Kẻ Nắm Giữ Cùng 71 Linh Vật


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Con tàu dần dần hạ xuống tinh cầu Sofia, đây là tinh cầu nhân tạo, cho nên
cũng không phù hợp điều kiện sống, tất cả những thứ ở đây đều do máy móc phụ
trách duy trì sự sống mà thôi.

Giống như tại trên bề mặt của tinh cầu có rất nhiều trạm phát oxy cùng điều
kiện sống cho thực vật trên này. Một khi ngừng vận chuyển, tinh cầu này cũng
theo đó sụp đổ.

Đương nhiên, trên tinh cầu này cũng không có sinh vật sống nào khác ngoài cây
cối.

“Mang vào đồ bảo hộ, tuy nhiên nơi này có tồn tại không khí, nhưng vẫn chứa
nhiều dạng khí thể độc hại, hít vào dù cho là võ giả cũng sống không lâu đâu”.
Trước khi mở ra khoang thuyền, Jack nhìn đám người nói.

“Vậy ngươi xây dựng nơi này làm gì? Không phải tốn sức sao?”. Alena hiếu kỳ
hỏi.

“Ta xây dựng nơi này làm căn cứ, căn cứ, hiểu không?”. Jack nhăn mặt nói.

“Với cái diện tích này, một vương tử là không cách nào dựng thành”. Vũ Minh
nhìn qua cửa sổ nói.

“Đúng vậy, nhưng nếu như dùng bảo vật vô cùng đáng giá đánh đổi, như vậy hoàn
toàn có đủ kinh phí để xây dựng lên”. Jack lạnh nhạt nói.

“Ngươi xác định nơi này rất bí mật? Chẳng lẽ những người xây dựng lên nơi này
không tiết lộ ra?”. Lâm Dũng lên tiếng.

“Đây là tinh cầu có thể di chuyển. Hiểu không? Đừng nói nữa, mặc vào đồ bảo hộ
đi”. Jack để tay lên nút mở cửa khoang nhìn đám người nói.

Vũ Minh khẽ lắc đầu, mở ra một cái tủ nhỏ bên cạnh, lấy ra vài miếng dán bên
trong dán vào lưng đám người. Trong nháy mắt một lớp màng mỏng liền bao phủ
toàn thân họ.

“Theo ta bước chân, nơi này rất nhiều bẫy rập. Không may đạp phải chỉ có đường
chết”. Jack xuống phi thuyền xong nhìn đám người chăm chú nói.

“Nơi này trọng lực có chút yếu, hẳn là có thể bay”. Lâm Dũng cảm thấy người có
chút nhẹ liền nói.

“Ta nói, theo ta bước chân. Đừng loạn bay lung tung, trên không trung cũng
không phải an toàn đâu”. Jack nhíu mày nói.

“Đừng nói nữa, dẫn đường đi”. Vũ Minh nhịn không được lên tiếng.

Jack nhìn hắn một cái, sau đó quay người tiến lên.

Vũ Minh đám người ngay sau đó liền đi theo, tuy nhiên Vũ Minh hắn luôn tập
trung tinh thần cao nhất, chỉ cần có chút bất ngờ, hắn sẽ lập tức ra tay đem
Jack tại chỗ giết chết.

Đi hết cả môt quãng đường dài cũng không có bất kỳ điều gì xảy ra, cuối cùng
họ cũng đến nơi.

Trước mặt là một ngồi nhà lớn, được bao quanh bởi một tầng kính. Nơi này hẳn
là cái trong miệng Jack gọi là căn cứ.

Jack mang theo đám người vào trong.

“An toàn rồi”. Jack đem đồ bảo hộ tháo ra nhẹ giọng nói.

“Nơi này cũng không tệ lắm”. Vũ Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh nói.

Quả thật rất không tệ, bởi vì nơi này khung cảnh rất đẹp đẽ, thích hợp làm nơi
nghỉ dưỡng. Năm đó hắn cũng từng có một tinh cầu vô cùng xinh đẹp làm nơi nghỉ
ngơi của mình, đáng tiếc năm đó nó cũng bị hủy đi.

“Các ngươi không phải muốn biết thứ kia là gì sao? Chờ ta một chút”.

Nói xong Jack liền đi tới bên cạnh bức tường, gõ gõ vào tường hai lần, sau đó
một thông đạo ngầm liền mở ra hướng xuống bên dưới mặt đất. Đèn bên dưới lần
lượt sáng lên.

“Theo ta”.

Vũ Minh đám người nhìn nhau một cái, sau đó cùng Jack đi xuống bên dưới thông
đạo.

Đi vào bên trong, Vũ Minh đám người kinh ngạc không thôi, bởi vì trong này
trưng bày đủ mọi thứ, mỗi vật phẩm đều được bầy trong một tủ kính trong suốt,
thứ gì cũng có, từ vũ khí, đến sinh vật tiêu bản. Ngay cả một cái đầu của yêu
tộc cũng có.

“Nhưng thứ này đều là ngươi sưu tầm được?”. Alena kinh ngạc hỏi.

“Là trộm đi ra”.

“Ngươi nghề nghiệp lại trộm cắp? Khó trách bị truy đuổi như thế”. Lâm Dũng
trào phúng nói.

“Ha ha, ta nhưng có biệt danh là Ngân Hà Đạo Tặc, bất kể một bảo khố nào ta
cũng có thể trộm. Ngươi cho rằng kẻ trộm nghề nghiệp rất mất mặt sao? Không.
Bởi vì nghe tới tên ta họ liền sợ hãi một ngày nào đó bảo khố của mình bị trộm
trống rỗng. Nhưng là đâu, ta thân phận giấu diếm đủ kỹ, cho nên họ không biết
ta là ai. Chỉ là đáng chết Nebula, hắn lại treo thưởng ta”. Jack nghiến răng
nói.

“Ngươi trộm hắn thứ gì rồi?”. Tô Ánh Tuyết hiếu kỳ hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là đem con gái hắn ngủ mà thôi”. Jack nhún vai đáp.

“...”. Đám người.

“Được rồi, thứ ngươi nói đâu?”. Vũ Minh hỏi.

“Bên này”.

Vũ Minh đám người đi theo Jack, nhưng là khi thấy được thứ trong tủ kính, Vũ
Minh gương mặt nhất thời biến sắc. Bên trong chứa một một bộ não bằng máy, chỉ
nhỏ bằng lòng bàn tay, tỏa ra hắc sắc quang mang.

“Ngươi… ngươi vì cái gì có thứ này?”. Vũ Minh kinh hãi hỏi.

“Ngươi biết nó?”.

“Nói cho ta biết, ngươi từ đâu lấy được nó”. Vũ Minh ánh mắt trở lên ác liệt.

Jack thấy Vũ Minh biểu hiện, khẽ nhíu mày một chút, nhưng vẫn nói ra.

“Ta từng lang thang trong vũ trụ, lúc đó vô tình đi vào một nơi rất kỳ quái,
lúc đó ta rõ ràng đang tiến hành bước nhảy không gian nhưng đột nhiên mọi thứ
đều trở nên hỗn loạn. Tất cả tiết điểm đều bị đóng lại, mà khi đó một người
mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện”.

“Mọi thứ xung quanh biến đổi, xung quanh ta biến thành một căn phòng. Người
kia đi tới, đưa cho ta một chiếc chìa khóa, dùng giọng nói vô cùng quái dị nói
với ta một câu rất khó hiểu”.

“Hắn nói: chờ đợi tiếng chuông đầu tiên thì khóa cửa lại, tiếng chuông thứ hai
vang lên thì mở cửa ra”.

“Nhưng là lúc đó xung quanh ta cũng không có bất kỳ một cánh cửa nào, mà đáng
ngạc nhiên là người kia lại đột nhiên biến mất”.

Vũ Minh ánh mắt ngưng lại, vẫn chăm chú nghe Jack nói.

“Khi ta nghe được tiếng chuông đầu tiên ta liền sửng sốt rất lâu, bởi vì không
biết mình đang ở đâu nên ta không dám làm gì, nhưng khi ta nhắm mắt lại, ta
lại có thể cảm thấy trước mặt ta là một cánh cửa đang mở, ta mở mắt ra thì nó
lại biến mất”.

“Do dự rất lâu, ta lần nữa nhắm mắt lại, tiến đến và đem cửa khóa lại”.

“Cũng ngay lúc này, tiếng chuông thứ hai vang lên, ta liền đem nó mở ra y như
lời người kia nói”.

“Sau đó ta mở mắt ra, khung cảnh lại thay đổi, trước mặt là một đầu dài hành
lang, cuối hành lang có một cô gái đang đứng đó, gương mặt thế nào ta không rõ
ràng lắm. Nhưng trong lòng ta lại nổi dự cảm không hay, ta không dám nhúc
nhích”.

“Mà cô gái kia cũng bắt đầu cất lên tiếng hát, bài hát rất quái dị, ta không
biết đang nói về cái gì. Ta cũng không dám lên tiếng, bởi vì ta cảm thấy đó là
điều vô cùng không sáng suốt hành vi”. Jack nhớ lại nói.

“Có phải hay không sau đó lại xuất hiện một cánh cửa?”. Vũ Minh lạnh lùng hỏi.

“Ngươi thế nào biết? Đúng vậy, khi người kia hát xong, bên cạnh ta liền xuất
hiện một cánh cửa hình người. Trong đầu ta có một giọng nói kêu ta tiến vào
trong đó, ta không dám, đứng ở bên ngoài một lúc, nhưng sau đó cô gái kia bất
chợt lại đi về phía ta”.

“Ta lúc đó có thể cảm nhận thấy rõ ràng, ta nếu không tiến vào, nhất định sẽ
chết. Thế là ta theo bản năng đi vào bên trong”.

“Mà bên trong, lại là một căn phòng nhỏ, ở đó người áo đen kia đang ngồi trên
một cái ghế, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn đốt lên một cây nến.
Lúc đó người kia hỏi ta: Ai sẽ đưa chúng ta lại với nhau?”.

“Ta không biết người đó tại sao lại hỏi ra câu hỏi khó hiểu như thế, ta cũng
không biết nên trả lời thế nào. Nhưng lúc đó trong đầu ta lại hiện lên 2 đáp
án, Anbuis và Thor. Ta do dự một chút liền trả lời là Thor, lúc đó người áo
đen kia lại đem đầu mình hái xuống”.

“Không sai, chính là hái xuống, dùng hai tay đem đầu nhấc ra, mà lại cái đầu
đó vẫn còn đang nhìn lấy ta, cơ thể người đó vẫn còn cử động, người đó đem đầu
mình mở ra, móc ra viên não này đưa cho ta”.

“Ta cũng không biết nó có tác dụng gì. Chỉ là sau khi đưa cho ta xong, ta liền
phát hiện mình còn đang tại trong phi thuyền, dừng lại ngay tại cách tiết điểm
chỉ có vài mét”.

“Chuyện này cách đây vài năm, nên ta cũng không quá chú ý, nhưng sau đó ta
nhận được tin tức rằng có người treo thưởng mua lại bộ não này với giá 5 tỷ
đơn vị, mà lại cách tìm được cũng giống như ta trải qua, cho nên ta biết mình
đang sở hữu nó, đơn giản thế thôi”. Jack nhìn Vũ Minh nói.

“Ngươi… rất may mắn”. Vũ Minh nhìn Jack hồi lâu, sau đó thở dài nói.

“Có ý gì?”. Jack ngẩn ra hỏi.

Những người khác cũng có chút kỳ quái, nghe câu chuyện của Jack có chút huyền
ảo, nhưng Vũ Minh giống như biết tới nó.

“Người ngươi gặp là một Kẻ Nắm Giữ, mà bộ não này chính là đại diện cho cho
trí tuệ. Một linh vật trong số 71 linh vật của vũ trụ thời sơ khai, ngươi… rất
may mắn”. Vũ Minh nói.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #331