Thị Trường Nô Lệ


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Ha ha, Dạ Ảnh, làm sao có thời gian đến đây? Nghe nói ngươi bị cả Thiên Lam
vương quốc truy sát đúng không?”. Victor thấy Vũ Minh ngồi trong quầy rượu
liền cười lớn đi tới.

“Victor, từ trong miệng ngươi phát ra không được 1 câu nào tốt lành, không còn
chuyện khác để nói sao? Hơn nữa, ngươi giống như rất vui vẻ? Thấy ta bị truy
sát liền cười lớn như thế?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

10 năm qua, hắn cùng Victor khá là quen thuộc, đương nhiên cũng chỉ trong cái
vòng này mà thôi.

“Không có cách, ngươi mang cho ta quá nhiều kinh hỉ, mà lại, ai có thể giết
được ngươi? Nghe nói Thiên Lam quân đoàn phái 1 hạm đội đi bắt ngươi, thấy
ngươi còn có thể tại đây, ta an tâm”. Victor cười nói.

Hắn không chỉ biết Thiên Lam quân đoàn phái người truy sát Vũ Minh, hơn nữa
hắn còn nghe tin rằng cả 1 chi hạm đội, gần 1 vạn tên Thiên Lam quân đoàn bị
đoàn diệt. Mới đầu hắn còn cho rằng đây chỉ là tin tức giả, nhưng là từ tổng
bộ nơi đó xác minh, tin tức, lại là thật.

Điều này làm cho Vũ Minh địa vị trong lòng hắn dâng lên 1 tầm cao mới.

Có thể đem 1 chi hạm đội toàn đoàn diệt, hơn nữa chỉ tốn thời gian 6 ngày, Vũ
Minh năng lực ám sát có thể nói kinh thiên động địa.

Mà thực tế, cũng không có khoa trương như thế. Vũ Minh hắn chỉ đơn giản là bắt
giữ 1 tên Thiên Lam quân đoàn, từ trong đầu tên binh sĩ kia lấy được tình báo,
sau đó biết vị trí những nơi trọng yếu, rồi tiến hành lắp đạt boom mà thôi.
Hắn thậm chỉ tiến hành ám sát không cao hơn một bàn tay. Toàn bộ đều là dựa
vào boom tới giải quyết.

“Có nhiệm vụ mới sao?”. Vũ Minh hỏi.

“Ngươi còn chưa giết đủ? Nghe nói ngươi đều đem vương thất cho dọa sợ. Ngay cả
lính đánh thuê họ đều bỏ tiền ra sung làm cảnh vệ”.

“Đủ? Thù đã kết, không chết không thôi”. Vũ Minh lạnh giọng nói.

“Ngươi thật là, vương thất động tới ngươi xem như họ không may. Ta thật nghi
ngờ, nếu ngươi sống thêm vài chục năm, không biết vương thất có hay không bị
ngươi diệt sạch đây?”. Victor cảm khái nói.

Vũ Minh chỉ cười không nói, nhưng nội tâm nói một câu: ngày đó sẽ sớm đến.

Mười năm, đối với Vũ Minh tới nói, thật không dài. Nhớ năm xưa hắn tùy tiện
ngồi xuống cảm ngộ quy tắc liền tốn hao gấp 10 lần chỗ đó.

“Đúng rồi, nghe nói, Fanny giống như có rắc rối”. Victor đột nhiên nói.

“Ừm? Nói nghe 1 chút”.

“Nghe nói cô ta chọc con cháu của 1 vị đại lão trong tổng bộ. Hiện tại đang có
một số người muốn xử lý cô ta”.

Victor là biết tới việc Fanny theo Vũ Minh học, cho nên mới đem chuyện này nói
với Vũ Minh. Đồng thời cũng trưng cầu 1 chút ý kiến của hắn. Dù sao Vũ Minh
cũng xem như là người gián tiếp giúp hắn có được địa vị ngày hôm nay, lại là
một trong số ít người được xem là bằng hữu của ông ta. Cho nên vì tình về lí,
ông ta đều muốn đem chuyện này nói với Vũ Minh.

“Đều có những người nào?”.

“Black Night, Big, Tử Thần”.

“Không đáng chú ý”. Vũ Minh nghe thế khẽ lắc đầu nói. Những người này hắn nghe
nói qua, cũng chứng kiến qua thực lực của họ. Nói thật, nếu như là 5 năm
trước, có lẽ họ có thể đối phó được Fanny, nhưng là hiện tại, Fanny nàng đã
nắm giữ hắn 8 phần cận chiến chiến đấu cùng kỹ xảo vận dụng. Muốn đem nàng
đánh bại, họ hoàn toàn không có khả năng.

Tuy nhiên Fanny học tập rất nhanh, nhưng là trong nội tâm của hắn, nàng vẫn so
kém một người. Đó là Cổ Vũ.

Nàng trời sinh liền là sát thủ, nhưng hắn lại không phải, hắn kiến thức nhiều
lắm chỉ tính là bình thường, không cách nào so sánh được với những đỉnh cấp
sát thủ bên trong chiến trường không gian. Cho nên chỉ có thể để nàng ở bên
cạnh Eun Jung, tương lai sẽ để nàng học tập cái nghề này. Nói không chừng vũ
trụ sẽ sinh ra một sát thủ đáng gờm cũng không chừng.

Mà Fanny, nhiều lắm chỉ tính là cận chiến mạnh, nhưng về mặt ám sát, nàng còn
kém nhiều lắm.

“Ừm, đã biết. Về phần nhiệm vụ, chưa có cái nhiệm vụ nào mới. Toàn bộ nhiệm vụ
liên quan tới Thiên Lam vương quốc trong 10 năm qua đều bị ngươi hoàn thành
rồi”.

“Đáng tiếc!”.

“Ha ha, từ từ sẽ tới. Đúng rồi, có một nơi khá thú vị, ngươi có hứng thú đi
không?”.

“Nơi nào?”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi.

“Thị trường nô lệ”. Victor cười nói.

“Nô lệ? Không phải Thiên Lam vương quốc cấm buôn bán nô lệ sao?”. Vũ Minh hơi
kinh ngạc 1 chút, bởi vì Thiên Lam vương quốc khá là đặc biệt, luật pháp nơi
này là không cho phép buôn bán nô lệ, những nơi khác trong vũ trụ là có thể
buôn bán. Chỉ có Thiên Lam là dị loại nhất.

“Ha ha, đương nhiên, nhưng là chợ đen lại không nhất định”.

“Thôi đi, 10 năm qua ta tới chợ đen không ít, nếu thật có ta đã sớm biết”. Vũ
Minh bĩu môi nói.

“Lần này thật là có, hơn nữa còn là do tổng bộ vận chuyển đến. Thiên Lam vương
quốc là biết chuyện này, nhưng là cũng không dám nói cái gì. Xem như là ngầm
cho phép nó tồn tại, đương nhiên cũng chỉ có lần này, hơn nữa cũng không thể
tuyên truyền. Cũng chỉ có 1 số người có thân phận cao mới biết được tin tức”.
Victor nói.

“...Ta thể nào cảm giác được ngươi là đang ở trước mặt ta khoe khoang đây?”.
Vũ Minh im lặng nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Victor, rất muốn một quyền đem hắn
đánh thành đầu heo, nhưng là vẫn nhịn được.

“Ha ha, có đi hay không?”.

“Đi xem 1 chút đi, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi”. Nghĩ 1 chút Vũ Minh liền đáp
ứng.

Đi vào thị trường nô lệ một lần duy nhất của Thiên Lam vương quốc, nơi này
chiếm diện tích phải tới gần 300 km vuông. Nếu như tính theo tiêu chuẩn trên
trái đất, ít nhất cũng là một cái thành phố lớn nhỏ.

Bên trong thị trường nô lệ, người đi lại tấp nập, thấy cảnh này Vũ Minh khóe
miệng giật giật vài cái.

Đây là “chỉ có những người có thân phận mới biết được” sao? Con mẹ nó chứ nơi
này rốt cuộc có bao nhiêu người? Ít nhất cũng có trên ngàn người đi? Ngươi là
ở đùa ta chứ?.

“Ha ha, dù sao Thiên Lam vương quốc cũng cai trị một ngàn hành tinh có sự
sống, nhiều người cũng phải a”. Giống như nhìn ra Vũ Minh nghi hoặc, Victor
liền cười giải thích.

Nghe thế Vũ Minh khẽ gật đầu. Hắn đúng là đem điều này quên đi.

Trên đường đầy là những người bầy bán, phía sau họ đều là có những chiếc lồng
sắt lớn, bên trong nhốt đủ mọi chủng tộc. Có nhân loại, cũng có chủng tộc
khác. Những nô lệ này đã phần là đến từ những tinh cầu có sự sống vừa bước vào
vũ trụ thời đại, bị người khác cướp đoạt tinh cầu, sau đó lựa chọn ra những
người ưu tú nhất đem ra làm nô lệ.

Có thể nói tương lai tinh cầu đó có thể xem như là một cái trại chăn nuôi cỡ
lớn. Mà đa phần nô lệ ở đây đều là mỹ nữ. Có người da trắng nõn nà, cũng có
cái đuôi lông xù xinh đẹp, hoặc là tai thỏ cái gì.

Vũ Minh nhìn có chút hoa cả mắt. Kiếp trước, hắn đi tới không ít nô lệ thị
trường, nhưng là đa phần đều là bại binh bị bắt, sau đó xem như nô lệ bán trao
tay. Mà một khi đã bị sung làm nô lệ, ký kết nô lệ khế ước, như vậy cả đời đều
sẽ không phản bội, đồng thời cũng không thể phá vỡ khế ước. Trừ khi ngươi thực
lực đủ mạnh.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều nữ nhân nô lệ đến như thế. Mà tại nơi này,
toàn bộ đều là người bình thường, một tên võ giả cũng không có.

“Thế nào? Thích ai cứ việc chọn, ta tặng cho ngươi 1 người, thấy sao?”. Victor
cười nói.

“Không có hứng thú, nếu như chỉ là những mặt hàng này, xem ra ta đến uổng công
1 chuyến rồi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Từ từ, đây chỉ là một chút mặt hàng bình thường mà thôi. Buổi tối có một lần
đấu giá hội, nơi đó mới có cực phẩm”. Victor cười nói. Hắn nắm giữ thông tin
chi tiết, dù sao nơi này cũng là hắn địa bàn, cho nên hắn nắm rõ tin tức là
điều bình thường.

“Vậy được rồi, ta về trước, tối tới đón ta”. Vũ Minh gật đầu nói.

“Tốt!”.

Tiếu Ngạo Tông.

“Alena, ngươi đừng quá phận”.

“Ta quá phận cái gì? Không phải ngươi gây chuyện trước?”.

“Ta gây chuyện cái gì? Không phải là nói ngươi vài câu sao? Cần thiết đem ta
gian phòng đều hủy?”.

“Ngươi chẳng lẽ không sai? Vô duyên vô cớ…”.

“Vô duyên vô cớ? Nữ nhân thật mẹ nó không nói lí. Đến a, đánh 1 trận”.

“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi rồi?”.

Hai người này không ai khác chính là Alena cùng Lâm Dũng. Nhiều năm qua, 2
người tranh cãi là không bao giờ nhàm chán. Quả thật đúng là kỳ quái.

Tô Ánh Tuyết nhìn 2 người, khẽ cười 1 tiếng. Nếu không phải nàng biết rõ, 2
người họ cãi nhau đơn thuần là nhìn nhau khó chịu. Nàng còn cho rằng họ là một
đôi đây.

“Được, đều bao nhiêu tuổi, còn giống như trẻ con như thế”. Tô Ánh Tuyết khuyên
can nói.

“Ánh Tuyết, ngươi xem cô ta. Đem ta gian phòng hủy đi, ta đem này ngủ nơi
nào?”.

“Ha ha, ngươi xem 1 chút ta thanh danh, hiện tại cả Tiếu Ngạo Tông đều là ta
tiếng xấu. Ngươi còn cảm thấy oan ức?”. Alena cười lạnh nói.

“Đánh đi, ít nói nhảm”. Lâm Dũng tức giận quát lên.

Tô Ánh Tuyết dùng tay vịn chán. Làm sao lần nào cũng là dạng này a. Không còn
cách nào khác, nàng đành phải ra tay can thiệp. Trong nháy mắt, trên người
nàng một luồng khí bộc phát ra. Alena cùng Lâm Dũng lông mày nhíu chặt, cảnh
giác đề phòng nàng.

“Ngươi lại muốn đánh lén?”. Lâm Dũng bất mãn nói.

“Có thể hay không đừng can thiệp?”. Alena cũng lên tiếng.

Không có cách, mười năm qua, không phải Lâm Dũng, cũng không phải Alena, mà là
Tô Ánh Tuyết có tiến bộ lớn nhất. Nàng mị lực một khi bộc phát đi ra, quả thật
khiến 2 người muốn phát điên.

Mà mị lực của nàng họ lại không cách nào ngăn cản, quả thật quỷ dị tới mức khó
tin. Mà lại loại mị lực này giống như có tà tính, mỗi khi bộc phát đi ra, hai
người họ chiến đấu lực liền bị giảm xuống tới mức yếu ớt nhất. Tô Ánh Tuyết
rất đơn giản liền có thể đem 2 người họ chế phục.

“Không thế này các ngươi còn không phải náo loạn 1 trận?”. Tô Ánh Tuyết cười
nói.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #350