh cứ vài phút lại bắt đi một người. Nhân số hơn 20 người thoáng cái lại
chỉ còn lại có 13 tên. Đám người bắt đầu sợ hãi, bởi vì họ có thể ngửi thấy
mùi máu trong không khí. Không cần người nào lên tiếng, đám người vội vã ba
chân bốn cẳng chạy ra khỏi con hẻm.

Nhưng Vũ Minh cũng không có buông tha cho chúng, hắn lẳng lặng đi theo phía
sau. Mà ngay khi hắn đi theo đám người, trong con hẻm những thi thể kia cũng
hiện ra, toàn bộ đều là chết không nhắm mắt, cái cổ bị cắt đứt. Máu tươi chảy
khắp nơi.

Theo sau đám người tới một khu nhà bỏ hoang. Nhìn đám người gương mặt đầu hiện
lên vẻ sợ hãi, trong lòng hắn liền cười nhạt 1 tiếng. Hiện tại biết sợ sao?
Đáng tiếc đã muộn.

“Lão đại, rốt cuộc đây là có chuyện gì? Làm sao huynh đệ đột nhiên biến mất
nhiều người như thế?”.

“Đúng thế? Nơi đó chẳng lẽ có quỷ?”.

“Quỷ quái cái gì? Thế giới này vốn không có quỷ”.

“Nhưng mà…”.

“Được, đừng nói nữa. Ta nghĩ, mục tiêu của chúng ta cũng không phải là 1 sát
thủ bình thường. Hắn nhất định có năng lực gì đó”. Vị lão đại lên tiếng.

“Năng lực gì có thể khiến người khác biết mất cơ chứ? Hơn nữa cái mùi máu tươi
kia…”.

“Ta cũng không biết. Hẳn không phải là khiến người khác biến mất, mà là khiến
chúng ta không thể nhìn thấy người của mình! Còn về mùi máu tươi kia, ta không
cần nói các ngươi cũng hiểu chứ? Quả thật không hổ danh là Dạ Ảnh, đêm tối sát
thủ. Khó trách nhiều năm như vậy không có người có thể giết được hắn”. Tên lão
đại than thở nói.

Vũ Minh hơi kinh ngạc 1 chút, tên này logic phân tích còn rất chuẩn. Đáng
tiếc, ngươi chọc nhầm người rồi.

Vũ Minh chủy thủ lần nữa lấy ra, chậm rãi áp sát đám người.

Xẹt!

Một tên lính đánh thuê đang ngồi đột nhiên ôm lấy cổ họng ngã xuống. Không có
tiếng hét thảm, không có giãy dụa. Chỉ đơn giản là một nhát cắt, và hắn đã
chết!

Tĩnh!

Toàn bộ gian phòng trong nháy mắt lâm vào an tĩnh, đám người sửng sốt nhìn lấy
thi thể đồng bọn của mình. Vài giây sau, toàn bộ đều hét lên kinh hãi, vũ khí
rút ra, dựa lưng vào nhau canh chừng xung quanh.

“Hắn… hắn…”.

“Là Dạ Ảnh, nhất định là hắn!”.

“Đáng chết!”.

Tên lão đại của đám người sợ hãi cùng phẫn nộ đã bao phủ nội tâm của hắn. Hắn
không chút do dự nầng lên vũ khí hướng về bốn phía nã súng.

Đám người thấy thế vội vàng học theo.

Oanh oanh oanh.

Súng năng lượng đem bốn phía tòa nhà bắn lủng nhiều lỗ. Cho đến khi từng người
hết đạn thì mới chậm rãi dừng lại.

“Ra đây, ngươi ra đây cho ta!”. Tên lão đại lớn giọng quát.

“Có bản lĩnh thì ra đây đơn đấu. Giấu trong bóng tối thì oai phong cái gì? Ra
đây, ra đây cho ta”.

“Ngươi… là đang tìm ta sao?”. Vũ Minh thuận tiện đem tên đứng cạnh tên lão đại
kia xử lý, sau đó xuất hiện trước mặt hắn, nở ra nụ cười giống như ma quỷ,
chậm rãi lên tiếng.

Tên lão đại kia sững sờ trong vài giây, sau đó từ bên hông rút ra con dao
hướng về phía Vũ Minh đâm tới. Đám người cũng đồng loạt lấy ra vũ khí lạnh, dù
sao nếu như sử dụng vũ khí nóng, không gian quá nhỏ hẹp, sẽ ngộ thương đến
đồng đội.

Vũ Minh cười nhạt 1 tiếng, né tránh tên lão đại công kích, hướng về phía những
tên còn lại lao tới.

Hắn bày ra hoàn mỹ kỹ xảo giết người. Mười mấy người, chỉ trong vòng vỏn vẹn
vài giây liền bị hắn giết gần một nửa.

Cổ họng, trái tim, huyệt thái dương, phía sau ót. Mỗi nơi đều là tử huyệt, Vũ
Minh chủy thủ giống như ma quỷ, dù cho tránh cỡ nào cũng vấn dính chiêu. Chỉ
trong nháy mắt, một nửa người nằm xuống trong vũng máu.

Quá sợ hãi, đám người hiện tại cũng không có quản nhiều được như vậy, họ nhanh
chóng lấy vũ khí nóng muốn đem Vũ Minh bắn thành tổ ong. Nhưng là Vũ Minh so
với chúng còn nhanh hơn, hắn đem toàn bộ những người sử dụng vũ khí nóng toàn
bộ đều giết.

Lúc này, chỉ còn lại vỏn vẹn có một tên lão đại.

Vũ Minh nở ra nụ cười, trên thân dính đầy máu tươi của đám người, so với ác
quỷ từ địa ngục đi ra còn trông đáng sợ hơn vạn lần.

Tên lão đại kia hiện tại đã ngồi co quắp trên mặt đất. Ánh mắt tràn đầy sợ
hãi. Nhiều năm làm nghề lính đánh thuê, sinh tử bất luận. Nhưng là, lúc này
hắn mới cảm nhận được, tử vong cách mình gần như thế nào.

“Đừng… đừng tới đây”.

“Van ngươi, đừng giết ta, ta chỉ là nhận lệnh. Thật”.

“Đừng, van ngươi”.

“Suỵt, đêm khuya, yên tĩnh chút cho người khác còn ngủ”. Vũ Minh nhẹ giọng
nói.

Người khác? Khác con mẹ ngươi chứ.

Nơi này là nhà bỏ hoang, nhà bỏ hoang.

Cho ai ngủ? Người chết sao?.

Không biết từ đâu ra dũng khí, tên lão đại đột nhiên đứng dậy quay người chạy,
hắn từ trong người lấy ra một thiết bị liên lạc. Không ngừng lớn giọng kêu.

“Tình báo sai lầm, Dạ Ảnh không phải người bình thường, hắn nắm giữ…”.

Còn chưa nói hết câu, Vũ Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chủy thủ
trong nháy mắt đâm vào cuống họng tên kia.

“Nắm… nắm giữ…giữ…”.

Tên kia cuối cùng chỉ phát ra được vài tiếng ú ơ, sau đó ngã xuống.

Vũ Minh nheo mắt lại, nhìn về phía thiết bị liên lạc kia. Bàn chân giơ lên đem
nó dẫm nát. Sau đó hắn lấy ra điện thoại, gọi vào 1 số.

“Xin chào, ta là Dạ Ảnh!”.

“Dạ… Dạ Ảnh tiên sinh?”.

“Đúng vậy, ta muốn đặt 1 bàn ăn tối cho 20 người…”. Vũ Minh đem vị trí 2 nơi
báo ra, sau đó ngồi chờ đợi. Rất nhanh, một đám người kéo tới. Một tên mặc
quần áo đen đi tới khẽ khom người nói.

“Dạ Ảnh tiên sinh, buổi tối tốt lành”.

“Ừm, nơi này giao cho ngươi, đừng để lại dấu vết gì”.

“Không có vấn đề, thật vinh hạnh khi có thể phục vụ ngài”.

Vũ Minh khẽ gật đầu, đem 20 đồng ấn giao cho hắn, sau đó rời khỏi nơi này.

Trở về nhà, Vũ Minh liền thấy Fanny đang chờ ở cửa. Hắn khẽ nhíu mày nói.

“Trễ thế này, ngươi tới đây làm gì?”.

“Ngươi thứ không có lương tâm. Ta giúp ngươi canh chừng ngươi nô lệ, còn không
cám ơn 1 tiếng”.

“Há, cái kia cám ơn. Trở về đi thôi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Ngươi…”.

“Về đi, hiện tại ta không có tâm tình cùng ngươi tán gẫu. Có gì ngày mai nói”.
Vũ Minh nhẹ giọng nói.

“Hừ. Biết, các ngươi đàn ông đều như nhau! Không có 1 thứ nào tốt”. Fanny hậm
hực nói 1 tiếng, sau đó liền rời đi.

Vũ Minh khẽ lắc đầu, trở vào trong phòng. Hắn hơi bất ngờ là, nữ nô lệ kia vậy
mà hiện tại lại nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành. Đây là nô lệ tố chất? Ta đi.
Một chút tâm tình lo lắng cho chủ nhân cũng không có? Cũng quá không nói nổi
đi.

“Này, tỉnh!”. Vũ Minh đi tới, đưa tay lay lay bả vai nàng nói.

“Ưm… mấy giờ rồi?”.

“...”. Vũ Minh.

Ông trời a!

Đây là kiểu gì nô lệ?.

“Tỉnh, ngươi chủ nhân trở về”. Vũ Minh lớn giọng kêu.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #354